Tạ Nhu lưu số điện thoại anh, hỏi: “Anh là người thành phố B sao?”
“Ừ.”
Tạ Nhu hỏi tiếp: “Anh vẫn là học sinh…”
“Học sinh.”
“Cấp ba, đại học… Hay là cấp hai?”
H không nói gì, Tạ Nhu thầm nhủ, chắc không phải là học sinh tiểu học chứ.
Bởi vì giọng nói bị biến đổi nên không thể biết tuổi đối phương, thậm chí là giới tính.
Một hồi lâu sau, H mới nói: “Cấp ba.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng thế.”
Tạ Nhu nói, “Anh học trường cấp ba nào vậy?”
“Cô muốn làm gì?”
“Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn hỏi tin tức cá nhân của anh. Chỉ là anh nhường tôi toàn bộ số tiền thưởng lớn như thế, tôi vẫn muốn mời anh một bữa cơm.”
Tạ Nhu chân thành nói, “Nếu không tôi sẽ thấy khó chịu. Dù sao cũng là hai chúng ta hợp tác mới giành được quán quân.”
“Cô không cần nghĩ nhiều như vậy.”
H nói, “Cô cũng xem như giúp tôi lấy được máy chơi game vr mới nhất của họ rồi.”
Tạ Nhu nhớ lại, H nói muốn lấy máy chơi game cho em trai anh.
“Vậy được rồi.”
Cô cảm giác anh không nguyện ý gặp mặt ngoài đời, cũng không miễn cưỡng.
“Nhưng tôi vẫn sẵn lòng trả lời câu hỏi của cô. Tôi học ở Nhất trung.” H nói.
“A! Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.”
“Ừ, thật trùng hợp.”
“Không phải anh học cùng lớp với tôi đấy chứ?”
Tạ Nhu suy đoán, thử nói, “Tôi ở lớp 23.”
“Chúng ta không cùng lớp.”
H nói, “Thành tích tôi khá tốt.”
Được rồi, lớp 23 là lớp kém nhất khối, Tạ Nhu cũng không hỏi nhiều.
H nói: “Nếu là chung trường, sau này có cơ hội nói chuyện, có thể làm bạn.”
Trong lòng Tạ Nhu thầm nói, cả học lớp nào anh cũng không nói cho tôi biết, làm bạn kiểu gì?
Nhưng cô vẫn trả lời: “Được, không thành vấn đề.”
Đêm 30 tết, Tạ gia và Hàn gia hẹn nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, Tạ Nhu gặp được cha mẹ Hàn Định Dương.
Đôi vợ chồng này ngày thường vô cùng bận bịu, chồng thì giữ chức vụ cao, vợ thì làm kinh doanh. Vậy nên nhiều lần Tạ Nhu đến tìm Hàn Định Dương đều không thấy cha mẹ anh.
Cô biết bữa cơm này cô chú Hàn cũng sẽ có mặt, cả buổi chiều đều bất an lo sợ, cứ ở trong phòng thay đôg suốt, kể cả thi cử cũng chưa từng lo lắng đến vậy.
Nhưng đến lúc nhìn thấy cô chú Hàn, sự thấp thỏm và bất an của cô dưới sự hỏi han ân cần của họ đã dần dần biến mất.
Đặc biệt là mẹ Hàn Định Dương – Dương Triệu, khiến cô cảm thấy rất thân thiết.
Lúc ăn cơm bà còn bảo Tạ Nhu ngồi bên cạnh, đuổi Hàn Định Dương sang chỗ kề bên kia, tựa như Tạ Nhu mới là con gái ruột của bà.
Hàn Định Dương không có dị nghị gì với chuyện này.
Nhưng thật ra trong lòng Tô Thanh lại cảm thấy không thoải mái.
Bà vốn tưởng Dương Triệu là người biết giữ thể diện, sẽ thích Tạ Hòa Hi hơn. Rõ ràng Tạ Hòa Hi đoan trang lại giỏi giang.
Nhưng sự thật là, người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp như Dương Triệu đã gặp qua vô số người, nhìn mấy đứa trẻ tụ tập với nhau, bản tính thế nào, nhìn cái là bà biết ngay.
Bà thích sự chân thành của Tạ Nhu. Đứa trẻ có bản tính tốt như thế rất xứng đôi với người có tâm tư như Hàn Định Dương.
Nhưng mà hai đứa ở một chỗ, Hàn Định Dương rất dễ bắt nạt Tạ Nhu. Nếu như vậy, bà phải che chở cô nhiều một chút.
Suốt quá trình ăn cơm, không biết từ đâu mà chuyển chủ đề sang việc thi cử. Tô Thanh khen Hàn Định Dương thi cuối kỳ lại đứng đầu khối, tiếp theo lại nói con gái mình Tạ Hòa Hi đứng thứ bảy.
Còn Tạ Nhu rầu rĩ cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Trong khoảng thời gian này cô luôn nỗ lực vươn lên, học xuyên đêm, cuối cùng đứng thứ 157.
Tuy là đứng đầu lớp 23, nhưng suy cho cùng so với hai người đứng đầu thực sự quá kém.
Trước kia thành tích học tập của cô không tốt, nhưng từ khi hẹn thi vào đại học B với A Xuân, cô liền chú tâm học tập.
Cô khá thông minh, nhiều thứ nghe giáo viên giảng qua một lần đã biết, học tập cũng không cần quá sức.
Tô Thanh liếc Tạ Nhu một cái, cố ý hỏi: “Nhu Nhu, con thi cử điểm thế nào, nói cho dì Hàn biết đi.”
Tạ Nhu biết ngay Tô Thanh sẽ hố mình, đáp: “Cháu thi không tốt, còn thua xa em Hòa Hi.”
Tô Thanh lộ ra nụ cười vừa lòng, lấy giọng điệu trưởng bối nói: “Biết thành tích mình không tốt thì phải cố gắng học tập, có thể tìm em học hỏi. Cháu đã lên cấp ba rồi, sẽ mau thi đại học thôi, bớt chơi game lại, đọc sách nhiều thêm.”
“Cháu biết rồi.”
Dương Triệu nữ sĩ nhíu mày nhìn Tô Thanh, nói: “Người dì như chị đúng là đủ nhọc lòng.”
Tô Thanh không nghe ra ngữ điệu trào phúng của bà, buông tiếng thở dài: “Đứa nhr này lớn lên ở nông thôn, cha mẹ cũng mất sớm, tôi thân làm dì không nhọc lòng thì có ai nhọc lòng đây?”
Dương Triệu lập tức quay sang Hàn Định Dương: “A Định, thành tích Tạ Nhu không tốt, con xem phải làm sao bây giờ?”
Hàn Định Dương suy nghĩ rồi nói: “Con sẽ kèm em ấy.”
Dương Triệu vừa lòng gật đầu, thân thiết nắm lấy tay Tạ Nhu: “Nếu kì nghỉ đông không có việc gì, Nhu Nhu, ngày nào con cũng có thể đến nhà chúng ta, để A Định kèm con, được không?”
Tạ Nhu mỉm cười nói: “Được ạ.”
Được được cái con khỉ! Cô mới không cần kèm thêm đâu!
Cô nhìn về phía Hàn Định Dương. Đôi mắt anh lưu chuyển có ý bỡn cợt, tư thế đang xem kịch vui.
“Cảm ơn dì Hàn!”
Tạ Nhu ngoan ngoãn nói: “Vậy… Phiền anh rồi.”
Tô Thanh thấy hướng gió không đúng, vội đáp: “Hòa Hi nhà ta thành tích cũng không tồi, có thể kèm Tạ Nhu, không cần làm phiền A Định đâu!”
“Không phiền đâu.”
Dương Triệu cười tươi như hoa, lộ má lúm đồng tiền, “A Định, con cũng đừng suốt ngày làm mấy chuyện vô bổ nữa. Kì nghỉ đông này lo kèm cho Tạ Nhu đi. Mấy thứ kia, chờ vào đại học lại làm tiếp, biết chưa?”
Cái bà nói chính là những máy móc trang bị trong phòng Hàn Định Dương. Từ sau khi chân em trai bị thương, tâm tư của anh hầu như đều đặt lên mấy cái này.
Sau đó Dương Triệu lại bảo Hàn Định Dương định theo học chuyên ngành tự động hóa cao cấp của đại học B, hỏi xem Tạ Nhu muốn vào đại học nào.
Tạ Nhu nhớ tới ước định cùng nhau thi vào khoa diễn xuất của đại học B với A Xuân, đành nói đúng sự thật: “Cháu cũng muốn vào đại học B.”
“Vậy thì tốt quá!”
Dương Triệu cười nói, “Sau này cháu với A Định sẽ học chung đại học rồi.”
Hàn Định Dương nhàn nhạt nói: “Cô ấy thi không đậu.”
Tạ Nhu khó chịu bĩu môi, trong lòng thầm mắng cứ đánh rắm đi, không phải chuyện của anh!
Dương Triệu nói: “Sao lại không đậu! Con kèm Nhu Nhu, phải giúp nó thi đậu!”
Hàn Định Dương: “…”
Tạ Nhu vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhìn anh chằm chằm. Này thì công kích cô, giờ thì hố luôn cả bản thân rồi.
Hàn Định Dương làm khẩu hình miệng với cô: “Ngu ngốc.”
Dưới dàn, Tạ Nhu duỗi dép lê ra, nhẹ nhàng chạm vào mũi chân của Hàn Định Dương ở đối diện. Vẻ mặt Hàn Định Dương bình tĩnh, cũng đưa chân ra, đè lên chân cô dưới đất.
Chân anh ấm áp, trợn mịn. Dưới gan bàn chân Tạ Nhu là nền nhà lạnh băng, bên trên là bàn chân ấm áp của anh.
Mặt cô nóng lên, tránh khỏi anh, nhân tiện còn đá một cái, lại bị Hàn Định Dương đá lại.
Hai người đá tới đá lui, ầm ĩ dưới bàn.
Cuối cùng, chân Hàn Định Dương không đạp trúng Tạ Nhu, nhưng lại trúng Tạ Cẩn Ngôn bên cạnh. Anh nhìn Hàn Định Dương: “Cậu đá tôi làm gì?”
Hàn Định Dương trả lời: “Xin lỗi”, sau đó không nói gì nữa.
Tạ Nhu nhịn cười đến đỏ mặt.
Anh liếc cô uy hiếp một cái, ánh mắt hai người lại tiếp tục đối chọi, không ai nhường ai.
Làm sao Dương Triệu không nhìn ra hai đứa đang làm ầm ĩ, nhưng càng nháo bà càng vui vẻ.
Người trẻ tuổi nên thế này, trước mặt người lớn thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, khách sáo lễ phép, nhưng không biết lại ngấm ngầm đùa giỡn thế nào.
Từ lúc nhỏ Hàn Định Dương đã thích chơi với đứa bé Tạ gia này, mấy bé gái nhà khác thì chẳng thèm ngó mắt đến.
Bây giờ, quả thật có chút ý tứ.
Sau bữa cơm chiều, Dương Triệu lấy ra rất nhiều đồ, đều là quà của bà dành cho bọn trẻ.
Cho Hàn Trì là một chiếc xe ô tô điều khiển, cho Tạ Hòa Hi là một chiếc váy xinh đẹp, cho Hàn Định Dương là một quyển sách.
Qùa của Tạ Nhu là đặc biệt nhất. Đó là một vòng tay phỉ thúy cổ xưa.
Vòng tay này nhìn qua hơi cũ. Lúc Hàn Định Dương thấy Tạ Nhu đeo chiếc vòng đó, mặt anh hơi nóng lên.
Sau bữa cơm, người lớn thì ngồi trong phòng khách xem xuân vãn nói chuyện phiếm, bọn trẻ thì ra ngoài chơi.
Tạ Nhu và bọn Hàn Trì, Hàn Định Dương ngồi trên thảm chơi game. Tạ Hòa Hi đương nhiên sẽ không tham gia mấy trò vô bổ này, cô ta rất hiểu chuyện ngồi uống trà nói chuyện với trưởng bối.
Tô Thanh giục cô mấy lần, bảo cô đi ra chơi với Hàn Định Dương, nhưng mà Tạ Hòa Hi không muốn.
Cô ta không có ý gì với Hàn Định Dương, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh như lời mẹ nói.
Cô ta nhìn ra được, trong hai chị em, Hàn Định Dương thích Tạ Nhu hơn.
Lúc 9 giờ, người lớn bắt đầu phát lì xì tết cho mấy đứa trẻ.
Hàn Trì vui vẻ cầm bao lì xì dày nhất, nói lời chúc tết mọi người bằng một bài đồng dao vần điệu khiến mọi người vui vẻ.
Người hai nhà tựa như một, vô cùng hòa thuận.
Tạ Nhu thừa dịp này chuồn đi, gọi điện thoại hỏi thăm ông bà ngoại đang ở phương nam.
Ông ngoại và bà ngoại thay phiên cầm điện thoại nói chuyện với Tạ Nhu, hỏi thăm tình hình gần đây của cô, bảo rằng phương bắc lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo.
Trong lòng Tạ Nhu dâng lên nỗi chưa xót. Cô cố kiềm chế nước mắt, nói nhanh: “Con cúp máy đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Nếu nói thêm gì nữa, có lẽ cô sẽ khóc thật mất.
Sau khi cúp điện thoại, cô không dám vào nhà, mà ngồi dưới hiên sau hậu viện để bình tĩnh lại.
Ông bà ngoại ở nông thôn, rất hay đến nhà bác cả thăm cô, mua cho cô nhiều đồ ăn ngon.
Tuy rằng nhà bác cả không quan tâm cô, nhưng trước mặt ông bà ngoại vẫn giả vờ lo lắng.
Bọn họ đã lớn tuổi, thân thể không tốt, Tạ Nhu cũng không muốn họ phải nhọc lòng vì mình.
Bây giờ, Tạ Nhu nhớ họ, cũng như bóng dáng ba mẹ mơ hồ trong tâm trí.
Dáng vẻ hòa ái dễ gần của Dương Triệu khiến cô nghĩ đến mẹ mình.
Tạ Nhu cầm lòng không được lau nước mắt đi, tuyết bên ngoài ngày càng lớn.
Hắc Bối rên ư ử bên người cô, dùng mũi chà chà vào lòng bàn tay cô.
Hắc Bối là con chó con ba cô mang về, từ thành phố B xa xôi ngàn dặm đến trấn nhỏ kia.
Sau khi tặng không lâu, ba cô liền xảy ra chuyện trong một lần thi hành nhiệm vụ.
Tạ hu vẫn luôn xưng mẹ trước mặt Hắc Bối. Cô cảm thấy chú chó này từ nhỏ đã phải rời xa mẹ, cô bây giờ phải làm mẹ nó, nếu không thì thật đáng thương.
Hàn Định Dương tìm hết mấy phòng cũng không thấy Tạ Nhu. Vừa đến phòng cho khách, nhìn qua cửa sổ đã thấy cô ngồi bên hiên nhà lén lau nước mắt.
Anh chỉ có thể nhìn sườn mặt cô, đôi mắt đỏ hoe, trong tay cầm chặt điện thoại, môi mím lại, không ngừng dùng tay áo lau nước mắt.
Đoán được hơn phân nửa là cô bị bầu không khí Tết này làm buồn lòng.
Cô gái này ngày thường tùy tiện, cái gì cũng không để bụng, kỳ thật tâm tư rất mẫn cảm.
Nhìn bộ dạng này của cô, Hàn Định Dương cảm giác tâm tình cũng trở nên bực bội.
Anh xoay người về phòng khách, chơi cùng Hàn Trì một ván game nữa, mà Tạ Nhu vẫn còn ngồi bên ngoài.
Vẫn chưa xong sao?
Anh đứng ngồi không yên, bèn đứng dậy chạy ra ngoài.
Tạ Nhu nghe thấy âm thanh cửa kính bị đẩy ra, vội vàng dùng tay che mắt lại. Xuyên qua kẽ hở ngón tay, cô thấy người đến là Hàn Định Dương, lúc này mới yên lòng.
Cô không muốn mình bị người lớn phát hiện đang khóc một mình thế này. Ngày sum họp đoàn viên vui vẻ mà bị nhìn thấy thì quả là xấu hổ.
Hàn Định Dương đến bên người cô, đưa chân ra xoa xoa bụng Hắc Bối. Hắc Bối lập tức nằm xuống làm nũng với anh.
“Đồ mít ướt.”
Anh không chút để ý mà nói.
Tạ Nhu không để ý tới anh, hít sâu vào, dùng khăn giấy trong tay lau mũi.
Hàn Định Dương ghét bỏ nói: “Trước mặt anh không cần hình tượng nữa à?”
Tạ Nhu khàn khàn nói: “Sao lại phải bảo vệ hình tượng trước mặt anh?”
“Anh là vị hôn phu của em.”
Lúc Hàn Định Dương nói ra lời này, giọng điệu mang theo sự đùa giỡn.
Tạ Nhu đương nhiên sẽ không tin là thật, quay người đi không để ý đến anh: “Đã nói là vị hôn phu, càng không cần bảo vệ hình tượng. Dù sao cũng chẳng sợ anh không cưới em.”