Chương Tử Di đã đi một lúc lâu.
Lý Dịch Phong đau khổ một mình trong căn phòng sang trọng không nói nên lời.
Sau khi cảm nhận được sự phản bội và sự dối trá của lòng người.
Anh liền tức giận đập phá đồ đạc trong phòng, nhất là những đồ đạc của Chương Tử Di còn để lại do lúc nãy hấp tấp chưa kịp mang đi.
Lúc này đột nhiên anh lại nhớ đến Lý Tử Thất.
Anh nhớ đến khung cảnh ngày hôm đó anh đã vì Chương Tử Di mà nỡ nhẫn tâm đối xử với cô như vậy.
người con gái ấy đã yêu anh thật lòng thế mà…Có nếm trải qua cảm giác bị phản bội mới thấm thía được cảm giác của người yêu xưa lúc đó.
Lý Dịch Phong bỗng chốc cảm thấy vô cùng hối hận.
Vì một người đàn bà lòng dạ như vậy mà anh nỡ nhẫn tâm phản bội người yêu anh thật lòng.
Để giờ đây chính là kết cục mà anh đáng được nhận.
“Như vậy cũng được coi là công bằng mà phải không Tiểu Thất.” - Lý Dịch Phong lẩm bẩm một mình rồi phá lên cười cay đắng.
Về phần Hoa Vinh và Lý Tử Thất, sau chiến thắng vang dội ở khu tam giác vàng.
Hai người họ nhanh chóng về đến Thảo Điền.
Thái độ của Hoa Vinh đối với Lý Tử Thất cũng có phần thay đổi hơn lúc trước.
Vốn dĩ anh luôn cho rằng cô là con gái mặc dù có võ công nhưng cũng được coi là phái yếu.
Mặc dù lần này Lý Tử Thất không trực tiếp ra chiến trường nhưng tài thao lược của cô không phải hạng vừa.
Hoa Vinh lúc đầu còn không yên tâm để Lý Tử Thất bên cạnh mình do e sợ cô sẽ phải gặp nguy hiểm nhưng khi chứng kiến cô dũng cảm can trường như vậy anh mới biết thì ra cô là người vô cùng thích hợp để ở bên cạnh anh.
Lý Tử Thất cũng vì vậy uy tín của cô với thuộc hạ của Hoa Vinh ngày càng tăng cao, không một ai tỏ thái độ xem thường cô nữa.
Mấy ngày sau đó Lý Tử Thất đều ở trong Thảo Điền cố gắng hoàn thành đợt huấn luyện mà Hoa Vinh đã giao phó.
Mặc dù quan hệ của hai người có phần dễ chịu hơn nhưng vì công việc của Hoa Vinh bận rộn do sắp xếp tàn cuộc còn sót lại của ngày hôm đó nên hai người ít có thời gian ở cạnh nhau.
Nếu có cũng chỉ là vài câu hỏi bâng quơ không đầu cũng không đuôi.
Một ngày như bao ngày khác, Lý Tử Thất điềm nhiên ăn sáng trong khu vườn rộn ràng tiếng chim hót.
Bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Lý Tử Thất nhìn vào điện thoại thì thấy một dãy số vô cùng quen nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra đó là ai nhưng cô vẫn nghe máy.
“Ai đó?” - Lý Tử Thất khẽ hỏi.
Đầu dây bên kia một thoáng sững sờ.
Ngay cả số điện thoại của anh cô cũng xóa mất.
“Là anh đây.” – Lý Dịch Phong nhẹ nhàng nói.
Lý Tử Thất nghe được giọng nói quen thuộc liền mới nhận ra là người xưa.
Tức thì những ký ức không mấy tốt đẹp lúc trước bỗng nhiên ùa về.
Cô miễn cưỡng nói.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Anh muốn gặp em ngay lúc này.”- Lý Dịch Phong không vòng vo đi thẳng vào đề.
Lý Tử Thất không còn muốn dây dưa với anh nữa nên khi nghe Lý Dịch Phong đề nghị liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi nghĩ là không cần thiết đâu.”- Nói rồi cô ngay lập tức ngắt máy không đợi Lý Dịch Phong trả lời.
Lý Dịch Phong sau khi bị từ chối qua điện thoại có chút thất vọng nhưng anh quyết tâm không bỏ cuộc liền nhắn cho Lý Tử Thất một tin nhắn.
“Anh biết là em không muốn gặp anh, nhưng anh có chuyện quan trọng muốn nói.
Hẹn em tại chỗ hẹn cũ của chúng ta.
Anh sẽ ở đó chờ em, không gặp không về.”
Vốn dĩ Lý Tử Thất định sẽ không gặp mặt lại Lý Dịch Phong nữa.
Thế nhưng Lý Dịch Phong lại nhấn mạnh là có chuyện quan trọng nên trong lòng cô nhất thời phân vân.
Sau một hồi đi qua lại trong phòng suy nghĩ, cuối cùng Lý Tử Thất cũng quyết định đi đến điểm hẹn gặp mặt Lý Dịch Phong.
Nhân lúc mọi người trong Thảo Điền đang bận công vụ, Lý Tử Thất liền lẻn trốn đi ra ngoài.
Bởi lẽ Hoa Vinh chưa ân chuẩn cho cô tự do đi lại nên sẽ rất phiền phức nếu như anh phát hiện được.
Điểm hẹn của hai người là ở trên cầu Trường Thọ.
Còn nhớ những tháng ngày anh và cô còn bên nhau, cả hai liền học theo cách những cặp tình nhân khác thường hay làm là khắc tên mỗi người lên một cái khóa rồi lồng vào nhau và treo nó trên lan can cầu.
Để hai chiếc khóa mãi mãi khóa hai người lại bên nhau.
Nhưng có ai ngờ không lâu sau đó hai người lại đường ai nấy đi.
Lý Tử Thất không biết bây giờ trên cầu có còn hai chiếc khóa của cô và Lý Dịch Phong hay không nhưng cô đã không còn bận tâm đến nó từ rất lâu rồi.
Sáng sớm, những tia nắng rọi xuống dòng sông làm cho mặt nước càng trở nên lấp lánh.
Từ trên cầu có thể nhìn thấy cả bầu trời và dòng sông như hòa làm một.
Lý Tử Thất và Lý Dịch Phong đã đứng trên cầu được một lúc lâu nhưng không ai bảo ai liền im lặng.
Có nhiều điều để nói nhưng thật ra lại chẳng hề có điều gì.
Với một mối quan hệ đã vỡ làm cho con người ta ngay cả mở miệng cũng vô cùng khó khăn.
Lý Dịch Phong quay sang nhìn Lý Tử Thất bất giác nhận ra cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.
Anh quyết định mở lời trước.
“Tiểu Thất, chúng ta hãy quay trở lại như trước kia có được không?”.