Tiểu Man nhìn thấy dung mạo của hắn thì có chút ngây ra.
Người này nhìn rất quen, giống như đã gặp qua ở đâu đó rồi, hắn hiển nhiên cũng có cảm giác như vậy, nhìn nhìn Tiểu Man, lại nhìn Liên Y, sau lúc ban đầu tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, hắn lập tức tươi cười: “Đường đột, bỉ nhân là Lý Liên Ngư, tự là Thập Tam.”
Lại có người tên Liên Ngư! Lại có người tự là Thập Tam!
Căn Cổ đã không nhịn được mà cười thành tiếng, Liên Y che miệng, hai mắt trợn tròn, Tiểu Man lại bộ dáng chững chạc đàng hoàng, đứng dậy hành lễ: “Bái kiến Lý công tử, chúng ta ồn ào quá, ảnh hưởng nhã hứng của ngài, vạn phần áy náy.”
Lời còn chưa dứt, Gia Luật Cảnh lại ngạc nhiên nói: “Đây không phải là ông chủ sao? Ngươi không ở bên dưới lại lên đây uống rượu, đúng là biết hưởng thụ nha.”
Mọi người lại ồ lên, hóa ra hắn chính là ông chủ nổi tiếng của tửu lâu, quả thực tuổi trẻ kỳ cục. Lý Thập Tam cười cười, Liên Y kéo một cái ghế lại cho hắn, hắn cảm ơn xong liền ngồi xuống, lúc này mới nói: “Hổ thẹn, giờ này ít khách nên ta tranh thủ lên đây nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại gặp được chư vị. Vừa rồi ta nghe vị cô nương này đàm luận tỳ bà khúc mới biết là người cùng sở thích, cho nên liền tiến lên thăm hỏi, quấy rầy nhã hứng các vị nói chuyện, người áy náy phải là ta mới đúng.”
Tiểu Man tình cờ gia nhập giang hồ, nam nhân nàng gặp không phải là loại mặt băng Thiên Quyền thì chính là tên thích châm chọc khiêu khích Trạch Tú, hoặc là đám cuồng nhân Bất Quy sơn coi mạng người như cỏ rác, không thì là loại sắc quỷ lưu manh Gia Luật Cảnh, lại tới nhóc con cuồng vọng Căn Cổ, người trước mắt khí chất thanh hoa, nói năng lịch sự tao nhã, nhã nhặn ôn hòa, không khỏi khiến lòng người vui vẻ – vui vẻ xong sẽ khôg biết nói gì, trên cơ bản loại người khiêm tốn như ngọc chính là nhân vật có thể làm người ta tự biết xấu hổ.
Nàng chỉ phải cười gượng hai tiếng, “Cũng… chưa nói tới cùng sở thích, ta chỉ là học qua một chút da lông thôi. Thật ra Lý công tử tuổi còn trẻ đã có thể kinh doanh phát đạt như thế này mới thực đáng bội phục.”
Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy thổi phồng nhau cho tới lúc biển cạn đá mòn?
Lý Thập Tam cười nói: “Thuở nhỏ ta có học một ít tỳ bà, chỉ là tư chất ngu dốt, khó lĩnh hội được chỗ tinh diệu. Hiện giờ gặp được cô nương có đôi tai tinh tế, có thể phân biệt chút sai sót rất nhỏ trong hàng ngàn hàng vạn âm luật như thế, không khỏi thập phần ngưỡng mộ. Không biết cô nương có thể sắp xếp chút thì giờ chỉ điểm một phen?”
Tiểu Man sảng khoái đáp ứng: “Được, không thành vấn đề. Tuy nhiên ta cũng không phải thông thạo lắm, nếu như mắc sai lầm, ngươi đừng chê cười.”
Lý Thập Tam vội vàng đi vào phòng trong lấy đàn tỳ bà ra. Cả đàn một sắc đen tuyền, vân văn trải rộng, Tiểu Man liếc mắt một cái đã nhìn ra nó được làm từ gỗ tử đàn, không khỏi thở dài một hơi trong lòng, giàu có chính là giàu có, tỳ bà cũng làm từ gỗ tử đàn nữa.
Hắn lấy mảnh đạn, tinh tế gảy vài cái, thanh âm của chiếc tỳ bà tử đàn này cực kỳ đặc, lại rung động, lại có liệt âm trong đó, những chiếc tỳ bà bình thường không thể so sánh nổi. Sau đó hắn làm toát ra tiếng đàn như châu ngọc, lanh canh róc rách, một khúc Ngọc Lâu Xuân.
Cảnh trên thành sáng oanh rộn rã, dưới khói mờ sóng phá bờ xuân.
Cỏ thơm liễu biếc vô ngần, lòng còn đứt đoạn mấy phần lệ rơi.
Đây là khúc Tiễn Duy Diễn, một khúc uyển chuyển thê lương, không ngờ hắn vừa động tay là đàn loại khúc đau thương này, khiến cho mọi người có chút khó xử, không biết phải làm sao. Tử đàn tỳ bà vốn còn có liệt âm, đàn đến mức độ còn có thể làm vỡ cả đá, tiếng đàn kia tựa như toái ngọc linh lung, từng sợi lông tơ trên người Tiểu Man dựng đứng lên, nhịn không được đưa tay ra vuốt, cảm thấy da gà đã nổi hết cả, trái tim thình thịch đập.
Lý Thập Tam bỗng nhiên cao giọng hát: “Tình trong biết lần hồi đen tối, gương loan mờ biến đổi hồng nhan. Bệnh xưa kén khách thanh nhàn, bây giờ chỉ sợ khách quan chán chường.”
Hát xong, ngay cả hắn cũng lộ ra vẻ mặt ưu sầu, thật lâu sau mới chậm rãi buông tỳ bà, cười khổ nói: “Lúc này vốn không nên đàn ai khúc, nhưng từ xưa gia mẫu đã thường xuyên đàn khúc này, ta sớm ghi khắc trong lòng mất rồi.”
Tiểu Man thấp giọng nói: “Tỳ bà này âm thanh quá cứng rắn. Mẫu thân ta từng kể loại đàn này có thể khuếch tán, phóng đại những hỉ nộ ái ố trong lòng gấp trăm lần. Nếu trong lòng khó chịu, lại thường xuyên đàn loại âm thanh cứng rắn này, chỉ sợ… uhm, không tốt cho thân thể.”
Lý Thập Tam rất kinh ngạc khi thấy nàng có thể nói ra những lời này, vì thế cười nói: “Cô nương nói đúng, thường xuyên đàn ai khúc sẽ có ảnh hưởng đến tính mạng, cho nên năm gia mẫu qua đời, ta mở tửu lâu này, làm những đồ ăn mà thường ngày nàng hay làm, đơn giản chỉ là cảm hoài mẫu ân mà thôi.”
“Nương ngươi là người Tô Châu sao?”
Lý Thập Tam lắc đầu: “Mẫu thân ta là người Nữ Chân, còn phụ thân là người Khiết Đan.”
Gia Luật Cảnh nói xen vào: “Ngươi không phải là người Tống sao? Ta từng nghe người ta nói ngươi là người Tống.”
Lý Thập Tam cười nói: “Không, chỉ vì ta họ Lý, lại làm đồ ăn Giang Nam, cho nên đại đa số mọi người đều mặc định ta là người Tống.”
Kỳ quái, nếu phụ mẫu hắn không phải là người Giang Nam, sao lại chuyên môn làm đồ ăn Tô Châu? Tiểu Man nhớ Gia Luật Cảnh nói nương hắn chờ một người cả đời, nói không chừng người đó không phải là phụ thân hắn mà là một nam nhân khác, có khả năng nương hắn yêu nam nhân Giang Nam kia cho nên suốt ngày đàn ai khúc tưởng nhớ hắn.
Người kia như hiểu được ý nghĩ của Tiểu Man, cả người run một cái, nói: “Gia phụ từ nhỏ đã thích vân du tứ hải, hai năm sau khi thành thân với mẫu thân ta thì bỏ nhà đi, ở lại Giang Nam mấy năm, yêu một nữ tử phú gia ở đó, Mẫu thân ta biết được liền đi theo, ai ngờ nữ tử Giang Nam kia bỗng nhiên mất tích, không một chút tin tức, gia phụ bởi vậy mà chịu đả kích quá nặng, đờ đẫn ra đi, từ đó chưa từng về nhà lần nào. Gia mẫu sau khi về nhà thì ngày ngày nghiên cứu phong tục Giang Nam, ngày ngày ngóng trông gia phụ trở về, nhưng nguyện vọng này cuối cùng vẫn không đạt được. Ta mở tửu lâu này cũng là có ý chờ đợi gia phụ thay nàng, chỉ mong một ngày nào đó gia phụ vân du trở về, vào tửu lâu ăn thức ăn này có thể nhớ tới chút gì đó, cũng như hoàn thành hy vọng cả đời của mẫu thân.”
Liên Y lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Mẫu thân ngươi thật si tình… Phụ thân ngươi sao có thể như vậy!”
Lý Thập Tam cười nói: “Trên thế gian, những việc không theo ý muốn nhiều lắm, những người ta không hiểu lại càng nhiều, xét đến cùng, chẳng qua là vô duyên mà thôi.”
Gia Luật Cảnh vỗ bàn: “Bản… Ta không thể để yên việc này được! Ông chủ, ngươi nói tục danh cả phụ thân ngươi cho ta biết, ta giúp ngươi tìm! Ta không tin sẽ không tìm được hắn! Loại hành vi bỏ vợ bỏ con này mà hắn cũng có thể làm được!”
Lý Thập Tam nói: “Gia phụ cũng là khốn đốn vì tình, huống chi mẫu thân ta sớm mất, ta hiện giờ cũng không phải lo lắng chuyện áo cơm, chuyện cũ năm xưa cũng không cần phải so đo làm gì. Tuy nhiên ta cũng cảm tạ ý tốt của Gia Luật công tử, nhìn trang phục của các vị chắc là người hành tẩu giang hồ, ta cũng xin thỉnh cầu các vị lưu ý một chút, tục danh của gia phụ là Lý Văn Giác, do thường xuyên ở trên đất Tống nên đã sửa họ gốc Gia Luật thành họ Lý, tên thật là Gia Luật Văn Giác.”
Cổ tay Liên y đột nhiên run lên, chén rượu trong tay cũng rơi cạch xuống đất, dọa mọi người nhảy dựng. Căn Cổ thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ngươi uống nhiều quá sao?” Nói xong liền cầm tay nàng, cảm thấy tay nàng lạnh như băng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, không khỏi ngẩn người.
Nàng miễn cưỡng cười, thấp giọng nói: “Đúng thế… Xin lỗi, ta cầm không chắc.”
Nàng thần thái kinh hoàng, giống như một con thỏ nhỏ, đột nhiên lại hỏi: “Lý… Lý công tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Dù Lý Thập Tam cảm thấy nàng hỏi có chút kỳ quái, vẫn hàm tiếu đáp: “Tuổi mụ là hai mươi ba, đã ngần này tuổi rồi mà vẫn còn là kẻ vô tích sự, hổ thẹn.”
Liên Y gật gật đầu, “Uh” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Gia Luật Cảnh nhìn nàng, lại nhìn Lý Thập Tam, đột nhiên nói: “Các ngươi xem, mũi của hai người họ chẳng phải rất giống nhau sao?”
Hắn nói xong, thật đúng là càng nhìn càng giống, không chỉ cái mũi, ngay cả ánh mắt cũng rất giống, chỉ khác là Liên Y nhu hòa dịu dàng, Lý Thập Tam thì thâm thúy từng trải hơn thôi. Tiểu Man ngạc nhiên nói: “Oa, thật sự là giống! Hai ngươi không phải là huynh muội lạc nhau gì đó chứ? Đúng rồi, ngươi tên Liên Ngư, nàng là Liên Y, ngay cả tên cũng giống nhau nữa! Liên Y, ngươi vẫn nói mình là cô nhi, không chừng đây chính à manh mối giúp ngươi tìm phụ mẫu!”
Bảo sao lúc trước nàng cảm thấy Lý Thập Tam này rất quen mắt, hóa ra là trông giống Liên Y.
Lý Thập Tam cũng hơi giật mình, vội vàng đứng dậy nói: “Xin hỏi Liên Y cô nương, lệnh tôn hiện ở đâu?”
Liên Y tái nhợt mặt mày, vội vàng lắc đầu: “Ta, ta không biết! Từ lúc sinh ra ta đã bị bỏ rơi, là cô nhi…”
Lời còn chưa dứt, lại nghe Gia Luật Cảnh nói: “Tiểu Man, ngươi và ông chủ này cũng giống nhau nha! Miệng các ngươi trông giống nhau như đúc!”
Lúc này đến phiên Tiểu Man hoảng sợ, nàng và Lý Thập Tam mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, miệng hai người đúng là giống nhau, môi trên hơi hơi cong lên, giống như đang cười khẽ, môi dưới đầy đặn hồng hào, môi hình thập phần xinh đẹp.
Nàng vội vàng xua tay: “Sao có thể! Ta là người có cha có nương! Hơn nữa, trên đời người giống người rất nhiều, ngươi cũng quá gò ép, chẳng lẽ ai cũng có liên hệ sao?”
Lý Thập Tam thở dài: “Tiểu Man cô nương nói cũng đúng, thế gian hàng ngàn vạn người, thế nào chẳng có người giống nhau, là ta suy nghĩ nhiều quá. Thôi, không nói chuyện buồn năm xưa nữa, sắc trời không còn sớm, mời chư vị ở đây dùng cơm chiều, ta xuống bếp làm vài món ăn, coi như một chút tâm ý của ta, mong các vị không từ chối.”
Dứt lời, hắn liền đi xuống lầu. Qua không bao lâu liền đưa lên mấy món ăn tinh mỹ, hắn cũng ngồi lại tiếp rượu, không hề đề cập đến chuyện lúc trước, chỉ nói vài chuyện phong thổ các nơi. Mọi người đều uống rượu say mèm, Liên Y cũng đã khôi phục bình thường, uống nhiều thêm mấy chén, gương mặt trở nên hồng hào như hoa đào tháng ba.
Đến lúc đóng cửa, Lý Thập Tam mới lưu luyến không rời mà tiễn mọi người xuống lầu, nhìn nhìn Liên Y, lại nhìn nhìn Tiểu Man, ôn nhu nói: “Ta tự thấy ta và hai vị cô nương thập phần hợp ý, vì thế có một yêu cầu quá đáng, không biết hai vị có trách ta quá đường đột?”
Tiểu Man nhìn mặt hắn, mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, người này có tiền, tính tình lại tốt, bộ dáng lại càng dễ nhìn, trù nghệ cũng nhất lưu, thân thế… có điểm cổ quái, nói không chừng đúng là có liên hệ gì đó với nàng và Liên Y. Có thể hắn cũng nghĩ đến điều này nên mới có yêu cầu này?
Nàng cười nói: “Ta cũng có một thỉnh cầu, ta gặp Liên Ngư đại ca liền cảm thấy vô cùng thân thiết, không bằng ba người chúng ta kết làm huynh muội, thế nào?”
Lý Thập Tam vừa mừng vừa sợ, “Ta cũng đang có ý này!”
Liên Y uống đã nhiều, cũng không có ý kiến phản đối, nàng luôn nghe lời Tiểu Man. Vì thế ba người sắp xếp tuổi tác, Lý Thập Tam lớn tuổi nhất, sau đó đến Liên Y, Tiểu Man nhỏ nhất, lúc này dúm thổ vi hương, quỳ xuống bái hoàng thiên hậu thổ, kết nghĩa kim lan.
Sau khi kết bái, thái độ của Lý Thập Tam càng thêm thân mật, vỗ vỗ bả vai Tiểu Man, nhẹ nhàng nói: “Đại ca có gia nghiệp ở đây, không thể cùng nhị muội tam muội hành tẩu giang hồ, rất là tiếc nuối. Tam muội tuổi nhỏ, lại thông minh lanh lợi, sẽ không đến mức chịu khổ. Đại ca chỉ ở đây quét dọn nhà cửa, khi nào hai vị muội muội rảnh rỗi, nhớ đến thăm đại ca.”
Tiểu Man thấy hắn thân thiện ôn nhu như thế, thật giống như đại ca của chính mình, trong lòng có chút cảm động, liền lôi kéo hắn đến một chỗ vắng vẻ, thấp giọng nói: “Đại ca, thực không dám giấu diếm, ta hành tẩu giang hồ cũng là bất đắc dĩ, vẫn muốn tìm một chỗ thích hợp để sống an ổn, nhưng bất hạnh là thân vô xu, không thể tự mua phòng ốc…”
Lời còn chưa dứt, Lý Thập Tam đã nói: “Tam muội đừng buồn rầu, mặc dù ngu huynh không dám nhận gia tài bạc triệu nhưng tiền để mua đất vườn vẫn là có.”
Tiểu Man lắc đầu nói: “Không phải ta đòi tiền đại ca, huống chi cho dù có tiền mua nhà đất, rồi cũng miệng ăn núi lở. Ta có ý định này, chỉ sợ đại ca không muốn cho nên không dám nói ra…”
Lý Thập Tam cười nói: “Tam muội quá khách khí rồi, nếu đã là huynh muội, còn có gì mà không thể nói ra chứ? Ngươi nói là được, ta có thể làm thì nhất định sẽ là hết sức.”
Tiểu Man cũng cười nói: “Vậy ta không khách khí nữa, ta thấy tửu lâu của đại ca sinh ý thật sự không tồi, rất muốn cùng ngươi đầu tư việc buôn bán, chỉ là quá gấp gáp, nhất thời không có tiền nhàn rỗi. Đại ca có thể trước tính cho ta một phần, ngày khác ta xong việc sẽ bù lại.”
Lý Thập Tam rất kinh hỉ: “Chuyện này có là gì, đại ca cầu còn không được! Ngươi có hứng thú cùng kinh doanh tửu lâu, đúng là không thể tốt hơn.”
Tiểu Man nói: “Tốt lắm, ta hiện tại không có tiền đưa ngươi, cho nên không cần chứng từ gì đó. Đại ca trước cứ tính ta bỏ vốn một ngàn lượng, về sau nếu ta có thể sống trở về, tất nhiên đưa một ngàn lượng này cho đại ca. Nếu là bất hạnh, không thể lưu mạng trở về, đại ca cũng không có gì tổn thất.”
Lý Thập Tam nhíu mày, thở dài: “Không biết tam muội rốt cục gặp phải chuyện gì, còn nhỏ tuổi thế này sao có thể nói những lời xui xẻo như thế.”
Tiểu Man chỉ cười, thấp giọng nói: “Ân tình của đại ca, ngày khác ta tất nhiên sẽ báo đáp. Trời cũng tối rồi, không quấy rầy đại ca nữa, sau này nếu có cơ hội ta sẽ đến thăm đại ca. Cáo từ!”
Nàng tươi cười, cùng với Liên Y bước ra ngoài, thấy hắn vẫn đứng trước cửa lưu luyến nhìn bọn họ, trong lòng có chút cảm khái, nói nhỏ: “Nếu như ta thật sự có một đại ca, chỉ cần tốt bằng một nửa hắn thôi, ta cũng sẽ không bị…” nói tới đây thì ngừng lại, không hề nói tiếp.
Liên Y như bị đả kích mạnh, tới tận lúc về tới khách điếm vẫn không nói một chữ, chỉ rửa qua mặt mũi liền lên giường ngủ. Tiểu Man đi tới đắp chăn cho nàng, thấy khuôn mặt nàng hồng hồng, toàn thân mùi rượu, biết là nàng đã uống quá nhiều, nhịn không được nhéo nhéo má nàng. Liên Y “uhm” một tiếng, ôm lấy cánh tay nàng, cọ cọ như một con chó nhỏ.
Tiểu Man lại hứng thú đùa nàng, đưa tay nhéo mũi nàng, vừa nhéo đã nghe tiếng cửa sổ ken két bị gió thổi mở tung, gió lạnh tiến vào, người nàng đang nóng vì uống rượu lập tức nổi đầy da gà.
Nàng vội vàng xoay người đi tới cửa sổ, ai ngờ trước cửa sổ đã có một người đang ngồi, một thân bạch y, da mặt trắng mịn, đôi bông tai lòe lòe tỏa sáng, hai tròng mắt thâm thúy, tĩnh tĩnh nhìn mình. Nàng cả kinh, suýt nữa hét lên, ánh mắt kinh hoàng, cuối cùng lại có thể nặn ra mọt nụ cười, thấp giọng nói: “Ngươi, là ngươi. Các ngươi đã tìm đến đây.”
Người kia chính là Thiên Quyền đã vài ngày không gặp, hiện giờ tái kiến, bao nhiêu chuyện nàng trục lợi lúc trước, thù mới hận cũ mà nàng mấy ngày vừa rồi vì mải mê nói chuyện cười đùa với bọn Liên Y mà quên đi, giờ đây lần lượt hiện rõ trong đầu. Nàng toàn thân cứng ngắc, yên lặng theo dõi hắn.
Thiên Quyền thấp giọng nói: “Đi theo Trạch Tú cũng tốt, ít nhất hắn có thể bảo vệ ngươi toàn vẹn.”
Tiểu Man không nói gì.
Thiên Quyền hòa nhã nói: “Mấy ngày trước chạy đi vội vã, chưa kịp tới xem vết thương trên cổ tay ngươi, hiện giờ ra sao rồi? Đưa ta xem.”
Tiểu Man vội vàng lui về phía sau vài bước, giấu tay sau lưng, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt tựa hồ chỉ còn lại sắc đen của đôi mắt.