Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 632: Bị nhìn thấu



Lanka còn không biết rõ Dương Minh đã làm gì, thì toàn bộ cơ thể đã bắt đầu nhức nhói, đau đớn khắp nơi, làm cho hắn gào thét thê thảm.

Lúc mới đầu, Lanka cho rằng loại đau đớn này sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng mà lại phát hiện ra rằng, loại đau đớn này căn bản là không chấm dứt! Lanka không biết Dương Minh đã làm gì, cũng không kịp nghĩ gì, thì cả người hắn đã phát ra một cơn đau tới não.

Thư Nhã lại mở to mắt ra, nhìn tình cảnh quái dị trước mắt, cả người kinh ngạc đến ngây dại. đúng vậy, đây nhất định là nằm mơ, nói cách khác, căn bản không có cách giải thích cho chuyện này.

Bởi vì, trong mắt Thư Nhã, Dương Minh đã biến thành đại ma pháp sư, tùy ý vung tay lên, cũng có thể làm cho Lanka đau đớn không chịu nổi, cái này trừ nằm mơ ra, thì không thể xuất hiện trong đời thật.

"A. đau. không được." Lanka tựa hồ như con chuột mà ăn phải bả chuột vậy, vặn vẹo nằm trên mặt đất.

Còn Dương Minh thì chẳng làm gì cả, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lanka.

"Mày. mày không phải người. mày là ma quỷ." Lanka gầm rú, bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ như vậy! Vì trong mắt những người phương tây, căn bản không biết cái gì gọi là điểm huyệt cả.

Dương Minh chỉ dùng một ngón tay, mà đã làm cho mình đau đớn như vậy, trừ ma quỷ ra thì ai có thể làm được?

"Nói hay không?" Dương Minh cười tà ác: "Tao có thể làm cho mày sướng hơn nữa. thé nào? Có muốn thử không?"

"Tao nói. tao nói." Thần kinh cũng Lanka đã sắp không chịu nổi nữa rồi, Dương Minh hỏi cái gì, hắn liền nói cái đó: "Tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ của tao là xxxxxx, mật mã là yyyyyy."

"Tốt lắm, tao rất hài lòng." Dương Minh gật đầu, nhớ lại mật mã, sau đó cầm điện thoại truy cập vào ngân hàng, bắt đầu chuyển khoản. Thứ tốt thì nên nhanh thu lấy, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Dương Minh cũng có một tài khoán trong ngân hàng Thụy Sĩ, cho nên giao dịch và chuyển khoảng bằng điện thoại cũng quen thuộc. Dễ dàng chuyển hết tất cả tiền trong tài khoản của Lanka vào tài khoản của mình.

Chẳng qua, tên Lanka này quả thật đúng là có tiền, trong tài khoản có hơn ba mươi tỷ euro! Dương Minh thật muốn hét to lên một tiếng! Cái này là trúng lớn rồi!

Vốn, Lanka cũng không dễ dàng nói ra tài khoản mật mã như vậy, nhưng bây giờ thân thể của hắn đã không còn khống chế được nữa, cho nên nói chuyện cũng không cần suy nghĩ.

Nếu đổi thành một người có ý chí kiên cường, thì có thể cắn răng chống đỡ chịu đựng, nhưng Lanka thì khác, hắn đã quen sống an nhàn sung sướng rồi, cuộc sống vẫn mưa thuận gió hòa, ngay cả ngón tay cũng không bị đau mà, làm sao có thể chịu đựng đau đớn đến mức này!

Dương Minh đứng bên kia chuyển khoản, thì bên này Lanka cũng đang chịu khổ! Hắn trải qua sự tra tấn của ma quỷ, quả thật là đau đớn muốn chết! Lanka không chịu nổi nữa, hét lớn: "Mày giết tao đi. tao không chịu nổi nữa. khó chịu quá."

"Được rồi, nếu như mày muốn." Lần này Dương Minh rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Lanka.

Một cái đinh sắt được phóng vào trán của Lanka, thân hình như con heo mọi của hắn run lên mấy cái, rồi nằm đơ ra mặt đất.

"Aaaaaaa." Thư Nhã không nhịn được hét lên chói tai. Dương Minh, giết người!

Thư Nhã là con gái mà, tận mắt nhìn thấy một người chết trước mắt mình, thét chói tai là điều khó tránh khỏi. lúc đầu còn tưởng trong mong, đột nhiên thấy xuất hiện máu me. sao có thể không làm cho Thư Nhã thất kinh?

"Dương Minh, bên cạnh con có người phải không?" Phương Thiên cũng nghe được tiếng hét chói tai của Thư Nhã, lập tức khẩn trương hỏi.

"Đúng vậy!"

"Giết nàng!" Phương Thiên ra lệnh: "Lập tức giết nàng, nàng ta đã nhìn thấy quá trình giết người của con, không thể lưu lại!"

Âm thanh trong tai nghe rất lớn, mà trong phòng lại yên tĩnh, nên Thư Nhã có thể nghe rõ ràng! Chẳng qua, nàng cũng đang nửa mừng nửa lo. Mừng chính là, người trước mặt quả nhiên là Dương Minh! Thật sự là anh ấy!

Nhưng lo chính là, Dương Minh sẽ giết mình để diệt khẩu!

Dương Minh nhíu mày, nhìn Thư Nhã, trong lòng do dự không chừng, kêu hắn giết nàng, có đánh chết hắn cũng không thể xuống tay được. tuy rằng giữa hắn và tiểu minh tinh này không có quan hệ gì, nhưng Dương Minh biết, nàng vô tội, nàng chỉ bị Lanka bắt đến đây!" Dương Minh, đừng do dự nữa, ra tay nhanh lên! Sắp hết thời gian rồi, còn mười phút nữa thì sẽ nhổ neo!" Phương Thiên thấy bên phía Dương Minh không có động tĩnh gì, cho nên sốt ruột nói.

"Con." Dương Minh do dự. rồi xoay người đi đến chổ Thư Nhã.

"Đừng. đừng giết em. em là Tô." Thư Nhã vừa muốn mở miệng nói, thì đã bị Dương Minh bịt lại.

"Hét chói tai lên." Dương Minh phát âm bốn chữ này không cần dùng miệng.

Thư Nhã lập tức hiểu được, Dương Minh đang kêu mình làm bộ bị giết, vội vàng gật đầu.

Dương Minh thả miệng Thư Nhã ra, sau đó nhìn nàng, Thư Nhã lập tức hiểu được, hét lên một tiếng, Dương Minh lại vội vàng che miệng Thư Nhã lại, sau đó nói chuyện không tiếng động: "Cô sẽ không bán đứng tôi, đúng không?"

Thư Nhã dùng sức gật đầu. cho dù Dương Minh không đề cập, thì nàng cũng không nói ra, bán đứng Dương Minh? Điều này là không thể, trừ phi giết nàng.

Dương Minh thả lỏng tay ra, hài lòng gật đầu, rồi bắt đầu cởi dây thừng trên người Thư Nhã xuống, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Thư Nhã kéo kéo lại, hỏi: "Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

"Có lẽ." Dương Minh cũng có nhiều chuyện muốn hỏi nàng, nhưng bây giờ không được, còn vài phút nữa là thuyền rời bến, Dương Minh phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Dương Minh lắc mình biến mất sau cánh cửa, Thư Nhã nhìn đến nỗi hưng phấn kêu lên: ".a. đẹp trai quá."

Bây giờ trong mắt của Thư Nhã chỉ tòan là sao và sao, từ lúc Lanka bị giết, nàng biết rằng đây không phải là giấc mơ, bởi vì Thư Nhã chưa bao giờ mơ thấy máu cả, nàng cắn thử môi của mình một cái, thấy rất đau, lập tức hiểu được, những việc trước mắt, tất cả đều là sự thật!

Người mà mình vẫn chờ đợi đã xuất hiện! Trong thời khắc mình gặp nguy hiểm nhất, anh ấy đã xuất hiện!

Tuy rằng bây giờ Thư Nhã vẫn không tin chuyện này là thật, nhưng tất cả đều đang xảy ra trước mắt nàng.

Mặc dù trong lòng Thư Nhã có nhiều nghi vấn, nhưng cũng không phải lúc hỏi, nàng không biết người bên tai nghe của Dương Minh là ai, chẳng qua người kia kêu Dương Minh giết mình diệt khẩu, quả thật rất đáng giận.

Cũng may, tâm địa của Dương Minh vẫn còn lương thiện, tuy rằng không nhận ra mình, nhưng cũng không giết mình, điều này làm cho Thư Nhã vô cùng vui vẻ. Trong giây phút Dương Minh giết chết Lanka một cách nhẹ nhàng thoải mái, nàng thật sự sợ hãi Dương Minh đã biến thành một ma vương giết người không chớp mắt, chẳng qua, theo tình hình bây giờ cho thấy, Dương Minh không phải như vậy.

Dương Minh thì lại không có nghĩ nhiều như Thư Nhã, sở dĩ không giết Thư Nhã bởi vì hắn không muốn xuống tay với người vô tội, vả lại mình cũng có nhiều chuyện cần phải hỏi Thư Nhã.

Nhanh chóng chuồn lên khoang thuyền, đi đến boong tàu, biến mất dưới làn sóng biến. lúc trở về, Dương Minh cũng không cần phải mặc bộ đồ không thấm nước nữa, bởi vì không cần thiết.

Nhanh chóng trở về căn phòng trên đảo Henry, Dương Minh cởi bộ đồ đầy nước ra. Vì không nghe theo lệnh của Phương Thiên, nên trong lòng có chút bồn chồn, chẳng qua ngoài mặt vẫn ra vẻ như không có chuyện gì, nói: "Rất thuận lợi, Lanka đã xử lý xong"

"Ồ." Thật ra Phương Thiên đang nhìn chằm chằm Dương Minh, cho nên nghe vậy chỉ bật thốt lên một chữ.

"Ông già, ông nhìn con làm gì vậy? Quái dị lắm à? Cho dù là nhiệm vụ đầu tiên, tiến hành có thuận lợi thì ông cũng không cần nhìn con với ánh mắt này!" Dương Minh cảm thấy không tự nhiên, nói.

"Con quen biết cô bé kia?" Phương Thiên nhàn nhạt hỏi.

"Người nào? Cô bé nào?" Trong lòng Dương Minh cả kinh, chẳng qua vẫn cố làm ra vẻ bình thản.

"Con cứ nói đi" Phương Thiên cười ảm đạm: "Chính là cô bé mà con đã thả"

"A?" Hành động của Dương Minh đã bị Phương Thiên nhìn thấu, cho nên nhất thời xấu hổ, lập tức đỏ mặt nói: "Ông. làm sao ông biết?"

"Đầu óc đơn giản!" Phương Thiên nhếch miệng nói: "Con muốn giết người, người đó còn cơ hội để hét lên một tiếng sao?"

"Trời.!" Dương Minh lập tức hiểu được làm cách nào mà Phương Thiên nhìn thấu được! Thì ra là thông minh bị thông minh hại, mình kêu Thư Nhã hét lên một tiếng, cuối cùng lại thành sơ hở!

Phương Thiên nói không sai, mình muốn giết người, thì người đó sẽ chết ngay lập tức, làm gì còn được kêu với hét chứ. gừng càng già càng cay!

"Đường là do con chọn, ta cũng không nói thêm gì" Phương Thiên khoát tay: "Nếu con quen biết, vậy tự nghĩ biện pháp thu phục đi"

"Con hiểu rồi. nàng ta sẽ không bán đứng con đâu!" Tuy rằng miệng thì nói vậy, nhưng thực tế là Dương Minh vẫn không biết con người của Thư Nhã như thế nào.

"Được rồi, tắm rửa nghỉ ngơi đi. Nhiệm vụ kết thúc!" Phương Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.