Ngao Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 4



Cung nữ niêm hoa (nhất)

Tiểu Man luôn luôn cho rằng chỉ có chuột và giun mới có thể ở dưới đất, dù cho trang viên ngầm này có thoải mái, lịch sự, tao nhã đến thế nào đi nữa, nàng vẫn có cảm giác lo lắng chỉ cần không cẩn thận một cái, bùn đất bên trên sẽ sập xuống đè chết nàng.

Nàng đem hoa văn ra ngoài tô lại, tô đến nửa tháng vẫn chỉ tô một đóa hạnh hoa.

Đoàn Phiến Tử rốt cục không nhịn được, nhắc nhở nàng: “Cô nương, hạnh… hạnh hoa kia đã trau chuốt đủ rồi…”

Cổ tay Tiểu Man đột nhiên run lên, bức họa rơi xuống đất, sắc mặt nàng tái nhợt, mặt đầy thống khổ: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh, ta xin lỗi, ta thật sự đã cố hết sức, nhưng… đại khái là ăn giun và rết nhiều quá, ta vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, có lẽ dư độc vẫn còn lưu trong thân thể…”

Đoàn Phiến Tử miễn cưỡng cười nói: “Cô nương là bị tâm lý ảnh hưởng, độc không còn chút nào cả…”

“Ta không nói sai!” Hai mắt nàng loáng lệ quang, thuần khiết vô cùng, “Mỗi đêm ta đều gặp ác mộng mơ thấy nuốt vào một con bò cạp. Mỗi khi gặp ác mộng thì ta lại ngủ không ngon, mà những lúc ngủ không ngon thì toàn thân vô lực, không có sức thì không thể vẽ đẹp được…”

Đoàn Phiến Tử im lặng tránh ra, một lúc sau bưng tới một bát đường phèn tổ yên cho nàng: “Cô nương không cần gấp, tú công là việc tinh tế, hãy ăn chút tổ yến dưỡng thần.”

Tiểu Man cảm kích nhìn hắn, chậm rãi ăn hết hơn nửa bát tổ yến, lúc này mới cầm bút tiếp tục tô, lại tô… lại tô một đóa hạnh hoa, xoạch một tiếng, bút lạ rơi xuống đất. Sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, ôm ngực rên rỉ: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh, ta đã cố hết sức, nhưng ta vẫn rất khó chịu…”

Đoàn Phiến Tử cũng không dám thúc giục nàng nữa.

Kỳ thật vẽ lại hoa văn kia cũng không khó, bằng vào công phu nữ hồng của Tiểu Man thì vẽ một hai ngày cũng đủ. Cái khó chính là họa được ý cảnh, sắc xuân nghiên mị, hạnh hoa hồng nhạt xen lẫn hoa phục của cung nữ ngắm hoa, cằm buông xuống, mơ hồ hàm tiếu. Loại xấu hổ thẹn thùng, vừa mừng vừa sợ này, không cách nào dùng lời mà tả hết được.

Sáng nay Tiểu Man lại vẽ lại một đóa hạnh hoa, sau đó liền nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, không động đậy.

Nàng thật đẹp, giống như có thể lập tức bước ra khỏi bức họa.

Nhìn xuống, hoa phục biến thành vải thô phá y, búi tóc thiên tiên biến thành đầu bù tóc rối, tay cầm chổi lông gà chạy đuổi theo nàng, thanh âm như tiếng quạ: “Ta sinh ra ngươi có ích lợi gì! Vô dụng hơn cả miếng thịt heo! Thịt heo còn có thể ăn!”

Tiểu Man cười khổ một tiếng, cầm bút lên tô lại đường nét khuôn mặt nàng. Sau lưng đột nhiên bị người vỗ, nàng vội vàng quay đầu lại, đã thấy hai mắt Liên Y sáng long lanh nhìn mình, đột nhiên vươn một ngón tay sờ lên mặt mình một chút, cười nói: “Đây là mũi, đây là miệng, đây là lông mi. Chủ tử, ta có thể nhìn thấy rõ ràng!”

Tiểu Man tươi cười đứng dậy, thấy bọn Căn Cổ cũng đi ra, nàng cười nói: “Không tồi, Đoàn Phiến Tử tiên sinh quả nhiên y thuật cao minh, hiện tại ngươi đứng xa như vậy cũng có thể nhìn rõ mặt ta, có phải những thứ ở xa đằng kia cũng thấy rõ rồi?”

Liên Y híp mắt nhìn phương xa, lắc đầu nói: “Xa thì vẫn không thấy rõ, tuy nhiên mặt các ngươi ta đều thấy rõ, không mơ mơ hồ hồ như cách một tầng sương mù như trước.”

Tiểu Man sờ đầu nàng: “Còn nửa tháng nữa mà, đừng nóng lòng. Nếu hiện giờ có thể nhìn thấy thì hãy giúp ta chọn chỉ màu, tách riêng yên chi, các loại màu ra, đừng để chúng lẫn vào nhau.”

Gia Luật Cảnh đi tới xem nàng vẽ, thấy chỉ có hạnh hoa là hạnh hoa, không khỏi kỳ quái kêu lên “Ngươi vẽ hơn nửa tháng là chỉ vẽ mấy đóa hoa này?”

Tiểu Man chớp mắt, tuyệt không xấu hổ.

Gia Luật Cảnh lại cầm lấy cây quạt có hình cung nữ niêm hoa kia, tinh tế đánh giá, tấm tắc khen ngợi, đột nhiên có chút ngây ra, ngẩng đầu nhìn Tiểu Man, giống như có chút khó tin, tiếp tục cúi đầu xem bức tranh.

“Hả? Tranh này…” Hắn còn chưa dứt lời, cây quạt trên tay đã bị Tiểu Man đoạt lấy.

“Đừng quấy rối ta, hôm nay ta muốn vẽ xong tất cả hoa văn. Các ngươi có việc gì thì đi làm đi.” Tiểu Man phất tay đuổi Gia Luật Cảnh như đuổi ruồi bọ.

Đương nhiên nàng biết Gia Luật Cảnh nghi hoặc cái gì, mặt nàng và nương nàng giống nhau đến tám chín phần, mà cung nữ trong tranh kia cũng giống nương nàng đến bảy tám phần, cho nên nhìn kỹ sẽ phát hiện Tiểu Man và người trong tranh này có điểm giống nhau.

Nàng cũng không rõ cây quạt này của ai, do ai vẽ, nữ nhân này tuy không phải nương nàng, cũng có thể là tỷ muội gì đó của nương. Trang phục, khí chất như vậy chỉ có tiểu thư khuê các mới có, mà nương nàng lại chính là tam tiểu thư của Giang Nam hoàng thương Quách Vũ Thắng.

Hóa ra nương nàng cũng có những năm tháng thơ mộng này, mềm mại tựa nụ hoa trong sương sớm, không biết đói khát tuyệt vọng là gì, thế giới trong mắt nàng chỉ có những điều tốt đẹp, ngay cả kẻ ăn mày cũng thành đáng yêu.

Tiểu Man đặt bút, tinh tế tô lượn đóa hạnh hoa hỗn loạn. Nàng vẽ rất chậm, rất tinh tế tỉ mỉ, không có chút sai lầm. Bên tai có tiếng gió thong thả thổi qua, tiếng lá bạch dương nhẹ nhàng rung động.

Đứng trong nắng, cả người ấm áp dào dạt, phảng phất trong gió cũng mang theo mùi thơm thanh lương, khiến lòng người say mê.

Cổ tay Tiểu Man đột nhiên dừng lại, có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong, chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là gương mặt nhìn nghiêng của Trạch Tú, lông mi đen dày, hơi hơi rung động, chuyên chú nhìn hoa văn dưới ngòi bút nàng. Hắn dựa vào thật gần, hương khí từ người hắn tỏa ra như bao phủ cả nàng cùng thiên địa.

Trong lòng nàng run lên, bút trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống.

Hai hàng mi kia chớp chớp, đôi mắt đào hoa đẹp nhìn lại, hắn thấp giọng hỏi: “Sao không vẽ tiếp? Ta đang xem!”

Nàng gần như hoảng loạn cúi đầu, vội vã che cái quạt lại, đứng dậy bước đi, thanh âm tán loạn: “Ta… ta không thích có người bên cạnh làm ảnh hưởng.”

Nàng như chạy trối chết về trang viên ngầm, không quay đầu lại một lần, dường như Liên Y kêu một tiếng, nàng không nghe rõ, cũng không muốn nghe.

Vẫn là thế này tốt hơn, trốn trở về, ngồi một chỗ, không được hy vọng xa vời, không được tới gần không được suy nghĩ, làm bộ tất cả bình thường.

Như vậy nàng mới chính là nàng.

Nàng chỉ cần có thể là chính mình là tốt rồi, không cần mong cầu những gì xa xỉ, giả vờ như mình chưa từng hy vọng.

Chưa từng có một giấc mộng.

******

Lúc quạt thêu được một nửa, Đoàn Phiến trang viên đón một khách nhân.

Lúc này, Liên Y đang đắp thuốc, lần bước đi theo bờ tường, Căn Cổ đi bên cạnh nàng nói chuyện.

Thiên Quyền và Trạch Tú chơi cờ, thắng bại khó phân, Gia Luật Cảnh ngồi một bên xem, cuồng ngôn loạn ngữ, không hề quân tử.

Tiểu Man đang phối màu cho hoa văn, hạnh hoa và đình đài lầu các đều đã thêu xong, chỉ còn lại cung nữ niêm hoa kia. Đoàn Phiến Tử ở bên cạnh vui không kìm được, vò đầu bứt tai.

Trong rừng bạch dương đột nhiên truyền tới thanh âm vui vẻ: “Đoàn Phiến Tử, hôm nay trả quạt lại cho ta chứ?”

Dứt lời, một người chắp tay sau lưng thong thả bước vào, mọi người lập tức dừng tay quay đầu ra nhìn. Người kia mặc một bộ áo sam bình thường, thân hình cao lớn, cao hơn người bình thường một cái đầu, tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt anh khí, hai mắt sáng quắc hữu thần, ánh mắt sắc bén lợi hại khiến người ta liên tưởng tới loài ưng.

Thấy hắn tới, Liên Y xẹt một cái chui ra sau tường, Căn Cổ không hiểu gì, theo sát phía sau.

Thiên Quyền và Trạch Tú đều nao nao, sau đó sắc mặt như thường, tiếp tục chơi cờ. Gia Luật Cảnh không hề phản ứng, tiếp tục hành vi không quân tử của hắn.

Tiểu Man nhìn thoáng qua rồi tiếp tục phối màu.

Chỉ có Đoàn Phiến Tử vừa thấy hắn thì sắc mặt thay đổi, đưa tay đoạt lấy cái quạt kia, ôm vào trong ngực, vội la lên: “Không trả! Quỷ hẹp hòi, mới mượn có vài ngày! Động một tí là thúc giục, ta còn chưa xem đủ!”

Người kia đi tới, cười nói: “Mới vài ngày? Đã gần một năm rồi! Người chưa già mà trí nhớ đã hỏng rồi. Hôm nay mặc kệ ngươi nói gì, nhất định phải trả quạt lại cho ta.”

Hắn xòe tay ra trước mặt Đoàn Phiến Tử, không quan tâm đến thái độ của hắn.

Đoàn Phiến Tử ôm khư khư cây quạt, ngồi xổm xuống, la lên: “Không trả, không trả! Để ta xem thêm vài ngày đi!” bộ dáng vô lại kia khiến cho ngay cả Trạch Tú cũng giật mình, đây đâu phải là cao nhân trên giang hồ, căn bản là tên lưu manh, người ta tới tận nhà đòi mà hắn còn mặt dày không chịu trả.

Người kia thấy không còn cách nào với hắn thì vừa tức vừa buồn cười, chợt thấy Tiểu Man đang cúi đầu thêu thùa, đang thêu đúng hoa văn trên cây quạt của hắn. Tay nghề của nàng lại tốt, phối màu lại đẹp, cũng hoa đó, cây đó, người đó, được nàng thêu lại sống động như thật.

Hắn cũng có chút giật mình, vội đi tới nhìn kỹ. Tiểu Man dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên. Người kia thấy khuôn mặt nàng thì sắc mặt nhất thời kịch biến, giống như nhìn thấy quỷ, đột nhiên lui lại vài bước. Sau đó khôi phục bình thường, cười tủm tỉm nói: “Cô nương tuổi còn trẻ mà đã có tay nghề tốt thật!”

Người này là ai? Sao lại mất lịch sự như vậy? Nàng mới chỉ liếc mắt một cái mà đã sợ tới mức lui ra sau như vậy chứ?

Tiểu Man không nói chuyện, chỉ cười cười.

Đoàn Phiến Tử vẫn còn ôm cây quạt kia, vẻ mặt đau khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhứ nhứ cằn nhằn không chịu trả. Tiểu Man nhẹ nhàng kéo áo hắn, cười nói: “Đoàn Phiến Tử tiên sinh, đừng lo, đêm nay là ta có thể thêu xong, bảo đảm đẹp gấp trăm lần nguyên gốc. Quạt ngươi mượn người ta hãy trả lại đi!”

Nói xong liền đưa bán thành phẩm ra trước đôi mắt sáng ngời của Đoàn Phiến Tử, từng bông hạnh hoa được thêu bằng châm pháp khác nhau, quang ảnh chuyển đổi, trông rất sống động, phảng phất như đang thật sự vũ động trong gió. Hai mắt Đoàn Phiến Tử mở to, ngơ ngác giống như người mất hồn trả lại cây quạt cho người kia.

Người kia cười nói: “Quả nhiên, sớm biết thì cũng thỉnh cô nương thêu giúp ta một bức, lại đẹp hơn cả nguyên gốc nữa. Không biết cô nương tên là gì?”

Tiểu Man thấy hắn nói chuyện nho nhã lễ độ, không còn chút bộ dáng thất thố vừa rồi, liền đáp: “Ta tên Tiểu Man, ta không phải chuyên đi thêu thùa, tuy nhiên nếu tiên sinh muốn, ta cũng có thể thêu giúp ngài một cái quạt tròn.”

Hắn chính là chủ nhân cây quạt, có nên hỏi hắn một chút xem người trên quạt là ai và do ai vẽ không?

Người kia nói: “Không dám không duyên cớ làm phiền cô nương thêu thùa, ta nguyện bỏ vốn mua một bức tú công của cô nương, thêu lại chiếc quạt này một lần nữa, được không?”

Nàng không nghe nhầm chứ? Hắn muốn bỏ tiền! Nếu sớm biết thêu thùa có thể kiếm tiền, lúc ở trấn Ngô Đồng nàng đã bày một cái sạp, nói không chừng đã thành tiểu phú bà, còn chạy quanh giang hồ làm gì!

Trong lòng nàng mừng rỡ, trên mặt lại giả bộ khiêm tốn: “Tiên sinh khách khí quá, chỉ là một bức tú công mà thôi. Tuy nhiên ta có chút thắc mắc, không biết tiên sinh có thể chỉ giáo? Ta thấy cung nữ niêm hoa này rất đẹp, trong lòng ngưỡng mộ, là do tiên sinh vẽ sao?”

Người kia cười lắc đầu: “Ta là kẻ mãng phu, sao có thể có bút pháp thần kỳ bậc này. Lai lịch cây quạt này nói đến cũng khéo, có một lần ta đi qua vùng Tô Châu – Giang Nam, nhìn thấy nó ở Liễm Phương thành, Quách Vũ Thắng tiên sinh đang định để nó vào dãy sản phẩm tơ lụa bình thường trong điếm, thấy ta quá thích nên đã hào phóng tặng cho ta. Tranh này là do Quách tiên sinh tự tay vẽ.”

Quả nhiên có quan hệ với nương nàng, hóa ra là do ông ngoại vẽ. Nhìn trong bức họa có tình cảm ám muội lưu động, hay là không phải vẽ nương nàng? Trước kia có nghe nương nói, bộ dáng nàng rất giống bà ngoại, chẳng lẽ người trong tranh chính là bà ngoại nàng?

Haizzz, nghĩ mấy chuyện này thật đau đầu. Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng. Nương nàng đã chết, bà ngoại chỉ sợ cũng chết từ lâu, ngoại tổ lại không nhận ra nàng, việc này không cần thiết phải biết rõ.

Tiểu Man cầm châm tuyến, tiếp tục làm việc.

Đoàn Phiến Tử nghe thấy người này định bỏ tiền để Tiểu Man thêu thêm một lần thì không khỏi cười nói: “Gia Luật Văn Giác ngươi thật giỏi, còn giáo huấn ta, ngươi thấy đồ tốt cũng lập tức quên mất thứ cũ.”

Gia Luật Văn Giác, Gia Luật Văn Giác… thực lạ, nàng nghe tên này ở đâu rồi nhỉ? Sao lại quen tai như vậy?

Gia Luật Cảnh vẫn chăm chú xem Thiên Quyền và Trạch Tú chơi cờ đột nhiên xoay người, chỉ vào mặt Gia Luật Văn Giác, kêu lên: “Hóa ra chính là ngươi! Gia Luật Văn Giác! Hóa ra ngươi ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.