Chính Hiên đảo mắt, trong mắt hiện lên chút bối rối, nhưng chỉ chớp mắt một cái liền lúng túng trả lời: “Trẫm…… đi ngang qua.”
Vũ Tình nhìn qua trái, nức nở nói: “Ngươi đi đi.” Hắn thực sự là đang bảo vệ một ai đó, mặc dù nàng không biết đó là ai? Người này trong lòng Chính Hiên nhất định rất quan trọng, thậm chí so với ta còn quan trọng hơn, Vũ Tình chua xót nghĩ thầm.
“Ngươi vẫn còn đang trách trẫm đã đánh ngươi sao? Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cũng quá không nể mặt trẫm.” Chính Hiên vờ như không nghe thấy lời đuổi khách của Vũ Tình, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nàng, thương tiếc hỏi: “Còn đau không?”
Lòng bàn tay thô ráp ma sát khuôn mặt mềm mại của nàng, trong lòng Vũ Tình đột nhiên sinh ra một tình cảm khác thường, chỉ cảm thấy một trận rung động. Nàng lẽ ra phải né tránh hắn như đã né tránh Cẩn Hiên chứ, không phải sao? Nhưng vì sao giờ khắc này nàng lại tham luyến sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn. Vừa nghĩ đến việc hắn vì nữ nhân khác mà tống nàng vào lãnh cung, Vũ Tình tức giận nghiến răng. Nàng dùng sức gạt tay hắn ra: “Ngươi cho rằng đâm người ta một đao, sau đó lại che chở an ủi vài tiếng, ta sẽ cảm kích đại ân đại đức của ngươi sao?”
Chính Hiên chưa bao giờ nhường nhịn một ai như vậy, thế này đã là giới hạn của hắn, lòng tự trọng của một đại trượng phu lại dâng lên: “Tiêu Vũ Tình, ngươi đừng không biết điều như vậy.”
“Biết làm sao được, ta trời sinh không biết để ý đến tâm trạng người khác.” Hoàng đế thì thế nào?
“Ngươi……” Hắn nên làm sao với nàng bây giờ? Thấy nàng chịu khổ, chính hắn còn thấy khó chịu hơn. Sao nàng lại không hiểu cho lòng trẫm? “Bãi giá hồi cung.” Hắn không muốn tiếp tục tranh cãi với nàng, tranh cãi cũng sẽ không có kết quả, mâu thuẫn sẽ chỉ gay gắt hơn mà thôi.
“Thứ cho ta không tiễn xa được!” Cơn tức của Tiêu Vũ Tình cũng không nhỏ.
“Tiểu thư, chúng ta có đi nữa không?” Lam nhi hỏi. Nàng thấy tiểu thư vẫn còn nặng tình với hoàng thượng.
“Đương nhiên là đi rồi.” Ai cũng không thể thay đổi chủ ý của nàng, kể cả Âu Dương Chính Hiên.
Trong bóng đêm, hai bóng người lén lút xuyên qua thâm cung đại viện.
“Tiểu thư, chúng ta không cần lén lút đi như vậy chưa?” Đều đã thay trang phục của thái giám, cứ quang minh chính đại mà đi ra ngoài là được.
“Đương nhiên phải cẩn thận chứ, ngươi muốn bị bắt sao?”
“Như vậy không phải sẽ càng làm cho người ta nghi ngờ sao?” Tiểu thư sao lại ngốc như vậy?
Ở sâu trong hòn giả sơn có hai người đang đứng, một nam một nữ, người nam thì Vũ Tình biết, đúng là Vương thái y. Người nữ che mặt không thấy rõ bộ dáng.
Nữ tử nói:“Vương thái y, việc này ngươi làm rất tốt, chủ tử rất vừa lòng.”
Vương Thái y a dua nói:“Đa tạ chủ tử. Dốc sức vì chủ tử làm việc là phúc của vi thần. Mong cô nương ở trước mặt chủ tử nói tốt cho ta vài câu.”
“Còn phải xem biểu hiện của ngươi nữa. Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu xảy ra chuyện gì, chủ tử cũng không bảo vệ được ngươi. Ngươi phải biết rằng cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng cũng tuyệt đối sẽ không trách tội chủ tử.”
“Vi thần hiểu. Mưu hại huyết mạch hoàng gia là tội lớn mất đầu, vi thần tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng ra làm trò đùa.”
Vũ Tình trong lòng run lên,‘Mưu hại huyết mạch hoàng gia’? Chẳng lẽ chuyện Dung quý phi sinh non có liên quan đến bọn họ. Vũ Tình không khỏi dỏng tai lên, thật cẩn thận nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ.
Nữ tử:“Dung phi sẽ không bị ai nhận ra là bị hạ thuốc sẩy thai chứ?”
“Cô nương yên tâm, Hoàng Thượng đã lệnh cho vi thần điều trị sức khoẻ cho Dung quý phi, tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi.”
“Tốt lắm, chủ tử nói, xong việc này vị trí viện sĩ Thái y viện sẽ là của ngươi.” Ngữ khí thật là kiêu ngạo. Ngay cả nha đầu cũng kiêu ngạo như vậy, chủ nhân nhất định rất có thế lực.
Vương Thái y kích động quỳ rạp xuống dưới chân nữ tử, khó nén sắc mặt vui mừng:“Đa tạ chủ tử, nô tài nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả việc này làm, không phụ sự kỳ vọng của chủ tử.” Nghe một lúc hắn đều ngon ngọt tự xưng nô tài.
“Đứng lên đi, nơi đây không nên ở lâu!”
Sau khi xác định hai người đã đi xa, hai bóng người liền lộ mặt.
“Hoá ra Dung quý phi sinh non căn bản là không liên quan đến tiểu thư. Tiểu thư, chúng ta nhanh nói cho Hoàng Thượng biết để Hoàng Thượng trả lại công đạo cho tiểu thư.” Lam nhi thập phần tức giận, cứ như người bị oan uổng là nàng.
“Nói thế nào được, lại không có chứng cớ. Ngươi thấy tên Hoàng Thượng kia sẽ tin tưởng ta sao?”
Dám kêu Hoàng Thượng là ‘tên kia’, ngoài tiểu thư đúng là chưa từng có ai dám.“Chúng ta bắt bọn họ còn phải có chứng cớ sao?”
Tiểu nha đầu ngây thơ.“Chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi a?” Vũ Tình chỉ chỉ bộ quần áo thái giám trên người.“Bị bắt được chỉ sợ là chúng ta đi đời. Huống hồ xem bộ dáng của bọn hắn, cho dù bắt được cũng sẽ không nói thật, nói không chừng nàng còn có thể bị cắn ngược lại một cái.” Kỳ thật cái Vũ Tình để ý chính là một câu nói của nàng kia:‘Cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng cũng tuyệt đối sẽ không trách phạt chủ tử.’ Xem ra Âu Dương Chính Hiên thực sự để ý đến người kia.
“Vậy cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?” Không cam lòng!
“Vậy thì ngươi muốn thế nào?”
“Ta nghĩ……” Lam nhi cũng không biết nàng muốn làm gì, chỉ là thấy bất công vì tiểu thư bị tổn thương. Thật sự là tiểu thư không vội thì đã trừng trị nha đầu chết tiệt kia!
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thôi!” Vũ Tình nhắc Lam nhi đi tiếp. Có quyền lực cất nhắc viện sĩ Thái y viện, có khả năng hạ độc trong yến hội, thật sự là hoàng hậu sao? Nhưng cứ như thái độ của Tiểu Hiên Tử đối với hoàng hậu thì hoàng hậu không có khả năng là người hắn để ý. Vậy người kia là ai? Quên đi, không nghĩ nữa, trong hoàng cung nhiều việc lục đục, thật sự không thích hợp với nàng, vẫn sớm kịp thoát thân là tốt nhất!
Long Hành cung
Vừa cãi nhau với Vũ Tình làm Âu Dương Chính Hiên rất bực mình, nhìn thấy hộp gấm trên bàn cảm thấy thật là chướng mắt, càng xem càng căm tức. Bàn tay to gạt một cái hộp gấm liền rơi xuống lăn trên mặt đất.
Lý công công sợ hãi nhìn vị hoàng đế đang nổi cơn thịnh nộ, hắn đã nhìn Chính Hiên lớn lên, từ lúc hắn còn là một đứa trẻ năm tuổi đã rất biết cách khống chế cảm xúc của bản thân mình, hôm nay sao lại khác thường như vậy? Ngọc bội trong hộp gấm là tiểu quốc ở biên giới Tây Vực tiến cống, ánh sáng màu trong suốt hình thành tự nhiên, bề ngoài cũng rất đẹp, ngọc bội này được ghi chép lại là quý hiếm khó có thể tả hết, khó gặp như phượng hoàng vậy. Nó còn có một truyền thuyết thần kỳ rằng nếu hai người yêu thương lẫn nhau có thể có được nó thì cho dù có gặp phải cản trở gì cũng sẽ ở bên nhau suốt đời. Lúc ấy Hoàng Thượng vừa thấy liền thích vô cùng, thậm chí còn tự tay kết sợi dây hình trái tim ở bên trên. Chúng cung phi tử đều mong mỏi hy vọng, hy vọng được long ân ban cho. Các nàng không biết rằng Hoàng Thượng khi vừa về tẩm cung đã lôi kéo hắn hưng phấn mà nói:“Ngươi nói, Tình Nhi liệu có thích hay không?”
Nếu những lời này bị những tần phi của hắn nghe được thì không biết họ sẽ ghen tị đến mức nào?
“Không cần nhặt lên.” Chính Hiên ngăn cản Lý công công đang giơ tay thu nhặt ngọc bội.
Lý công công do dự đứng lên. Thánh ý khó dò!!
Một gã thái giám chạy vào:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Mộng phi nương nương cầu kiến.”
Chính Hiên đang tức giận, lúc này người nào cũng không muốn gặp:“Không gặp, bảo nàng quay về đi.”
“Hoàng Thượng……” Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, cho tới bây giờ Mộng phi cầu kiến Hoàng Thượng chưa từng bị từ chối, Mộng phi là người được Hoàng Thượng sủng ái lâu nhất, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Hoàng Thượng quát lớn nàng đến nửa câu.(vio: đáng ghét >.<)
“Ngươi nghe không hiểu lời trẫm nói sao?” Bây giờ ngay cả một thái giám cũng dám cãi lời hắn.
Lý công công thấy thế liền nhanh ý bảo tiểu thái giám lui ra.
“Dạ.” Tiểu thái giám vội vàng đứng lên. Hoàng Thượng không thể đắc tội. Mộng phi là người quan tâm đến kẻ dưới, chắc sẽ không làm khó mình.
“Đứng lại.” Chính Hiên gọi lại tiểu thái giám đang ra gần đến cửa.“Bảo với Mộng phi, trẫm việc nước bận rộn, nếu rảnh sẽ đến thăm nàng, nhân tiện bảo nàng đi xem tình hình Dung phi.” Chính Hiên không muốn để Mộng phi cảm thấy mình chán ghét nàng. Sao mình lại có thể nghi ngờ nàng? Nàng tính tình ôn hòa, lại thiện lương như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói nàng tranh giành gì với mấy phi tử khác, hơn nữa nàng là muội muội của nàng ấy, chuyện này không thể liên quan đến nàng. Nhưng sao trẫm lại nói dối Tình nhi, trẫm có thể thoải mái nói với nàng rằng là Mộng phi sợ nàng gặp nguy hiểm nên bảo trẫm đi cứu nàng. Nhưng trẫm tại sao lại phải thử Mộng phi?
Một thân ảnh màu đen nhoáng lên một cái trước mặt hoàng đế, đúng là thị vệ bên người Chính Hiên Trần Hàn: “Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân.”
“Hoàng Thượng, không xong rồi, Tiêu phi nương nương xuất cung.”
“Cái gì?” Chính Hiên khiếp sợ đứng lên. Nha đầu kia thật là có bản lĩnh, đúng là đã thật sự bỏ đi.“Bao nhiêu thị vệ làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả một con người cũng không quản nổi.” Nàng thật sự bỏ đi, nàng yêu tự do như vậy, lần này đưa nàng vào lãnh cung xem ra đã chọc giận nàng. Biết rõ nàng sẽ không bao giờ chịu khuất phục, hoàng đế bắt đầu hối hận vì mình nhất thời xúc động đã ép nàng phải đi.
“Thuộc hạ vô dụng.” Rõ ràng chính Hoàng Thượng nói không cần coi nương nương như phạm nhân, không cho thị vệ coi chừng nàng, còn để cho nàng hành động tự do. Đương nhiên, những lời này dù có cho Trần Hàn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói ra.
“Còn không mau đi tìm.” Nàng hẳn là còn chưa đi xa. Với tính tình của nàng chắc chắn sẽ không về phủ Thượng thư.
“Hoàng Thượng, theo ý của thuộc hạ việc này không nên gióng trống khua chiêng, nếu để Thái Hậu biết, chỉ sợ……”
“Ngươi nói đúng, như vậy đi, ngươi phái vài người tâm phúc bí mật truy tìm, phải tìm bằng được Tiêu phi.” Thái Hậu vốn đã không thích Tình nhi, nhất định sẽ nhân việc này mà gây rắc rối.
Trần Hàn vừa đi thì Thái Hậu đến. Bộ dáng tức giận bừng bừng tới để khởi binh vấn tội.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Chính Hiên còn đang đau hết cả đầu, vị mẫu thân này của hắn lại cũng không để cho hắn yên. Không phải là chuyện Vũ Tình trốn đi bị phát hiện rồi chứ?“Mẫu hậu, khuya như vậy còn làm cho lão nhân gia ngài phải đến đây, nhi thần thật bất hiếu.”
“Ngươi còn biết ngươi bất hiếu sao, Dung quý phi mang trong bụng là hài tử của ngươi, là huyết mạch của Âu Dương gia chúng ta, hoàng tử của Long Hiên hoàng triều, ngươi……” Lão nhân gia nàng đâu phải là không có nguyện vọng ngậm kẹo đùa cháu.