Chưa chơi tennis bao giờ nên nay Tịch Hy phải đi mua vài bộ đồ và dụng cụ tập.
Tần Lãnh nói có thể cho người cầm tới tận nhà nhưng cuối tuần Tịch Hy muốn đi dạo luôn.
Nhân tiện xem những nhãn hiệu có idol của công ty cô đại diện đang làm ăn như nào.
Cuối tuần nên Tần Lãnh cho Lâu Nghiêu nghỉ, anh lái xe đưa Tịch Hy tới trung tâm thương mại.
Tịch Hy nghĩ lát sẽ tới sân tennis nên cô buộc tóc thấp sau gáy cho tiện vận động.
Kiểu trang phục tennis cho nữ là áo liền váy hoặc áo mix chân váy đặc trưng, có nhiều màu nhưng Tịch Hy chỉ chọn một bộ đen và một bộ trắng.
Đây là hai màu chủ đạo trong tủ đồ của cô.
Tần Lãnh bên cạnh cũng chọn cho cô một cây vợt chắc chắn, màu trắng nhưng nhìn rất sang, còn có túi da để bọc ngoài nữa.
Tịch Hy chìa thẻ đen của mình cho nhân viên, Tần Lãnh cản lại:
- Dùng thẻ của anh.
Tịch Hy nghĩ vợ chồng không nên sòng phẳng những thứ nhỏ nhặt này, nên mỉm cười gật đầu.
Nhân viên cẩn thận nhận thẻ đen của anh để thanh toán, khi hai người xách túi đồ đi ra ngoài, họ còn thì thầm với nhau:
- Thật ngưỡng mộ, hai người đó thật đẹp đôi, hẳn là tài giỏi và rất giàu có.
Lần đầu tôi thấy cặp đôi mà cả hai đều sở hữu thẻ đen quyền lực.
Cầm mà run ấy!
Cô nhân viên bên cạnh tiếp chuyện:
- Cô mới làm nên không biết, Tần tổng là VVIP ở đây đó.
Kia chắc là vợ, tin tức kết hôn đợt vừa rồi khá rầm rộ.
Vợ ngài ấy cũng là chủ tịch gì ấy, không nhớ chính xác nhưng tôi thấy trên mạng gọi là "bông hồng gai của giới giải trí", vì là phụ nữ mà đứng hàng đầu trong giới luôn mà.
Cô nhân viên kia tỏ ra trầm trồ không thôi:
- Wow, đúng là một chín một mười mà.
Người ta nói gió tầng nào gặp mây tầng đó quá đúng đi!
***
Vẫn còn sớm nên Tịch Hy muốn đi xem thêm một chút.
Tần Lãnh vui vẻ xách đồ cho cô.
Bỗng điện thoại anh đổ chuông, nhìn màn hình, ánh mắt anh ngay lập tức trùng xuống.
Đã 5 năm rồi, anh vẫn nhớ nhưng số kia chưa hề liên lạc.
Nay bỗng xuất hiện làm anh khó chịu.
Vốn không muốn bận tâm nên anh cài chế độ im lặng để không phiền tới Tịch Hy, nhưng sau vài cuộc, tin nhắn được gửi tới:
- Là em đây.
- Tần Lãnh, chúng ta có thể gặp nhau không?
- Em đợi anh ở quán quen, cùng ăn bữa cơm đi.
Không gặp không về.
Anh chau mày, nhìn Tịch Hy đang thong dong đi đằng trước.
Lại nghĩ, tính cách người này nhất định sẽ phải đợi gặp anh bằng được, nên anh bèn tới lại gần vợ:
- Tịch Hy!
- Sao thế?
Cô quay đầu lại hỏi anh, anh điềm tĩnh nhìn cô:
- Công việc có chuyện đột xuất, anh phải đi một chút.
- Ừm, anh đi đi, không cần lo cho em
- Xin lỗi làm gián đoạn cuộc hẹn của chúng ta, anh sẽ thu xếp xong sớm.
Tần Lãnh đi ngay sau đó, Tịch Hy cũng không bận tâm lắm.
Cô hiểu, với vị trí và công việc của họ, chuyện như vậy là bình thường.
Cô định sẽ đi dạo vài vòng nữa rồi ăn trưa gì đó ở trung tâm thương mại luôn, đợi Tần Lãnh quay lại là có thể tới sân tennis.
Vậy mà không lâu sau, Vân Trì đã nhắn cho cô:
- Cậu đang làm gì đấy?
Tịch Hy thấy lạ, Vân Trì thường hiếm khi hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt kiểu này mà chỉ khi có chuyện cần thiết mới gọi hoặc nhắn thẳng vấn đề chính cho nhau.
Cô rep lại:
- Mình đang đi dạo thôi!
Rồi kèm một bức ảnh chụp trung tâm thương mại.
Vân Trì không nhắn nữa mà gọi thẳng cho cô:
- Chồng cậu đâu?
- Sao cậu lại hỏi Tần Lãnh, anh ấy không ở đây.
- Không có gì, tưởng cuối tuần như này thì vợ chồng son phải ở bên nhau chứ.
Tịch Hy im lặng, cô rất ngại khi nói về Tần Lãnh với Vân Trì.
Anh lại nói tiếp:
- Mình mời cậu ăn trưa, tới chỗ cũ nhé!
Đã lâu Tịch Hy chưa đi ăn cùng Vân Trì, sau khi kết hôn thì hai người cũng xa cách.
Cô muốn mối quan hệ của họ vẫn sẽ bình thường như trước kia nên đồng ý:
- Được, mình sẽ tới đó.