Ngao Du Giang Hồ

Quyển 6 - Chương 6



Hương Bất Lãnh (tam)

Lúc đi ra cửa gặp Dung Nguyệt, hắn vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu Man muốn đi đâu vậy?”

Nàng còn chưa kịp trả lời, Đoan Tuệ đã cười nói: “Tuyết tiên sinh phân phó đừng để Tiểu Man cô nương buồn, bảo ta đưa nàng ra ngoài chơi.”

Dung Nguyệt do dự gật đầu, sao hắn lại không nhớ là Tuyết tiên sinh nói những lời này nhỉ? Tuy nhiên, từ trước tới giờ, Đoan Tuệ vốn là tâm phúc của Tuyết tiên sinh, lời hắn nói chắc chắn không phải là giả, vì thế hắn nhắc nhở một câu; “Bên ngoài… uhm, rất phức tạp, cần phải cẩn thận, trở về sớm một chút.”

Đoan Tuệ đỡ Tiểu Man lên ngựa, nói nhỏ: “Yên tâm đi.”

Mùa xuân quả là một mùa khiến người ta thư sướng, những cành dương liễu bên bờ kênh đã rất dài, phất phơ theo gió. Trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy những thiếu nữ ra ngoài đạp thanh du ngoạn, tay áo dài tựa như cánh bướm linh động.

Tiểu Man ngồi trên ngựa nhìn Đoan Tuệ đi bộ dắt ngựa phía trước, trong lòng có chút áy náy, nói nhỏ: “Đoan Tuệ, để ta xuống ngựa đi cùng ngươi.”

Hắn sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, Tiểu Man thích thế nào thì làm như thế.”

Nàng nhảy xuống ngựa, sóng vai cùng hắn đi trên đường, thỉnh thoảng hỏi mấy chuyện linh tinh, Đoan Tuệ đều tươi cười trả lời.

Đi được một hồi thì dừng lại trước một cánh cửa, Tiểu Man nhìn chung quanh, nơi này quả nhiên đông đúc, người đến người đi, nằm đối diện với kênh đào, địa thế tuyệt hảo, trong lòng nàng liền ưa thích, chỉ trông mong giá cả có thể mặc cả xuống thấp một chút.

Đoan Tuệ gõ hai tiếng lên cửa, một lát sau có một vú già ra mở cửa. Sau cửa là một cái sân rộng lớn, hai tầng phòng ốc cũ kỹ rách nát, tựa hồ không có dấu vết người ở.

Tiểu Man còn đang nhìn thì nghe Đoan Tuệ nói: “Tiểu Man thấy thế nào?”

Nàng gật đầu: “Cũng được, nhưng phải phá bỏ bức tường vây cao ngất này đi mới được. Ta cảm thấy năm trăm lượng hoàng kim là cao nhất, hơn nữa thì không có lời.”

Đoan Tuệ thấp giọng nói: “Chỉ sợ ngươi có tiền cũng không mua được, nơi này phải dùng một vật khác để đổi.”

Tiểu Man không nghe rõ, quay đầu lại hỏi; “Cái gì?”

Đoan Tuệ mỉm cười, ôn nhu nói: “Không, ta nói, Tiểu Man, cuối cùng cũng bắt được ngươi.”

Nàng cả kinh, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy hắn lấy ra một cái khăn tay nhẹ nhàng che trước mặt nàng, một mùi hương ngọt ngào ập đến, đầu nàng ông lên một tiếng, cả người lập tức mềm nhũn.

Tiểu Man chưa từng nghi ngờ Đoan Tuệ, không, mà là nàng chưa từng có ý nghĩ nghi ngờ trong đầu với bất cứ ai thuộc quý phủ của Tuyết tiên sinh.

Nàng biết gia tộc của Trạch Tú không hề đơn giản, ít nhất là không đơn giản như hắn và Tuyết tiên sinh từng nói. Cho nên nàng càng không thể hoài nghi những người bên cạnh Tuyết tiên sinh, đặc biệt lại là Đoan Tuệ kia.

Đột nhiên nhớ ra Trạch Tú nói rằng gần đây phủ Khai Phong rất loạn, đừng tùy tiện ra ngoài, mà phủ của Tuyết tiên sinh cũng không gặp được nhân ảnh nào. Mặc dù nàng cảm thấy quái dị nhưng lại không suy nghĩ nhiều. Hiện giờ đại khái cũng hiểu ra, không biết bọn họ đã làm gì nhưng đã thực sự làm cho mấy người Trạch Tú nghĩ rằng bọn họ gặp phiền toái, do đó rời sự chú ý đi chỗ khác, thật ra mục tiêu của bọn họ là mình.

Nhưng không biết bọn họ bắt mình để làm gì? Hay là vì thân phận cháu gái Quách Vũ Thắng của nàng?

Tiểu Man chậm rãi mở hé mắt, lọt vào tầm mắt là một căn phòng cũ, trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh của ngọn nến trên bàn chiếu ra, không có một thanh âm nào.

Nàng cảm thấy rất nóng, rất nôn nao, trong đầu ong ong như có vạn con ong đang vỗ cánh, khó chịu đến mức muốn bổ đầu ra.

Một bóng người xuất hiện bên giường, là một thiếu niên, tóc buộc gọn phía sau, vầng trán trơn bóng, khuôn mặt thanh tú, hai mắt như sao trong đêm. Hắn thắp thêm nến, cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ngươi tỉnh rồi.”

Tiểu Man cảm thấy hắn rất quen, tiếng nói và gương mặt đều quen, nhưng có lẽ do tác dụng của thuốc mê nên nhất thời nàng không nhớ ra hắn là ai.

Hắn bưng một chậu nước ấm lại, nhúng khăn lau mồ hôi trên mặt nàng đi, sau đó là cổ, bả vai… Tiểu Man đột nhiên phát hiện mình không mặc quần áo, cứ thế nằm trên giường.

Phát hiện này làm nàng tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, túm lấy chăn che thân mình.

“Đừng sợ, trên đường tới đây ta đã làm vô số thứ.” Thanh âm thiếu niên có ý cười, thực ôn nhu.

Mặt Tiểu Man xanh mét. Làm? Hắn làm gì?

Cẩn thận đánh giá hắn, đột nhiên nàng thất thanh nói; “Ngươi là Đoan Tuệ? Làm sao ngươi…” Hình như ngoại hình không quá giống nhau, hiện tại trông hắn… càng giống nam nhân hơn? Trong ấn tượng của nàng, Đoan Tuệ thập phần nhu hòa, cho nên hắn giả làm nữ mới giống như đúc, nhưng thiếu niên này lại lạnh lùng nghiêm nghị như đao phủ vậy.

Đoan Tuệ nói: “Không giống lắm đúng không? Là do giả trang thành nữ nên không thể không thay đổi khuôn mặt một chút.”

Hắn lấy trong túi đeo bên hông ra một ít vật dụng, sờ sờ nhéo nhéo một chút trên mặt, lúc ngẩng đầu lên thì Đoan Tuệ ôn nhu kia quả nhiên đã trở lại.

Tiểu Man rất muốn ngất xỉu: “Ngươi… ngươi là người của Thiên Sát Thập Phương… Tuyết tiên sinh lại không biết…”

Hắn ảm đạm cười, thấy nàng vừa khẩn trương vừa xấu hổ, hơi hơi run rẩy, liền nói: “Ngươi đừng sợ. Nếu ngươi là một nam nhân, bị bắt đóng giả nữ nhân nhiều năm, cách nói chuyện, cử chỉ hành vi, thậm chí ý nghĩ trong lòng cũng phải giống như nữ nhân, thì ngươi sẽ không còn hứng thú với nữ nhân nữa. Ta chỉ giúp ngươi lau mồ hôi thôi, không làm gì khác đâu.”

Tiểu Man thở dài một hơi, thoáng thả lỏng, nhận lấy cái khăn trong tay hắn: “Để ta tự làm.”

Kỳ quái, thời tiết cũng không quá nóng, sao nàng chảy nhiều mồ hôi như vậy? Cảm giác nóng muốn chết.

“Chú ý đừng để bị cảm lạnh, đây là tác dụng của thuốc mê liều mạnh. Vì để đưa được ngươi đến Hàng Châu, ta đã làm ngươi mê man hơn mười ngày, có lẽ hiện tại sẽ có chút khó chịu nhưng sẽ hết nhanh thôi.”

Hàng Châu? Nàng rung động, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Đoan Tuệ vẫn ôn nhu trầm ổn như trước: “Tiên sinh nhà ta chờ ngươi ở Hương Bất Lãnh tại Hàng Châu.”

Lại là Hương Bất Lãnh quái quỷ nào vậy? Tiểu Man một bụng nghi hoặc.

Nàng lại bị bắt!

Muốn khóc sao? Không, quên đi, khóc vừa đau họng vừa không có tác dụng gì.

Muốn làm ồn ào sao? Cũng có thể, nhưng chỉ sợ nàng còn chưa kịp làm gì đã bị người ta đánh bất tỉnh, dù sao nàng cũng không có chút công phu nào.

Muốn buồn bực sao? Vẫn là quên đi. Nàng không có sức để mà buồn bực, dù sao cũng đã bị bắt tới đây rồi, âm mưu cao minh như thế, nàng có thể làm gì bây giờ? Tốt nhất là ngoan ngoãn chấp nhận đi thôi.

Đoan Tuệ đưa cho nàng một ly trà, nàng đang khát nên uống một ngụm cạn chén, hỏi: “Hiện giờ ta đang ở đâu?”

“Một nông gia cách thành Hàng Châu năm dặm.”

Tiểu Man gật đầu, trả chén lại cho hắn: “Đưa quần áo cho ta, ta không thích trần truồng.”

Đoan Tuệ liền đặt quần áo lên giường, nhưng không phải là quần áo của nàng mà là một bộ nam trang bằng vải thô, lại là loại bình thường nhất. Nàng sửng sốt, Đoan Tuệ nói: “Ngày mai phải cải trang rồi mới đi.”

Nói xong liền đi ra ngoài, chờ nàng mặc quần áo xong mới vào, trong tay đã bưng một bát cháo trắng và mấy món đồ trang điểm.

“Ngươi không khóc nháo, thực là có chút ngoài dự liệu của ta.” Tiểu Man hai tay vô lực, không cầm nổi bát cơm, Đoan Tuệ liền chậm rãi bón cho nàng.

Nàng cười gượng, dù có là người nhát gan thế nào đi nữa mà trong hơn một năm bị bắt tới bắt lui, hôm nay bị đuổi giết, mai bị trói tay thì cũng sẽ thành quen. Nàng cũng muốn khóc nháo nhưng thân thể này thực không hợp với việc đó, đành phải từ bỏ.

“Tiên sinh sẽ không thương tổn ngươi nên ngươi đừng sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ở Hương Bất Lãnh sẽ có rất nhiều nam tử tuấn mỹ hơn Trạch Tú tặng cho ngươi.”

Tiểu Man thiếu chút nữa ngã ngửa: “Ta… cần nam nhân làm gì?”

Hắn không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua cổ nàng, trên đó vẫn còn dấu vết Trạch Tú để lại.

Tiểu Man nhất thời đỏ mặt, muốn mắng người nhưng lại không muốn làm ầm ĩ vì loại chuyện này, đành cố gắng áp chế cơn tức.

Cơm nước xong, Đoan Tuệ đặt bát lên bàn, hắn ngồi ở cửa, quay lưng về phía nàng, nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải đi.”

Tiểu Man nằm trên giường, lăn qua lộn lại, mồ hôi trên người không biết đã làm quần áo ướt bao nhiêu lần, rốt cục cũng cảm thấy hơi thư thái, nhưng cả người lại như bị thoát lực, suy yếu đến mức chỉ cần thổi một cái là bay. Nàng muốn uống nước, nhưng nhìn xung quanh không thấy cái chén nào, đành kêu: “Ta… khát, có nước không?”

Đoan Tuệ lập tức cầm một ấm trà tới, rót cho nàng mấy ngụm.

Một lúc sau, lại nghe nàng kêu khát nước, hắn lại tiếp tục bón cho nàng, cứ như thế ba bốn lần, đến lần tiếp theo nàng kêu lên thì đã là canh ba.

Đoan Tuệ chậm rãi đứng dậy đi tới, cúi đầu nhìn nàng một hồi, nói nhỏ: “Chẳng lẽ ta hạ nhầm thuốc, làm ngươi trúng xuân dược sao? Thực xin lỗi, nếu ngươi khó chịu, ta cũng không giúp được, ta không có chút phản ứng nào với nữ nhân, ngươi chỉ có thể tự giải quyết.”

Tiểu Man giận dữ, lạnh lùng nói: “Đồ biến thái nhà ngươi! Ta nói là xuân dược lúc nào! Ta muốn… đi ngoài mà!”

Đoan Tuệ đành ôm nàng ra bên ngoài, ngồi ở cửa chờ nàng đi xong, yếu ớt trở về thì ôm nàng đặt lên giường, đột nhiên nói: “Ta còn có rất nhiều cách để đối phó ngươi, nếu ngươi còn kêu thêm một tiếng nữa thì ta sẽ không khách khí đâu.”

Tiểu Man vừa giận vừa xấu hổ, co người trên giường, nàng muốn kêu sao? Còn không phải là tác dụng của mê dược kia sao? Làm nàng khát nước muốn chết, uống đầy một bụng nước rồi thì làm sao mà không đi giải quyết cho được.

Nàng không thèm nói lại, không biết qua bao lâu, Đoan Tuệ bỗng nhiên lại thấp giọng nói: “Xin lỗi, Tiểu Man, ta không nên nói ngươi như vậy, thật ra ngươi là một nữ tử rất tốt.”

Tiểu Man không nói gì, cảm thấy chua sót trong lòng. Nàng đã thật sự coi hắn là bạn tốt. Từ nhỏ tới lớn nàng không biết cái gì là bằng hữu, cho đến lúc vô duyên vô cớ bị bắt tới Bất Quy sơn, gặp rất nhiều người và việc, có chán ghét, có vui vẻ, nhưng nàng cũng chẳng hề để ý.

Đoan Tuệ chính là loại người nàng thích nhất, ôn nhu lại ổn trọng, giống như bất cứ chuyện gì đều có thể nói với hắn, hắn mãi mãi sẽ có câu trả lời cho ngươi. Tuy hắn là nam nhân nhưng nếu như nói nàng coi Liên Y như muội muội của mình thì Đoan Tuệ chính là tỷ tỷ trong lòng nàng.

Đáng tiếc, tỷ tỷ này cũng không được lâu, hắn lại là gián điệp nằm vùng.

“Ta chịu ân huệ rất lớn của tiên sinh. Hắn cứu ta, nuôi dạy ta, hy vọng ta có thể trở thành một nam nhân xuất sắc trong tương lai.” Đoan Tuệ bình đạm nói, “Cho nên khi hắn bảo ta đi tìm Tuyết tiên sinh, ta đáp ứng không chút do dự. Nhưng hiện tại ta bị biến thành bộ dạng này… có lẽ sẽ mãi mãi không thể trở thành nam nhân xuất sắc.”

Nếu như nói chưa từng hối hận là không đúng. Hắn không có lúc nào không hối hận. Những thiếu niên trong quý phủ hay các điếm của Tuyết tiên sinh đều là thật lòng muốn làm nữ nhân, nhưng hắn thì không, hắn là nam nhân, một nam nhân vặn vẹo tự mình đi làm nữ nhân, kết quả sẽ biến thành cái gì?

“Ta vừa không là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, ta đã thành một quái vật.”

Tiểu Man không khỏi trở mình nhìn hắn. Hắn ngồi trên ghế, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích, tựa như một bức tượng. Ánh trăng chiếu lên người hắn, xanh trắng đơn bạc, hắn như hòa tan trong nó.

“Nhưng ngươi… vẫn là một con người.” Nàng thấp giọng nói.

Đoan Tuệ trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Ngủ đi, mai còn phải đi Hương Bất Lãnh nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.