“Còn có lựa chọn nào khác sao? Cô ấy đã biết quá nhiều rồi, cho dù tôi không làm gì thì bọn chúng cũng sẽ truy giết không tha.
Nơi an toàn nhất cho cô ấy cũng chỉ có ở lại đây thôi!” - Trần Hoa Vinh không cho là đúng, như lẽ đương nhiên mà cho rằng giữ cô ở lại đây chỉ đơn thuần là vì không muốn một người bình thường vô duyên vô cớ bị anh liên lụy tới mức có khả năng mất mạng, hơn nữa qua hôm nay cô khẳng định đã đoán ra không ít chuyện.
Anh hoàn toàn không nghĩ đến tác phong của bản thân trước kia rất bất đồng với quyết định của mình hôm nay.
Tôn Hạo cùng Lôi Hạo Nhiên trao đổi cho nhau một cái ánh mắt ngầm hiểu.
Chỉ mới một tuần nhưng trình độ quan tâm của Lão Đại bọn họ đối với cô gái kia đã vượt quá hiểu biết của bọn họ về Trần Hoa Vinh rồi.
“Thực ra, cậu có thể cho người bảo vệ cô ấy cho đến khi phi vụ kết thúc.
Cậu không thấy đây giống như là cái cớ để giữ cô ấy lại bên cạnh à?” - Vũ Khôi Nguyên cười cười.
A, không ngờ ông bạn nối khố lạnh lùng của mình cũng có ngày này!
Trần Hoa Vinh liếc mắt khinh bỉ nhìn Vũ Khôi Nguyên, một bộ ‘cậu bị ngu à?’.
“Những thế lực kia ngày một ngày hai là có thể tiêu diệt được chắc?”
Vũ Khôi Nguyên lắc lắc đầu, cảm thấy đề tài này cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Xét ở một góc độ nào đó thì sự quan tâm của Trần Hoa Vinh đối với Lý Tử Thất đúng là có hơi đặc biệt thật nhưng còn chưa đủ để bọn họ quy ra cái gì.
Thực ra, phương án mà Trần Hoa Vinh đưa đúng là phương án tốt nhất để bảo vệ Lý Tử Thất rồi.
Lúc này, Lôi Hạo Nhiên lại bị một cuộc gọi kéo đi, vội vàng rời khỏi.
Vừa ra đến sảnh thì gặp ngay Đỗ Vy đang đi vào, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu.
Khoảng hơn một giờ sau, Lý Tử Thất còn chưa ngủ đủ nhưng đã bị người làm đánh thức, thông báo bữa tối đã được dọn ra rồi.
Mặc dù cô buồn ngủ vô cùng, nhưng cũng không muốn ngược đãi dạ dày của mình thêm nữa, liền đứng dậy rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Lôi Hạo Nhiên vừa nhìn thấy Đỗ Vy, bản tính nhiều chuyện lại bộc phát.
Bình thường trong nhóm bọn họ, anh hay nói chuyện với Đỗ Vy nhất.
Mặc dù so với những cô gái bình thường, Đỗ Vy vừa thông minh lại nghiêm túc nhưng ít nhiều cũng còn hơn cái đám đực rựa cả ngày mặt than.
Trần Hoa Vinh thì khỏi phải nói, đối diện với Lão Đại, Lôi Hạo Nhiên luôn không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc và ít miệng hơn.
Còn tám chuyện với Tôn Hạo thì thà tự nói với đầu gối còn hơn.
Mà đối với bạn nối khố từ nhỏ của Lão Đại là Vũ Khôi Nguyên, kiểu gì cũng cảm thấy có một tấm chắn giữa bọn họ, hiệu quả không khác lắm khi đối mặt với Trần Hoa Vinh.
Cuối cùng, cũng chỉ có Đỗ Vy là tương đối dễ gần, lại chịu tám nhảm với người lắm chuyện như Lôi Hạo Nhiên.
“Lão Đại lần này không biết tính toán cái gì.
Để Lý Tử Thất chạy ra ngoài, giờ lại còn giữ người ta ở lại không cho đi.
Tôi thấy Lão Đại gần đây càng ngày càng bất thường.
Cô nói có phải Lão Đại giấu chúng ta cái gì không vậy?”
Lý Tử Thất đi ra phòng khách đúng lúc nghe được Lôi Hạo Nhiên nói những lời này, nhất thời cảm thấy tức giận xông lên đỉnh đầu.
Đỗ Vy liếc mắt liền nhìn thấy Lý Tử Thất đang đứng ngay ngã rẽ, cả khuôn mặt tối sầm, thầm mắng mình và Lôi Hạo Nhiên cái tật tám nhảm không chừa được.
Lôi Hạo Nhiên vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, tay thì đưa lên miệng che che làm như chính mình thần bí lắm nhưng lại không hề nhận ra giọng anh ta đã to tới mức chỉ cần chú ý một chú thì đứng cách ba mét cũng nghe được rõ ràng.
Đỗ Vy điên cuồng nháy nháy mắt mà tên nhiều lời này vẫn hồn nhiên không phát giác ra, cô thầm than trời.
Nhưng bình tĩnh lại thì chuyện này hình như cũng không có gì to tát mà phải không? Bọn họ nói đều là sự thật, lại cũng không có cái gì là bí mật đại sự.
Cứ cho là Lý Tử Thất nghe được những gì bọn họ nói đi, nhưng Đỗ Vy không tin Lý Tử Thất không nhận ra được những điều này.
Qua mấy lần tiếp xúc, cô nhận ra cô gái này thực sự thông minh.
Đúng lúc này Trần Hoa Vinh cùng hai người kia cũng từ trên tầng đi xuống để dùng bữa tối.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Tử Thất, Trần Hoa Vinh cũng đoán ra được cô đang tức giận cái gì.
Lôi Hạo Nhiên nhận thấy không khí không đúng lắm, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Lão Đại, thông tin anh cần tôi đã thu thập đầy đủ đây rồi.” - Đỗ Vy bình tĩnh lên tiếng.
Trần Hoa Vinh phất phất tay, bảo người làm mang tập hồ sơ lên để trên thư phòng.
“Cô cũng ở lại ăn tối đi.”
“Tôi còn có việc, không ở lại được.
Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” - Đỗ Vy cũng chỉ là đến vì tài liệu mà thôi, nếu hiện tại không thích hợp để nói về chuyện này thì cô cũng chẳng ở lại làm gì.
Cô rất bận.
Lý Tử Thất lấy lại vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng ăn.
Tôn Hạo hơi liếc Vũ Khôi Nguyên, thấy người này cũng không tỏ vẻ gì, thế là tự mình trấn định cũng đi đến bàn ăn.
Một bữa này tất cả đều ăn trong yên lặng.
Vốn dĩ cái miệng nhiều lời Lôi Hạo Nhiên không ở đây, bọn họ cũng không có thói quen nói trong lúc ăn.
Mặc dù bầu không khí có chút trầm, nhưng cũng không ai thấy có gì không đúng cả.
Đợi đến khi Tôn Hạo và Vũ Khôi Nguyên rời đi, Trần Hoa Vinh mới nhìn Lý Tử Thất đang khoanh tay trước ngực ngồi trong phòng khách, tỏ rõ thái độ khó chịu.
“Có chuyện gì sao?”
Lý Tử Thất ngước lên nhìn Trần Hoa Vinh:
“Anh đã dự đoán trước được việc tôi sẽ rời biệt thự vào đêm hôm trước?”
Trần Hoa Vinh gật đầu.
“Vậy chuyện tôi bị bọn người kia bắt cóc cũng nằm trong dự liệu của anh?”
Lại gật đầu.
“Anh biết tôi sẽ gặp nguy hiểm còn để tôi đi?” - Lý Tử Thất nghĩ đến một ngày khổ sở mệt mỏi của mình mà tức điên.
Người này lại một lần nữa dụ cô vào nguy hiểm!
“Nếu tôi không làm như vậy, cô sẽ chịu ngồi yên sao? Những lời tôi nói cô đâu có nghe!” - Trần Hoa Vinh nhíu mày, cảm thấy cô gái này vô lý hết sức.
Nếu như anh không để cô ra ngoài một lần, làm sao cứng đầu như cô có thể hiểu được những lời anh nói.
Lý Tử Thất nghẹn họng, quả thực đúng là Trần Hoa Vinh đã nói rõ ràng cho cô biết lý do anh ta giữ cô lại đây.
Cũng không chỉ một lần nhắc nhở cô về nguy hiểm rình rập bên ngoài biệt thự đang chờ cô.
Thế nhưng việc người này biết trước tất cả, còn cô lại ngây ngốc tự dẫn mình vào kế hoạch của anh ta vẫn khiến Lý Tử Thất khó chịu vô cùng.
“Vậy anh đã biết bọn họ nhất định bắt tôi, sau đó tính sẵn mọi kế? Kỳ thực tôi cho là, anh không chỉ muốn tôi thấm thía được những gì anh nói, mà còn muốn nhân cơ hội này động đến hai thế lực kia.” - thấy Trần Hoa Vinh không nói gì, cô lại càng tò mò muốn xác nhận thêm những phỏng đoán của mình - “Anh đang lợi dụng mối quan hệ với chính phủ để lấy được con đường buôn vũ khí sao?”
Trần Hoa Vinh khẽ nhướng mày, mặc dù việc cô nhận ra ý đồ khác của anh có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng làm cho anh cảm thấy thực vừa lòng.
Ít nhất anh không đánh giá sai về cô.
Nhưng Trần Hoa Vinh cũng không mở lời xác nhận phỏng đoán của cô.
Lý Tử Thất hừ một tiếng, đứng dậy muốn về phòng.
Kỳ thực cô cũng cảm thấy mình đuối lý rồi.
Mặc dù đống rắc rối cô vướng phải là do người đàn ông này kéo đến, nhưng anh ta đã bảo hộ cô, còn đỡ cho cô một viên đạn.
Dù sao khởi đầu cũng không phải anh ta cố ý.
Thôi thì mặc kệ đi vậy, cô sẽ ở lại đây cho đến khi nào mọi chuyện chấm dứt như lời anh ta nói ban đầu.
Đằng nào bây giờ có quay lại trường cũng không kịp hủy thủ tục bảo lưu nữa rồi.
Tính mạng vẫn quan trọng hơn..