Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 41



Edit: diepthiendiem Beta: Viochan

Kim điện.

Hoàng Thượng còn chưa tới, lúc này là thời cơ tốt để chúng bách quan thảo luận, tăng cường tình cảm, những người cùng chung chí hướng chụm thành một khối đứng thảo luận.

“Liễu Đại nhân, ngươi nói việc này phải làm sao bây giờ?” Nhất đẳng hàn lâm học sĩ Tần đại nhân, người hôm đó một mực kiên trì muốn điều tra rõ thích khách vẻ mặt thất sắc nói với đại học sĩ Liễu Kính Minh đức cao vọng trọng.

“Đúng vậy! Làm gì bây giờ?” Một quan viên khác bên cạnh biểu tình cũng rất lo lắng nói.

“Các vị đồng đạo, đừng nóng vội, ta nghĩ việc này Hoàng Thượng tất biết cân nhắc.” Liễu Kính Minh vốn là người trấn định lúc này vẻ mặt cũng rất lo lắng, việc này nếu xử lý không tốt chỉ sợ sẽ khiến dân chúng phải chịu khổ.

“Aizz, Liễu Đại nhân, hôm đó ngươi cũng thấy đấy, Hoàng Thượng tức giận như vậy, sợ là…… haizz.” Tần đại nhân vừa thở dài vừa lắc đầu nói.

“Hơn nữa có gian thần mê hoặc triều đình, Hoàng Thượng sợ là sẽ bị kẻ gian mê hoặc. Hừ……” Một viên quan trẻ tuổi vừa phẫn hận nói vừa liếc nhìn Ngụy đại Thừa tướng đang đứng bên kia, phía đó cũng đang thảo luận cực kì náo nhiệt, chỉ có điều hoàn toàn trái ngược với bên này, bọn họ thảo luận mặt mày hớn hở!

“Vương Thượng thư, ngươi vừa nói ai là gian thần a?” Lí Thành một bộ “miệng nam mô bụng một bồ dao găm” chậm rãi đi về phía Vương thượng thư, mỉm cười hỏi.

“Hừ, Lý đại nhân, ai là gian thần ngài phải rõ hơn ta mới phải chứ.” Vương Thượng thư cũng mỉm cười hỏi ngược lại, có điều ánh mắt thì không hề cười.

“Ồ, cái này ta cũng không rõ lắm, hơn nữa đương kim hoàng thượng nhìn thấu mọi việc, Vương đại nhân nói như thế, chẳng lẽ ý ngài là Hoàng Thượng không biết nhìn người, là một hôn quân.” Không hổ là lão hồ li, câu nói đầu tiên đã làm đối phương nói không nên lời.

“Hừ, hạ quan chưa bao giờ nói Hoàng Thượng là hôn quân, chỉ là có người ỷ mình là nguyên lão hai triều, đi khắp nơi giả lời Hoàng Thượng, lừa gạt Hoàng Thượng.” Vương Thượng thư dù sao tuổi trẻ khí thịnh, nói một mạch không chút kiêng dè.

“Không biết có phải Vương Thượng thư định nói lão phu hay không?” Lúc này Ngụy Trọng Hiền đang đứng nhìn một bên mới tươi cười hỏi Vương Thượng thư. Chính nụ cười này làm cho những người hiểu hắn trong lòng không khỏi một trận rét run

“Không dám, chỉ là ngẩng đầu ba thước có thần phật minh giám, người làm người biết, trời biết, đất biết, Thừa tướng đại nhân, chúng ta làm quan phụ mẫu phải vì dân suy nghĩ, không thể vì lợi ích của bản thân mà làm cho dân chúng bị vây trong chiến loạn, ngài nói có đúng không?” Vương Thượng thư chỉ mỉm cười, trên mặt trào phúng rõ ràng.

“Ngươi…… Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi dám phỉ báng Thừa tướng đại nhân.” Lí Thành vừa nghe thấy liền tức giận chỉ thẳng vào Vương Thượng thư mắng to.

“Ồ, hạ quan vừa rồi có nói gì đó phỉ báng Thừa tướng đại nhân sao? Các vị đồng đạo các ngươi nói xem, những câu vừa đây của hạ quan có câu nào là phỉ báng Thừa tướng đại nhân? Hay là Lý đại nhân ngài cho rằng hạ quan có câu nào đó nói về Thừa tướng đại nhân?” Vương Thượng thư vẻ mặt vô tội nói. Tuổi còn trẻ đã lên đến chức Thượng thư, hắn cũng không phải người vô dụng.

“Ngươi vừa mới…… Hừ, tự người biết rõ!” Đúng vậy! Hắn vừa rồi quả thật đã không trực tiếp phỉ báng Thừa tướng, nhưng ý tứ này, ở đây làm gì có ai nghe không hiểu, nếu hắn nói ra thì chẳng phải là thừa nhận Thừa tướng chính là tên gian thần kia sao? Vương Thượng thư này thật đáng chết,  dám giăng cạm bẫy để chờ hắn tiến vào!

“À, Lý đại nhân chẳng lẽ cho rằng câu ‘Người nào đó ỷ mình là nguyên lão hai triều, đi khắp nơi giả lời Hoàng Thượng, lừa gạt Hoàng Thượng’ của hạ quan là đang nói Thừa tướng đại nhân đấy chứ? Ôi! Lý đại nhân, ngài không thể đổ oan cho hạ quan được a! Thừa tướng đại nhân của chúng ta mỗi ngày đều vất vả lao lực vì ‘nước’, có thể nói là dồn hết tâm sức, điều này, ngài không phải là người rõ ràng nhất sao? Sao có thể hiểu sai lệch đến vậy chứ? Không thể, không thể nào.” Vương Thượng thư như giật mình nói rồi lại lắc đầu. Không hổ là người đọc sách, mắng chửi người không cần đến lời lẽthô tục.

“Ngươi……” Lúc này đến phiên hắn nói không nên lời, mặt  đỏ bừng, lại không thể làm gì được.

“Ha ha…… Vương Thượng thư đã quá khen rồi, san sẻ nỗi lo nước nhà chính là việc mà thần tử như ngươi và ta phải làm, huống hồ lão phu thân là Thừa tướng đương nhiên phải gánh vác muộn phiền giúp Hoàng Thượng rồi.” Thấy Lí Thành không còn lời nào để nói, Ngụy Trọng Hiền cười ha ha nói, trưng ra bộ dáng hiền thần. Trong lòng thật giận nghiến răng: Chết tiệt, một Liễu Kính Minh còn chưa đủ sao, nay ngay cả một Thượng thư nhỏ nhoi như ngươi cũng dám lấy lão phu ra làm trò đùa, hừ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chờ đến khi lão phu làm hoàng đế thì việc đầu tiên ta làm chính là lôi ngươi ra chém đầu.

“Hoàng Thượng giá lâm.” Một giọng thái giám bén nhọn vang lên, bách quan lập tức đứng về vị trí của mình, chia làm hai hàng. Toàn bộ đại điện  thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hoàng đế đi vào cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thấy hoàng đế ngồi xuống long ỷ (ghế rồng), bách quan lập tức quỳ gồi, hô to:“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nhất thời toàn bộ đại điện đều rung lên.

“Bình thân.” Chính Hiên trầm giọng nói.

“Tạ Hoàng Thượng.” Lại là một lần đồng thanh hô.

Chính Hiên quét mắt một lượt qua chúng bách quan, vẻ mặt bí hiểm. Kỳ thật hắn đã sớm đến đây, một tràng “chỉ cây dâu mà mắng cây hoè” (tỉa đểu đó) phấn khích trên triều một chữ hắn cũng không bỏ sót. Lời lẽ hùng hồn của Vương Thượng thư làm cho hắn không nhịn được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thấy Ngụy Trọng Hiền ăn quả đắng, tâm tình không kìm được sung sướng a! Trong lòng cảm thấy rất có hảo cảm với Vương Thượng thư.

“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.” Giọng nói bén nhọn của thái giám âm lại vang lên.

“Thần có việc khởi tấu. Hoàng Thượng, thần vừa mới nhận được tin tức khẩn cấp từ tám trăm dặm ngoài biên quan(cửa khẩu), nói nước Tinh Nguyệt  đã đóng mười vạn quân ở biên cảnh, cũng tuyên bố nếu trong vòng 3 ngày không để Đoan Mộc An quay về thì sẽ huy động binh mã tấn công chúng ta.” Binh bộ Thượng thư đứng ra nói với Chính Hiên.

“Cái gì, nước Tinh Nguyệt sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy?” Chính Hiên vừa nghe, vẻ mặt khiếp sợ.

“Hoàng Thượng, nước Tinh Nguyệt đầu tiên là phái người ám sát Hoàng Thượng, rồi sau đó lại điều mười vạn đại quân đóng ở biên giới hai nước nhanh như vậy, chứng tỏ bọn chúng rõ ràng đã có âm mưu từ sớm.” Lí Thành bước ra khỏi hàng nói.

“Đoan Mộc Tuấn khinh người quá đáng, hắn nghĩ trẫm dễ bị khinh thường đến thế sao? Dám can đảm khiêu chiến quyền uy của trẫm, trẫm nhất định sẽ làm cho hắn hối hận về hành vi của mình.” Chính Hiên oán hận nói.

“Hoàng Thượng, nước Tinh Nguyệt này rõ ràng là tìm cớ tấn công ta, hiện tại bọn họ điều mười vạn đại quân, tướng sĩ biên thành sợ rằng sẽ không ngăn cản được, xin Hoàng Thượng hãy điều binh đi biên giới, để cho bọn họ biết Long Hiên hoàng triều chúng ta không phải cái mà bọn họ có thể mơ tưởng đến.” Lí Thành thấy hoàng đế hình như rất tức giận, “rèn sắt khi còn nóng”(thừa cơ) bẩm tấu.

“Được……” Chính Hiên còn chưa nói hết, một giọng nói đã cắt ngang.

“Hoàng Thượng, không thể, chiến loạn xảy ra thì người chịu khổ là dân chúng, không thể dễ dàng tuyên chiến a!” Vương Thượng thư chen ngang nói.

“Vương đại nhân, người ta đã khiêu chiến, chẳng lẽ chúng ta còn trốn tránh hay sao? Nếu vậy chẳng phải là khiến cho bọn chúng chê cười, mặt mũi của Long Hiên hoàng triều để ở đâu?” Lí Thành hừ lạnh nói.

“Lý đại nhân, chính vì Long Hiên hoàng triều là một nước lớn nên càng cần có phong phạm của một nước lớn, huống hồ vụ án Đoan Mộc An còn chưa điều tra rõ, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Vương Thượng thư phản bác nói.

“Đoan Mộc An phái người ám sát Hoàng Thượng, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, còn gì không rõ ràng cơ chứ? Hơn nữa cũng rất rõ ràng là hoàng đế nước Tinh Nguyệt đã bày mưu đặt kế. Hoàng Thượng, nếu lần này không giáo huấn nước Tinh Nguyệt một trận thì Long Hiên hoàng triều ta sao còn có thể đối mặt với các nước khác, việc này liên quan đến tôn nghiêm của đất nước, xin Hoàng Thượng lập tức phái binh đi đến biên thành.”

“Hoàng Thượng……” Vương Thượng thư còn muốn nói tiếp.

“Được rồi, đừng nói nữa, Liễu Đại nhân, ngươi nghĩ thế nào?” Chính Hiên ngược lại quay sang hỏi Liễu Kính Minh từ nãy tới giờ vẫn không nói gì, thời khắc như thế này hắn không phải nên nói gì đó sao?

“Thần thầm nghĩ nói một câu, là vua một nước, bất luận quyết định điều  gì cũng phải nghĩ đến dân chúng trước tiên, mọi việc đặt dân chúng lên hàng đầu, dân làm trọng, quân vì khinh, xã tắc thứ chi.(vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân)” Liễu Kính Minh từng là thầy của Chính Hiên, hắn lúc này chỉ hy vọng có thể thông qua biện pháp này giúp Hoàng Thượng không bị tức giận che mất tâm trí.

“Lời nói của thầy, trẫm vĩnh viễn khắc trong tâm khảm, trẫm cũng sẽ làm mọi việc lấy dân làm trọng.” Chính Hiên khiêm tốn thụ giáo nói.

“Hoàng Thượng, lời nói của Liễu Đại nhân không phải là không có lý, chỉ là nếu không chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến lúc nước Tinh Nguyệt thật sự đánh vào thì ta nhất định sẽ bị đánh cho trở tay không kịp.” Ngụy Trọng Hiền sợ hoàng đế bị Liễu Kính Minh thuyết phục, vội vàng nói.

“Thừa tướng nghĩ rất đúng ý trẫm, hơn nữa nước Tinh Nguyệt dám cả gan ám sát trẫm, chuyện này trẫm làm sao có thể bỏ qua được?” Chính Hiên âm trầm nói rồi lại nói với bách quan,“Trẫm quyết định điều mười lăm vạn binh đi biên thành, nếu Đoan Mộc Tuấn cúi đầu xưng thần, chuyện cũ trẫm sẽ bỏ qua, nếu vẫn cứ khăng khăng một mực thì trẫm nhất định sẽ san bằng nước Tinh Nguyệt.”

“Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng chớ xem nhẹ việc xuất binh, từ xưa binh giả hung dã(chiến tranh là việc không tốt), xin Hoàng Thượng cân nhắc. Thần vẫn cảm thấy chuyện nước Tinh Nguyệt phái người ám sát Hoàng Thượng không phải đơn giản như vậy, thần nguyện đích thân sang nước Tinh Nguyệt điều tra rõ việc này, xin Hoàng Thượng ân chuẩn.” Liễu Kính Minh thấy Hoàng Thượng muốn xuất binh, quỳ xuống  nói.

“Chuyện thích khách trẫm đã điều tra rõ, Liễu Đại nhân không cần nói thêm nũa. Về phần xuất binh, trẫm làm sao lại không biết chiến tranh hung hiểm.” Chính Hiên bất đắc dĩ nói, đột nhiên ngữ khí thay đổi,“Nhưng, Đoan Mộc Tuấn đầu tiên là không để ý đến tình hữu nghị, phái người ám sát trẫm, bây giờ lại bất chấp quan hệ hữu hảo hai nước, cố ý khơi mào chiến loạn, trẫm nếu không đón đầu thống kích thì khó đảm bảo rằng hắn sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước, đến lúc đó dân chúng sẽ lầm than. Vì con dân của ta, vì uy nghiêm của đất nước, vì tôn nghiêm, trẫm nhất định phải xuất binh. Liễu Đại nhân đừng nói thêm gì nữa.” Thấy Liễu Kính Minh vẫn còn muốn nói, Chính Hiên khoát tay ngăn lại.

“Thần…tuân chỉ.” Liễu Kính Minh thấy hoàng đế cố ý như thế,  im lặng lui xuống. Chính là trong lòng không khỏi nghi hoặc: Hoàng Thượng luôn luôn sáng suốt, tại sao lần này lại khư khư cố chấp như vậy! Hơn nữa hình như cũng quá thiếu kiên nhẫn, khác quá xa so với tính cách bình tĩnh trầm ổn của hắn từ trước. Chẳng lẽ……

p/s: huhu T.T dạo này bạn Vi bận lắm, kiểm tra liên miên, có thời gian rỗi Vi sẽ làm rồi post ngay, mọi ng đừng giục Vi nha ^^ thui Vi đi học sử đây, mai ktra rùi

“ Được rồi, mọi chuyện cứ thế mà làm.”

“Hoàng Thượng anh minh, Hoàng Thượng anh minh.” Lại là tiếng hô đồng thanh liên tục, chẳng qua thanh âm rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, Vương Thượng thư không chủ trương xuất binh cũng phải bất đắc dĩ hô theo, thanh âm đương nhiên là yếu đuối vô lực.

“Hoàng Thượng, không biết ấn soái do ai nắm giữ?” Ngụy Trọng Hiền vái chào(chắp tay lại rồi cúi người) nói với Chính Hiên. Đây mới là điều hắn quan tâm nhất, có đánh nước Tinh Nguyệt hay không hắn không cần biết, quan trọng nhất chính là binh quyền. Bây giờ Âu Dương Cẩn Hiên tuy rằng không chết, nhưng lại đang bị thương, không thể cầm binh, đây chính là thời cơ tôt nhất để hắn cướp lấy binh quyền.

“À?” Chính Hiên cúi đầu giống như tự hỏi, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu lên nói với mọi người,“Bây giờ Cẩn vương bị thương, đang phải tĩnh dưỡng, không thể cầm binh, không biết các vị ái khanh thấy trong triều có ai có thể đảm đương được trọng trách?” Nói xong giả như vô tình liếc nhanh Ngụy Trọng Hiền một cái.

“Hoàng Thượng, thần thấy Thượng Quan tướng quân có thể đảm đương trọng trách.” Chính Hiên vừa nói xong, Ngụy Trọng Hiền lập tức đề nghị.

“Ồ, Thượng Quan tướng quân?” Chính Hiên nhìn Thượng Quan Kiệt ngay lúc này vẫn mỉm cười như trước, hừ, quả nhiên, cơ hội tốt như vậy, ngươi mà không đoạt binh quyền vào tay thì sẽ không là Ngụy Trọng Hiền.

“Hoàng Thượng, Thượng Quan tướng quân tuổi còn rất trẻ, việc này quan hệ trọng đại, tốt nhất là để cho một tướng quân có kinh nghiệm dày dặn cầm binh, thần thấy trọng trách nên giao cho Trần tướng quân.” Vương Thượng thư nói. Thượng Quan Kiệt này chính là người của Ngụy tặc, binh quyền giao cho hắn chẳng phải đồng nghĩa với việc rơi vào tay Ngụy tặc sao.

“Hoàng Thượng, Trần tướng quân dày dặn kinh nghiệm, nhưng hắn đã nhiều năm chưa cầm binh, chỉ sợ sẽ không quen! Trần tướng quân.” Ngụy Trọng Hiền tỏ vẻ đã đoán trước được nói.

“Vâng, thần đã già rồi, không cầm binh được nữa, chuyện này nhường cho người trẻ tuổi thôi!” Trần tướng quân tóc đã có sợi bạc nhưng tinh thần vẫn chấn hưng vẻ mặt không cam lòng hùa theo Ngụy Trọng Hiền. Trong lòng phẫn hận không thôi: Gian tặc, hắn đã sớm có kế hoạch từ trước nên mới bắt người nhà của ta đi để ép ta. Xem ra ta đã già rồi, không còn khí phái vạn dặm giết địch năm đó nữa, ta còn có nhiều điều vướng bận, aizz, không ngờ ta tung hoành sa trường vài thập niên, mà hôm nay lại……, ha ha…… Nực cười a!

“Trần tướng quân ngươi……” Vương Thượng thư vẻ mặt không tin nổi nhìn Trần tướng quân, không tin một Trần tướng quân luôn một lòng vì nước, ghét cái ác như kẻ thù lại lùi bước vào lúc này. Chẳng lẽ hắn không rõ việc này quan trọng đến thế nào sao, không lẽ hắn cũng đã bị Ngụy Trọng Hiền mua chuộc rồi?

“Hoàng Thượng, nhìn chung thì chỉ có Trần tướng quân và Thượng Quan tướng quân có thể đảm đương trọng trách, mà Trần tướng quân lại đã lớn tuổi, cho nên chỉ có Thượng Quan tướng quân mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng…… Thượng Quan tướng quân dù sao cũng còn trẻ, lần này chẳng những là phải cầm binh mà quan trọng hơn là phải xử lý tốt chuyện với nước Tinh Nguyệt, chỉ sợ Thượng Quan tướng quân……” Chính Hiên nhíu mày nói.

“Thượng Quan tướng quân tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã lập nhiều công lớn, trong triều hiện này ngoài Cẩn vương thì Thượng Quan tướng quân là nổi tiếng nhất, điểm ấy, ta tin rằng các vị đồng đạo đều có thể thấy. Hơn nữa Thượng Quan tướng quân mưu lược cũng không thua Cẩn vưong, cho nên thần cho rằng, Thượng Quan tướng quân là người thích hợp nhất.” Ngụy Trọng Hiền bày ra bộ dạng tình thế bắt buộc.

“Nhưng……” Chính Hiên vẫn còn do dự nói. Lão tặc, ngươi đúng là thành tinh rồi a! Biết về hành quân đánh giặc là Cẩn Vương có quyền lên tiếng, lời hắn nói sẽ không có ai nghi ngờ nên mới năm lần bảy lượt lôi Cẩn Hiên vào.

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có người tốt hơn để chọn sao? Hay là Cẩn Hiên có thể cầm binh được?” Ngụy Trọng Hiền từng bước ép sát. Trong lòng đắc ý nghĩ: Âu Dương Chính Hiên, cho dù ngươi có biết dã tâm của lão phu nhưng không có chứng cớ thì ngươi có thể làm gì được lão phu chứ? Cho dù ngươi biết lão phu muốn đoạt binh quyền thì ngươi làm được gì đây? Còn không mau ngoan ngoãn mà dâng hai tay cho ta, ha ha ha……

“Ngươi……được, được lắm, Thượng Quan Kiệt.” Chính Hiên bất đắc dĩ, hét lớn.

“Hạ quan có mặt.” Thượng Quan Kiệt đứng ra trả lời. Hắn vẫn cứ mỉm cười như thể người mà mọi người vừa nói đến không phải là hắn.

“Bây giờ trẫm phong ngươi làm đại nguyên soái, lãnh mười lăm vạn binh lập tức đi biên thành.” Chính Hiên vẻ mặt lòng không cam tình không nguyện hạ chỉ.

“Thần lĩnh chỉ.” Thượng Quan Kiệt mặt vẫn tĩnh như nước nói. Ngừng một chút rồi nói tiếp:“Thần nhất định không phụ sự kì vọng của Hoàng Thượng. Xin Hoàng Thượng cứ yên tâm.”

“Ừm.” Chính Hiên gật nhẹ. Lại nhìn về phía Ngụy Trọng Hiền, chỉ thấy hắn vẻ mặt tươi cười, giống như người vừa mới được thụ phong là hắn, khiến Chính Hiên thấy mà chỉ muốn lao xuống đánh vào mặt hắn. Hừ, để xem ngươi còn có thể cười bao lâu?

Trong thư phòng tại phủ Thừa tướng, Lí Thành vẻ mặt nịnh nọt vui mừng nói với Nguỵ Trọng Hiền đang ngồi trên nhuyễn tháp(ghế tựa có nệm):“Chúc mừng Thừa tướng, a, không, phải là Hoàng Thượng mới đúng, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, bây giờ binh quyền đã nằm trong tay, ngài hẳn là có thể đăng cơ xưng đế được rồi.”

“Ha ha…… Nói rất đúng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Ngụy Trọng Hiền vừa đập bàn vừa cười to nói.

“Tại sao?”

“Hiện tại có mười lăm vạn đại quân đang ở trong tay ta, Âu Dương Chính Hiên nhất định sẽ phòng bị khắp nơi, hơn nữa Âu Dương Cẩn Hiên tuy rằng bị thương nhưng vẫn là mối nguy hiểm rất lớn. Không làm thì thôi chứ đã làm thì nhất định phải thành công.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hửm?” Ngụy Trọng Hiền trầm tư một chút, quay đầu nhìn người có khuôn mặt vẫn mang nét tươi cười đứng một bên không nói gì – Thượng Quan Kiệt:“Thượng Quan tướng quân, ngươi hãy lập tức mang mười lăm vạn đại quân đi biên cảnh.”

“Thừa tướng, sao lại thế? Ngươi thật sự muốn Thượng Quan tướng quân xuất binh đi biên cảnh?” Lí Thành nghi hoặc hỏi.

“Ha ha a…… Đúng vậy, phải đi chứ, không làm bộ như vậy thì sao có thể khiến cho Âu Dương Chính Hiên lơi lỏng cảnh giác? Bổn tướng làm sao có thể một lần là thành công? Ha ha……” Ngụy Trọng Hiền gian gian cười nói, cười đến mức làm cho Lí Thành mồ hôi lạnh chảy ròng, Thượng Quan Kiệt lại vẫn cứ mỉm cười nhìn Ngụy Trọng Hiền, có vẻ như không phản ứng gì với việc này, chỉ có một tia âm ngoan trong mắt đã bán đứng hắn.

“Làm bộ?” Lí Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ nói,“A, hạ quan hiểu rồi, hạ quan hiểu rồi, đầu tiên cứ để cho Thượng Quan tướng quân cầm quân đi biên cảnh, chờ khi Hoàng Thượng lơi lỏng cảnh giác sẽ bảo Thượng Quan tướng quân âm thầm mang quân đội về kinh thành, chờ lệnh Thừa tướng, tuyệt, tuyệt a! Thừa tướng anh minh a! Thừa tướng anh minh.”

“Ha ha…… Thượng Quan tướng quân, ngươi hẳn là biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Ngụy Trọng Hiền híp mắt nhìn Quan Kiệt nói.

“Hạ quan đã hiểu, hạ quan cáo lui.” Thượng Quan Kiệt vái chào bước ra khỏi phòng.

Sau khi Thượng Quan Kiệt đi, Ngụy Trọng Hiền gõ gõ mặt bàn trầm tư.

“Thừa tướng, sao vậy?” Lí Thành đến gần bên người Ngụy Trọng Hiền hỏi.

“Xích Âm đâu? Lão phu không phải đã bảo hắn đến đây rồi sao?” Nhớ đến Xích Âm ngạo mạn vô lễ, cuồng vọng tự đại, nửa nam nửa nữ, Ngụy Trọng Hiền liền hận đến nghiến răng, chỉ hận không thể cho hắn thiên đao vạn quả.

“Hạ quan đã cho người đi gọi.”

“Thế tại sao hắn còn chưađến?”

“Hắn phái người đến nói, nói……” Lí Thành dừng lại, không dám nói thêm gì nữa.

“Nói cái gì?” Ngụy Trọng Hiền u ám hỏi.

“Hắn nói hắn phải phục vụ mỹ nhân, không có thời gian, còn nói, nếu Thừa tướng thật sự tìm hắn có việc thì phải đích thân đến chỗ hắn.” Nói xong ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Ngụy Trọng Hiền, nhanh chóng cúi đầu.

“Thật quá lớn mật, Xích Âm, lão phu không đem ngươi thiên đao vạn quả, lão phu sẽ không phải Ngụy Trọng Hiền.” Quả nhiên, Ngụy Trọng Hiền tức giận gạt tất cả ấm chén trên bàn xuống đất.

“Thừa tướng bớt giận, sao phải vì hắn mà tức giận?” Lí thành vừa lau mồ hôi lạnh vừa khuyên nhủ.

“Hừ, hắn mấy ngày nay có động tĩnh gì không?” Ngụy Trọng Hiền hừ lạnh một tiếng. Dù Xích Âm theo giúp hắn nhưng hắn không hề tin tưởng, bởi vậy lúc nào cũng phái người đi theo dõi. Hừ, Thánh Xích chủ tử của Xích Âm cũng không phải hạng người thiện lương, sao lại thật tình giúp hắn được.

“Bẩm Thừa tướng, hắn mấy ngày nay đều phái người mai phục tại Cẩn vương phủ, chờ bắt Tiêu Vũ Tình.”

“Tiêu Vũ Tình? Chính là hoa khôi của Yên Vũ Lâu sao?”

“Vâng, nghe nói bộ dạng của nàng còn đẹp hơn cả thiên tiên, phàm là nam nhân không ai không bị nàng mê hoặc. Xích Âm sợ là cũng bị nàng mê hoặc, cho nên mới suốt ngày phái người mai phục bên ngoài Cẩn vương phủ.”

“Hừ, hoá ra là đồ sắc lang, không làm nổi việc lớn. Còn phía Cẩn vương phủ có động tĩnh gì không?”

“Cẩn vương phủ có điểm kỳ quái, đột nhiên gọi đến một đám thợ xây và thợ thủ công, không biết là đang xây cái gì.”

“Ô, Âu Dương Cẩn Hiên lại muốn đùa giỡn gì đây? Hừ, mặc kệ ngươi có bất cứ chiêu gì, lão phu cũng không sợ, Lí Thành, cho người giám sát Cẩn vương phủ, có động tĩnh gì lập tức báo cho lão phu.”

“Vâng.”

Ngự thư phòng, Chính Hiên thay vì vẻ bất đắt dĩ đáng ra nên có trên mặt lại là nét hưng phấn, khóe miệng cong lên, trong mắt tản mát ra một loại thị huyết quang mang, con mồi đã cắn câu.

“Thượng Quan Kiệt đã xuất kinh rồi chứ?” Chính Hiên vừa như không chút để ý nghịch nghịch chén trả, vừa hỏi Trần Hàn đang cung kính đứng ở trước mặt.

“Đúng vậy, thưa Hoàng Thượng.”

“Tốt, nói cho hắn biết, tất cả tiến hành theo kế hoạch.” Chính Hiên đập bàn nói.

“Vâng.” Nháy mắt đã không thấy bóng người.

Nhìn ngự thư phòng trống không, trong lòng Chính Hiên tràn ngập thân ảnh Vũ Tình, khóe miệng nhếch lên, khác với nụ cười lúc trước, nụ cười tươi lúc này tràn đầy tình yêu và sủng nịnh với Vũ Tình: Tình Nhi, Ngụy Trọng Hiền đã từng bước một nhảy vào cạm bẫy chúng ta giăng, mưu kế của ngươi thật sự là cao a! Ngay cả trẫm cũng cảm thấy không bằng, ngươi thật sự là một kì nữ tử a! Bây giờ ngươi đang làm gì? Cái gọi là sân bóng rổ kia của ngươi chắc là đã xây xong rồi chứ? Sân bóng rổ đó rốt cuộc là cái gì? Thật sự khiến cho trẫm tò mò không thôi!

Tâm động không bằng hành động, vẫn là tận mắt thấy thì tốt hơn. Rốt cục để thoả mãn lòng hiếu kỳ, hơn nữa cũng vì rất nhớ Vũ Tình, Chính Hiên nhanh chóng chạy ra khỏi ngự thư phòng, đi về hướng Cẩn vương phủ. Hết chương 41

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.