“Ai gia biết căn bản không phải là lỗi của ngươi.” Thái Hậu kiên quyết phủ định hoàn toàn. “Là vị Tiêu quý phi kia của ngươi phải không? Hoàng nhi, làm hoàng đế phải thưởng phạt phân minh, chiếu cố hậu cung, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ai gia biết ngươi sủng ái Tiêu Vũ Tình, nhưng ngươi cũng phải quan tâm đến các phi tử khác nữa chứ. Hiện tại trên dưới hậu cung đối với ngươi đều quan trọng như nhau. Tiêu phi hại Dung phi mất đứa con, ngươi không những không xử phạt nàng, còn phái người sửa chữa chỗ ở cho nàng, ngươi có từng nghĩ tới cảm giác của Dung phi không?” Hậu cung vốn là nơi yên bình bây giờ lại bị Tiêu Vũ Tình này làm cho long trời lỡ đất, gà chó không yên.
“Trẫm không cần biết cảm giác của nàng.” Cái trẫm quan tâm là cảm giác của Vũ Tình, với tính cách dám làm dám chịu của Vũ Tình, nếu thật sự là nàng làm thì nàng sẽ không chối bỏ. Xem ra chuyện này thật sự là hiểu lầm nàng.
“Nam Cung gia ngươi cũng không để ý?” Thằng bé quả thực giống phụ hoàng hắn như đúc, đối với những người không thích thì rất máu lạnh vô tình.
“Trẫm sẽ trấn an bọn họ thật tốt.” Kỳ thật với thực lực hiện tại của hắn căn bản không cần kiêng kị Nam Cung gia, bề ngoài hắn có vẻ như cho Nam Cung gia quyền lực rất lớn nhưng trên thực tế thế lực của Nam Cung gia đang dần dần yếu đi. Nhưng dù sao cũng là nguyên lão tam triều, lại không làm điều gì sai, hắn cũng muốn để cho bọn họ một đường lui. Điều duy nhất hắn lo lắng chính là Nam Cung gia cùng Ngụy gia liên thủ!
“Nói vậy ngươi không định xử trí Tiêu Vũ Tình?” Quả nhiên là hồng nhan họa thủy.
“Chân tướng như thế nào bây giờ còn chưa biết mà đã nói đến xử trí thì vẫn còn quá sớm. Mẫu hậu, ngươi yên tâm. Con nhất định sẽ cố gắng cho ngươi có cháu bế.” Còn phải xem Vũ Tình có chịu phối hợp hay không nữa.
Nhìn bộ dáng nửa đứng đắn nửa làm nũng của Chính Hiên, thái hậu cũng phải nở nụ cười, cơn tức giận vừa rồi tan thành mây khói. Thôi thôi, người trẻ tuổi này muốn thế nào thì thế đi, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì là được.
Trên đường cái xuất hiện hai nam tử tuấn tú làm cho người ta nhịn không được phải ngoái lại nhìn, nhất là vị công tử đi trước, mắt ngọc mày ngài, trong tay đang vân vê một chiếc quạt, bộ dáng phong lưu tiêu sái không biết đã chiếm được trái tim của biết bao cô gái. Mà cái tên đầu sỏ gây nên kia còn hồn nhiên không biết, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Tiểu thư……” Tiểu thư rốt cuộc còn muốn chơi tới khi nào? Ngày hôm qua vừa ra khỏi cung liền hô luôn tự do vạn tuế, khuyên như thế nào cũng không chịu về nhà, bây giờ còn cứng rắn bắt nàng mặc nam trang, nói là để cho tiện hành tẩu giang hồ.
“Ngươi gọi ta là gì?” Tiêu Vũ Tình cả giận nói.
“Tiểu…… công tử. Chúng ta khi nào thì về phủ Thượng thư?“
“Ta còn lâu mới về. Cái tên cẩu hoàng đế kia nhất định đang chờ chúng ta chui đầu vào lưới, ta không đời nào đưa dê vào miệng cọp đâu!”
“Công tử, ngươi sao có thể nói Hoàng Thượng như vậy.” Tuy nói đúng là Hoàng Thượng đã trách lầm tiểu thư nhưng cũng không cần cứ mở miệng ra là nói cẩu hoàng đế chứ.
“Ta như thế là đã khách khí lắm rồi. Ôi, sao lại có thể bình yên như vậy? Cho dù không có đánh nhau thì ít nhất cũng phải có một màn bức hại dân nữ chứ, làm ta ngay cả cơ hội muốn thay trời hành đạo cũng không có.” Trước kia xem TV loại tình huống này không phải thường xuyên xuất hiện sao?
Lam nhi không nói gì nhìn Vũ Tình, đây…… Thật sự là tiểu thư nhà nàng sao? Sao……Sao lại độc ác như vậy? Lại đi tìm niềm vui trên nỗi thống khổ của người khác.
“Cha, cứu ta với…… Ta không muốn đi cùng hắn. Ta không muốn phải vào lầu xanh……”
Vũ Tình nghe thấy tiếng gọi không nhịn được mà nhăn lại đôi mi thanh tú, nói thì nói thế thôi, ông trời không cần nghe lời như vậy chứ?
Một gã nam tử mặc cẩm phục hoa lệ nhưng diện mạo lại thập phần hèn hạ tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của nữ tử đang la lên quát: “Đại gia mua ngươi đã là phúc khí của ngươi rồi. Ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Làm cô nương của Yên Vũ lâu rồi đến lúc nổi tiếng giàu có chẳng phải là tốt hơn chịu khổ nghèo rớt mùng tơi với cha ngươi hay sao.”
Nữ tử không để ý tới những lời dụ dỗ cưỡng bức của hắn, khóc lóc nói:“Cha, cứu ta a…… Cha……”
Con người chứ đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình, huống hồ người kia còn là cốt nhục do mình sinh ra, Quách lão cha quỳ xuống nói: “Đỗ thiếu gia, van xin ngươi, van xin ngươi buông tha Tiểu Xu, tiểu nhân nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, cảm tạ đại ân đại đức của ngài.”
“Ta cần một lão già như ngươi làm gì? Đại gia mua con gái ngươi không phải là để cho nàng ở trong này kêu cha gọi mẹ.” Đỗ Giai Trạch một cước đá ngã Quách lão cha, cứng rắn lôi kéo Quách Tiểu Xu đi.
Người vây xem rất nhiều nhưng lại không một ai dám ngăn cản, có lẽ là cố kỵ quyền thế nhà hắn, chỉ có thể tức giận mà không dám nói.
“Người ta đã nói là không muốn rồi, sao công tử lại ép buộc như vậy?” Vũ Tình xoay xoay chiếc quạt, soái khí xuất hiện trước mặt mọi người.
Hê hê, các tình yêu, Bi được gỡ lệnh cấm trong mí ngày Tết rùi ^^ Công sức xin xỏ rã họng mấy ngày liền đó >< Hôm nay có thể có 2 chương NKHP nhá, nhưng chỉ tội là phải chia nhỏ thui, vì Bi beta xong đoạn nào là đăng ngay đó, chứ thực ra viochan xong hết òy:”>
Lại nói vụ lì xì, 1 chương NKHP ngày mai ta sẽ send cho nàng Lucy, Ngọc Long Nữ muội và 5 ngườit đầu tiên trong NKHP c25.2 post trong hum nay nhé ^^ Nếu trong 5 ng` mà có những ai đã đc send rùi thì tính tiếp những ng` phía dưới.
@~^^~phjnphjn~^^~: hix, nàng đổi CNĐSL = NKHP đc hem ><?
“Tiểu tử không bíêt điều, dám quản chuyện riêng của bổn đại gia.”
“ Biết làm sao được, bổn thiếu gia ta lâu lắm không đánh nhau, tay chân ngứa ngáy, ngươi lại cố tình làm cho người ta vừa nhìn thấy đằng sau đã muốn đạp cho phát vào mặt.” Đừng trách nàng trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tướng mạo của tên Đỗ công tử này thật sự nàng không dám khen tặng.
Quách Tiểu Xu vừa thấy Vũ Tình đã như gặp đại cứu tinh, chạy đến đằng sau nàng, yếu ớt nói:“Công tử, van xin ngươi cứu ta với.”
“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết rồi.” Đỗ Giai Trạch vung cánh tay nhằm về phía Tiêu Vũ Tình.
Vũ Tình bình tĩnh cười cười, quay người lại, quăng ngã Đỗ Giai Trạch. Người vây xem không khỏi ủng hộ đứng lên, tên ác bá này cũng có ngày hôm nay.
Gia nô Đỗ phủ thấy thế chạy tới dìu thiếu gia của bọn hắn, ngược lại còn bị Đỗ Giai Trạch mắng mỏ:“Các ngươi là một lũ ngu ngốc, mau xông lên cho ta.”
Loại trường hợp này Vũ Tình đã quá quen thuộc. Bởi vì người theo đuổi nàng thật sự rất nhiều, đương nhiên đại bộ phận chỉ có thể đem mảnh tình này chôn dấu ở trong lòng, nhưng cũng có một số lại muốn dùng sức mạnh rồi cuối cùng bị nàng đánh cho bầm dập mặt mũi (bichan: tỷ thiệt bạo lực T^T). Triệt quyền đạo của nàng đối với cao thủ như Chính Hiên, Cẩn Hiên, Vô Dạ thì có lẽ là vô dụng, nhưng đối với cái loại gia nô ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ này thì thừa sức.
Kết thúc bằng một cái gạt chân sạch sẽ lưu loát, nàng thoải mái giải quyết bọn họ.
Đỗ Giai Trạch sau đó sợ hãi rút lui, vừa chạy vừa thâm hiểm nói:“Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Nói xong chật vật chạy trốn cùng lũ gia nô nhà hắn.
Nhân vật chính chạy, mọi người cũng thấy chẳng còn gì nữa liền tản hết ra. Cha con Quách gia quỳ gối xuống trước mặt Vũ Tình: “Đa tạ ơn cứu giúp của công tử.”
“Mau mau đứng lên, ta chỉ tiện đường giúp đỡ thôi.” Nàng thực không hiểu, mấy người cổ đại này sao lại thích quỳ xuống như vậy. Lúc nâng Quách Tiểu Xu dậy, nàng rõ ràng nhìn thấy mặt Quách Tiểu Xu đỏ ửng, trong mắt mang theo ngượng ngùng lại có chút kiều mỵ. Vũ Tình thất kinh: Không phải chứ? Nàng không phải là thích ta đấy chứ? Nghĩ lại mới thấy mình hiện tại đang là một mĩ nam anh tuấn tiêu sái, cho dù có bị thích thật cũng không có gì là lạ. Thật là đau đầu…… Nàng đâu có muốn mang một đống nợ phong lưu về nhà.“Các ngươi sao lại gặp phải tên ác bá kia thế?”
Quách lão cha vẻ mặt sám hối:“Đều là tại ta không tốt, vài ngày trước vì phải chữa bệnh cho mẹ của Xu Nhi [bichan: tên này độc thật đó, tưởng cv mới thế, ai ngờ bản gốc cũng thế =))] nên đã vay nhiều tiền của Đỗ thiếu gia, nhà nghèo như chúng ta, người ta sao có thể dễ dàng đồng ý. Hắn liền giật dây xui ta bán con gái cho hắn, ta nhất thời ma xui quỷ khiến đã đáp ứng. Xu Nhi, cha thực sự xin lỗi ngươi a.”
“Cha, ngươi đừng nói như vậy. Con gái không có ý trách cha đâu.”
Nhìn hai cha con bọn họ tình thâm, Vũ Tình không khỏi xúc động. Nàng lấy ngân phiếu từ trong bao quần áo ra:“Số tiền này cho các ngươi, nếu như tên ác bá kia lại đến, các ngươi hãy đem tiền trả lại cho hắn.” Tuy rằng hành vi của tên Đỗ Giai Trạch kia làm người ta khinh thường, nhưng Quách lão cha dù sao cũng nợ tiền hắn. Thiếu nợ thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa. [1]
“Cái này……” Quách lão cha do dự, người ta vô duyên vô cớ giúp hắn, hắn đã vô cùng cảm kích rồi, làm sao còn dám nhận tiền của người ta.
“Nhận lấy đi.” Vũ Tình kiên quyết nói.
Quách lão cha liên mồm cảm tạ:“Đa tạ công tử, đa tạ công tử. Bất quá công tử, ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận. Tên Đỗ công tử vừa rồi là công tử của tri phủ mới nhậm chức, ỷ vào quyền thế của cha hắn làm xằng làm bậy, ngài đã cứu cha con chúng ta, hắn nhất định sẽ trả thù. Aizz, vẫn là Tiêu tri phủ tốt nhất.”
“Tiêu tri phủ? Là Tiêu Tề Uyên đại nhân sao?”
“Đúng vậy. Ở nơi Tiêu đại nhân quản lí, dân chúng an cư lạc nghiệp, ông ấy bây giờ đã là Thượng thư đại nhân.” Nói tới đây Quách lão cha lộ ra sắc mặt vui sướng, có thể thấy Tiêu Tề Uyên ngày thường rất được lòng dân.
Vũ Tình lộ ra ý cười sâu sắc.
Hai cha con Quách gia sau khi ngàn ân vạn tạ một phen thì rời đi.
Vũ Tình cùng Lam nhi đi ăn một bữa cơm thịnh soạn.
“Tiểu thư, vừa rồi ngươi có thấy bộ dáng Quách cô nương đối với ngươi ẩn tình đưa tình, lưu luyến không rời không? Ta thấy nàng tám phần là thích ngươi rồi.” Lam nhi nhịn không được chế nhạo nói. Tiểu thư thật sự là rất mê người, nếu không biết nàng thật ra là nữ nhi thì chỉ sợ chính mình cũng sẽ thích nàng mất.
“Quỷ nha đầu, ba hoa vừa thôi.” Vũ Tình cười nói.
Lam nhi không thèm quan tâm đến lời quở trách của Vũ Tình, nàng hiểu rõ tiểu thư sẽ không thực sự tức giận với nàng.“Tiểu thư, không ngờ lão gia lại có danh tiếng trong lòng dân đến như vậy.”
“ Đương nhiên rồi, cha ta mà lại.” Trong mơ nàng thường xuyên được nghe Ngạo Tuyết (vốn là Vũ Tình) kể rằng nàng cùng Tiêu Tề Uyên sống nương tựa lẫn nhau ra sao, yêu chiều nàng vạn phần như thế nào. Bất tri bất giác, Vũ Tình đã sớm coi Tiêu Tề Uyên như cha của mình.
“Lam nhi, ngươi làm sao…… A……” Vũ Tình cũng cảm thấy choáng váng, sau đó trước mắt tối sầm lại……
Trời mưa sao? Sao lại lạnh băng như vậy? Vũ Tình mông lung mở hai mắt, đầu tiên nhìn thấy một khuôn mặt không có chút hảo ý lại còn kèm theo nụ cười gian. Đầu óc nhanh chóng hoạt động, nàng cùng Lam Nhi đi ăn cơm, sau đó đột nhiên rất chóng mặt…… Hoá ra là bị đánh thuốc mê. Nàng lại liếc mắt một cái xem hoàn cảnh nơi này, thì ra là ở trong buồng giam. Còn Lam nhi đâu? Vũ Tình lo lắng nhìn xung quanh, trong góc âm u phát hiện thấy Lam nhi đang nằm cuộn mình. Không nhìn nam tử đang chắn ở phía trước, nàng lập tức hướng về phía Lam Nhi, thấp giọng kêu:“Lam Nhi, tỉnh lại…… Tỉnh lại đi……”
Lam nhi thấp giọng đáp một câu, chậm rãi mở mắt ra, mê man hỏi:“Nơi này là chỗ nào?” Nàng không phải đang cùng tiểu thư từ từ ăn đại tiệc sao?
Thấy Lam nhi đã tỉnh lại, Vũ Tình cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng lạnh lùng nói với nam tử:“Không biết Đỗ công tử mất nhiều công sức như vậy ‘mời’ chúng ta đến đây là có việc gì?”
[1] thiên kinh địa nghĩa: chỉ cái lẽ rất đúng xưa nay, ở đâu cũng thế, đời nào cũng thế, không có gì phải nghi ngờ