Chính Hiên tâm tư lại bị nàng liếc mắt một cái nhìn thấu, tư duy của nữ tử này hắn không thể hiểu rõ…… Nàng luôn có những suy nghĩ thật không giống người thường!
“Nếu thực cho đến lúc này, hy sinh là ở điều khó tránh khỏi! Hy vọng ngươi không trách trẫm!” Hoàng đế có chút bi thương.
“Ta đương nhiên sẽ trách ngươi. Sinh mệnh mỗi người đều ngang hàng, ngươi cho rằng ngươi là hoàng đế thì có thể thao túng sinh tử của người khác sao, chi phối vận mệnh của người khác sao? Vô luận người kia có tội hay không, chỉ cần ngươi nói một câu thì nhất định phải chết sao? Như vậy, ngươi cùng bạo quân khát máu có gì khác nhau?” Vũ Tình càng nói càng kích động, hoàn toàn bỏ qua khuôn mặt biến sắc của người trước mặt!
“Làm càn!” Bạo quân! Nàng lại đem trẫm nói thành bạo quân, trẫm vẫn thầm nghĩ sẽ làm hoàng đế tốt, một hoàng đế tạo phúc cho thiên hạ, vậy mà ở trong mắt nàng lại chỉ là một bạo quân khát máu!
Khắp thiên hạ mọi người có thể hiểu lầm hắn, hiểu lầm hắn yếu đuối vô năng (vô năng = bất lực), hiểu lầm hắn ngu ngốc không chịu nổi, chỉ có nàng không thể! Bởi vì nàng chính là nữ tử hắn quan tâm, để ý nhất.
“Ngươi lớn tiếng như vậy để làm chi?……” Vũ Tình bình tĩnh một chút, phát hiện chính mình vừa rồi cũng quả thật mắng rất kịch liệt.“Thực xin lỗi a, ta…… vừa rồi là mắng hơi nặng lời!…… Ta tin tưởng chuyện này là ai đúng ai sai, ngươi rất rõ ràng!”
“Đúng vậy! Ta rất rõ ràng Tiêu đại nhân là vô tội, nhưng người khác không nhất định hiểu được. Ngụy Trọng Hiền thân là thừa tướng, lại là phụ thần, quyền thế to lớn như thế nào ngươi cũng không thể tưởng tượng được. Lần này người chết là cháu hắn, hắn tuyệt đối không chịu để yên! Hắn tất sẽ tập hợp quần thần bức bách trẫm, đến lúc đó trẫm có tài cán cũng đành bất lực!”
Quyền thần là như thế sao (quyền thần = quan có quyền lực lớn trong triều)? Cùng lắm thì làm như với Ngao Bái, Khang Hi hơn mười tuổi cũng đã giết Ngao Bái đấy thôi(*)! Từ xưa đến nay có quyền thần nào có kết cục tốt?
“Hắn có thân tín, chẳng lẽ ngươi không có sao? Ta không tin ngươi sẽ không bồi dưỡng một ít thế lực cho mình!” Với tham vọng mạnh mẽ của hắn chắc chắn không cam tâm làm một hoàng đế bù nhìn.
Hoàng đế lạnh nhạt cười, cuộc sống tri kỷ quả là tốt nhất! Nàng lại hiểu hắn như vậy…… Thông minh mà linh động, thanh tú mà bướng bỉnh, nữ tử như vậy thế gian có thể có mấy người? Nàng rất quan trọng với hắn, vô luận lấy cái gì đổi lấy nàng hắn đều sẽ không tiếc!
“Với thế lực của trẫm xác thực đủ để đối đầu cùng hắn, nhưng thời cơ còn chưa đến. Trừ phi có mười phần nắm chắc, trẫm còn chưa muốn trở mặt với hắn!”
“Cho nên mặc dù bắt ngươi lập nữ nhi của hắn làm hoàng hậu, ngươi cũng không phản kháng?” Thực không quen nhìn loại hôn nhân chính trị này. Thật may ta có ba mẹ tuyệt thế vô địch tốt bụng, mặc dù cũng xuất thân giàu có, nhưng cũng sẽ không bắt buộc ta. Trăm phần trăm yêu đương tự do!
“Bất quá là cho nàng cái danh phận thôi.” Nữ nhân với hắn mà nói, cho tới bây giờ sẽ không là nhân tố ảnh hưởng tới hắn. Nữ nhân bất quá chỉ dùng để phát tiết, là công cụ làm ấm giường mà thôi! Nhưng từ khi gặp gỡ nàng, tựa hồ hết thảy đều thay đổi, hắn bắt đầu để ý nàng……
“Danh phận? Nói nghe đơn giản, ngươi cũng biết đó là hạnh phúc cả đời nàng, cũng sẽ là hạnh phúc của ngươi……”
“Hạnh phúc của trẫm tuyệt đối sẽ không là nàng!” Chính Hiên hướng về phía Vũ Tình hét lên. Chẳng lẽ nàng không biết hạnh phúc ta muốn là nàng sao? Thật sự là một nha đầu ngốc nghếch!
“Không phải nàng thì là ai? Các ngươi là vợ chồng đó nha!” Thật là, đã cưới người ta rồi còn không có trách nhiệm. Thật sự là một hoàng đế vô tâm!
“Thê tử của trẫm cũng không phải chỉ có mình nàng!” Hậu cung ba ngàn mĩ nhân nàng không thể so sánh với! Ít nhất chỉ có nữ tử trước mắt so với nàng mạnh hơn nhiều.
“Đó không tính là thê tử của ngươi, nhiều lắm chỉ là thiếp!…… A ~ ~ ~ ta làm chi lại nói chuyện tào lao với ngươi, lại không liên quan đến chuyện của ta!”
“Sao lại không liên quan đến chuyện của ngươi? Người nào đó cũng là một trong số đó nga!” Chính Hiên mỉm cười ma mãnh…… Nàng là nữ nhân của hắn, nàng tuyệt đối trốn không thoát đâu! Mỗi lần ở cùng nàng một chỗ, luôn thấy nhẹ nhàng như vậy! Chỉnh nàng, tựa hồ là một điều rất thú vị! Hơn nữa mỗi lần xem nàng bộ dáng hoảng sợ lo lắng, thật sự là rất đáng yêu!
“Ta sẽ không bao giờ làm thiếp của người khác! Hôn nhân rất thiêng liêng, là chuyện của hai người, ta sẽ không cùng người khác chia sẻ một lão công. Mà ta cũng tuyệt đối không làm bên thứ ba!” Nói thật sự rõ ràng, ta rất khinh thường một nam nhân có nhiều nương tử như vậy, mà ngươi là hoàng đế, lại không có khả năng chỉ có một lão bà, cho nên chúng ta là không có khả năng. Ngươi nghe có hiểu được không?
Hoàng đế thâm trầm xuống, không nghĩ tới nàng xem tình yêu là duy nhất như vậy! Là trẫm không đáp ứng được. Nhưng trẫm có thể cho nàng cung điện tốt nhất, cuộc sống tốt nhất! Độc sủng một mình nàng, thậm chí có thể phế đi hoàng hậu……
“Uy, ngươi suy nghĩ cái gì?” Vũ Tình đưa tay đến trước mặt Chính Hiên quơ quơ.“Chuyện của cha ta, rốt cuộc như thế nào?”
“Trẫm có thể đáp ứng ngươi, nếu có chút chứng cớ chứng minh cha ngươi vô tội, trẫm bảo đảm Tiêu đại nhân vô sự!” Tiêu Tề Uyên tuy chỉ là một tri phủ nho nhỏ nhưng không khuất phục cường quyền, có thể đáng giá tín nhiệm. Kinh thành dưới sự cai quản của hắn rất yên ổn, vẫn có thể xem là một vị quan có tài cán! Giết hắn chỉ sợ sẽ làm trung thần thất vọng đau khổ, vô luận về công về tư, trẫm đều nên bảo vệ hắn!
“Thật sự?” Vũ Tình mỉm cười, vọt tới trong lòng Chính Hiên ôm lấy hắn.
Đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn, tuy rằng chỉ có n giây thời gian…… Chính Hiên ngửi thấy được trên mái tóc Vũ Tình mùi hương độc đáo, không khỏi có chút phân tâm…… Đáng tiếc nàng rất nhanh đã thoát ra, làm hoàng đế còn chưa kịp định thần lại……
“Ta đây đi rồi, cúi chào!” Vũ Tình như tia chớp chạy đi!
Thật sự là nói phong chính là vũ (gió chính là mưa)! Sớm biết sẽ không nhanh như vậy đáp ứng nàng, như vậy có thể ngốc nghếch cùng nàng chút thời gian! Hoàng đế đột nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười, cư nhiên lại có ý nghĩ như vậy! Bất quá, nụ cười của nàng thật sự rất đẹp, nếu có thể có được nụ cười khuynh thành của nàng hắn dù cho từ bỏ giang sơn thì đã sao!
Hắn hiện tại rốt cục có thể lý giải vì sao các đại quân vương sẽ vì nụ cười của mỹ nhân mà làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy.
(*): Khang Hi lên ngôi khi mới 8 tuổi, vào ngày 7 tháng 2 năm 1662 sau khi vua cha Thuận Trị qua đời. Trước khi qua đời, vì sợ Khang Hi không đủ sức cai trị đất nước nên Thuận Trị đã giao quyền chính về tay Tứ mệnh đại thần, trong đó có Ngao Bái. Ngao Bái chuyên quyền, kéo bè kết cánh trong cung. Năm 1667, Khang Hi 13 tuổi tuyên bố tự cầm quyền và sau đó ông bố trí lập mưu bắt được Ngao Bái.
Phủ thừa tướng
Ngụy Trọng Hiền sau khi bãi triều tiến thẳng vào thư phòng, chỉ trong chốc lát thư phòng liền truyền ra thanh âm binh binh rầm rầm. Mọi người nghi hoặc không biết chuyện gì làm cho lão gia tức giận như vậy? Nhưng cũng không ai dám lên tiếng, lão gia cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe mệnh lệnh của người khác! Ở trong phủ này không làm việc thận trọng là không được.
Một tỳ nữ run rẩy bưng trà đi vào: “Lão…… Lão gia!”
Ngụy Trọng Hiền vừa định cầm lấy, ai ngờ tỳ nữ kia nhất thời sợ hãi, run rẩy làm trà bắn lên người hắn. Ngụy Trọng Hiền lập tức cho nàng một cái bạt tai, mắng:“Ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, ngươi giữ hai tay lại để làm gì!”
Tỳ nữ vừa nghe ba hồn bảy vía đều bay đi mất: “Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng……”
Âm thanh tỳ nữ khóc thê thảm nỉ non không hề làm Ngụy Trọng Hiền động lòng, hắn lạnh lùng nói: “Người đâu, mang nàng ra chặt đứt tay cho ta!”
Ra lệnh một tiếng, một người vạm vỡ đi vào, mang tỳ nữ kia đi ra ngoài. Tỳ nữ liều mạng quay đầu, cầu xin:“Lão gia…… xin tha mạng, lão gia……”
Lúc này quản gia vội vàng tiến vào, vui vẻ nói: “Lão gia, thiếu gia đã trở về.”
Ngụy Trọng Hiền trong lòng đang vui vẻ, thoải mái (khiếp, chặt tay ng` ta mà thấy vui ><), nhưng vừa nghe nhắc đến nhi tử sắc mặt lại trầm xuống:“Hôm nay là cái ngày gì, Ngụy đại công tử rốt cục nhớ rõ nơi này là nhà của hắn.”
Ngụy Tử Tề tuấn tú lịch sự, vẻ mặt anh tuấn hoàn toàn không giống bộ dạng hung hăng, dữ tợn của phụ thân mình, làm cho người ta có loại cảm giác như gió xuân, hình dáng đậm chất thư sinh. Lúc này hắn mới hé mặt ra, thản nhiên nói: “Phụ thân!”
“Không biết Ngụy đại công tử hôm nay tới chơi, có việc gì phải làm?” Người ta thường nói phụ tử liền từng khúc ruột, vì sao đứa con này lại luôn trái ngược với hắn. Cả ngày đã muốn dạo chơi bốn bể, khi trở về liền tìm hắn thao thao bất tuyệt. Nếu là người khác, hắn đã sớm không để cho hắn sống sót đến ngày mai nhìn ánh mặt trời!
“Hôm nay nhi tử trở về, thầm nghĩ muốn khuyên phụ thân một câu nữa, quân tử có việc nên làm, cũng có việc không nên làm! Phụ thân nên vì lợi ích của đa số dân chúng trong thiên hạ, đừng nhiễu loạn triều chính. Không nên loại trừ những ai bất đồng chính kiến với mình, lạm sát trung thần tướng giỏi ……” Quả nhiên là người đọc sách, mỗi lời nói ra thật thâm thuý sâu xa! (nguyên văn: quyển sách ra khỏi túi là thao thao bất tuyệt)
“Đủ rồi, lão tử không cần ngươi dạy. Có người nào lại giáo huấn chính phụ thân mình như vậy không? Ngươi có biết biểu đệ của ngươi đã chết rồi hay không?
“Biểu đệ thường ngày ra ngoài xằng bậy, làm biết bao chuyện thất đức, hắn chết vốn cũng chưa hết tội, chẳng trách được người khác!” Tần Chương chết hắn không phải không thương tâm, hắn cũng không phải máu lạnh vô tình. Chính là Tần chương bình thường đã gây ra nhiều điều oan nghiệt lắm rồi…… Khi hắn nghe được Tần Chương giết mười mấy mạng người của Trương phủ, hắn cũng lòng đầy căm phẫn!
“Ngươi nói cái gì vậy? Hắn là biểu đệ của ngươi, ngươi không giúp hắn báo thù cũng đành thôi, còn nói mỉa mai gì!” Đây rốt cuộc có phải con đẻ của ta không?
“Chúng ta thay hắn báo thù, người khác chẳng phải lại thay Trương gia báo thù sao?” Ngụy Tử Tề nhịn không được cả giận nói. Hắn là người đọc sách thánh hiền, tự biết như vậy là vô lễ với phụ thân, nhưng hắn càng hiểu được cái gì là đại nghĩa, cái gì là lương tâm.
“Loại dân đen ấy chết không cần thương tiếc!”
“Phụ thân thật là muốn thay biểu đệ báo thù sao? Vẫn chỉ là vì diệt trừ bất đồng, mượn chuyện công để làm việc tư mà thôi…… Quên đi, dù nói nữa người cũng sẽ không nghe. Lần này trở về nhi tử muốn khuyên phụ thân một lần cuối cùng, xin người buông tay! Tiêu Tề Uyên đại nhân là một vị quan tốt, coi như là vì dân chúng thiên hạ mà tích đức, phụ thân hãy thả hắn ra!”
“Không có khả năng! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Hắn dám phản kháng ta cũng chỉ có một con đường chết!”
“Phụ thân, cho người khác một con đường sống, cũng là cho chính mình một đường lui!” Khuyên qua phụ thân vô số lần, cùng người cãi nhau vô số lần, nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì! Chẳng lẽ ta thật sự trơ mắt nhìn phụ thân làm điều ác, cuối cùng bất lực nhìn cả nhà rơi vào kết cục sao trảm sao? (sao trảm = chém đầu)
“Không cần nói nữa! Nếu không ngay cả ngươi ta cũng không tha đâu, đừng tưởng rằng ngươi là con ta, ta sẽ không giết ngươi!” Ngụy Trọng Hiền ánh mắt lộ ra tia hung ác! Kỳ thật vô luận như thế nào đó cũng là nhi tử của hắn, hắn sẽ không xuống tay được.
“Xem ra chúng ta đã không còn lời nào để nói. Con xin cáo lui!” Hắn thật sự tuyệt vọng.
“Nghiệt tử!” Ngụy Trọng Hiền nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi tức giận hô. Hắn thiếu chút đã tức giận đến mức bệnh tim tái phát.
Ngụy Tử Tề vừa mới đi không lâu, quản gia lại vội vàng chạy vào, bất quá lần này không vui sướng giống như vừa rồi, mà là vẻ mặt sợ hãi:“Lão gia, không tốt! Lão gia……”
“Nô tài chết bầm, lớn tiếng cái gì?” Vốn đang một bụng hoả, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy phiền.
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!” Quản gia nhanh chóng quỳ xuống. Tự biết mình tìm không đúng thời điểm, biết rõ lão gia đang trong cơn tức giận! Mặc dù đã theo lão gia hơn ba mươi năm nay, nhưng nếu làm lão gia không hài lòng, thì cái mạng nhỏ này cũng chẳng thể giữ nổi. Nhưng quyền lực này quả thực rất dụ hoặc, đừng nhìn hắn chỉ là một quản gia, ngay cả trong triều đình, cho dù là quan to tam phẩm cũng phải đối với hắn cung kính ba phần, vị kia thật sự là quá mỹ diệu……