Đêm đen cùng gió lạnh làm lòng người lạnh giá, người đàn ông cao to đang đứng trên bến cảng, đứng ngay hướng gió làm cho tóc cùng áo choàng đen trên người cũng chuyển động.
Hắn ta có vẻ ngoài tuyệt mỹ đến nổi mọi người phụ nữ, thậm chí cả đàn ông cũng sùng bái mà ngước nhìn. Chỉ là mọi vẻ đẹp của hắn dường như bị lu mờ không ít bởi khí chất đáng sợ mà hắn tỏa ra, đôi mắt sáng quắc như diều hâu lúc nào cũng có thể nhìn thấu kẻ đối diện. Khiến hắn chỉ biết lắp bắp mà xin tha!
Hắn là Tần Khiêm - Một trong những kẻ đứng đầu thế giới ngầm đầy đen tối.
"Hắn đâu?" Cả giọng nói cũng khiến người ta run sợ, chỉ là câu hỏi bình thường nhưng được hắn thốt lên lại mang cảm giác nặng nề đến lạ.
"Dạ! Đã được đưa đến!" Thuộc hạ luôn không làm hắn thất vọng, huống hồ truy bắt kẻ phản bội này còn do thuộc hạ thân cận nhất của hắn thực hiện - Long.
Một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài nhìn sơ qua rất rách nát, bị bắt quỳ xuống, cả người run rẩy, đôi mắt ngập tràn sợ hãi.
Tần Khiêm quay người về phía hắn, sau lưng Tần khiêm là mặt trang đang chiếu sáng, ánh sáng rọi vào sau lưng làm lão ta khó nhận ra được vẻ mặt của Tần Khiêm hiện giờ. Nhưng có một điều khiến lão ta dễ dàng nhận ra, đó là ánh mắt âm lãnh như thần chết!
"Thật tiếc cho ông..." Tần Khiêm cười nhẹ làm lão ta run rẩy, mất hết bình tĩnh mà càu xin:
"Lão đại.. Xin ngài tha cho tôi! tôi là bị ép buộc thôi! Chính Huyết Vũ là kẻ gây rối!"
"AAAA" Cánh tay của lão ta rơi xuống đất, máu chảy lênh láng cả một vùng, đau đớn làm lão ta sắp ngất đi, lại bị người ta dội cho một thùng nước lạnh...
Tỉnh táo nhìn lại mới biết Tần Khiêm đang cầm thanh kiếm dài và sáng bóng đứng rất gần mình...
"Xin ngài hãy tha cho tôi!"
"Kẻ phản bội chỉ có đường chết! Đó là luật của Xích Thần!"
Dường như quá hoảng sợ, biết mình sẽ không sống nổi, ông ta cũng không kiêng nể:
"Mày tưởng mày thật sự là trùm hắc đạo chắc! Vẫn còn Huyết Bang thì mày sẽ không là nhất!"
Cứ tưởng như thế thì Tần Khiêm sẽ một đao chém chết mình, ai ngờ hắn lại thong dong cười nói:
"Thì diệt chúng nó là được chứ gì!"
Chưa kịp để ông ta hoàn hồn, Tần Khiêm đã nhanh chóng ra lệnh;
"Tiễn hắn đi!"
-------------
Trên chiếc máy bay tư nhân...
"Sao? Mày kết hôn?... Thôi đi thôi đi... tao không muốn trời sập đâu!" Tần Khiêm vui vẻ đàm thoại cùng bạn tốt qua điện thoại..
Cố Hạo Khương kết hôn chắc hôm đó là tận thế!
"Vậy là kết hôn thật? Được rồi! Đương nhiên sẽ đến! Vậy đi!"
Kết thúc cuộc gọi, hắn lại cầm ly rượu đỏ trên tay, nhìn ra cửa sổ máy bay. Bạn tốt cũng có vợ rồi... Khi nào Tần Khiêm mày có phu nhân bang chủ đây?
----------------
"Chào boss" Các nhân viên của Vân Thị cung kính cuối chào vị sếp nữ tài hoa của mình. Dù là phái yếu nhưng cô đã tự dùng chính sức mình để leo lên được chiếc ghế giám đốc này, không dựa vào quyền hạn của ba mình - Chủ tịch Vân Thị!
Người phụ nữ mặc vest nam vừa bước vào công ty đã mang đến cho người ta cảm giác ngưỡng mộ cùng sùng bái!
Khuôn mặt dù không động đến son phấn nhưng vẫn luôn rất sắc sảo, hàng lông mi dày và đậm, lông mày rậm chếch thành góc nhọn càng làm nổi bật thần thái của cô. Môi mỏng nhìn nghiêm nghị, mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt, tổng thể khuôn mặt của Vân Khê chính là khuôn mặt mà các nhà đào tạo siêu mẫu khao khát nhất! Rất sắc lạnh!
Những bộ âu phục của cô thật chất chỉ làm tăng thêm sự lạnh lùng, mạnh mẽ mà thôi! Dù âu phục đó có như thế nào, được cô diện lên người đều như một xu hướng mới của thời trang công sở, thanh lịch quý phái! Dù là ở đâu chỉ cần cô xuất hiện mọi người đều phải ngoái nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Họ đã quá quen với phong cách ăn mặc của cô nên cũng không cảm thấy lạ nhưng vẫn bị thần thái của cô cuốn hút! Đặc biệt khi chuyên tâm làm việc các nhân viên càng khâm phục tài năng của Vân Khê, làm việc nhanh gọn xuất sắc, hiệu suất làm việc không thua một tên đàn ông nào, lại công tư phân minh. Nhân viên luôn tình nguyện tuân thủ tuyệt đối mọi mệnh lệnh mà cô đưa ra.
Đối với các doanh nhân thành phố này mà nói, cô chính là một nữ cường nhân thực sự, là một đối thủ cần phải nghiêm túc dè chừng!
---------------
"Giám đốc Vân!" Một người đàn ông bước vào phòng làm việc của cô, cung kính cúi chào.
"Ngồi đi!" Vân Khê một tay đút vào túi quần, một tay đưa ra mời ông ta ngồi xuống. Thái độ cùng hành động đều rất lạnh lùng dứt khoát.
"Đã tra ra được?" Đôi mắt Vân Khê lóe lên một tia sáng, không rõ là vui mừng hay phiền muộn.
"Phải! Đây là tài liệu cô cần!" Ông ta lấy trong túi ra một sấp tài liệu được gói cẩn thận, dường như tốn rất nhiều công sức để tìm ra, nên sợ bị mất đi một trang nào vậy!
Vân Khê gật đầu, khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó lại nói:
"Rất cám ơn ông!"
"Lần này tôi bị thương! tôi muốn nhận gấp đôi số tiền đã giao kèo!"
"Được!" Rất dứt khoát, cô đồng ý ngay. Lại đứng lên tiễn ông ta ra cửa.
Đừng nói là gấp đôi, nhiều hơn cô cũng không tiếc! Đây là thứ mà bao năm qua cô tìm kiếm, rất vất vả mới tra ra được...