Ngao Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 10



Nếu như ngươi là ti tiện (nhất)

Liên Y tâm trạng nặng nề ngồi trước cửa phòng, dùng sức cắn ngón tay. Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Tiểu Man toàn thân sạch sẽ, cười tươi đi ra. Nàng vội đứng dậy, nước mắt lưng tròng, run giọng nói: “Chủ… chủ tử… ngươi thật sự không sao chứ?”

Tiểu Man híp mắt, cong cong như hai vầng trăng, bên môi cơ hồ lộ ra hai xoáy lê, cười ngọt ngào.

“Ta rất khỏe, chưa từng khỏe như vậy.”

Liên Y không thấy gì không bình thường, dùng sức lau nước mắt, sụt sịt mũi, lúc này mới tươi cười, vui vẻ nói: “Chủ tử thật không sao rồi! Ngươi suýt hù chết Liên Y rồi!”

Tiểu Man mỉm cười, sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Vào phòng đi, ta đi gọi người mang nước ấm lên, ngươi cũng tắm rửa đi, một đường phong trần mệt mỏi rồi, nên tắm rửa cho sạch sẽ.”

Liên Y gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng.

Tiểu Man xuống lầu gọi người mang nước ấm lên, tiểu nhị nhìn nàng như nhìn quỷ, vội vàng lùi lại.

“Chủ quán! Mang cho ta ít đồ ăn lên!” Vửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, đầu Thiên Ki thò ra ngoài, vừa thấy Tiểu Man, sắc mặt hắn liền cứng đờ, miễn cưỡng hỏi: “Ngươi… Ngươi không sao chứ? Hai người các ngươi nháo thực sự lợi hại…”

Tiểu Man thướt tha đi tới, khom lưng, dịu dàng nói: “Đã khiến công tử phiền toái, trong lòng Tiểu Man thập phần áy náy.”

Thiên Ki rùng mình, rung giọng nói: “Ngươi không phải là cháy hỏng đầu rồi chứ? Sao… sao lại nói những lời như vậy?”

Tiểu Man nhẹ giọng trả lời: “Giờ nhớ lại chuyện ngày trước, ta phát hiện mình đã quá mức lỗ mãng, làm rất nhiều việc sai, cũng làm tội rất nhiều người. Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Man nhất định hối cải, làm một người mới, tranh thủ để sớm có ngày báo đáp đại ân đại đức của Bất Quy sơn.”

Uhm, cái này còn giống tiếng người.

Thiên Ki khoát tay áo: “Chuyện trước kia cũng không có gì! Chỉ cần ngươi về sau đừng có nghi thần nghi quỷ, động một tí là bỏ chạy, giống như Bất Quy sơn chúng ta ăn thịt người… Lại nói tiếp, sao ngươi đột nhiên…”

Chẳng lẽ thùng máu chó kia thật sự hữu dụng?

Tiểu Man chỉ cười không nói, lại cúi gập người, nói nhỏ: “Không quấy rầy công tử dùng cơm, Tiểu Man cáo lui.”

Thiên Ki luống cuống tay chân hoàn lễ, ngạc nhiên kỳ quái nhìn nàng đi về phòng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn vò tóc, đầu óc mê muội.

*****

Đêm lạnh như nước, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng gió rít gào, bóng cây in vào cửa sổ, lắc lư lắc lư tựa vô số quỷ mị giương nanh múa vuốt, muốn nhào vào đây.

Liên Y đang ngủ, hơi thở đều đặn.

Tiểu Man rót một chén trà lạnh, dựa bên cửa sổ, thường cong khóe môi, không biết đang nghĩ cái gì.

Cửa sổ phòng bên đột nhiên bị đẩy ra, một lát sau, thanh âm trầm thấp kia vang lên: “Đêm đã khuya, sao còn chưa ngủ?”

Tiểu Man cũng mở cửa sổ, gió lạnh đập vào mặt, thổi bay mái tóc dài. Nàng nói nhỏ: “Đã khiến công tử gia lo lắng, ta nghĩ tới chuyện lúc trước, cảm thấy mình thật hoang đường, hiện giờ hối hận không thôi Ngày sau tất nhiên sẽ tận tâm làm việc, báo đáp ân tình của các ngươi.”

Thân ảnh Thiên Quyền đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ, mũi chân đạp lên song cửa, trường bào trắng rung động, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng Tiểu Man biết rõ, cho dù hắn có đứng ở vách núi cũng an toàn hơn nhiều so với người bình thường đứng tựa lan can.

Hắn hất tóc, lộ ra đôi bông tai minh châu lập lòe tỏa sáng, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn thêm một chút khí tức quyến rũ nam tính.

Tiểu Man ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn hắn, tóc hắn cơ hồ dán lên mặt nàng, hơi man mát.

“Ta sẽ ước thúc lão Sa, sẽ không để loại chuyện này xảy ra.” Hắn nói, thanh âm giống như mây bay, mềm nhẹ không thể chạm đến.

Tiểu Man sợ hãi cụp mắt, run giọng nói: “Công tử gia ngàn vạn lần đừng nói vậy, đều là lỗi của ta, không liên quan đến nghĩa phụ. Những điều hắn nói đều rất chính xác, là lúc trước ta ngốc nên không hiểu mà thôi.”

Thiên Quyền không nói chuyện, một lát sau cong lưng, nhẹ nhõm thoải mái ngồi trên bệ cửa.

“Trấn Ngô Đồng… trước kia ta đã đi qua một lần, phong thổ không tồi.”

Hắn đột nhiên lại nhắc tới gia hương của nàng, trong lòng Tiểu Man chấn động, cũng không biết là cảm xúc gì, hối hận hay là phẫn hận? Cho tới nay, cái nàng muốn đều rất đơn giản, trực tiếp, nàng muốn làm kẻ có tiền. Đây cũng là giấc mộng khó thành nhất.

“Dù cho ngươi không muốn thế nào, nhưng đã bị cuốn vào trận phong ba giang hồ này, trốn tránh không phải là cách. Đợi sự tình hoàn thành xong, ta nhất định sẽ bảo đảm ngươi toàn thân về nhà, không thương mảy may. Cho nên, đừng có làm loạn nữa, chuyện trên giang hồ không dễ dàng như ngươi tưởng đâu. Mạng của ngươi không có gì quan trọng đối với người khác, nhưng lại là cái trọng yếu nhất của mình, nếu ngươi không yêu quý nó thì còn có ai có thể để ý thay ngươi?”

Tiểu Man vội vàng gật đầu: “Ta… ta hiểu rồi. Hiện giờ đã hiểu rồi…”

Thiên Quyền trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Kỳ thật, mới đầu ta cũng không biết…” Nói tới đây hắn lại ngừng, lông mi hơi nhíu, lại tiếp: “Về sau ta sẽ lo chuyện Bất Quy sơn, không cho bọn họ tới hiếp bức ngươi. Nhưng ngươi… cũng phải bảo trọng.”

Hắn đứng dậy định đi, chợt nghe phía sau có thanh âm nhỏ nhẹ: “Công tử gia đối với nữ tử nào cũng quan tâm như vậy sao? Kỳ thật, ta biết công tử gia ghét ta, nhưng dù ghét, ngươi vẫn tới đây trấn an ta. Tiểu Man thập phần cảm kích.”

Thiên Quyền quay đầu lại nhìn nàng. Lúc đầu mới gặp nàng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, ỷ vào một chút thông minh đã nghĩ mình là thiên hạ vô địch, nếu nói ghét thì lúc đó đúng là thật sự ghét. Đêm nay nàng lại đột nhiên thu liễm hết thảy, rốt cuộc nhìn không thấu, chỉ có một người đứng ở nơi đó, bả vai gầy guộc, gương mặt thanh tú. Hóa ra nàng có hàng mi dài như vậy, đôi mắt sáng như vậy.

Hắn đột nhiên nhớ tới chút chuyện cũ, nắm lấy khung cửa sổ, thấp giọng nói: “Ta… hiện tại cũng không… ghét!”

Tiểu Man cúi người, ôn nhu nói: “Cảm ơn công tử gia khai đạo, trong lòng ta đã thỏa mái hơn. Đêm đã khuya, công tử gia sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Thiên Quyền gật đầu, nói: “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi!”

Một lời chưa xong, người đã trở lại phòng bên cạnh.

Tiểu Man nhẹ nhàng đóng cửa sổ, tiếng động rốt cục kinh động Liên Y, nàng vội vàng đứng dậy, dụi mắt sờ đao, miệng còn hàm hồ gọi: “Chủ tử?”

Tiểu Man nhẹ nhàng giữ lại nàng, thấp giọng nói: “Không sao, ta uống nước thôi. Ngươi ngủ đi.”

Liên Y trở mình, cầm tay nàng, nói nhỏ: “Chủ tử, ngươi có việc gì không vui sao?”

Tiểu Man cười nói: “Ta có chỗ nào không vui chứ, không phải vẫn giống như trước đây sao?”

Liên Y lắc đầu, “Không thể nói rõ ra, lúc ngươi cười… không giống với mấy ngày trước.”

Tiểu Man cởi áo khoác, trèo lên giường, cuốn chăn, nói: “Mấy hôm trước ta thực ngốc, thực khờ dại, về sau phải mạnh mẽ hơn.”

Liên Y cười: “Chủ tử luôn thích nói những lời thú vị.”

Sau đó không ai nói chuyện, cùng dần chìm vào giấc ngủ.

*****

Hôm sau, Tiểu Man theo lời hứa, đưa Liên Y ra phố mua quần áo đẹp.

Thượng Kinh là đô thành của người Liêu, tuy có phồn hoa náo nhiệt nhưng dù sao cũng là nơi chưa khai hóa, không thể so sánh với đô thành người Tống, xiêm y trong cửa hàng phần lớn khá thô ráp, hơn nữa nơi đây lại lạnh khủng khiếp, đồ toàn may bằng da và lông thú, nữ nhân mặc vào nhìn qua đều giống như gấu chó, không có chút mỹ cảm nào.

Tiểu Man lôi kéo nàng chạy hơn nửa kinh thành, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán đồ tơ lụa.

“Liễm Phương trai.” Tiểu Man ngẩng đầu đọc biển hiệu, mày chậm rãi nhíu lại.

Liên Y thấy cửa hàng rộng rãi sáng sủa, trước cửa lát đá phiến, hai bên bày hai con sư tử bằng đá cẩm thạch, cao chừng hai người, trông rất sống động, ba bình hoa lớn trong cửa hàng cắm lông đuôi khổng tước cực đẹp, đồ đạc bên trọng sạch sẽ không hạt bụi, một đoạn tơ lụa bảy màu treo cao, trông hoa lệ, khí thế phi phàm.

Nàng vốn nghèo mạt rệp, nhìn đến khí thế này liền muốn nhũn người, lặng lẽ kéo tay áo Tiểu Man, thấp giọng nói: “Chủ tử, những thứ kia chắc chắn rất quý, chúng ta vẫn nên đi những chỗ lúc nãy mà đồ da lông thì hơn…”

Tiểu Man không nói một lời, kéo tay nàng vào trong cửa hàng, Liên Y vội la lên: “Chủ tử! Rất đắt tiền!”

Tiểu Man cười nói: “Yên tâm, chủ tử của ngươi rất nhiều tiền. Lại nói, cái này gọi là tha hương gặp… ừm… gặp đồng hương, là cửa hàng của ngoại tổ ta, không ngờ lại chuyển đến nơi của người Liêu.”

Liên Y chấn động: “Liễm Phương thành chủ là ngoại tổ phụ của chủ tử sao?”

Người thường bên ngoài không biết đến Liễm Phương thành. Nó cũng không phải là một thành thực sự, chỉ tôn xưng của một thương gia giàu có. Liễm Phương thành là gia nghiệp của Quách Vũ Thắng. Quách Vũ Thắng là thương nhân vùng Giang Nam, Tô Châu, từ tơ lụa đến ngân trang đều có mặt hắn, hơn nữa hắn lại không có đặc điểm tính toán chi li đặc hữu của thương nhân, ngược lại rất hào sảng hiếu khách, rất thích giao thiệp kết giao với bên ngoài, cho nên ai ai cũng kính hắn, xưng hắn là chủ nhân Liễm Phương thành. Các cửa hàng tơ lụa hắn mở luôn thống nhất một cái tên là “Liễm Phương trai”.

Tiểu Man gật đầu, thân sinh mẫu thân nàng là tam nữ nhân của Quách Vũ Thân, trước kia lúc mẫu thân còn sống, khi tâm trạng tốt sẽ nói với nàng rất nhiều chuyện khi còn làm thiên kim tiểu thư. Loại phồn hoa xa xỉ này, nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Đại khái là bắt đầu từ ngày đó, nàng đã chôn đi niềm yêu thích hư vinh.

“Tuy nhiên, ta không biết hắn, hắn cũng không biết ta.” Nàng cười cười, “Ta và mẫu thân đều là những hài tử đáng thương bị người ta vứt bỏ.”

Liên Y cắn ngón tay, do dự nhìn nàng.

Tiểu Man không nói nữa, túm nàng vào trong, lập tức có hai thiếu niên mặc đồ tơ lụa tiến lên tiếp đón. Tục ngữ nói, điếm đại khi khách, nhưng loại tình huống này cơ bản sẽ không phát sinh ở Liễm Phương trai, chẳng màng ngươi ăn mặc như tên ăn mày, chỉ cần có thể lấy bạc ra, ông chủ đều sẽ coi ngươi như hoàng đế mà tiếp đón.

“Hai vị cô nương muốn loại vải gì?”

Tiểu Man đẩy Liên Y lên phía trước, nói: “Phiền hai vị chọn cho cô nương này một ít vải hoa phù hợp.”

Hai thiếu niên kia thấy Liên Y diễm quang tuyệt sắc, đều cúi đầu, chắp tay nói: “Có có, xin chờ một chút!”

Nói xong liền mời hai người ngồi, một lúc sau, có một lão ma ma chừng hơn năm mươi tuổi bưng trà lên, nhìn Liên Y không rời mắt, cẩn thận cười nói: “Đây là tiểu thư nhà ai mà lại xinh đẹp thế này!”

Liên Y được khen đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói. Lão ma ma kia lại nhìn sang Tiểu Man, khen: “Chắc là hoàng thân quốc thích ở Đông Kinh hoặc Ứng Thiên phủ hả? Ngay cả tiểu nha hoàn cũng thanh tú như vậy.”

Tiểu Man khụ một tiếng, không nói chuyện. Liên Y đứng bật dậy, la lên: “Nàng… nàng là chủ tử của ta! Không phải là nha hoàn! Ngươi, ngươi đừng ăn nói lung tung!”

Lão ma ma hoảng sợ, hai mắt dòm dòm hai người, sau đó xấu hổ lui ra ngoài, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nào có đạo lý nha hoàn xinh đẹp hơn tiểu thư! Lần đầu tiên được thấy…”

“Chủ tử, ngươi đừng tức giận! Chúng ta không mua quần áo ở đây nữa!” Liên Y xoay người định đi.

Tiểu Man cười hì hì giữ chặt nàng, “Đừng nóng vội, so đo với một bà lão làm gì. Ngươi xinh đẹp càng cho ta thêm hãnh diện chứ sao. Ngồi xuống ngồi xuống, mua vải dệt xong ta sẽ may y phục cho ngươi, tay nghề của ta không tồi đâu.”

Liên Y lại bắt đầu nước mắt lưng tròng, mũi hồng hồng, nức nở nói: “Chủ tử, ngươi đối đãi với ta… thật sự là quá tốt!”

Tiểu Man sờ đầu nàng, đang định nói gì đó, chợt nghe trong điếm ồn ào, hai người đi ra xem thì thấy trong điếm đã có rất nhiều người đi ra cười tươi nghênh đón một lão giả mặc cẩm bào, cung cung kính kính, hiển nhiên là thập phần kính sợ lão giả này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.