Hắn quay đầu nhìn hết bên nọ tới bên kia, có chút nghi hoặc: “Nơi này là?”
Tiểu Man khụ một tiếng, lặng lẽ nhét tờ giấy màu hồng vào trong tay áo, mỉm cười: “Là Hàng Châu. Tuyết tiên sinh không nhớ gì sao?”
Vẻ mặt Tuyết tiên sinh thập phần phức tạp, pha chút nghi hoặc, mờ mịt, lại có chút chật vật, giống như giấu đầu hở đuôi mà không chịu thừa nhận. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức khôi phục thần khí thường ngày, lại còn tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, xem trí nhớ của ta này, rõ ràng là đưa Tiểu Man đi chơi, chắc là uống hơi nhiều, lại nhất thời quên mất.”
Hắn đi ra cửa, nhìn màn mưa giăng bên ngoài, thở dài: “Cơn mưa này không biết lúc nào mới tạnh, Trạch Tú và Đoàn Phiến Tử cũng không biết khi nào mới tìm đến nữa.”
Tiểu Man vẫn hơi đề phòng, không biết liệu hắn có đột nhiên trở mặt hay không. Nàng vừa rồi đứng ngoài cửa, mưa phùn làm nàng ướt hết vai, giờ chỉ cảm thấy rất lạnh, mũi rất ngứa, liền hắt xì mấy cái.
Tuyết tiên sinh cởi áo khoác khoác lên người nàng, nói: “Đừng để bị cảm lạnh, nếu không thúc thúc không có cách nào giải thích với Trạch Tú đâu.”
Trong lòng Tiểu Man vẫn không yên, chỉ im lặng gật đầu, cúi đầu nhìn thấy trên áo khoác của hắn cũng ướt nước mưa, làm cho màu tím nhạt biến thành tím đậm. Tuyết tiên sinh nhíu mày nói: “Quần áo gì mà khó coi thế này chứ? Ai chuẩn bị cho ta áo khoác xấu xí này hả? Là Đoan Tuệ sao?”
Nàng ngồi trên ghế, thấp giọng nói: “Đoan Tuệ… uhm…”
Nàng nhớ ra lúc còn ở phủ đệ của Tuyết tiên sinh, có một khoảng thời gian dài hắn không có ở nhà, lúc đó nàng chỉ nghĩ hắn bận việc gì đó, hiện giờ mới biết hóa ra là hắn chạy đến Hàng Châu làm Vô Nại Hà. Vậy nên trong trí nhớ của Tuyết tiên sinh còn không biết Đoan Tuệ là nằm vùng sao? Trời, loại quan hệ kỳ quái gì vậy? Một mình hắn đóng hai vai, một Vô Nại Hà, một Tuyết tiên sinh. Đoan Tuệ từ đầu tới cuối hầu hạ cũng chỉ có một mình hắn. Chắc là Đoan Tuệ có biết điều này chứ hả? Vậy mà lại không lên tiếng, cứ thế để hắn chơi trò này.
Tiểu Man ngẩng đầu, yên tĩnh nhìn Tuyết tiên sinh, lệ khí trên người hắn đã không còn, vẫn là Tuyết tiên sinh xinh đẹp bình thản. Hắn như vậy, rốt cuộc là bị bệnh hay là cái gì khác?
Như là phát hiện ra ánh mắt nàng, Tuyết tiên sinh không quay đầu lại, hắn vẫn đứng cạnh cửa, thật lâu mới thấp giọng nói: “Ta… có đôi khi không nhớ được đã xảy ra chuyện gì trong một khoảng thời gian, nhưng ta cũng không muốn biết rốt cuộc là cái gì diễn ra trong lúc đó, cho nên ngươi cũng đừng nói. Tiểu Man, ngươi luôn ngoan ngoãn mà…”
Tiểu Man rùng mình, thấy hắn quay đầu lại, hai mắt sáng quắc nhìn mình, nàng vội gật đầu, tươi cười trấn an.
Tuyết tiên sinh cũng cười: “Nơi này hình như là một nhà dân, có gì ăn không? Ta đói.”
Tiểu Man nhanh chóng đi vào bếp ủ nóng đồ ăn hôm qua, mang ra cho hắn, Tuyết tiên sinh khinh thường liếc mắt, hừ một cái làm nũng: “Đồ ăn như vậy, nhìn đã thấy không ngon.”
Tiểu Man thở dài: “Chỉ có thế này thôi. Đã đi ra ngoài, Tuyết tiên sinh cũng đừng cầu kỳ như vậy.”
Hắn miễn cưỡng cầm đũa gắp mấy miếng, rốt cuộc ăn không vào, nôn nóng bước đi trong phòng. Nhìn màn mưa không có dấu hiệu ngừng ngoài trời, không khỏi sờ tay vào ngực áo, lấy ra một cây pháo nhỏ màu đen. Hắn do dự một chút, giống như không nhận ra cái này rốt cuộc là cái gì, cuối cùng vẫn thử dùng lửa châm lên. Nhưng pháo bị nước mưa làm ướt, sau khi châm thì xèo một cái liền tắt, không có chút phản ứng nào.
Hắn thở dài một cái, không biết là thả lỏng hay là tiếc nuối.
“Ngồi thêm một chút nữa đi, nếu như bọn hắn còn không tới thì chúng ta sẽ đi trước.” hắn thấp giọng nói.
Tiểu Man không biết làm sao để ở cùng hắn. Nếu hắn đơn thuần là Tuyết tiên sinh hoặc Vô Nại Hà thì nàng còn có thể tùy tiện nói chuyện, không hề cố kỵ, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh, một loại cảm giác rất kỳ quặc. Cho tới ngày hôm nay, nàng đã gặp rất nhiều nhân vật biến thái: hung ác như Gia Luật Văn Giác, độc ác như năm kẻ Bất Quy sơn, nhưng không có người nào gây cho nàng cảm thấy rét lạnh quỷ dị thế này.
Người trước mặt nàng này, một mặt là hoa tươi, mặt khác lại là đao phong sắc bén, nàng không thể nào biết chính xác người đang nói chuyện với nàng là hoa hay là đao. Hoa rất đẹp, đao rất sắc. Quan trọng nhất chính là: người này là tam thúc của Trạch Tú.
Tiểu Man đột nhiên lấy trong áo ra một tấm vải trắng, cười nói: “Tuyết tiên sinh, cho ngài xem cái này.”
Hắn lập tức nhìn sang, thấy tấm vải kia mở ra, bên trên là hình Trạch Tú, hai mắt hắn sáng lên, đoạt lấy như nhìn thấy chí bảo, liên thanh hỏi: “Là ngươi thêu sao? Thêu thật giỏi nha!”
Tiểu Man dịu dàng nói: “Đây là bảo bối của ta, chỉ có thể cho ngươi xem, không được lấy đi đâu đấy.”
Tuyết tiên sinh cười: “Người ngươi cũng chiếm được rồi, một bức họa mà cũng keo kiệt như vậy.”
Mặt nàng nhất thời đỏ lên, tựa giận tựa hỉ. Tuyết tiên sinh đặt bức thêu trên tay mà vuốt ve, nhất thời quên mất việc vừa rồi, nhẹ giọng nói: “Đây là năm hắn mười lăm tuổi có đến phủ ta, hắn vì chuyện của nương hắn mà buồn bực không vui, từ đầu tới cuối đều không hề cười. Hắn không mở miệng cầu ta, nhưng nhìn ánh mắt hắn ta liền hiểu, cho nên ta đã đồng ý phải giúp hắn. Nhưng sau đó lại có việc, đợi đến lúc ta có thể rảnh tay thì nương hắn đã chết rồi. Từ đó về sau cũng rất lâu không nhìn thấy mặt hắn.”
Hắn có chút cảm khái.
Tiểu Man thấp giọng nói: “Ngài… đồng ý giúp hắn việc gì?”
Tuyết tiên sinh cười nói: “Ta đồng ý cứu nương hắn ra khỏi phủ, đáng tiếc lại chậm một bước.”
Tiểu Man bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ: “Nhưng Đoan Tuệ nói với ta là lúc Trạch Tú tìm ngài thì ngài và Đoàn Phiến Tử đều bận chuyện riêng nên không ai quản tới chuyện của hắn.”
Tuyết tiên sinh sửng sốt: “Không thể nào, lão nhị thì làm gì có chuyện gì mà bận, cả ngày chỉ bận bịu với đám quạt tròn của hắn mà thôi. Ta cùng lắm thì cũng chỉ mải việc mở cửa hàng. Trạch Tú tới tìm ta, làm sao ta có thể bỏ mặc.”
Tiểu Man không tiếp lời, đột nhiên chuyển đề tài: “Tuyết tiên sinh, Đoan Tuệ có nói ta biết rằng song sinh trong gia tộc ngài là một điềm vô cùng xấu, thật vậy sao?”
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nghiêng đầu nói: “Lời nói vô căn cứ.”
Nàng còn muốn nói tiếp thì từ ngoài vọng vào tiếng bước chân, sau đó một người cầm ô đi tới, nước mưa từ tán ô rơi xuống lách tách, dưới tán ô là một khuôn mặt thanh tú, chính là Đoan Tuệ. Hắn thong thả thu ô, thấp giọng nói: “Tiên sinh, ta tìm được ngài rồi.”
Tuyết tiên sinh khoát tay áo: “Đoan Tuệ à, tới đây ngồi đi, ngươi không đi cùng bọn Trạch Tú sao?”
Đoan Tuệ nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt hơi tái, đột nhiên tươi cười, ôn nhu nói: “Không, ta đi một mình. Không thấy tiên sinh nên họ bảo ta đi tìm.”
Tuyết tiên sinh không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt ve tấm vải thêu kia, từng chút từng chút một, rất nhẹ, rất cẩn thận.
Đoan Tuệ nhìn thoáng qua, nói: “Đây không phải là tiên sinh vẽ cho Trạch Tú thiếu gia sao? Ta còn nhớ rõ lần đó hắn tới quý phủ, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”
Tuyết tiên sinh nói: “Đúng thế, thời gian trôi thật nhanh.”
Đoan Tuệ nhẹ giọng nói: “Việc tiên sinh muốn làm cho Trạch Tú thiếu gia và Đoàn Phiến Tử nhị gia trở tay không kịp, người còn nhớ không?”
Tuyết tiên sinh ngẩng đầu, tĩnh tĩnh nhìn hắn, hai mắt sâu thẳm khó lường.
Đoan Tuệ không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Tiên sinh đã thề rằng đời này nhất định phải giết đại lão gia nghiệp chướng kia, hiện giờ lời hứa đã được thực hiện, chẳng lẽ lại không vui sao?”
Tuyết tiên sinh đột nhiên nhướng mày, môi giật giật, như muốn nói gì đó.
Thanh âm Đoan Tuệ thập phần ôn nhu: “Tiên sinh, muốn về Hương Bất Lãnh không?”
Hắn chợt nhắm mắt, vẻ mặt phức tạp đau đớn. Tiểu Man kinh hồn táng đởm mà nhìn hắn, đoán lúc hắn mở mắt ra sẽ biến thành Vô Nại Hà. Ngoài cửa sổ mưa xuân lúc to lúc nhỏ, tí tách tí tách, giăng mắc như sương mù mênh mông, Tiểu Man như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập lúc to lúc nhỏ. Nàng lạnh lùng nhìn Đoan Tuệ, hắn lại giống như không trông thấy nàng, lông mi không hề động một chút.
Không biết sau bao lâu, Tuyết tiên sinh đột nhiên mệt mỏi xoa xoa thái dương, thấp giọng nói: “Đoan Tuệ, không cho nói những lời đó.”
Đoan Tuệ nheo mắt, thanh âm có chút run rẩy: “Tại sao? Tiên sinh không cho ta nói thật sao?”
Tuyết tiên sinh đạm mạc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang mong chờ cái gì? Chờ hắn đi ra sao? Có lẽ phải làm ngươi thất vọng rồi.” Hắn đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau nói: “Ngươi đi đi, không cho xuất hiện trước mặt ta nữa. Lần này ta tha cho ngươi, sẽ không có lần sau đâu.”
Đoan Tuệ nhẹ giọng nói: “Tiên sinh bảo ta biết đi đâu? Từ đầu tới cuối ta chỉ hầu hạ có mình ngài, không phải sao?”
Tuyết tiên sinh lạnh nhạt nói: “Hắn sẽ không trở ra đâu, ta sẽ không để hắn đi ra. Ngươi đi đi.”
Đoan Tuệ thở dài: “Tiên sinh, đã muộn rồi. Đại lão gia đã chết, mấy người Đoàn Phiến Tử nhị gia cũng bị ngài vây khốn. Ngài nói muốn diệt tộc, diệt tộc không phải chỉ là hai chữ mà thôi.”
Cửa sổ bằng gỗ nhẹ nhàng vỡ ra, tay Tuyết tiên sinh ghì lên đó như sắt đá.
Đoan Tuệ lại nói: “Tiên sinh biết rõ, Quan Tinh gia tộc chưa từng có song sinh, đó chỉ là cái cớ mà ngài tìm lấy thôi…”
Tuyết tiên sinh đột nhiên quay đầu lại, lành lạnh nhìn hắn, trong miệng chỉ phun ra một chữ: “Đi!”
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng nói: “Lão Tam, ngươi ở bên trong sao?” Đúng là tiếng Đoàn Phiến Tử.
Ba người trong phòng đồng thời giật mình. Tiểu Man lập tức đứng lên, hai người kia thì mang hai thần sắc khác nhau, không hề nhúc nhích. Một lát sau, Tuyết tiên sinh mới cúi đầu đáp: “… Đúng, là ta.”
Tuyết tiên sinh cười khổ: “Không sao… Ngươi thì sao?”
“Ta cũng thế, ra ngoài rồi nói, cả hai tiểu quỷ trong phòng cũng đi ra cả đi.”
Tuyết tiên sinh bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, bên ngoài chỉ có hai bóng người là Đoàn Phiến Tử và Trạch Tú. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng phức tạp, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Man, nàng cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt có chút âu lo, cũng có chút quan tâm. Nàng thấp giọng nói: “Tuyết tiên sinh… Sắc mặt ngài không tốt, không thoải mái chỗ nào sao?”
Tuyết tiên sinh không đáp, lại nhìn sang Đoan Tuệ, ánh mắt hắn an tĩnh sâu thẳm, nói nhỏ: “Tiên sinh, phải về sao?”
Tuyết tiên sinh thở dài, cúi đầu xoa xoa thái dương, lắc lắc đầu, sau đó sải bước đi ra ngoài. Tiểu Man đi theo sau hắn, Đoan Tuệ không hề động đậy, đứng yên lặng trong phòng.