Ở trong một biệt thự tại Macao, phát hiện ra bốn cái xác đang phân hủy, trải qua điều tra, thân phận của bốn cái xác này đã được xác nhận, theo thứ tự là cư dân Macao Lưu Cát Hạo, người nhập cư trái phép Âu Dương Kham Khởi, Âu Dương Quân Uy, còn một người là tội phạm truy nã quốc tế" Lùi lại 1".
"Lùi lại 1" tên thật là gì thì cảnh sát không biết, chỉ biết hắn là một trong những trụ cột của tổ chức sát thủ Ưng Nhã tổ, còn Âu Dương Kham Khởi chính là ông chủ sau lưng của tổ chức này.
Còn Âu Dương Quân Uy là con trai lớn của Âu Dương Kham Khởi. Vụ án này theo điều tra sơ bộ chính là báo thù, nhưng muốn phá án thì lại vô cùng khó khăn, bởi vì thân phận của ba người vô cùng mẫn cảm, tổ chức sát thủ là một tổ chức đắc tội với rất nhiều người, có liên quan đến rất nhiều vụ án, ai biết bọn họ đã đắc tội với ai?
Hơn nữa, ba người này đều là nhập cư trái phép, muốn biết mục đích của bọn họ càng thêm khó khăn, không chừng ba người này đến chấp hành một nhiệm vụ ám sát, nhưng không thành công ngược lại còn bị người khác giết luôn cũng không chừng.
Cho nên, chuyện này tạm thời gác lại, chỉ có hai người biết chuyện này, chính là cha mẹ của Vương Mi, lúc ấy tin lời của Dương Minh là, có phần tử xã hội đen chém giết lẫn nhau ở phia trên, còn Dương Minh thừa dịp loạn lạc nên cứu họ ra, cho nên cái chết của Lưu Cát Hạo và ba người kia, bọn họ cũng không bất ngờ lắm.
Chém giết lẫn nhau mà còn có thể tốt sao? Chẳng qua, hai người này cũng không đi báo cảnh sát làm gì, người già vốn đã không muốn nhiều chuyện, huống chi Lưu Cát Hạo chết mới tốt, bởi vì dám bắt cóc bọn họ, người như vậy để sống mới là bại hoại.
Còn ở tỉnh P xa xa, Âu Dương Quân Viễn đang ngồi trên ghế, mặt mũi rất tiều tụy.
Xác của cha và anh đã được đưa về, mặc dù không có chứng cớ, nhưng Âu Dương Quân Viễn có thể khẳng định, nhất định là do Dương Minh làm!
Bởi vì cha và anh đã từng nói, phải đi báo thù! Âu Dương Quân Viễn vô cùng hối hận vì đã để cha và anh ra mặt, chẳng uqa, trước đó ai mà ngờ rằng Dương Minh lại lợi hại như vậy?
Âu Dương Quân Viễn mặc dù là người thừa kế hợp pháp của Âu Dương gia, có được toàn bộ sản nghiệp của Âu Dương gia, cũng tiếp nhận tổ chức sát thủ của cha, nhưng hắn không có chút vui vẻ, Âu Dương Quân Viễn không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, hắn thầm nghĩ làm một thiếu gia ăn chơi, mà có được cha và anh hỗ trợ, như vậy mới rãnh rỗi mà ăn chơi được!
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã biến mất! Trong một đêm, hắn mất đi tất cả người thân! Trước đó, điện thoại không liên lạc được, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, bởi vì cha và anh nhập cư trái phép đến Macao, không thể tùy tiện liên lạc với bê ngoài cũng là bình thường. Cái tin mà hắn nhận được chính là tin mà cha và anh đồng thời tử vọng!
Nói thật, Âu Dương Quân Viễn cũng không phải là một người có ý muốn kinh doan, sản nghiệp của Âu Dương gia giao vào tay hắn, hắn cũng không biết phải làm gì, cũng may là còn những người quản lí ở đây.
Hai ngày nay, tâm tình của Âu Dương Quân Viễn lao lực đến quá độ, chẳng qua, bây giờ hắn có năng lực để làm gì? Ánh mắt của Âu Dương Quân Viễn trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thật sự không biết nên làm gì.
Trong lòng cực kì căm hận Dương Minh, mối thù giết cha và anh, Âu Dương Quân Viễn làm sao có thể dễ dàng quên được! Hung tợn đấm một cái lên bàn, Âu Dương Quân Viễn hét to: "Dương Minh! Tao và mày thề không đội trời chung!"
"Âu Dương thiếu gia, chỉ cần một câu nói của ngài, tôi liền dẫn tất cả sát thủ đi giết Dương Minh!" Ngồi đối diện Âu Dương Quân Viễn là một người đàn ông trung niên, cũng cực kì phẫn hận nói.
Người này chính là quản gia của Ưng Nhãn tổ, khi Âu Dương Kham Khởi còn sống chính là một người hầu trung thành! Âu Dương Kham Khởi chết cũng làm hắn bi phẫn không thôi, muốn giết trừ Dương Minh để báo thù cho Âu Dương Kham Khởi.
"Giết hắn?" Âu Dương Quân Viễn lắc đầu, cười khổ: "Cái tên Lùi Lại 1 không phải rất lợi hại sao? Nhưng kết quả thì thế nào?"
Cha và anh đều chết, làm cho Âu Dương Quân Viễn trong mấy ngày nay đã trưởng thành hơn, không còn xúc động như lúc trước, làm việc cũng cẩn thận hơn.
Quản gia của Ưng Nhãn tổ sửng sốt, lập tức cúi đầu, đúng vậy, trong số các sát thủ, thì Lùi Lại 1 là lợi hại nhất, nhưng không phải cũng bị giết chết sao?
Tuy rằng lão quản gia này rất muốn báo thù cho Âu Dương Kham Khởi, nhưng mà Âu Dương Quân Viễn nói rất đúng, bọn họ không phải là đối thủ của Dương Minh, thực lực không bằng người ta thì chỉ chịu bị đánh thôi.
"Âu Dương thiếu gia nói rất đúng, là tôi xúc động." Lão quản gia uể oải nói: "Nhưng mà, nếu bỏ qua cho Dương Minh như vậy, thật sự không cam lòng!"
"Bỏ qua?" Âu Dương Quân Viễn hừ lạnh một tiếng, hắn không có ý định bỏ qua cho Dương Minh! Vì thế lắc đầu nói: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng có ý định tha cho Dương Minh! Thù này, tất phải báo!"
"Hay là, chúng ta báo cảnh sát?" Lão quản gia nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra biện pháp để đối phó vơi Dương Minh, vì thế mới đưa ra đề nghị này.
"Báo cảnh sát? Lão quản gia, ồng đùa phải không?" Âu Dương Quân Viễn lắc đầu: "Nếu thật sự có cảnh sát tham dự vào, vậy thì rất phiền! Đừng nói là không có chứng cớ, thời điểm này tất cả những người trong tổ chức sát thủ đều bị liên lụy, nếu bị bắt ai cũng sẽ bị tử hình! Trước đó cảnh sát đã theo dõi chuyện buôn ma túy của Âu Dương gia, chỉ là chưa có cơ hội ra tay thì anh của tôi đã chết!"
"Cho nên, lúc cảnh sát tìm đến tôi, tôi cũng không biết hỏi cái gì nữa, mà chuyện của cha và anh tôi càng không nên hỏi, lúc này nếu để liên lụy vào thì rất không sáng suốt sao? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!"
Lão quản gia gật đầu, xem ra Âu Dương Quân Viễn suy nghĩ cũng chu toàn.
"Đúng rồi, lão quản gia, ông có biết Ưng Nhãn tổ của chúng ta có cấp bậc gì không?" Âu Dương Quân Viễn hỏi.
"Coi như là gần cuối chót." Lão quản gia thành thật trả lời: "Chẳng qua, cho dù gần cuối chót thì muốn đối phó với một người bình thường vẫn còn dư, nhưng ai ngờ Dương Minh tự nhiên."
"Gần cuối chót." Âu Dương Quân Viễn lẩm bẩm: "Đúng rồi, lão quản gia, nếu như mời tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới đi ám sát Dương Minh, thì cần bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể không cần tự mình ra tay, bỏ tiền ra mướn người khác được không?"
"Tổ chức sát thủ đứng đầu?" Lão quản gia sửng sốt, lập tức nói: "Loại tổ chức này không dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn nữa." Nói đến đây, lão quản gia liền dừng lại.
"Hơn nữa cái gì?" Âu Dương Quân Viễn hỏi: "Lão quản gia, ông cũng là người trong giới sát thủ, có thể tìm họ giúp đỡ được không?"
"Hơn nữa giá tiền của bọn họ rất cao!" Lão quản gia nói: "Bởi vì nhiệm vụ của họ đều rất cao cấp, chẳng hạn như giết một trùm khủng bổ. Những nhiệm vụ nhỏ bọn họ sẽ không nhận, vì chẳng kiếm được bao nhiêu tiền!"
"Tiền không thành vấn đề, chúng ta không thiếu tiền!" Âu Dương Quân Viễn vội vàng nói: "Lão quản gia, ông có thể tìm được họ không? Chỉ cần có thể giết chết được Dương Minh, tôi chấp nhận bán mọi người, bán luôn công ty cũng được!"
Âu Dương Quân Viễn vốn không có ý tưởng kinh doanh, nhưng cũng hiểu được rằng, tuy bây giờ những người quản lý kia không dám lộn xộn, nhưng về sau thì không ai dám bảo đảm cả.
Những người đó đều là cáo già, nếu phát hiện ra mình không biết kinh doanh, vậy tuyệt đối sẽ động tay động chân vào công ty, đến lúc đó không phải mệt chết mình sao?
Cho nên, Âu Dương Quân Viễn tùy nguyện đem công ty đi bán luôn, hắn vốn là người không có chí lớn, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống này đã đủ rồi, chỉ cần có đủ tiền cho hắn tiêu xài là đủ!
"Tìm bọn họ thì có thể, bởi vì trong giới sát thủ có chia khu vực, tuy rằng tổ chức của chúng ta nằm gần chót, những vẫn có quyền hạn tiến vào, chỉ là không thể nhận nhiệm vụ cao cấp mà thôi" Lão quản gia giải thích.
"Được rồi! Vậy tìm tổ chức giỏi nhất thế giới, xử lý tên Dương Minh đi, mẹ nó, tao không tin tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới mà không làm chết mày!" Âu Dương Quân Viễn nghe xong, hai mắt liền hiện vẻ hưng phấn, hai tay nắm chặt, hung tợn nói.
"Tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, là một sát thủ độc lập!" Lão quản gia giải thích: "Người đó là vua sát thủ! Là một huyền thoạt bất diệt trong giới sát thủ, mấy chục năm trước đến giờ vẫn chưa ghi nhận sự thất bại của người đó!"
"Vua sát thủ? Thật sao?" Âu Dương Quân Viễn khiếp sợ: "Vậy thì tốt, để cho tên vua sát thủ này đi làm đi! Hừ, đã giao đến tay vua, mà còn sợ không làm chết tiểu tử Dương Minh kia sao? Hahaha!"
"." Lão quản gia lắc đầu: "Vua sát thủ nghe nói mấy năm trước đã ẩn lui rồi, nghe nói vua sát thủ không phải tùy tiện chọn, mà là thầy truyền cho trò, cứ cách một thời gian, vua sát thủ sẽ lựa chọn một đồ đệ ân ý nhất, nếu tìm được truyền nhân, bọn họ sẽ ẩn cư, sau đó chuyên tâm dạy dỗ đệ tử của mình, cho đến khi người đệ tử ấy có thể đảm đương danh hiệu vua sát thủ đời kế tiếp! Mà thật trùng hợp, bây giờ đang chính là lúc vua sát thủ thay đổi triều đại."
"A!" Âu Dương Quân Viễn nghe xong sửng sốt, tin tức trong giới sát thủ, hắn đương nhiên không biết nhiều, chẳng qua, quản gia của Ưng Nhãn tổ là người trong giới sát thủ, cho nên biết được những bí mật này cũng là điều đương nhiên.
"Chẳng qua, trước đó vua sát thủ có tiếp nhận một nhiệm vụ, nhưng chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, còn cụ thể là gì thì tôi không rõ"
"Mà thù lao nghe nói là một quặng mỏ kim cương! Chỉ với cái giá này thôi, người bình thường đã không chịu nổi!" Lão quản gia cười khổ: "Nghe nói đây là do vua sát thủ muốn dùng để dạy dỗ đồ đệ, nói túm lại vua sát thủ cho đến bây giờ vẫn không dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ gì"
"Vậy coi như xong, thế nào sát thủ thứ hai?" Âu Dương Quân Viễn hỏi: "Người đứng thứ hai đi xử lý Dương Minh cũng dư dả rồi?"
"Trước đó tôi cũng có nghe nói, những người này đều lấy giá rất cao, chúng ta không trả nổi tiền đâu" Lão quản gia nói: "Chẳng qua, chúng ta có thể tìm những sát thủ ở phía sau, ví dụ như thứ chín thứ mười chẳng hạn."
"Thứ chín thứ mười? Sao có thể? Ngay cả Lùi Lại 1 cũng." Âu Dương Quân Viễn có chút không tin tưởng.
"Lùi lại 1 trong tổ chức sát thủ Ưng Nhãn tổ của chúng ta, đương nhiên là cao thủ, nhưng so với người ta thì chẳng là gì!" Lão quản gia cười khổ: "Lùi lại 1 trong bảng xếp hạng các sát thủ, ngay cả hạng một trăm cũng không thể tiến vào, cái đó là có thể thôi, chứ thực tế có lẽ là ngay cả hai trăm cũng không thấy mặt"
"Mẹ kiếp!" Âu Dương Quân Viễn cả kinh: "Vậy thứ chín thứ mười chẳng phải cũng là những người rất cố chấp?"
"Quả thật là vậy!" Lão quản gia giải thích: "Những người thứ chín thứ mười, thật ra cũng không có chênh lệch lớn, bởi vì cả hai đều thuộc một tổ chức, tổ chức sát thủ Hồ Điệp!"
"Nghe nói, sau lưng tổ chức này được sự ủng hộ của một gia tộc rất lợi hại! Cho nên, từ thứ hai cho đến thứ mười, đều là người của Hồ Điệp cả!"
"Tổ chức sát thủ Hồ Điệp? Tên nghe rất kì quái" Âu Dương Quân Viễn gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta tìm tổ chức sát thủ Hồ Điệp đi! Đại khái là cần bao nhiêu tiền?"
"Bán hết tất cả sản nghiệp của Âu Dương gia, đại khái là có thể" Lão quản gia thở dài, sau đó khuyên bảo: "Thiếu gia, ngài thật sự quyết định làm như vậy sao? Dù sao đây cũng là tâm huyết của lão gia và đại thiếu gia mà!"
"Mọi người đã chết, tâm huyết cái rắm gì? Nếu không giết chết được Dương Minh, trong lòng tôi chắc chắn sẽ mắc bệnh" Âu Dương Quân Viễn tàn nhẫn nói: "Bán! Bán hết! Chừa chút tiền để tôi tiêu xài cả đời là được, những thứ khác đều cho tổ chức sát thủ kia! Để cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được rồi, vậy để tôi liên hệ" Lão quản gia nhìn thấy Âu Dương Quân Viễn kiên quyết như vậy, vì thế gật đầu: "Chẳng qua chuyện này không thể gấp được, người ta cũng không có thời gian rãnh nhiều!"
"Được, tôi có thể đợi! Chỉ cần giết chết Dương Minh là được!" Âu Dương Quân Viễn hừ nói: "Hừ, để cho Hồ Điệp giết chết Dương Minh đi, tốt nhất là giết chết luôn con nhỏ kia!"
Người Âu Dương Quân Viễn nói ở đây chính là Tôn Khiết, bởi vì hắn chỉ thấy qua có một mình Tôn Khiết, còn tưởng rằng Dương Minh chỉ có một mình Tôn Khiết. Bởi vì Tôn gia có bao nhiêu thế lực, hắn rất rõ ràng, vì thế hắn căn bản là không ngờ Dương Minh còn có những người khác.
"Cái này. nhiều người quá không biết người ta có đồng ý hay không!" Lão quản gia nói.
"Cho tiền, đem hết tiền cho là được!" Âu Dương Quân Viễn điên cuồng nói: "Con nhỏ kia cũng phải chết, bằng không khó mà giải được mối hận trong lòng tôi!"
Bởi vì mọi chuyện bắt đầu từ Tôn Khiết, cho nên Âu Dương Quân Viễn cũng cực kì căm hận Tôn Khiết, đương nhiên là muốn giết chết nàng, lấy máu rửa nhục.
"Được rồi, vậy để tôi thử" Lão quản gia nhận lệnh đi liên lạc.
Mà bên Âu Dương Quân Viễn cũng bắt đầu liên hệ, bán đi sản nghiệp của gia tộc!
.
Dương Minh và Bạo Tam Lập trở về khu kinh doanh, thì lửa đã được dập tắt, Hầu Chấn Ham đang xử lý mọi chuyện rất tốt, còn Lâm Chỉ Vận thì theo sát bên cạnh Hầu Chấn Hám không rời!
"Tiểu Vận ngoan ngoãn!" Dương Minh nhìn thấy Lâm Chỉ Vận không có bị gì, liền vui mừng, liền chạy đến ôm nàng vào lòng.
"A?" Lâm Chỉ Vận đột nhiên bị người ta ôm lấy, lập tức hoảng sợ, nhưng nghe thấy mấy chữ" Tiểu Vận ngoan ngoãn" liền biết ai đang ôm mình, chẳng qua gọi như vậy làm cho Lâm Chỉ Vận cảm thấy xấu hổ, mặt liền đỏ lên, nói: "Dương Minh, anh đừng gọi em như vậy. nhiều người như vậy."
"Nhiều người thì sao, đều là người nhà, ai cũng biết em là tiểu Vận ngoan ngoãn của anh rồi" Dương Minh cũng không thèm để ý, dày mặt nói.
Mặt của Lâm Chỉ Vận càng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: "Vậy. anh về nhà rồi gọi được không."
Dương Minh cười hắc hắc, thả Lâm Chỉ Vận ra khỏi lòng ngực, nhưng vẫn nắm lấy tay nàng, nói: "Có lạnh không? Em nhìn em kìa, sao lại không mang bao tay?"
Lâm Chỉ Vận dở khóc dở cười nói: "Em bị anh kéo đi. vội vàng quá, làm sao mà có thời gian lấy bao tay?"
Dương Minh nghe xong, giật mình nhớ ra: "Là như thế, he he, vậy để anh sưởi ấm tay cho em!" Nói xong, không cần nhiều lời, kéo hai tay của Lâm Chỉ Vận nhét vào trong ngực của mình.
Lâm Chỉ Vận cũng không cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, không biết là do thời tiết rét lạnh hay là do ngượng ngùng xấu hổ.
"Dương ca, chị dâu" Hầu Chấn Hám đang xử lý mọi chuyện, thấy Dương Minh liền chạy đến: "Lần này bên ngoài công ty bị cháy gần hết, nhưng bên trong thì không tổn thất bao nhiêu. Chỉ là lúc phun nước dập lửa có làm ướt giấy tờ trong phòng thôi"
"Không sao cả, dọn dẹp một chút là được" Dương Minh nói: "Nếu không có gì thì tôi về trước, anh ở đây xử lý giúp tôi nhá"
Dương Minh rất vô tình để Hầu Chấn Hám ở lại đây.
Chẳng qua, Hầu Chấn Hám thì lại không cảm thấy gì, bởi vì hắn vốn làm việc cho Dương Minh, chỉ cần Dương Minh lên tiếng, hắn nhất định sẽ làm tốt, lập tức cùng Bạo Tam Lập bắt đầu vào việc sửa chữa và dọn dẹp công ty châu báu cả đêm.
Bạo Tam Lập gọi điện cho Ngưu tổng một tiếng, Ngưu tổng liền cho người đến hỗ trợ dọn dẹp và sửa chữa bên này, đây chính là một cơ hội tốt để tiếp xúc với Bạo Tam Lập, Ngưu tổng liền bật dậy khỏi giường của tình nhân, chạy đến đây.
Tuy rằng Bạo Tam Lập đã nói, lần này làm tốt thì sẽ trả thù lao gấp đôi, nhưng Ngưu tổng vẫn từ chối, ông ta không phải là một kẻ không thức thời. Nhưng mà, rốt cục ông ta vẫn lấy tiền thù lao gấp đôi.
Dù sao, Ngụy Đức Khang đã chết, mà Ngưu tổng cũng có liên quan, tuy rằng hắn cũng không thể xác định là do mình làm, nhưng chặn cái miệng của hắn trước vẫn tốt hơn.
Mà trên thực tế, ngày hôm sau khi Ngưu tổng biết tin Ngụy Đức Khang chết, trong lòng liền nghi ngờ Bạo Tam Lập, chẳng qua, nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, không dám nói ra! Hắn dám sao? Ngụy Đức Khang đã chết, nhưng hắn còn muốn sống!
Không phải Bạo Tam Lập làm, vậy thì hắn không cần phải nói gì, mà nếu là Bạo Tam Lập làm, vậy thì hắn càng không dám nói gì!
Dương Minh nắm tay Lâm Chỉ Vận đi bộ một đoạn xong mới lên được xe. Bởi vì lúc ấy kẹt xe cho nên Dương Minh đã vứt xe ven đường. Sau khi lên xe, Dương Minh mới nói: "Chỉ Vận, không phải anh đã nói rồi sao, không cần em phải liều mạng như vậy, làm sao mà em cứ tăng ca trễ như thế!"
"Em. em chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, hơn nữa cái chương trình kinh tế học trong trường cũng không có nhiều ứng dụng thực tế, cho nên em muốn học cái gì đó hữu dụng thôi!" Lâm Chỉ Vận cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Dương Minh thở dài, điều mà Lâm Chỉ Vận nói, không phải là một vấn đề rất phổ biến sao? Rất nhiều tài liệu dạy học đều là của thập niên 90 biên soạn lại, đã không còn thích hợp trong tình thế hiện nay!
Ví dụ như cái chương trình học của hệ máy tính nè, học về phần cứng, mà phần cứng của nó toàn là đời hai, còn phần cứng phổ biến bây giờ toàn là đời ba đời bốn.
Chỉ có vài chổ là có thể ứng dụng trong thực tế mà thôi.
"Vậy cũng không cần phải vất vả như thế, hôm nay làm anh sợ muốn chết, nếu anh không đến đúng lúc, hậu quả thật không dám tưởng!" Dương Minh sợ hãi nói.
Lâm Chỉ Vận im lặng gật đầu, quả thật, bản thân nàng ta cũng hiểu đượcrất đáng sợ, nếu Dương Minh không phát hiện ra, vậy thì chẳng phải là.
"Dương Minh, hôm nay anh làm sao vậy, từ lúc gọi điện là em đã cảm thấy lạ." Lâm Chỉ Vận do dự một hồi, liền hỏi.
"Em có tin vào giác quan thứ sáu không?" Dương Minh chân thật nói: "Lúc đó anh đang nói chuyện với Trần Mộng Nghiên, bỗng nhiên có một cảm giác, cảm thấy em sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới gọi điện không ngừng cho em, hỏi em có sao không. Sau đó lại không yên lòng, chạy đến công ty, phát hiện ra nó đang bị cháy."
Dương Minh nói nửa thật nửa giả, tuy rằng không kể rõ, nhưng cũng không gạt Lâm Chỉ Vận, bởi vì đây quả thật có thể nói là một loại giác quan thứ sau, mình có khả năng biết trước được những việc nguy hiểm.
"A, thì ra là thế?" Con gái rất tin tưởng vào giác quan thứ sau, Lâm Chỉ Vận cũng không ngoại lệ, cho nên nghe Dương Minh nói vậy, nàng liền tin.
"Đúng vậy, chẳng qua xem ra, giác quan của anh vẫn dùng tốt" Dương Minh cười nói: "Được rồi, đừng lo lắng nữa, tối nay đừng về nhà, anh sợ em gặp ác mộng, anh sẽ liều mình hy sinh cho mỹ nữ, ôm em ngủ một đêm"
Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, không khỏi bật cười, đây là cái lý do gì chứ? Rõ ràng là háo sắc, mà còn làm ra vẻ quang minh chính đại! Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói: "Vậy anh không sợ buổi tối em gặp ác mộng, rồi coi anh là một kẻ bại hoại, sau đó cắn chết anh sao?"
"Haha, anh không sợ cắn, chỉ cần không cắn vào bộ phận đặc biệt là được." Dương Minh cười hắc hắc nói.
"Đáng ghết!" Lâm Chỉ Vận đã có nhiều lần quan hệ thân mật với Dương Minh, cho nên khi Dương Minh vừa nói ra, nàng liền hiểu được!
Chẳng qua, Lâm Chỉ Vận vẫn gọi điện về cho gia đình, nói cho cha mẹ biết tối nay mình không về nhà, ở với Dương Minh. Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình đã sớm ngầm đồng ý quan hệ của con gái và Dương Minh, cho nên cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý.
Dương Minh trực tiếp lái xe đến biệt thự, Lâm Chỉ Vận tò mò hỏi: "Chổ này bây giờ ở được chưa?"
"Đương nhiên là được rồi, Trần Mộng Nghiên đã ở đấy!" Dương Minh gật đầu nói.
"A? Chị Mộng Nghiên cũng ở đây?" Lâm Chỉ Vận cả kinh: "Vậy anh dẫn em đến đây."
"Đương nhiên là có chuyện, thuận tiện giới thiệu cho em một chị em tốt" Dương Minh cười gian nói.
"Chị em tốt?" Lâm Chỉ Vận nghe xong, có chút khó hiểu: "Chị em tốt gì?"
"Trước kia Mộng Nghiên đã nói với em rồi, là Chu Giai Giai" Dương Minh nói.
"Nàng ta. không phải ở trong bệnh viện sao?" Lâm Chỉ Vận nghi hoặc, lập tức nghĩ ra điều gì đó, vui mừng nói: "Nàng ta tỉnh rồi sao?"