Một đôi giày xuất hiện trước mắt nàng, Tiểu Man kinh ngạc ngẩng đầu, thấy hắn đang xách một cái đầu người còn đang chảy máu đầm đìa đứng ở trước mặt. Tiểu Man chấn động, lùi lại một khoảng cách, kêu to: “Cách ta xa một chút!”
Hắn nhướng mi đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên nói: “Sao lại khóc?”
Nàng dùng sức lau mặt, thét to: “Bị chàng dọa cho khóc! Mau cất cái đầu người đi!”
Hắn cười nhạo: “Tiểu nha đầu vô dụng.”
Hắn lấy một cái túi bằng vải bố đựng đầu của Ngô Lão Thất, buộc vào yên ngựa, đưa tay kéo nàng lại, biết nàng sợ nên không cưỡi ngựa, chỉ nắm tay nàng đi bộ về Khánh Châu.
Kết quả là Tiểu Man bị dọa đến mức một ngày luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, nhìn thấy màu đỏ là buồn nôn, không ăn nổi cái gì.
Trạch Tú lĩnh tiền thưởng trở lại khách điếm, ngồi trên ghế chậm rãi lau kiếm, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn ngập thương hại lẫn vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Lần sau còn muốn đi theo nữa không?”
Tiểu Man nằm trên giường, hơi thở yếu ớt vẫn vươn một ngón tay lên: “Đi… Đại khái… Quen rồi sẽ không sao.”
Trạch Tú mặt không đổi sắc mà nói: “Tốt lắm, lần sau cho nàng thấy thế nào là rạch bụng moi gan, như vậy khả năng thích ứng sẽ càng mạnh hơn.”
Mặt Tiểu Man trắng bệch, rõ ràng là sợ muốn chết vẫn còn nói cứng: “Tóm lại… quen rồi sẽ không sao.”
Trạch Tú chê cười nàng vài câu mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Trước đây bọn họ đều ngủ chung giường, hắn thích cầm tay nàng, nàng thích ôm chăn vào lòng, co người lại mà ngủ. Có đôi khi vào buổi sáng, hắn sẽ thơm hai cái lên má nàng, hoặc là ôm thắt lưng nàng mà thì thầm mấy lời tình tứ.
Trước kia hắn không hề cố kỵ, cẩn thận như thế này, cách xa nàng như thế này, giống như là sợ xúc phạm tới nàng vậy.
Tất cả vẫn vậy, như vậy thật tốt. Người thay đổi rốt cuộc là hắn hay là nàng? Chẳng lẽ sẽ không còn có thể quay lại như xưa?
Nàng lăn qua lộn lại trên giường không sao ngủ được, chợt nghe cách vách có người đang dùng lá cây để thổi một làn điệu thê lương. Tiểu Man lắng nghe một hồi lâu, giống như là ca khúc mà lần trước hắn bảo nàng hát, lại tựa như không phải.
Lục trương cơ. Khắc hoa phô cẩm nửa ly phi. Lan phòng có khác lưu xuân kế. Lô thêm chữ tiểu triện, ngày trường một đường, tương đối tú công trì.
Thất trương cơ. Xuân tàm phun tẫn cả đời ti…. Di động: chớ giáo dễ dàng tài la khỉ. Tự dưng tiễn phá, tiên loan màu phượng, phân làm lưỡng vậy y.
Bát trương cơ. Hồi văn biết là a ai thi. Chức thành một mảnh thê lương ý. Cứng cỏi đọc biến, ghét ghét không nói gì. Không đành lòng càng suy nghĩ.
Nàng im lặng lắng nghe, thấy rõ ràng thanh âm từ lá cây âm sắc đơn sơ lại thống khổ uyển chuyển, khiến người phát si phát ngốc.
Nàng xuống giường, đẩy cửa sổ ra, quả nhiên thấy Trạch Tú đang ngồi trên bệ cửa sổ, đặt lá cây trên môi nhẹ nhàng thổi, thấy nàng, hắn cũng không ngừng lại, tiếp tục thổi.
Tiểu Man nhẹ nhàng gọi: “Trạch Tú…”
Hắn không trả lời, vẫn chậm rãi thổi làn điệu đơn sơ mà thống khổ đó.
Rốt cục, nàng không nhịn được, quay mặt chạy sang phòng bên cạnh, mở cửa phòng hắn. Trạch Tú kinh ngạc nhìn nàng tiến tới túm lấy cổ áo mình.
“Rốt cuộc chàng muốn thế nào?” Cổ tay nàng run rẩy, không biết là sợ hãi hay là cái gì khác.
Trạch Tú vẫn còn đang kinh ngạc: “Ta? Nàng sao vậy?”
Nàng bắt đầu dùng sức lay hắn, chình nàng cũng không biết mình bị làm sao, cuối cùng là mệt mỏi mà suy sụp buông tay, bó gối ngồi dưới đất. Có lẽ, nàng chỉ là muốn tìm một chút ấm áp, bức thiết cần phải chứng mình nàng không hề thay đổi, Thiên Quyền chết hay không chết không có chút ảnh hưởng nào tới nàng, nàng vẫn là nàng trước kia, hắn cũng vẫn là Trạch Tú như vốn thế, chỉ có hai người, vĩnh viễn cùng nhau, thật hạnh phúc.
Nàng cảm thấy sức nặng của hắn khi sống và khi đã chết là một trời và một vực. Người kia vừa chết đi, nàng tựa như mê hoặc, làm sao cũng không quên được. Đó chính là vết thương của nàng, chỉ cần khẽ đụng cũng có thể khiến nàng chết ngất. Nàng rất yêu nam nhân trước mắt này, muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, nhưng người đã chết rồi lại trở nên khác đi. Hắn đã chết, không còn lại chút gì, đã hóa thành tro tàn rồi.
Trạch Tú ôm Tiểu Man vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Được rồi, không sao cả. Ta ở đây.”
Nàng giang tay, dùng hết sức lực ôm lấy hắn, giống như là sợ bị vứt bỏ.
Trạch Tú hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tiểu Man, ta vĩnh viễn không đi đâu cả. Ta đã nói ta sẽ chờ nàng, ta liền vẫn ở đây.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vừa rồi động tác của nàng quá mạnh, mũi đập lên vai hắn, máu tươi liền chảy ra. Trạch Tú dùng tay áo lau khô đi, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, dấp ướt một cái khăn đắp lên mũi nàng.
Tiểu Man từ từ nhắm hai mắt, một lúc sau đột nhiên nói nhỏ: “Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này được không?”
Hắn gật đầu, dịu dàng nói: “Được!”
“Vậy, chúng ta đi đâu?”
“Nàng muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đến đó.”
Hàng mi nàng run nhè nhẹ: “Ta muốn đi nơi đông đúc náo nhiệt…”
Hắn cười cười: “Vậy ta sẽ đưa nàng đi phủ Khai Phong, là kinh thành của Tống triều, rất náo nhiệt phồn hoa.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu. Mũi đã hết chảy máu, nàng bỏ chiếc khăn sang một bên, khẽ nói: “Trạch Tú, ta không muốn ngủ một mình.”
Hắn liền cởi áo khoác, leo lên giường, ôm nàng vào lòng: “Ta ngủ cùng nàng.”
Nàng ôm cổ hắn, thấp giọng nói: “Từ nay về sau cũng sẽ ở bên ta đúng không?”
Hắn dịu dàng nói: “Đúng, đều ở cùng nàng.”
Rốt cục nàng cũng cảm thấy một chút thả lỏng, thân thể đang căng ra cũng nới lỏng ra, cọ cọ đầu vào cái cằm đầy râu của hắn: “Ta mến chàng.”
Hắn cúi đầu cười, vỗ về đầu nàng.
********
Trạch Tú nói rất đúng, phủ Khai Phong đúng là rất phồn hoa náo nhiệt, lớn hơn tất cả các thành thị mà nàng từng nhìn thấy, ngã tư đường rộng rãi, người qua người lại mặc trang phục đủ sắc màu, thần thái nhàn nhã giàu có. So với nơi này, trấn Ngô Đồng quả thực chỉ là một cái kỹ viện rách nát.
Tiểu Man thấy hoa cả mắt, bao nhiêu u buồn đều bay biến hết cả, nếu không phải Trạch Tú vẫn một mực đi theo phía sau nàng thì phỏng chừng dù có mười Tiểu Man cũng có thể chạy mất tăm mất tích.
“Đây chính là chùa Tướng Quốc trong truyền thuyết sao?” Tiểu Man mở to mắt nhìn địa phương xanh vàng rực rỡ trước mắt, bên trong du khách như nước, hương khói tràn đầy, thành kính sâm nghiêm, thắp hương, xin sâm, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau. Tượng Như Lai bên trong điện có lẽ thật sự được làm từ vàng ròng, tỏa sáng lòe lòe, còn có các vị La Hán trong các trạng thái khác nhau, có dữ tợn, có nhàn nhã.
Chùa miếu là nơi của thần thánh, đặc biệt nơi này lại là đại Tướng Quốc tự, Trạch Tú sợ nàng chạy xung quanh nhìn ngó sẽ va chạm với tăng nhân nơi này, liền lôi kéo tay nàng, cười nói: “Không cầu gì sao?”
Hứng thú của Tiểu Man lập tức chuyển hướng, lắc lắc ống thẻ, nhìn những thẻ trúc tinh xảo bên trong, cười nói: “Ta cầu cái gì bây giờ?”
Trạch Tú cười gượng nói: “Nữ tử bình thường đều hỏi chuyện nhân duyên, con cái.”
Tiểu Man trừng mắt với hắn: “Ta thì không, ta sẽ hỏi tài vận.”
Nàng lắc lắc ống thẻ, một lúc sau mới có một cây thẻ rơi ra, nàng đọc nửa ngày cũng không biết trên đó viết những gì.
Tìm một tăng nhân giải đoán sâm còn phải giao một lượng bạc. Lão nhân lông mi trắng kia nhìn kỹ tấm thẻ, thì thầm: “Mang củi cứu hỏa tất cả đại đốt, đốt biến ba nghìn cũng phục đốt… Ân, đây là một hạ ký. Nữ thí chủ muốn hỏi cái gì?”
Tiểu Man nghe hai câu kia thì cảm thấy không giống lời hay ý tốt gì, sợ tới mức không dám hỏi tài vận, suy nghĩ nửa ngày mới đành nói: “Xin lão sư phụ gợi ý, ta không có gì đặc biệt muốn hỏi.”
Lão tăng nói: “Nữ thí chủ làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho thấu đáo, ngàn vạn lần không nên làm những chuyện khiến mình hối tiếc không kịp. Ý nghĩa của “Mang củi cứu hỏa” là nói có lẽ thí chủ đang gặp phải vấn đề khó khăn nhưng phương pháp giải quyết cũng không đúng, nếu cứ lỗ mãng tiếp tục chỉ sợ sẽ tạo thành cục diện không thể vãn hồi, vẫn nên mau chóng suy xét lại, từ bỏ đúng lúc là tốt hơn…”
Tiểu Man đầu óc mê muội mà rời khỏi đại Tướng Quốc tự. Trạch Tú đang dẫn ngựa đứng chờ ở cửa. Hắn tựa người vào tường, trên má đầy râu ria xanh rì, đáy mắt đen thẳm, tựa hồ vô cùng mỏi mệt, vô cùng ẩn nhẫn. Ánh chiều ta kéo dài bóng hắn trên mặt đất, cô linh linh, không nhúc nhích.
Lòng nàng bỗng nhói đau.
Một Trạch Tú chói lọi, bừa bãi không hề bị cản trở không phải như vậy.
Nàng chậm rãi đi tới, hàng mi dày của hắn lập tức ngước lên, đôi mắt đào hoa tươi cười, hắn hỏi: “Sao? Là ký gì?”
Nàng ra vẻ thoái mái phất tay: “Hạ ký, nhưng mà lão gia tử nói một đống gì đó, ta nghe hoàn toàn không hiểu.”
“Nàng đồ tiểu quỷ.” Hắn cười, “Trời sắp tối rồi, ta đưa nàng tới một nơi.”
Nàng túm lấy tay áo hắn, hỏi: “Đi đâu?”
“Gặp một bằng hữu của ta, mùa này có lẽ hắn đang ở phủ Khai Phong, đã lâu không gặp, thực có chút nhớ hắn.”
Trạch Tú mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, đã rất nhiều đêm hắn không ngủ ngon.
Hắn lập tức cười tươi: “Không, vừa rồi bị bụi bay vào mắt.”
Tiểu Man bình tĩnh nhìn hắn: “Gần đây chàng rất lạ, dịu dàng khiến người ta buồn nôn. Chàng sao vậy?”
Trạch Tú không trả lời, nàng lại nói: “Chàng vốn không phải thế, sao giờ lại khác lạ như vậy?”
Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn sâu vào mắt nàng, thấp giọng nói: “Người khác lạ là ta sao?”
Tiểu Man đột nhiên có chút kinh hãi, một chữ cũng không nói ra được. Có lẽ mặt nàng rất khó coi, Trạch Tú lập tức cầm tay nàng, cười khổ nói: “Ta hay nói giỡn, uhm, ta dịu dàng một chút không tốt sao? Hay là nàng thích đại thúc dã man hơn?”
Tiểu Man rốt cục cũng lộ tươi cười, véo má hắn một cái: “Thôi đi, chàng dịu dàng như quỷ, khen chàng một câu coi như là thật.”