Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 779: Người mệt là ai ?



Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Khiết, Tiếu Tình cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Là Dương Minh sao?"

Tôn Khiết bất đắc dĩ gật đầu, sau đó dùng tay che loa lại, nói: "Đúng vậy, hắn muốn đi tìm chúng ta"

"Không tốt sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.

Vừa rồi do ngồi trong xe, nên Tiếu Tình không nghe rõ Tôn Khiết và Dương Minh nói cái gì, huống chi, Tôn Khiết nói kế bên lỗ tai của Dương Minh, cho nên bây giờ Tiếu Tình cũng không biết trong lòng của Tôn Khiết đang rất xấu hổ.

"Tôi và Tiếu Tình đang đi dạo phố, cậu muốn tới thì tới" Dương Minh cố ý lảng tránh không đáp, phán lại một câu.

"Haha, được đó" Trong lòng Dương Minh làm sao mà không biết Tôn Khiết đang nghĩ gì? Cô gái này, thoạt nhìn rất to gan, nhưng thật ra thì rất bảo thủ, Dương Minh biết mình còn chưa hoàn toàn chinh phục nàng, nhưng mà, cái này đại khái chỉ còn là vấn đề thời gia: "Các người đang ở đâu?"

"Phố buôn bán, bách hóa Tín Hoành" Tôn Khiết nói.

Mười lăm phút sau, Dương Minh đã ở dưới bãi đậu xe của bách hóa Tín Hoành, trực tiếp đậu xe vào bãi xong, liền gửi tin nhắn cho Tôn Khiết, biết được các nàng đang ở lầu ba xem đồ trang điểm.

Dương Minh trực tiếp lên lầu ba, tuy rằng diện tích ở đây rất lớn, nhưng với Dương Minh thì chẳng là gì, rất dễ dàng tìm được vị trí của Tôn Khiết và Tiếu Tình.

Dương Minh rón rén đi đến phía sau của Tiếu Tình và Tôn Khiết, muốn dọa các nàng một chút, nhưng mà, còn chưa làm gì được, thì đột nhiên Tôn Khiết quay đầu lại, cười cười nhìn mình.

Cho dù Dương Minh có tố chất tâm lý cường hãn đi chăng nữa thì cũng không khỏi giật mình.

"Cậu muốn làm gì?" Tôn Khiết nhìn Dương Minh từ trên xuống dưới, hỏi.

"Sao cô biết tôi ở sau lưng cô?" Dương Minh buồn bực hỏi.

Tôn Khiết không đáp, chỉ vào tấm kính đối diện, Tiếu Tình thấy cái cảnh một hỏi một đáp này, cũng không nhịn được đưa tay lên che miệng cười.

Dương Minh buồn bực nhìn tấm kính kia, thở dài nói: "Vốn tưởng rằng sẽ cho hai người một bất ngờ chứ"

"Vậy lần sau ẩn thân cho tốt rồi hãy xuất hiện" Tôn Khiết chế nhạo.

Dương Minh xấu hổ cười cười, sau đó nói: "Hai người muốn mua đồ trang điểm?"

"Chỉ tùy tiện coi thôi, nghe nói ở đây có một chổ, tên là Ba Bỉ Bố Lãng, có huấn luyện trang điểm miễn phí, tôi và Tiếu Tình muốn đăng kí" Tôn Khiết nói: "Cậu có hứng thú đi cùng không?"

"Tôi hả, thôi khỏi đi" Dương Minh vội vàng khoát tay, kêu hắn đi học trang điểm? Bị thần kinh à?

Tôn Khiết và Tiếu Tình cùng nhau đăng kí tên và số điện thoại, đối phương tỏ vẻ là khi nào huấn luyện bắt đầu sẽ gọi cho hai người. Còn Dương Minh thì đang kinh ngạc, thoạt nhìn hai người rất là bận rộn, làm gì có thời gian đi học trang điểm nhĩ?

Nhưng mà, quả thật là Dương Minh đã xem nhẹ sức hấp dẫn của cái đẹp với phụ nữ, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận thì không sao, bởi vì dù sao các nàng cũng đang ở trong thời điểm xinh đẹp nhất, cho nên cũng không cần trang điểm và bảo dưỡng làm gì, nhưng Tôn Khiết và Tiếu Tình thì khác, tuổi của hai người đã không còn nhỏ.

Đang dần dần lão hóa đi, không chăm sóc tốt thì làn da sẽ ra sao?

"Đã đặt trước phòng của khách sạn chưa? Hôm nay là lễ tình nhân đấy, hẳn là rất sốt phòng" Dương Minh làm bộ như nhắc nhở.

Tôn Khiết tức giận nghiến răng quay đầu lại nói: "Không có!"

"Không phải là do sợ hãi quá nên đổi ý?" Dương Minh cũng híp mắt lại, làm ra vẻ giận dỗi nhìn Tôn Khiết.

Tôn Khiết tức giận, nhưng mà không muốn thừa nhận mình sợ hãi, nên nói: "Bây giờ còn sớm, gấp cái gì?"

Nói xong, trong lòng thì đang tính toán xem nên làm thế nào để cho Dương Minh chủ động từ bỏ cái suy nghĩ xấu xa kia? Mình chỉ thuận miệng nói đùa một câu, căn bản là không nghĩ Dương Minh lại có thể thoát thân chạy đến đây.

"Cầm!" Tôn Khiết đem mấy cái túi đồ trong tay của mình giao cho Dương Minh, sau đó hình như ngại không đủ, lại đem mấy cái túi trong tay của Tiếu Tình giao cho Dương Minh.

Vì thế, Dương Minh liền trở thành cu li xách đồ, Tiếu Tình cũng không đành lòng, muốn cầm lại túi của mình, nhưng mà lại bị Tôn Khiết ngăn cản: "Bây giờ không làm hắn mệt, lát nữa không biết hắn lại nghĩ ra cái ý tưởng xấu xa gì!"

Tiếu Tình bất đắc dĩ nhìn Dương Minh, trong lòng cũng đồng ý quan điểm của Tôn Khiết, nếu một mình mình đi cùng với Dương Minh, vậy Dương Minh muốn làm gì thì nàng cũng đồng ý, nhưng tình huống bây giờ là ba người cùng một chổ!

Hơn nữa, quan hệ của ba người rất quái dị, hai trong ba người đều có quan hệ không bình thường. Mức độ thân mật phải nói là cực cao, mà ba người lại đi cùng nhau, lỡ như Dương Minh đưa ra yêu cầu hoang đường gì thì phải làm sao bây giờ?

Xét cho cùng, Tiếu Tình vẫn là người phụ nữ truyền thống, bằng không sẽ không có khả năng giữ thân trong sạch đến bây giờ, mà Tôn Khiết thì sao, thoạt nhìn có vẻ rất to gan, nhưng cho đến nay thì Dương Minh vẫn chỉ là người đàn ông đầu tiên của nàng, vì thế trong lòng Tôn Khiết mới không yên, cố ý muốn áp chế cái bộ não tà ác của Dương Minh.

Dương Minh thì không sao, trong lòng cười thầm, cái này mà làm mình mệt được sao? Lúc trước huấn luyện ở châu Âu còn cực khổ gấp cái này mấy trăm ngàn lần, hơn nữa có đôi khi còn chiến đấu tập huấn mấy ngày không ngủ. Mình đều đã thử qua rồi, bây giờ thì tính cái gì?

Nếu đã muốn mệt thì cho mệt, để xem cuối cùng là ai mệt. Chờ hai người mệt không thể lết nổi nữa, còn không phải chịu sự bố trí của mình sao?

Vì thế, ba người mang ba tư ưởng khác nhau cùng đi. Tuy rằng Tiếu Tình đồng tình với Dương Minh, nhưng mà nghĩ đến cảnh ba người nằm trên giường làm ra chuyện xấu hổ kia, liền cảm thấy bối rối, nên cắn răng tiếp tục kiên trì.

Mà Tôn Khiết thì vẫn một lòng muốn làm cho Dương Minh mệt chết, đừng xem thường Tôn Khiết nhé, bình thường nàng cũng đi tập thể hình không ít, thể lực vẫn rất sung túc. Cứ như vậy, ba người dồn sức đi dạo, dạo từ lầu một cho đến tầng trên cùng, mà đồ mua thì càng lúc càng nhiều, có thể chất đầy cả xe để chở về.

Cái này chưa tính là gì, bởi vì vẫn chưa dạo hết bách hóa Tín Hoành đâu, ba người đi dạo vòng vòng, từ đồng hồ mắt kính cho đến quần áo, cái gì cũng có, Tôn Khiết thầm nghĩ, còn không mệt chết sao?

Dương Minh nhìn sắc mặt đỏ ửng không chịu nổi của Tôn Khiết và Tiếu Tình, trong lòng cười thầm, hai người cứ tiếp tục đi, tôi còn chưa khởi động nữa là.

Tiếu Tình thì không có thể lực tốt như Tôn Khiết, sau một hồi thật sự là không kiên trì được, mà Tôn Khiết thì thật sự đang vất vả chống đỡ, nhìn thấy Dương Minh thần thái vẫn sáng lạng như cũ, ôm một đống đồ mà vẫn bước như bay, hoàn toàn điên lên. Tên này đúng là không phải mạnh bình thường, khó trách mỗi lần mình cùng hắn lại kéo dài lâu như vậy.

Tôn Khiết nghĩ đến đây, mặt không khỏi đỏ lên, tuy rằng cảm giác của mình dành cho Dương Minh không thể nói rõ, nhưng mà, mỗi lần cùng hắn làm cái kia, quả thật rất thoải mái, Tôn Khiết cũng là một người phụ nữ có sinh lý bình thường, đôi khi bình thường cũng cần, bằng không cũng sẽ không cùng làm với Tiếu Tình.

Chỉ là, Dương Minh mạnh mẽ quá mức, Tôn Khiết vốn là một nữ cường nhân, mà tác phong của Dương Minh lại làm cho nàng khó chịu. Thật là mâu thuẫn, trong tiềm thức của Tôn Khiết luôn y vọng người đàn ông của mình mạnh hơn mình, nhưng mà, bây giờ nàng lại cho rằng Dương Minh thật sự chưa có gì mạnh để làm cho nàng tâm phục cả.

"Em đói bụng rồi, Tiếu Tình, còn chị?" Thể lực của Tôn Khiết đã cạn kiệt nghiêm trọng rồi, nhìn thấy có một quán ăn cách đó không xa, cái bụng nhất thời kháng nghị.

Tiếu Tình làm sao mà không đói? Liền gật đầu nói: "Chị cũng đói, chúng ta đi ăn chút gì đi"

Dương Minh làm sao mà không biết tâm tư của hai người? Nhưng mà hắn không nói ra, chỉ vui vẻ đi theo các nàng vào quán ăn.

Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, tuy rằng đã khuya, nhưng trong quán vẫn rất đông khách, lúc ba người vào, thì vừa đúng lúc có người đứng dậy, vì thế mới có chổ.

Tôn Khiết gọi một phần cơm thịt bò, Tiếu Tình thì gọi một phần cơm rau trộn, Dương Minh thì không đói, nhưng mà ngẫm lại, buổi tối có lẽ còn có chuyện tốn nhiều thể lực đang chờ, vì thế liền kêu một chén cơm chân gà.

Tôn Khiết nhìn Dương Minh ăn như bị bỏ đói ba ngày vậy, thầm nghĩ, khó khăn lắm mới làm tiêu tốn được một chút thể lực của hắn, bây giờ đều được bồi bổ lại.

Tiếu Tình và Tôn Khiết ăn xong, nghỉ ngơi một lát, cảm thấy tốt hơn một chút, rồi mới rời đi, Dương Minh nhìn đồng hồ trong điện thoại, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta có nên nghỉ ngơi không?"

Trong lòng Tôn Khiết giật mình, cố gắng bình tĩnh nói: "Vừa mới ăn cơm xong, đi uống chút trà nóng, gấp cái gì vậy?"

"Tốt" Dương Minh tất nhiên là đáp ứng rồi, thầm nghĩ, coi cô kiên trì được bao lâu, tối nay nếu không bắt được cô, thì sẽ làm cho tiểu Vận Vận nhà ta thất vọng đây!

Vì thế, ba người tìm một quán bar ven đường, đi vào trong, hiển nhiên là không khí nơi này không tốt như ở quán ăn vừa rồi, nơi này rồng rắn lẫn lộn, trai gái hỗn tạp, lúc Dương Minh vào, liền không chịu nổi không khí ở đây.

Tuy rằng trước đó không lâu, chính hắn cũng là một trong số những người này nhưng mà bây giờ, hắn đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhìn xuống cuộc sống ngày xưa của mình làm cho hắn cảm thấy xa xôi, giống như là cách một thế hệ vậy.

Nếu trong lòng không còn tình cảm với Tô Nhã, có lẽ thậm chí là hắn đã quên đi những chuyện ngày xưa?

"Còn phòng trốn hay không?" Dương Minh hỏi người phục vụ.

"Xin lỗi, tiên sinh, hôm nay đã hết phòng rồi"

"Phòng để dành cũng không còn sao?" Dương Minh biết mấy quán bar đều có phòng để dành, lỡ như vị đại ca xã hội đen nào đến thì còn phòng để chiêu đãi.

Người phục vụ do dự, quán bar này không nhỏ, hiển nhiên là còn phòng để dành rồi! Nhưng mà, hắn không nhận biết Dương Minh, theo lý thuyết, thì phòng để dành chỉ có một số khách quen và người có tiếng biết thôi.

Hắn làm phục vụ tại quán bar này cũng một năm rồi, cảm thấy Dương Minh rất lạ mắt, nhưng mà, nếu Dương Minh đã biết trong quán có phòng để dành, vậy thì chứng minh rằng người khách này có hiểu biết về nơi này, vì thế mới do dự.

Thật ra thì. Dương Minh làm gì mà biết mấy chổ này, chỉ là những quán bar lớn tại Tùng Giang đều có thói quen như vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.