Đoàn Phiến Tử bình tĩnh nhìn Tuyết tiên sinh, quần áo và đầu tóc hắn đều bị ướt, nước mưa rỏ từ cằm hắn xuống. Hắn thấp giọng nói: “Lão Tam, ngươi đi theo ta đi.”
Tuyết tiên sinh gật đầu, một chữ cũng không nói.
Trạch Tú chậm rãi đi tới, hàng lông mi dài ướt sũng, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Man, sau đó quay đầu nhìn Tuyết tiên sinh, nước mưa trên mi rơi xuống như một giọt lệ.
“Tam thúc.” Hắn thấp giọng nói: “Đắc tội.”
Hắn đột nhiên gỡ túi rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó đưa cho Tuyết tiên sinh: “Muốn uống một chút không?”
Tuyết tiên sinh lắc đầu: “Không, đi thôi…”
Trạch Tú gật đầu, lại uống một ngụm rượu, sau đó buông túi rượu, “phụt” một tiếng phun rươu lên mặt Tuyết tiên sinh. Tuyết tiên sinh không khỏi sửng sốt, sau đó nhắm mắt, sảng khoái ngã xuống. Trạch Tú lấy ra một bộ còng tay xiềng chân màu đỏ lửa, còng hai tay hai chân của hắn vào, sau đó khiêng lên vai, đi được hai bước đột nhiên quay đầu nói: “Đuổi kịp mau, đồ ngốc.”
Tiểu Man ngây ngốc gật đầu, thấy hắn vươn cánh tay còn lại ra, nàng lập tức đưa tay cho hắn, hắn liền cầm chặt.
“Còn Đoan Tuệ.” Nàng nói nhỏ.
Trạch Tú không quay đầu lại, nói: “Mặc kệ hắn, khắc có người tới bắt hắn.”
Tiểu Man quay đầu nhìn thoáng qua, Đoan Tuệ một mình đứng yên ở cửa, giống như một pho tượng, không nhúc nhích. Cách màn mưa, nàng nhìn không rõ ánh mắt hắn có phải là thống khổ giống ngày đó ở vườn thược dược hay không, cảm giác thống khổ mà nàng mãi mãi không thể hiểu được.
Bên hồ có một chiếc xe ngựa đứng chờ dưới hàng liễu, mà dọc theo bờ hồ là một loạt người mặc trường bào trắng đỏ đang đứng, trên mặt che sa đen, không thấy rõ dung mạo. Trừ chỗ đó ra, trên con đường này không hề có nửa bóng người, trong thôn trang, tất cả các cửa phòng đều đóng chặt, hai người gác cửa mặc đồ đỏ không hề nhúc nhích.
Tiểu Man nhìn thấy thế thì không khỏi sững sờ, Trạch Tú nắm tay nàng: “Lên xe đi, về rồi nói.”
Xe ngựa vững vàng chạy tới thành Hàng Châu, Đoàn Phiến Tử đỡ Tuyết tiên sinh đang hôn mê bất tỉnh lên xe, cúi đầu nhìn hắn, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Tiểu Man không ngờ là bọn họ lại quay lại Hương Bất Lãnh. Khác hẳn với lần trước nàng tới, hiện giờ Hương Bất Lãnh từ trong ra ngoài đều là những người mặc đồ trắng đỏ, từng tốp từng tốp qua lại tuần tra, những thiếu niên tuấn mỹ kia không biết đã đi đâu. Vừa vào cửa, Giai Đàn liền chạy ra đón, cầm lấy tay Tiểu Man, hốc mắt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Đều là ta không tốt, hắn bảo ta ở lại chăm sóc Tiểu Man muội muội. Nếu không phải chiều hôm đó ta có chút việc phải rời đi một lát, muội muội cũng sẽ không gặp phải việc này…”
Tiểu Man thở dài trong bụng, không có tinh lực đối phó với nàng ta, thuận miệng nói vài câu, Trạch Tú liền kéo nàng đi, Đoàn Phiến Tử ôm Tuyết tiên sinh vào chính sảnh, bên trong bóng người lay động, ầm một cái, cửa đã bị đóng lại.
“Hắn…” Tiểu Man do dự mở miệng.
“Là các trưởng bối trong tộc. Đừng lo, nhị thúc sẽ xử lý tốt.”
Tiểu Man “a” một tiếng, cảm thấy một bụng nghi vấn không biết mở miệng hỏi thế nào. Trạch Tú kéo nàng đi rất nhanh, đi qua cả hậu viện, Tiểu Man liếc mắt một cái, thấy đầy đất máu tươi, cửa huyền thiết cũng đã bị mở ra, mấy người mặc đồ trắng đỏ cũng canh giữ ở đó.
Nàng thầm giật mình, không đề phòng hắn liền dừng lại, đẩy một cánh cửa ra đi vào, Tiểu Man bị hắn kéo lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, đâm sầm vào lồng ngực hắn, bị hắn ôm chặt.
Trạch Tú không nói một lời, chỉ ôm chặt nàng, làm như vừa rồi phải kìm nén lắm, vẻ ngoài bình tĩnh rốt cuộc không giữ được nữa. Tiểu Man cảm thấy xương cốt toàn thân sắp bị hắn ôm đứt đoạn rồi, nàng vẫn không nhúc nhích, tựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, còn cả tiếng thở dồn dập.
Hắn không nói gì cả. Không nói cũng tốt, bởi vì hắn thực không biết phải nói như thế nào.
Tiểu Man thấp giọng: “Ta không sao. Ta rất khỏe, thực sự rất khỏe.”
Hắn hít một hơi, thân thể rốt cục dần dần thả lỏng, ôm nàng ngồi lên đùi mình, cẩn thận vuốt ve tóc nàng, vẫn không nói lời nào.
Tiểu Man nói nhỏ; “Tuyết tiên sinh… là chuyện gì xảy ra?” Trạch Tú trầm mặc thật lâu mới nói: “Trong thân thể hắn có hai người, một là Tuyết tiên sinh, một là Vô Nại Hà, kỳ thật cả hai đều biết đến sự tồn tại của nhau, chỉ là không ai chịu thừa nhận.”
“… Mọi người đều biết chuyện này sao?”
Trạch Tú nghĩ nghĩ: “Ta mơ hồ đoán được một chút, nhị thúc thì biết từ lâu. Ta xác định chủ ý diệt tộc của hắn được bày ra đúng vào buổi tối hắn rời khỏi phủ Khai Phong. Năm ta mười lăm tuổi, mẫu thân qua đời, ta liền rời khỏi nhà, một mình ra ngoài lưu lạc, gặp tam thúc, trông hắn rất khác ngày xưa, đáng tiếc là khi đó ta không nghĩ nhiều. Hắn nghe ta kể việc mẫu thân thảm tử thì chỉ nói một câu: gia tộc hủ bại. Sau đó nói cho ta biết, sớm hay muộn thì hắn sẽ giết hết tất cả mọi người, bảo ta chờ mà xem. Sau đó nhị thúc đến, mạnh mẽ đưa hắn đi, ta cũng rời khỏi đó. Chuyện này ta vẫn để trong lòng, mãi cho đến lần trước ở phủ Khai Phong, một ngày hắn đột nhiên tới tìm ta, nói mình phải rời đi một thời gian…”
Mỗi lần nhớ lại buổi tối đó đều khiến người ta sợ hãi. Gương mặt giống nhau, y phục giống nhau, nhưng ánh mắt và biểu tình lại hoàn toàn khác, tràn ngập lệ khí, giống y hệt người chín năm trước đã cuồng ngôn, nói muốn giết sạch những người trong gia tộc.
Hắn nói: “Hảo hài tử, tam thúc không nuốt lời, ngươi thấy chưa?”
Trạch Tú ngừng một chút, không nói thêm nữa, chỉ bảo: “Hắn vừa rời khỏi, ta lập tức đi tìm nhị thúc. Nhị thúc đi thông báo cho người trong tộc, còn ta đi chung quanh tìm tin tức tam thúc. Vốn để nhị thẩm ở cùng nàng, không ngờ chỉ một buổi chiều nàng bận việc mà Đoan Tuệ đã mang nàng đi. Cũng may là nàng thông minh. Con người Vô Nại Hà kia… cực kỳ hung tàn, những người dưới trướng hắn hễ không cẩn thận là có thể bị giết ngay lập tức.”
Tiểu Man nghĩ đến sư phụ Vô Nại Hà và Gia Luật Văn Giác bị nhốt ở hậu viện, không khỏi rùng mình: “Gia Luật Văn Giác…”
“Đều đã chết.” Trạch Tú sờ sờ tai nàng, “Hắn trúng tử sát, máu trong người bị ngưng kết đen đặc, còn có một thi thể không đầu, không biết là ai, cũng trúng tử sát.”
Không có đầu… Có lẽ là Vân Võ đã đem đầu người giao cho Thiên Quyền. Lão nhân kia cả đời thu hai đệ tử, một người tâm thần phân liệt, giam lỏng hắn, khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong, một người thì trăm phương ngàn kế muốn giết chết hắn. Mệnh hắn cũng thật dáng buồn.
“Đoan Tuệ nói, việc xuất hiện song sinh trong gia tộc chàng là một điềm xấu, có đúng không?”
Trạch Tú do dự một chút, “Đúng là có cách nói này, nhưng không phải là theo cách hiểu của mọi người.” Hắn hít một hơi, thấp giọng nói: “Giống như tam thúc đó, gọi là song sinh.”
Một người mà trong thân thể lại tồn tại hai người, gọi là song sinh, cũng không phải nói sinh ra cặp song sinh là điềm xấu.
“Lúc tổ mẫu ta mang thai tam thúc, trưởng lão trong tộc có xem tướng cho nàng, nói rằng nàng đang mang thai hai hài tử. Tất cả mọi người đều nghĩ nàng sẽ sinh ra hai người, nhưng sau khi sinh lại chỉ có một mình tam thúc. Tổ mẫu vì thế mà buồn bực không vui, qua đời rất sớm. Hai người hắn là một đôi sống chết, nói vậy việc này nhất định có ảnh hưởng.”
Tiểu Man cúi đầu nhìn hai chân đang đong đưa trong không trung của mình, quả cầu nhung trên giày lắc lư rung rinh.
“Vậy… mọi người sẽ đối xử với Tuyết tiên sinh thế nào? Nhốt lại sao? Hay là giết chết?”
Trạch Tú bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy: “Chúng ta sẽ không làm tam thúc bị thương tổn, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải quản lý tốt người huynh đệ trong thân thể hắn.”
Tiểu Man không nói gì nữa, đây là chuyện nhà của hắn, nàng không muốn xen vào quá nhiều.
Trạch Tú nói nhỏ: “Sao nàng không hỏi ta?”
Tiểu Man ngẩng đầu nhìn hắn: “Hỏi cái gì?”
Hắn nhún vai, không tiếp lời. Tiểu Man cười, vuốt vuốt tóc: “Uhm, ta thấy chàng có vẻ không thích nói việc này, cho nên không hỏi, hơn nữa bọn họ trông… rất đáng sợ.” Loại không khí đề phòng sâm nghiêm này thực dễ dàng làm nàng nghĩ đến Bất Quy sơn, bản năng bài xích.
Trạch Tú cố ý đùa nàng: “Cái gì cũng không hỏi, không sợ ta bán nàng đi sao?”
Tiểu Man trừng mắt nhìn hắn: “Chàng muốn bán thì sớm đã bán, sao phải chờ tới hôm nay. Hơn nữa, ta lại không đáng tiền, bán ta chàng không có lời.”
Trạch Tú gãi gãi cằm nàng, vừa vặn chạm vào chỗ ngứa, thoải mái đến mức nàng muốn rên gừ gừ, cọ đầu vào ngực hắn như con mèo.
“Sao lại không đáng tiền? Nàng là cháu gái của chủ nhân Liễm Phương thành mà, giá trị phải hàng vạn kim.” Hắn cười.
Tiểu Man lấy mảnh giấy hồng trong tay áo ra, bên trên viết ba chữ, là tên của nương nàng. Nàng bị Vô Nại Hà bắt ép viết thư, thật sự không có cách nào trốn, cho nên đành phải viết tên nương.
Nàng nhẹ nhàng xé vụn tờ giấy, nói: “Ta không phải là cháu gái hắn, trước kia không phải, sau này cũng không phải.”
Trạch Tú sờ tóc nàng, bỗng nhiên vén mớ tóc bên tai phải nàng lên, quả nhiên nhìn thấy hoa hải. Hắn lấy ngón tay vuốt ve một lúc lâu, thần sắc tĩnh lặng, nhìn không ra vui buồn. Thật lâu sau hắn mới nói nhỏ: “Hoa tai… rất hợp với nàng.”
Tiểu Man mỉm cười, giang hai tay ôm hắn: “Ta là của chàng.”
Hắn liền ôm lại nàng, cúi đầu hôn lên mặt nàng: “Ta cũng là của nàng.”