Ngao Du Giang Hồ

Quyển 6 - Chương 4



Hương Bất Lãnh (nhất)

Tiểu Man bắt đầu thêu cây quạt kia vào ngày thứ ba sau khi Trạch Tú đi.

Liên tiếp ba ngày không tin tức! Không quay về ăn cơm, ngủ nghỉ! Nếu không phải mấy người Tuyết tiên sinh hết sức cam đoan Trạch Tú tuyệt không có việc gì, nàng quả thực đã phát cuồng.

Nam nhân này thực quá đáng, cầu hôn thất bại là dở trò hẹp hòi, dỗi cái là chạy đi không trở lại. Nàng quyết định sẽ không thể dung túng thói xấu này, nhất định phải khiến hắn nhận thức được hành vi sai lầm của mình, nếu không thật sự sẽ bị hắn cưỡi lên đầu cả đời mất.

Tiểu Man không vội vã hỏi hôm nay Trạch Tú có tin tức gì không nữa, nàng mở băng tiêu trù, bắt đầu tô lại hoa văn.

Lúc tô được một nửa, nàng đột nhiên cảm thấy việc Trạch Tú đi ra ngoài cũng không có gì không tốt. Hai người không thể cả ngày dính ở một chỗ không làm gì. Nàng có chuyện nàng muốn làm, Trạch Tú cũng có chuyện hắn thích làm, ủy khuất nàng hoặc ủy khuất hắn đều là chuyện khiến người ta không thoải mái. Lúc nào cũng dính ở một chỗ thì không gọi là yêu, mà kêu kẹo kéo.

Nàng dùng năm ngày mới tô xong hoa văn, lối vẽ tỉ mỉ thực là tra tấn người khác, phối màu thì đúng là lấy mạng người, Tiểu Man âm thầm hối hận, lẽ ra nàng phải đòi tiền đặt cọc nhiều hơn, cứ thế này không biết một tháng liệu có thêu xong được không.

Nàng ngồi cả ngày, khó khăn lắm mới thêu được cái đầu của khổng tước, đang định nghỉ ngơi uống ngụm trà thì thấy Đoan Tuệ gọi tên nàng. Nàng vội vàng chạy tới mở cửa, Đoan Tuệ đã giả trang thành nữ tử xinh đẹp, bưng một cái cặp lồng tươi cười đi vào.

“Trạch Tú thiếu gia sẽ mau chóng trở lại, có lẽ chỉ hai ngày nữa thôi, Tiểu Man có thể yên tâm đi.”

Tiểu Man trong lòng vui vẻ, trên mặt lại làm bộ như không cần: “Lúc nào về thì khắc về, chạy tới báo riêng với ta làm gì?”

Đoan Tuệ cũng không để ý cái này, đưa mắt nhìn mặt quạt nàng đang thêu, tấm tắc khen: “Nữ công của Tiểu Man thật tốt, còn hơn cả phường thêu bên ngoài nữa. Lần trước có khách nhân tới quý phủ yêu cầu Dung Nguyệt thêu một đôi vỏ gối, đợi ba ngày mới xong nhưng mà mặt thêu rất thô ráp, phối màu cũng không đẹp.”

Tiểu Man uống một ngụm trà nóng, nói nhỏ: “Uhm, ta cũng có ý tìm mua một địa điểm tốt để mở một phường thêu, chuyên bán mấy đồ thủ công này, nói không chừng còn kiếm được chút tiền.”

Hai mắt Đoan Tuệ sáng lên: “Vậy mà ngươi không nói sớm, ta rất thông thuộc phủ Khai Phong này, ta có thể giúp ngươi tìm địa điểm thích hợp.”

Tiểu Man buông chén trà, hơi động lòng: “Cũng hay…”

********

Không khí mùa xuân thực dễ làm người ta lười biếng, buồn ngủ.

Trạch Tú cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường, nhất thời hắn còn chưa muốn về. Hắn đã sớm quen với cuộc sống bừa bãi không bị cản trở, giống như gió vậy, đi tới đâu cũng có thể cảm thấy tự tại thoải mái. Hiện giờ cơn gió này giống như bị người kéo đuôi lại, dù hắn đi đâu cũng có chút vướng bận, kỳ thật là chưa quen lắm.

Loại chuyện vừa phiền não lại vui vẻ này giống như sợi tơ mềm mại quấn quít lấy hắn, hắn không những không chán ghét mà còn giống như có chút vui sướng, cũng khiến hắn một lần nữa trở nên lười biếng say sưa.

Hắn không hiểu, rốt cục phải thế nào mới gọi là thành ý. Tiểu quỷ xấu xa đó đưa cho hắn một bài toán thật khó, cho dù nhất thời quẳng khỏi suy nghĩ thì rốt cuộc vẫn phải lôi ra mà ngẫm.

Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc tản ra, tóc dài xõa sau lưng, rất nhiều người trên đường đang nhìn hắn, kinh diễm, ái mộ, tim đập nhanh và loạn nhịp – hắn cũng không thèm để ý, hắn đã sớm quen với những ánh mắt này rồi.

Hắn là hiệp khách trường kiếm thiên nhai, không phải là quý công tử thẹn thùng.

Nhưng dù là hiệp khách hay là quý công tử, đối mặt với chuyện tình cảm đều sẽ phiền não như nhau.

Ví như hắn đang nghĩ, hắn không một lời thông báo, bỏ ra ngoài mấy ngày như vậy, nàng có lo lắng không? Có giận không? Có phải đang khóc vì tức không? Có phải đang nghĩ ra rất nhiều ý đồ xấu để tra tấn hắn, nhưng vẫn không chịu cho hắn một câu trả lời thuyết phục hay không?

Vừa phiền phức lại vừa bình thản, làm cho người ta lưu luyến quên về.

Dương liễu bên bờ kênh đào quanh thành buông xuống những cành xanh biếc, lắc lư đung đưa theo gió, rất giống dáng người con gái thướt tha, hắn tùy ý liếc mắt, đang định giục ngựa đi nhanh hơn thì một thân ảnh ở bờ bên kia đột nhiên hấp dẫn ánh mắt hắn.

Người kia cũng cưỡi ngựa, xuân sam mềm nhẹ, rộng rãi tươi tắn, bên trên còn thêu vô số thược dược đại đóa, váy dài theo gió bay bay, cả người nàng nhìn qua thực giống một đóa thược dược.

Nàng đang cúi đầu nói chuyện với một nam tử đi bên cạnh, lông mi dài khẽ run, ý cười còn đẹp hơn xuân phong. Mái tóc dài đột nhiên bị gió thổi bay, che đi nửa bên mặt nàng, nam tử kia liền ân cần đưa tay vén lên cho nàng.

Trạch Tú hơi nheo mắt, đứng ở bờ sông bên này, bình tĩnh nhìn bọn họ qua cầu, sau đó đi tới.

Nàng đi tới rất gần mới giống như đột nhiên phát giác, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy hắn thì nhãn tình sáng ngời, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cũng mỉm cười.

“Chàng thật bẩn nha, lại thối nữa.”

Trạch Tú cúi đầu nhìn mình, trên quần áo vẫn còn vết máu lẫn bùn đất, quả thật vừa bẩn vừa thối, nhưng, trọng điểm không phải cái này! Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên nam tử bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Hắn là ai vậy?”

Nàng cười tươi rói: “Ngu ngốc, Đoan Tuệ, là Đoan Tuệ đó, thế mà chàng cũng không nhận ra sao?”

Đoan Tuệ nhanh chóng tiến lên hành lễ: “Chào Trạch Tú thiếu gia.”

A, hóa ra là hắn, ngày thường vẫn giả nữ, hắn sớm quên mất thật ra hắn là nam nhân, sau khi mặc nam trang vào thực khác biệt.

Trạch Tú ừ, lại nói: “Các ngươi ra ngoài làm gì?”

Tiểu Man giục ngựa tiến về phía trước, quay đầu lại cười: “Tại sao ta phải nói cho chàng?”

Tóc đen phất phới bay sau tấm lưng mảnh khảnh của nàng, trời chiều kéo dài bóng nàng trên nền đất giống như một cây trâm, đâm vào trong mắt hắn, lại có cảm giác kinh tâm động phách. Hắn cảm thấy trong lòng như có cái gì mọc rễ nảy mầm, không thể ngăn cản.

Đoan Tuệ nhỏ giọng nói: “Tiểu Man cô nương muốn mua đất để kinh doanh buôn bán, ta đưa nàng đi xem.”

“Buôn bán?” Trạch Tú mờ mịt hỏi.

“Nàng định làm phường thêu gì gì đó, buôn bán đồ thủ công.”

Trạch Tú cười cười, sau một lúc, nói nhỏ: “Cũng tốt, nàng thích là tốt rồi.”

**********

Sau khi trở về, Tiểu Man lại tiếp tục lấy kim chỉ ra tiếp tục thêu khổng tướng, tự thề hôm nay nhất định phải thêu xong thân của khổng tước.

Mới vừa thêu được mấy mũi thì có người gõ cửa, tiếng Đoan Tuệ vang lên: “Tiểu Man, Tuyết tiên sinh bảo ta mang cơm đến.”

Nàng đáp, nhưng nhất thời không thể gián đoạn công việc, nhân tiện nói: “Phiền ngươi mang vào giúp ta, cám ơn.”

Cửa kẹt một tiếng mở ra, Tiểu Man cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Từ từ, ta làm nốt chỗ này đã.”

Không ai trả lời, nàng thêu một lúc, đột nhiên cảm giác không đúng, vội vàng quay đầu, đã thấy Trạch Tú thay quần áo sạch sẽ đang chống tay ở bên cạnh xem nàng thêu thùa. Tiểu Man nói nhỏ: “Sao lại là chàng?”

Hắn cũng không thèm nhìn nàng, nói: “Tại sao không thể là ta?”

Nói chuyện vẫn đáng ghét như vậy. Tiểu Man không để ý tới hắn, tiếp tục thêu, nhưng hắn đứng bên cạnh làm cho Tiểu Man cứ có cảm giác hắn đang nhìn mình. Nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên đều thấy hắn đang chăm chú nhìn bức thêu. Nàng rốt cục không thể tiếp tục thêu, ngừng kim quay đầu nhìn hắn.

“Sao không thêu nữa? Ta đang xem mà.” Hắn cũng quay đầu nhìn nàng.

Tiểu Man mỉm cười: “Chàng… xem người hay là xem họa?”

Lông mi Trạch Tú cũng không nhúc nhích một chút, rất lãnh đạm nói: “Xem họa. Người có gì đẹp đâu, giống y như con khỉ.”

Tiểu Man nổi giận, thu tú phẩm lại; “Không thêu nữa. Ta ăn cơm.”

Trạch Tú biết nghe lời phải, đặt khay thức ăn lên bàn, bày thức ăn ra cùng hai đôi đũa. Tiểu Man quệt miệng nói: “Làm gì vậy? Chàng cũng định ăn ở đây?”

“Tại sao ta không thể ngồi ăn ở đây?”

Nàng tức giận không còn lời nào để nói, liền nắm đũa gắp cơm, một miếng thịt đột nhiên hiện ra trong bát nàng, Trạch Tú nói: “Ăn nhiều thịt vào, gầy như khỉ vậy.”

Nàng lập tức gắp một miếng tỏi vào bát hắn: “Chàng cần ăn nhiều tỏi một chút, miệng rất xấu rồi, phải tiêu độc.”

Lúc nàng tức giận đùa rất vui, cũng rất ngọt ngào, Trạch Tú rất muốn cười, sau đó hắn thật sự cười.

“Không cho cười.” Tiểu Man hung tợn trừng mắt với hắn.

Trạch Tú quả nhiên không hề cười, nhìn nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Quần áo này thực không hớp với nàng, khó coi muốn chết.”

Hắn trở về là để chê bai sao? Tiểu Man thực sự tức giận rồi, buông đũa xuống: “Ta không ăn nữa.”

Nàng đứng lên, định đánh nam nhân chết tiệt này một chút, Trạch Tú chống cằm nhìn nàng, thản nhiên nói: “Quần áo quá xấu, nàng hãy mau chóng cởi ra đi.”

Tiểu Man ngây người, dường như không hiểu hắn đang nói gì. Trạch Tú rất thật thà gật đầu; “Nàng không hiểu sai đâu, ý ta chính là như thế, quần áo khó coi muốn chết, mau cởi ra. Nếu không, để ta giúp nàng cởi?”

Hắn tốt bụng đưa tay cởi vạt áo nàng, Tiểu Man đột nhiên nhảy dựng lên, quay mặt bỏ chạy. Còn chưa chạy tới cửa, trước mắt loáng lên, hắn đã đứng trước mặt nàng, mở hai tay ôm cổ nàng. Tiểu Man nhẹ kêu một tiếng, giãy ra, trâm cài tóc rơi xuống, mái tóc đen xõa tung.

Nàng xoay người chạy vào phòng, mặt đỏ như lửa, cũng cười: “Thành ý của chàng là cái này sao? Đồ sắc quỷ, đi chết đi!”

Ánh nến bị thổi tắt, trong phòng tối om, Tiểu Man chỉ lo né tránh, không biết từ lúc nào đã bị hắn ôm vào ngực. Nàng cả kinh, lại nghe hắn thấp giọng nói: “Không sai, đây chính là thành ý của ta, nàng có chấp nhận hay không là ý của nàng.”

“Nhưng chàng nói ta gầy như khỉ mà.”

“Ta thích gầy như khỉ đấy, nàng có ý kiến gì không?”

Nàng không có ý kiến, nửa ý kiến cũng không có.

Hắn cởi dây lưng của nàng, không đề phòng làm nàng trốn thoát, nhẹ nhàng chạy đi, lại còn quay đầu lại cười: “Đồ sắc quỷ! Nghĩ thật là hay!”

Nàng đẩy cửa định chạy ra, ngay sau đó lại nhào vào một lồng ngực nóng cháy.

Hắn ôm, nàng trốn; hắn cúi đầu xuống, nàng cố ý né. Áo thêu thược dược nhẹ nhàng rơi xuống đất, lui, lui, lui, không còn chỗ để lui, một hương thơm dịu dàng tiến tới, hết thảy thật xa lạ mới mẻ với nàng.

May mà tối trời, không thấy rõ năm ngón tay, nếu không nàng thực không dám nhìn hắn. Mồ hôi lấm tấm trên má, ánh mắt giao nhau vội vàng. Thân thể mềm mại thơm ngọt. Tiểu viện thâm trầm, chỉ trong phòng còn ồn ào náo động.

Ồn ào náo động, màn gấm bị một bàn tay túm lấy, rơi xuống phủ kín những phập phồng thoải mái trong đó. Một phen tóc đen lay động mà ra, giống như một chi trám no rồi mực bút, bỗng nhiên nhất phiết, đúng là “Đông phong vũ khốn gầy vòng eo”, kia dạng nhất nại, cũng “Phi ly mãn kính điểm yên chi”.

Mảnh khảnh ngón tay tìm hiểu đến, như vậy nhất ninh, tên là “Nũng nịu áp lục uyên hồng”, bên kia uốn éo, tên là “Run rẩy vũ tích vân tung”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.