"Có ý gì, ông nói con gái của tôi rốt cục có thể chữa khỏi hay không, nói mau, ông nói nhiều với tôi như vậy để làm gì, có phải cần tiền hay không, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần con gái tôi được chữa khỏi là được rồi!" Chu mẫu đă bắt đầu mất lý trí, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
"Thư bà, ý của tôi không phải là vậy, đây o phải là vấn đề có tiền hay không, mà là giải phẫu rất mạo hiểm." bác sĩ giải thích.
"Mạo hiểm gì?" Chu mẫu vội la lên: "Bao nhiên tiền mới không mạo hiểm?"
Dương Minh vừa nghe xong đã không thể nhịn được nữa, chặn họng bà ta lại: "Bá mẫu! Bà có thể tỉnh táo lại một chút không? Bà cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Bà không thể nghe bác sĩ nói hết à?"
Bị Dương Minh hét lên một câu, làm cho Chu mẫu cũng tỉnh táo lại không ít, cũng ngượng ngùng vì hành động vừa rồi của mình: "Xin lỗi bác sĩ, là tôi xúc động, xin ngài nói đi."
Bác sĩ gật đầu, mỗi ngày ông đã thấy rất nhiều loại người thân như vậy rồi, cho nên cũng không quan tâm. Vì thế tiếp tục nói: "Bởi vì vị trí viên đạn của người bị có phần đặc biệt, cho nên chúng tôi có khả năng cam đoan là sẽ không chạm đến dây thần kinh não để lấy viên đạn ra. Cho nên, lần giải phẩu này có tính chất mạo hiểm rất cao, cần có người nhà ký tên, thì chúng tôi mới có thể thục hiện được"
"A!?" Chu mẫu cả kinh nói: "Vậy nếu lỡ đụng đến thì thế nào?"
"Cái này cũng khó nói, thần kinh não rất thần kỳ, mỗi một dây đều có tác dụng khác nhau, nếu như bị phá hư, sẽ xuất hiện triệu chứng tê liệt hoặc là mù, nói chuyện không rõ ràng, thậm chí là có thể ảnh hưởng đến trí lực" Bác sĩ giải thích.
"Vậy còn biện pháp nào không?" Chu mẫu vội hỏi.
"Cái này cho dò là bác sĩ khoa não giỏi nhất nước, giao sư Chung Hàn Lâm cũng không thể hoàn toàn cam đoan là không mạo hiểm." Bác sĩ khó xử nói.
"Vậy tôi mời ông ấy đến, có thể làm giảm phiêu lưu được không?" Chu mẫu vội vàng nói.
"Có thể, chẳng qua phải nhanh lên một chút, Nếu giao sư Chung đến, thì sẽ tốt hơn! Nhưng tôi sợ tình huống của người bị thương không chịu nổi, không cố gắng được lâu." Bác sĩ nói.
"Được được! Tôi biết rồi, bất luận tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ mời bác sĩ Chung Hàn Lâm đến!" Chu mẫu liên túc nói.
"Chẳng qua, tôi còn chuyện quan trọng phải nói. Giáo sư Chung bận rộn nhiều việc, hơn nữa đang ở Bắc Kinh, cũng không phải tốn nhiều tiền là có thể mời tới được. Có rất nhiều phú hào đều muốn mời giáo sư Chung đều không được" Bác sĩ nhẹ nhàng nhắc nhở.
"A!" Vậy phải làm sao?" Chu mẫu có rất nhiều tiền, nhưng nghe bác sĩ nói xong cũng không biết nên làm thế nào: "Vậy ông có quen biết bác sĩ Chung hay không? Ông có thể giúp tôi liên hệ được không?"
"Tôi biết giáo sư Chung, nhưng ông ta không biết tôi!" Bác sĩ tự giễu nói: "Thứ cho tôi bất lực, nhưng mà tôi nghe nói giáo sư Lưu Duy Sơn của đại học Tùng Giang có quan hệ với ông ta, hơn nữa còn vô cùng tốt. Lần trước giáo sư Chung đến Tùng Giang, là đến thăm giáo sư Lưu. Nếu bà có người quen ở Tùng Giang, thử liên hệ với giáo sư Lưu thử xem có giúp được hay không."
Cái gì? Dương Minh ngạc nhiên, không ngờ chuyện lại trùng hợp như vậy, Lưu Duy Sơn, không phải cha nuôi của mình sao.
"Tôi không biết." Chu mẫu làm ăn ở Đông Hải, ở Tùng Giang trừ Vương Tích Phạm ra, thì cũng chẳng quen biết ai cả.
"Bác sĩ, bá mẫu, hai người chờ tôi một chút, tôi có chút việc" Dương Minh nghe thấy cha nuôi có quen biết với Chung Hàn Lâm, không dám chậm trễ, vội vàng móc điện thoại ra.
"Cậu có chuyện gì thì đi làm đi, đừng ở đây làm chậm trễ việc của tôi" Vốn Chu mẫu nghe tin con gái bị thương đã đủ ầm ĩ rồi, bây giờ lại vì chuyện mời Chung Hàn Lâm mà sầu. Dương Minh còn thêm phiền (Là bà ta cho rằng Dương Minh làm thêm phiền), vì thế nói: "Bác sĩ chữa thương cho Giai Giai, chờ cậu làm gì?"
"Tôi gọi điện cho cha nuôi của tôi, xem có biện pháp nào không!" Lúc này Dương Minh cũng lười so đo với Chu mẫu.
"Cha nuôi của cậu là ai?" Chu mẫu hỏi ngược lại.
Dương Minh khoát tay, làm ra thế im lặng, vì điện thoại đã được chuyển.
"Cha nuôi, con là Dương Minh" Dương Minh nói.
"Dương Minh à, tìm cha nuôi có chuyện gì? Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, cũng không qua thăm cha một chút nữa!" Tiếng cười sảng khoái của Lưu Duy Sơn truyền tới.
"Cha nuôi, lần này con tìm cha, là có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ cha" Dương Minh nhanh chóng nói chính sự, bởi vì chuyện của Chu Giai Giai đã không thể chậm trễ.
"Chuyện gì? Nói đi!" Lưu Duy Sơn nghe có chuyện nghiêm chỉnh, cũng trở nên nghiêm túc.
"Cha nuôi, cha quen biết bác sĩ Chung Hàn Lâm à?"
"Hàn Lâm hả? Cha biết, sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Lưu Duy Sơn hỏi.
"Là vậy, con có một người bạn, bị thương ở đầu, muốn nhờ ông ta giải phẫu giùm, nghe nói bác sĩ Chung và cha có quan hệ tốt, cho nên gọi điện hỏi thử" Dương Minh giải thích.
"À, cha biết rồi" Lưu Duy Sơn trầm ngâm rồi nói: "Muốn cha nhờ Hàn Lâm thì không có vấn đề, nhưng mà bây giờ sắp đến lễ mừng năm mới rồi, nế không phải chuyện quan trọng gì, thì cha cũng không muốn làm phiền ông ta, dù sao ông ta cũng cao tuổi như cha rồi, mà người bạn của con có quan hệ thế nào với con?"
"Quan hệ. vô cùng tốt.cỡ đó" Dương Minh nói: "Có thể chữa khỏi cho nàng, con không tiếc bất kỳ giá nào."
"Được rồi, để cha liên hệ với Hàn Lâm" Lưu Duy Sơn không nói thêm gì, bởi vì ông ta đã khẳng định người này rất quan trọng với Dương Minh.
"Cảm ơn cha, cha nuội!" Dương Minh cười, cúp điện thoại.
"Cha nuôi tôi hỗ trợ liên hệ với bác sĩ Chung rồi, hẳn là không có vấn đề" Cúp điện thoại, Dương Minh quay lại nói với Chu mẫu và bác sĩ." Cha nuôi của cậu là?" Chu mẫu kỳ quái nhìn Dương Minh hỏi.
"Cha nuôi của tôi chính là Lưu Duy Sơn!" Dương Minh nói: "Chuyện thật trùng hợp, trong nhất thời không nói hết được đâu"
"Quả nhiên là trùng hợp!" Bác sĩ cảm thán: "Thưa bà, con gái của bà thật sự là phúc lớn mạng lớn, giáo sư Chung tự mình ra tay, vẫn thì nắm chắc hơn 50% rồi!"
"Dương Minh, lần này làm phiền cha nuôi của con." Chu mẫu bây giờ vô cùng cảm kích, lần đầu tiên nói chuyện khách khí với Dương Minh.
Không lâu sau, Lưu Duy Sơn liền gọi lại, thì ra Chung Hàn Lâm không ở Bắc Kinh, mà đang ở Hắc Long Giang mừng lễ năm mới, Hắc Long Giang cách Tùng Giang không xa cho lắm, đi đường khoảng một giờ là tới.
Mà Chung Hàn Lam nhe Lưu Duy Sơn nhờ, đương nhiên là đồng ý, hơn nữa còn định nửa giờ sau sẽ mua vé máy bay, muốn lập tức đến Tùng Giang.
Nghe xong tin này, Dương Minh và Chu mẫu đều vui vẻ, bác sĩ cũng thở phào nói: "Nói thật, giáo sư Chung không đến, thì chúng tôi cũng không nắm chắc được thành công!"
"Vậy bây giờ chúng ta ra sân bay đón bác sĩ Chung đi" Chu mẫu vì lo lắng an nguy của con gái, nên sốt ruột đi đón bác sĩ đến đây.
"Ngồi xe của chúng tôi đi!" Hạ Tuyết nói: "Xe cảnh sát đang ở ngoài cửa, có thể đi nhanh hơn, tiết kiệm ít thời gian!"
Dương Minh cũng nghĩ vậy, hắn cũng muốn bệnh viện đưa xe đến đón bác sĩ Chung, bởi vì loại xe này đặc biệt, không bị hạn chế về quy tắc giao thông, đương nhiên, xe cảnh sát cũng thế. Cho nên Dương Minh nghe Hạ Tuyết chủ động yêu cầu, cũng vui vẻ gật đầu.
Trải qua nghiên cứu sơ bộ, kết luận rằng Vương Tích Phạm nhận tội là thật, nhưng mà vấn đề còn lại vẫn không rõ ràng lắm, vì Vương Tích Phạm là một lão hồ ly, nên trong sổ sách mỗi lần nhập xuất hàng cũng không ghi giá cả, chỉ ghi tên hàng và số lượng. Hơn nữa, còn buôn lậu đủ thứ, từ ô tô cho đến sản phẩm điện tử lẻ, cho nên muốn tính ra giá cũng không dễ dàng như vậy.
Chẳng qua, trải qua bước đầu tính toán sơ bộ, thì số lượng cũng không khác lắm, dù sao những thứ thuốc phiện hay là hàng quốc cấm Vương Tích Phạm đều không ghi trong sổ, mà phần tiền đó, đều đã được Vương Tích Phạm bí mật chuyển đi.
Chẳng qua, đối với việc Hoàng Hữu Tài có tham gia buôn lậu hay không, cũng trở thành trọng điểm điều tra. Hạ Tuyết cũng không tận mắt chứng kiến Hoàng Hữu Tài tham gia vào, tuy rằng Dương Minh nhìn thấy, nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao cũng không nên ép con chó điên này vào đường cùng, lúc đó mình đã nói ra chuyện làm gãy giò của hắn, lỡ như hắn bị cảnh sát bắt thật rồi nói ra chuyện này, thì sẽ liên lụy đến mình!
Cho nên, Dương Minh đơn giản là làm bộ không biết, chờ một thời gian sau sóng im gió lặng, mới tìm Hoàng Hữu Tài xử lý.