Phòng khách thấp thoáng ánh đèn treo tường, ánh sáng mập mờ không rõ. Hàn Định Dương ở trần, đang ngồi cạnh chiếc bàn thủy tinh bên cửa sổ, trong tay là một điếu thuốc hút dở.Lời bà có ý tứ, nhưng Hàn Dụ Lâm cũng không muốn so đo với bà lúc gia đình đại đoàn viên như thế này nên không tiếp lời.Tạ Nhu ôm lấy tay anh: “Anh thì sao? Đừng nói trễ vậy rồi mà còn làm việc đấy nhé?”
Tạ Nhu phát hiện ra trong gạt tàn có không ít đầu lọc thuốc, không biết anh đã hút bao nhiêu rồi.Cô xoay người đi, Dương Tu lại chạy theo, gõ mấy chữ để cô đọc nhưng A Xuân không để ý tới hắn nữa.Tạ Nhu xoa đầu cậu, lấy một bộ đồ ngủ bông từ trong tủ ra đưa cho cậu, nói: “Vậy em thay đồ trước đi, chị không nhìn đâu.”
Lúc này phía chân trời đã có những tia nắng ban mai ngó lên, cũng không biết anh tỉnh giấc nửa đêm, hay là suốt đêm vẫn chưa ngủ.“Vừa mới gặp ác mộng.”Tạ Nhu nghĩ cậu đã là thanh niên rồi, mình đến giúp cũng không tiện nên nói ngay: “Để chị nói anh em lên nhé.”
Tạ Nhu đi qua, vỗ vai Hàn Định Dương rồi dịu dàng hỏi: “A Định, làm sao vậy?”Cảm xúc Dương Triệu chợt bùng nổ: “Ông còn dám bảo tôi im miệng!”Cô đến cạnh bên Hàn Trì, nắm lấy tay cậu: “Những việc này cứ để cho anh chị, A Trì vẫn còn là con nít, chỉ cần lo việc vui vẻ trưởng thành mỗi ngày là đủ rồi.”“Hát cả đời nhé.”
Hàn Định Dương duỗi tay ôm lấy eo Tạ Nhu, vùi đầu vào bụng cô, cánh mũi thân mật cọ lên bộ quần áo lụa của cô.“Vâng.”
Hàn Định Dương hiếm khi chủ động làm nũng với cô. Hầu hết thời gian đều là Tạ Nhu nũng anh, vì không cho anh ra ngoài, không cho anh ngủ, kể cả lúc anh viết mã cô cũng sẽ tỏ ra như một con mèo, để anh vừa viết vừa nắm tay cô, hoặc dứt khoát ôm cô luôn vào lòng.Hàn Dụ Lâm không quay đầu: “Năm nào ông ấy cũng một mình.”Hàn Trì vừa thay đồ vừa hỏi.
Hàn Định Dương chủ động làm nũng, Tạ Nhu lòng mềm như nước.Tạ Nhu vòng tay trụ vai anh xuống, muốn ôm anh vào ngực. Chỉ là vai con trai rộng nên cô không ôm được, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “A Định sợ à?”“Mấy người đanh Đặng Tề, hắn uy hiếp tôi sẽ nói ra chuyện này, tôi với người kia cũng chia tay luôn rồi!”
Cô dịu dàng xoa đầu Hàn Định Dương, hỏi: “A Định có chuyện không vui sao?”Tạ Nhu không nghĩ Hàn Trì tuổi còn nhỏ mà lại suy nghĩ sâu sắc như vậy.Trưa hôm đó, Dương Triệu vui vẻ kéo Tạ Nhu đi dạo phố mua đồ tết, còn mua cho cô một sợi dây chuyền màu kim nạm ngọc.
“Vừa mới gặp ác mộng.”Thực sự bị ác mộng dọa như thế sao?“Đủ rồi, bà im miệng cho tôi!”
Hàn Định Dương nói, “Có hơi sợ hãi.”Tạ Nhu đi lấy bát đũa cho Hàn Dụ Lâm. Hàn Dụ Lâm hỏi tình hình học tập của Hàn Trì đầu tiên, sau đó hỏi đến chuyện tốt nghiệp của Hàn Định Dương, anh bảo mọi thứ đều ổn.Hàn Dụ Lâm cũng không định ở lại đây, không khí ở đây thực sự khiến ông thấy áp bức.
Tạ Nhu dịu dàng: “Lúc nhỏ, bà ngoại nói với em, chỉ cần kể ác mộng ra thì sẽ không sợ nữa.”
“Anh mơ thấy một đám mây đen đặc bay đến, trong đám mây có một con chim quái toàn thân màu đen, nó đang giương móng vuốt muốn bắt người.”“Được rồi, ngủ sớm đi.”
Tạ Nhu nghiêm túc nghe Hàn Định Dương kể, cũng chẳng lộ vẻ khinh thường vì giấc mơ ảo ma đó.“Bà đã xong chưa! Bọn nhỏ đều ở đây, có gì để nói sau không được à?”Tạ Nhu hỏi cậu.
“Đám mây bay đến càng lúc càng gần, bay đến chỗ anh, con chim quái đáng sợ kia đột nhiên chui ra khỏi mây rồi giương móng với anh. Anh thấy nó đang cười.”Lúc cả nhà đang vui vẻ ăn cơm xem Xuân Vãn, Hàn Dụ Lâm quay trở về.
Anh bị dọa tỉnh.Tạ Nhu lập tức bóc lấy thuốc ra định cho Dương Triệu uống, lại không nghĩ tới Dương Triệu ném văng viên thuốc ra, làm đổ cốc nước. Nước đổ ra bắn lên cả người Hàn Trì.Nhìn thấy ông, trong nhà đã có hai người thay đổi sắc mặt.
Tạ Nhu vòng tay trụ vai anh xuống, muốn ôm anh vào ngực. Chỉ là vai con trai rộng nên cô không ôm được, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “A Định sợ à?”“Ừ.”“Lấy trong phòng A Trì đấy, <Âm mưu và Tình yêu>.”“Ừ.”
“Ừ.”Ra khỏi thư viện, cô bắt taxi rời đi.
Hàn Định Dương vùi mặt vào hõm cổ Tạ Nhu, “Hơi sợ một chút.”Hàn Trì hiểu ý, lấy nước sôi từ bàn trà đến cho mẹ, ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, uống nước đi ạ.”
Tạ Nhu nhận ra cơ thể Hàn Định Dương đang run rẩy.Tạ Nhu cười, “Vậy sau này nếu A Định gặp ác mộng, em sẽ hát cho anh nghe.”
Thực sự bị ác mộng dọa như thế sao?Hàn Trì vội giữ chặt cô: “Bỏ đi, để anh ấy ở với mẹ một lát. Mẹ thích anh nhất, lời anh nói mẹ có thể nghe.”
Tạ Nhu suy nghĩ: “Em hát cho A Định nghe nhé?”“Bây giờ tôi chia tay rồi, cậu vừa lòng chưa?”Hàn Định Dương nhấp đôi môi khô khốc, dịu dàng: “Khá hơn rồi.”
“Ừ.”
Tạ Nhu trực tiếp chui vào lồng ng.ực anh, ngâm nga một giai điệu ngắn.Tạ Nhu suy nghĩ: “Em hát cho A Định nghe nhé?”
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, tựa như có một dòng nước ấm áp mùa xuân tràn về trong cõi lòng lạnh lẽo của anh.
Hát xong, Tạ Nhu ngẩng đầu hỏi anh: “Thấy ổn hơn không?”“Mẹ, mẹ bớt giận.”Hàn Dụ Lâm trả lời.
Hàn Định Dương nhấp đôi môi khô khốc, dịu dàng: “Khá hơn rồi.”
“Vậy là được rồi.”Lúc ông đi giày định ra ngoài, một đôi tay đặt lên vai ông. Hàn Dụ Lâm quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt Hàn Định Dương lặng lẽ nhìn mình: “Ba, tốt nhất là ba nên ở lại.”
Tạ Nhu cười, “Vậy sau này nếu A Định gặp ác mộng, em sẽ hát cho anh nghe.”Nhìn xe taxi đi xa rồi biến mất như làn sương mờ ảo trong cơn mưa to như trút nước, Dương Tu xóa đi mấy dòng vừa gõ ra: “Người đó là ba của Hàn Định Dương.”
“Ừ.”“Mấy năm nay mẹ cũng không dễ dàng gì.”
“Hát cả đời nhé.”
“Ừ, cả đời.”Tạ Nhu mặc áo ngủ ngồi ở mép giường đang cúi đầu đọc sách.
Tạ Nhu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hừng đông đã đâm thủng màn đêm u ám, thành phố ngủ say dần được đánh thức.Hàn Định Dương bước đến, Tạ Nhu nhường chỗ lại cho anh, kéo Hàn Trì lên phòng thay quần áo ướt.“Anh mơ thấy một đám mây đen đặc bay đến, trong đám mây có một con chim quái toàn thân màu đen, nó đang giương móng vuốt muốn bắt người.”
“A Định còn muốn ngủ không?”Hàn Định Dương chủ động làm nũng, Tạ Nhu lòng mềm như nước.
Hàn Định Dương nói: “Em ngủ đi, anh đi tắm đã rồi làm bữa sáng cho em.”“À, không đâu.”
Tạ Nhu cúi người hôn lên trán Hàn Định Dương: “A Định thật là đảm đang.”Tạ Nhu cúi người hôn lên trán Hàn Định Dương: “A Định thật là đảm đang.”
Cô hôn mặt anh, định hôn cả môi anh nữa.“A!”Cô xoay người đi luôn. Dương Tu phản ứng lại, vội chạy nhanh theo sau cô.
Hàn Định Dương cười nhẹ, ôm ngang cô đặt xuống ghế sô pha mềm mại: “Anh thấy hình như em cũng không muốn ngủ, hay là vận động một chút?”Tạ Nhu trực tiếp chui vào lồng ngực anh, ngâm nga một giai điệu ngắn.Tạ Nhu bị anh bắt nạt đến kêu lên, vùng vằng tay chân muốn thoát ra.
“A!”
Lúc ăn sáng, Hàn Định Dương bâng quơ nói: “Chuyện phần mềm quản lý anh không định truy cứu nữa, cũng không kiện tụng gì hết.”Nhưng đương sự như Dương Tu, đương nhiên hắn biết vì sao Hàn Định Dương lại làm vậy.Hàn Định Dương đỡ Dương Triệu đang kích động rời bàn ăn, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.
“Ừm.”
Tạ Nhu còn đang đắm chìm trong sự dịu dàng vừa rồi, gặp một miếng rau kèm dưa chuột bỏ vào miệng nhai.
Mười mấy giây sau cô mới phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì cơ?”Trên mặt A Xuân đầy nước mắt, xoay người nói với hắn: “Nếu cậu không giúp được tôi thì cũng đừng xen vào chuyện của người khác!”
* * *
Vài ngày sau, vào một buổi sáng mưa to, Dương Tu đến phòng tự học, lấy ra một quyển dự đoán đề thi chính trị chuẩn bị học thuộc.
Cửa sổ kính sát đất phòng tự học không ngừng bị nước bắn tóe lên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy nhanh qua hành lang, là A Xuân.Tạ Nhu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hừng đông đã đâm thủng màn đêm u ám, thành phố ngủ say dần được đánh thức.Hàn Định Dương cười nhẹ, ôm ngang cô đặt xuống ghế sô pha mềm mại: “Anh thấy hình như em cũng không muốn ngủ, hay là vận động một chút?”Tạ Nhu ngồi cạnh Dương Triệu đang nghẹn ngào cảm xúc lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi bà, quay đầu thì thấy Hàn Dụ Lâm đang quay về thư phòng.
A Xuân thấy Dương Tu, lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía hắn.
Dương Tu định đứng dậy thì nghe cô tức giận nói: “Rốt cuộc cậu làm cái khỉ gì vậy?”Editor: Giản Linh KiwiLúc này phía chân trời đã có những tia nắng ban mai ngó lên, cũng không biết anh tỉnh giấc nửa đêm, hay là suốt đêm vẫn chưa ngủ.Dương Tu nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ cho A Xuân xem: “Cô với người đó chia tay thật à?”
Dương Tu ngẩn người, đang định lấy giấy bút ra nói chuyện với cô thì A Xuân đã giật lấy giấy bút trong tay hắn mà ném mạnh xuống đất, hét to: “Cậu hại chết tôi rồi! Cậu thật sự hại chết tôi rồi!”“Bây giờ mọi người đều về nhà ăn tết, ở cơ quan lạnh lẽo, hay ba cứ ở nhà đi.”
Cô xoay người đi luôn. Dương Tu phản ứng lại, vội chạy nhanh theo sau cô.Dương Triệu nói: “Làm cha như ông thì đúng là không cần lo thật.”Tạ Nhu còn đang đắm chìm trong sự dịu dàng vừa rồi, gặp một miếng rau kèm dưa chuột bỏ vào miệng nhai.
Trên mặt A Xuân đầy nước mắt, xoay người nói với hắn: “Nếu cậu không giúp được tôi thì cũng đừng xen vào chuyện của người khác!”Anh bị dọa tỉnh.
Mặt Dương Tu đỏ bừng, định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại ở cổ họng.
“Bây giờ tôi chia tay rồi, cậu vừa lòng chưa?”Vì buổi tối náo loạn, cả nhà cũng không đón giao thừa.
“Chia…”Hàn Trì cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: “Thật ra mẹ cũng mong ba có thể về nhà sớm một chút, chỉ là công việc ba bận quá, hơn nữa ba mà về là hai người sẽ cãi nhau. Em cảm thấy nếu bọn họ tách nhau ra, có lẽ mẹ sẽ vui vẻ hơn mà ba cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tốt cho cả hai bên.”
“Mấy người đanh Đặng Tề, hắn uy hiếp tôi sẽ nói ra chuyện này, tôi với người kia cũng chia tay luôn rồi!”Đêm đã khuya, Tạ Nhu nhìn Hàn Trì đi vào giấc ngủ xong mới về phòng mình.Hàn Định Dương nói: “Em ngủ đi, anh đi tắm đã rồi làm bữa sáng cho em.”
A Xuân tức muốn hộc máu, “Bây giờ thì vừa lòng rồi chứ gì!”“Hư thế.”
Dương Tu nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ cho A Xuân xem: “Cô với người đó chia tay thật à?”
A Xuân liếc nhìn màn hình điện thoại, trào phúng: “Ông ta vừa nghe thấy chuyện này đã sợ đến mất vía. Muốn vụng trộm mà lá gan nhỏ như vậy, đám đàn ông mấy người thật khiến tôi ghê tởm.”Chương trướcTâm trạng Dương Triệu càng xấu hơn, không khí trên bàn ăn cũng tệ đi nhiều.
Cô xoay người đi, Dương Tu lại chạy theo, gõ mấy chữ để cô đọc nhưng A Xuân không để ý tới hắn nữa.
Ra khỏi thư viện, cô bắt taxi rời đi.Tạ Nhu nhận ra cơ thể Hàn Định Dương đang run rẩy.Cô dịu dàng xoa đầu Hàn Định Dương, hỏi: “A Định có chuyện không vui sao?”
Nhìn xe taxi đi xa rồi biến mất như làn sương mờ ảo trong cơn mưa to như trút nước, Dương Tu xóa đi mấy dòng vừa gõ ra: “Người đó là ba của Hàn Định Dương.”
Hàn Định Dương quyết định không truy cứu chuyện phần mềm quản lý AI, anh cũng không nói nguyên nhân cho ai biết, bao gồm cả Tạ Nhu.
Nhưng đương sự như Dương Tu, đương nhiên hắn biết vì sao Hàn Định Dương lại làm vậy.Cô hôn mặt anh, định hôn cả môi anh nữa.
Nhà có quyền ở thủ đô, rút dây động rừng.Người thứ hai là Hàn Định Dương, vẻ biến hóa kỳ lạ trên mặt anh chỉ có Tạ Nhu chú ý tới.Hàn Định Dương vùi mặt vào hõm cổ Tạ Nhu, “Hơi sợ một chút.”
Nếu chuyện phần mềm AI làm loạn lên tòa án, truyền thông chắc chắn sẽ chú ý, như vậy chuyện ba anh chưa chắc sẽ không lộ ra dấu vết gì.A Xuân liếc nhìn màn hình điện thoại, trào phúng: “Ông ta vừa nghe thấy chuyện này đã sợ đến mất vía. Muốn vụng trộm mà lá gan nhỏ như vậy, đám đàn ông mấy người thật khiến tôi ghê tởm.”
30 tết, vì Tạ Cẩn Ngôn đi công tác bên ngoài nên Tạ Nhu đến Hàn gia ăn tết.“À.”Tạ Nhu đi qua, vỗ vai Hàn Định Dương rồi dịu dàng hỏi: “A Định, làm sao vậy?”
Trưa hôm đó, Dương Triệu vui vẻ kéo Tạ Nhu đi dạo phố mua đồ tết, còn mua cho cô một sợi dây chuyền màu kim nạm ngọc.
Lúc cả nhà đang vui vẻ ăn cơm xem Xuân Vãn, Hàn Dụ Lâm quay trở về.Hàn Định Dương duỗi tay ôm lấy eo Tạ Nhu, vùi đầu vào bụng cô, cánh mũi thân mật cọ lên bộ quần áo lụa của cô.“Lúc còn nhỏ không phải anh cũng đọc <Kim Bình Mai> sao?”Hát xong, Tạ Nhu ngẩng đầu hỏi anh: “Thấy ổn hơn không?”
Nhìn thấy ông, trong nhà đã có hai người thay đổi sắc mặt.Ánh mắt Hàn Định Dương thâm thúy như có thể thấy rõ chân tâm ông.
Một người là Dương Triệu. Vốn mặt bà còn chứa ý cười, nhưng lúc nhìn thấy ông thì sắc mặt liền trầm xuống.“A Định còn muốn ngủ không?”
Người thứ hai là Hàn Định Dương, vẻ biến hóa kỳ lạ trên mặt anh chỉ có Tạ Nhu chú ý tới.Hàn Trì cúi đầu im lặng trong chốc lát, có vẻ cũng cảm thấy không nên khiến chị dâu lo lắng quá nên gật đầu: “Dạ, em không nghĩ nữa, anh chị thật tốt.”“Anh tìm ba nói chuyện.”Cửa sổ kính sát đất phòng tự học không ngừng bị nước bắn tóe lên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy nhanh qua hành lang, là A Xuân.
Tạ Nhu đi lấy bát đũa cho Hàn Dụ Lâm. Hàn Dụ Lâm hỏi tình hình học tập của Hàn Trì đầu tiên, sau đó hỏi đến chuyện tốt nghiệp của Hàn Định Dương, anh bảo mọi thứ đều ổn.Hàn Định Dương gọi theo Hàn Dụ Lâm đã đi đến cửa.Tạ Nhu cũng vội đến tủ bát lấy thuốc lại, đồng thời đánh mắt với Hàn Trì.
Hàn Dụ Lâm gật đầu, nói: “Con đúng là đứa khiến ba mẹ đỡ lo nhất.”
Dương Triệu nói: “Làm cha như ông thì đúng là không cần lo thật.”
Lời bà có ý tứ, nhưng Hàn Dụ Lâm cũng không muốn so đo với bà lúc gia đình đại đoàn viên như thế này nên không tiếp lời.
Tâm trạng Dương Triệu càng xấu hơn, không khí trên bàn ăn cũng tệ đi nhiều.
“Nếu ông không coi đây là nhà thì quay về làm gì? Cái nhà này cũng không cần ông!”A Xuân thấy Dương Tu, lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía hắn.
“Bà đã xong chưa! Bọn nhỏ đều ở đây, có gì để nói sau không được à?”
“Ông còn biết đến bọn trẻ à? Đến tuổi này rồi mà vẫn làm ra những chuyện không biết xấu hổ như thế, sau này sẽ tổn hại đến thanh danh con trai ông đó!”Hàn Định Dương cũng khuyên nhủ mẹ, khiến bà uống thuốc rồi đi ngủ xong mới về phòng.
“Đủ rồi, bà im miệng cho tôi!”
Cảm xúc Dương Triệu chợt bùng nổ: “Ông còn dám bảo tôi im miệng!”“Chị dâu, chị nói xem ba mẹ có ly hôn không?”“Ba.”
“Mẹ, mẹ bớt giận.”Tạ Nhu nói, “Ly hôn không đơn giản vậy đâu.”
Hàn Định Dương đỡ Dương Triệu đang kích động rời bàn ăn, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.“Ông còn biết đến bọn trẻ à? Đến tuổi này rồi mà vẫn làm ra những chuyện không biết xấu hổ như thế, sau này sẽ tổn hại đến thanh danh con trai ông đó!”
Tạ Nhu cũng vội đến tủ bát lấy thuốc lại, đồng thời đánh mắt với Hàn Trì.
Hàn Trì hiểu ý, lấy nước sôi từ bàn trà đến cho mẹ, ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, uống nước đi ạ.”
Tạ Nhu lập tức bóc lấy thuốc ra định cho Dương Triệu uống, lại không nghĩ tới Dương Triệu ném văng viên thuốc ra, làm đổ cốc nước. Nước đổ ra bắn lên cả người Hàn Trì.Đặc biệt là kiểu gia đình như bọn họ.Nhà có quyền ở thủ đô, rút dây động rừng.
“Mẹ không uống! Mẹ không bệnh thì tại sao phải uống thuốc? Ba con mới có bênh! Nên uống thuốc cũng là ông ta!”Hàn Định Dương trầm giọng nói, “Đêm nay là 30 tết, là ngày đoàn viên, ba không cần ra ngoài đâu.”
Hàn Dụ Lâm cũng không định ở lại đây, không khí ở đây thực sự khiến ông thấy áp bức.
Hôm nay ông cùng lãnh đạo đi thị sát một cơ sở, cả ngày làm việc mệt mỏi, lúc về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi. Nhưng trong nhà lại có người đàn bà làm ầm ĩ như vậy, ông không thể ở cái nhà này thêm một giây nào nữa.
“Ba, ba đi đâu vậy?”
Hàn Định Dương gọi theo Hàn Dụ Lâm đã đi đến cửa.“Ba, ba đi đâu vậy?”
“Về cơ quan.”“Mẹ không uống! Mẹ không bệnh thì tại sao phải uống thuốc? Ba con mới có bênh! Nên uống thuốc cũng là ông ta!”
“Bây giờ mọi người đều về nhà ăn tết, ở cơ quan lạnh lẽo, hay ba cứ ở nhà đi.”
“Ba đi với lão Lưu bên bộ phận an ninh của công ty.”
Hàn Dụ Lâm không quay đầu: “Năm nào ông ấy cũng một mình.”
Lúc ông đi giày định ra ngoài, một đôi tay đặt lên vai ông. Hàn Dụ Lâm quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt Hàn Định Dương lặng lẽ nhìn mình: “Ba, tốt nhất là ba nên ở lại.”Nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Trì khiến cô cực kỳ kinh ngạc.
Ánh mắt Hàn Định Dương thâm thúy như có thể thấy rõ chân tâm ông.
Hàn Dụ Lâm bỗng hơi chột dạ, giống như lời nói dối bị vạch trần.
“Mấy năm nay mẹ cũng không dễ dàng gì.”
Hàn Định Dương trầm giọng nói, “Đêm nay là 30 tết, là ngày đoàn viên, ba không cần ra ngoài đâu.”Hàn Định Dương cù lét cô, cả hai đùa giỡn trên giường.
Tạ Nhu ngồi cạnh Dương Triệu đang nghẹn ngào cảm xúc lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi bà, quay đầu thì thấy Hàn Dụ Lâm đang quay về thư phòng.Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, tựa như có một dòng nước ấm áp mùa xuân tràn về trong cõi lòng lạnh lẽo của anh.
Hàn Định Dương bước đến, Tạ Nhu nhường chỗ lại cho anh, kéo Hàn Trì lên phòng thay quần áo ướt.
Hàn Trì xấu hổ để Tạ Nhu giúp mình, khuôn mặt đỏ ửng.Phòng khách thấp thoáng ánh đèn treo tường, ánh sáng mập mờ không rõ. Hàn Định Dương ở trần, đang ngồi cạnh chiếc bàn thủy tinh bên cửa sổ, trong tay là một điếu thuốc hút dở.
Tạ Nhu nghĩ cậu đã là thanh niên rồi, mình đến giúp cũng không tiện nên nói ngay: “Để chị nói anh em lên nhé.”
Hàn Trì vội giữ chặt cô: “Bỏ đi, để anh ấy ở với mẹ một lát. Mẹ thích anh nhất, lời anh nói mẹ có thể nghe.”Tạ Nhu thả anh ra, “Tâm sự tốt nhé.”
Tạ Nhu xoa đầu cậu, lấy một bộ đồ ngủ bông từ trong tủ ra đưa cho cậu, nói: “Vậy em thay đồ trước đi, chị không nhìn đâu.”Editor: Giản Linh Kiwi
“Vâng.”Chương sau
Tạ Nhu ngồi bên bàn, tùy ý lấy một quyển sách mở xem.
“Chị dâu, chị nói xem ba mẹ có ly hôn không?”Hàn Định Dương hiếm khi chủ động làm nũng với cô. Hầu hết thời gian đều là Tạ Nhu nũng anh, vì không cho anh ra ngoài, không cho anh ngủ, kể cả lúc anh viết mã cô cũng sẽ tỏ ra như một con mèo, để anh vừa viết vừa nắm tay cô, hoặc dứt khoát ôm cô luôn vào lòng.
Hàn Trì vừa thay đồ vừa hỏi.
“À, không đâu.”
Tạ Nhu nói, “Ly hôn không đơn giản vậy đâu.”
Đặc biệt là kiểu gia đình như bọn họ.“Ừ.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Trì khiến cô cực kỳ kinh ngạc.“Thật ra em còn hy vọng ba mẹ ly hôn hơn.”
“Thật ra em còn hy vọng ba mẹ ly hôn hơn.”“Vậy là được rồi.”
“Sao lại nghĩ thế?”Tạ Nhu nghiêm túc nghe Hàn Định Dương kể, cũng chẳng lộ vẻ khinh thường vì giấc mơ ảo ma đó.
Tạ Nhu hỏi cậu.
Hàn Trì cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: “Thật ra mẹ cũng mong ba có thể về nhà sớm một chút, chỉ là công việc ba bận quá, hơn nữa ba mà về là hai người sẽ cãi nhau. Em cảm thấy nếu bọn họ tách nhau ra, có lẽ mẹ sẽ vui vẻ hơn mà ba cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tốt cho cả hai bên.”“Nếu ông không coi đây là nhà thì quay về làm gì? Cái nhà này cũng không cần ông!”
Tạ Nhu không nghĩ Hàn Trì tuổi còn nhỏ mà lại suy nghĩ sâu sắc như vậy.“Ừm.”
Cô đến cạnh bên Hàn Trì, nắm lấy tay cậu: “Những việc này cứ để cho anh chị, A Trì vẫn còn là con nít, chỉ cần lo việc vui vẻ trưởng thành mỗi ngày là đủ rồi.”
Hàn Trì cúi đầu im lặng trong chốc lát, có vẻ cũng cảm thấy không nên khiến chị dâu lo lắng quá nên gật đầu: “Dạ, em không nghĩ nữa, anh chị thật tốt.”
“Ừ.”
Đêm đã khuya, Tạ Nhu nhìn Hàn Trì đi vào giấc ngủ xong mới về phòng mình.
Vì buổi tối náo loạn, cả nhà cũng không đón giao thừa.
Hàn Định Dương cũng khuyên nhủ mẹ, khiến bà uống thuốc rồi đi ngủ xong mới về phòng.
Tạ Nhu mặc áo ngủ ngồi ở mép giường đang cúi đầu đọc sách.“Đọc gì vậy?”
“Đọc gì vậy?”
“Lấy trong phòng A Trì đấy, <Âm mưu và Tình yêu>.”
“Nó còn nhỏ mà lại đọc loại này à?”
“Lúc còn nhỏ không phải anh cũng đọc <Kim Bình Mai> sao?”
“Hư thế.”
Hàn Định Dương cù lét cô, cả hai đùa giỡn trên giường.
Tạ Nhu bị anh bắt nạt đến kêu lên, vùng vằng tay chân muốn thoát ra.
Cuối cùng Hàn Định Dương cũng nhét cô vào chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tạ Nhu ôm lấy tay anh: “Anh thì sao? Đừng nói trễ vậy rồi mà còn làm việc đấy nhé?”
“Anh tìm ba nói chuyện.”
“À.”
Tạ Nhu thả anh ra, “Tâm sự tốt nhé.”Thư phòng Hàn Dụ Lâm vẫn còn sáng đèn, quả nhiên ông cũng chưa ngủ mà đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Thư phòng Hàn Dụ Lâm vẫn còn sáng đèn, quả nhiên ông cũng chưa ngủ mà đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.Vài ngày sau, vào một buổi sáng mưa to, Dương Tu đến phòng tự học, lấy ra một quyển dự đoán đề thi chính trị chuẩn bị học thuộc.