Đêm nay ánh trăng thật đẹp a! Tiêu Vũ Tình ngẩn người nhìn ánh trăng, không biết Chính Hiên bên kia thế nào? Hẳn có thể thành công bắt được Ngụy Trọng Hiền không? Mọi chuyện hẳn là đã ổn thoả cả rồi.
“Vũ Tình, ngươi đang lo lắng cho hoàng huynh sao?” Cẩn hiên nhẹ nhàng đi đến sau lưng Vũ Tình.
“Cẩn Hiên ngươi đi kiểu gì mà không phát ra tiếng động nào vậy? Ngươi chuẩn bị định hù chết ta có phải không?” Vũ Tình sẵng giọng trách.
“Là do ngươi đang thất thần thôi. Ánh trăng đêm nay đẹp đến vậy sao?” Cẩn Hiên tò mò ngẩng đầu nhìn ánh trăng, kỳ thật hắn biết Vũ Tình không có ý như vậy a!
“Ừ, tối nay thật yên tĩnh.”
“ Trong Hoàng cung chỉ sợ sẽ không yên tĩnh như vậy. Ngươi lo lắng cho hoàng huynh phải không?” Thật ra hắn hỏi là hỏi vậy thôi, nhìn bộ dáng Vũ Tình đã biết là nàng rất lo lắng.
“Sao ta phải lo lắng cho hắn? Chẳng lẽ kế sách của ta không đáng tin hay sao? Huống hồ hắn cũng không cần ta phải lo lắng.” Võ công hắn cao cường như vậy, lại có nhiều người bảo vệ, ta cần gì phải lo lắng cho hắn chứ.
“Vậy tại sao ngươi lại đứng ngồi không yên như thế?”
“Ta có sao? Đâu có, ta còn lâu mới phải thế.”
“Nếu lo lắng, tại sao không quay về hoàng cung ở bên cạnh hắn?” Vũ Tình rõ ràng lo lắng mà lại giả vờ như không thèm để ý. Có lẽ trái tim nàng lúc này đã sớm bay đến bên người hoàng huynh, chỉ là không hiểu tại sao nàng có chết cũng không chịu quay lại hoàng cung.
“Ta còn lâu mới quay về, nếu vào rồi thì ta sẽ không ra được nữa, cho dù thực sự lo lắng thì sao chứ, ta cũng không muốn giống như con chim hoàng yến sống trong một nhà giam hoa lệ, hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng người khác hãm hại.” Vũ Tình cuối cùng vẫn thừa nhận rằng nàng đang lo lắng cho Chính Hiên.
Trong mắt Cẩn Hiên hiện lên một chút ảm đạm, nếu không có bức tường thành không thể vượt qua kia thì Vũ Tình chỉ sợ đã sớm lựa chọn. Như thế cũng sẽ không khiến cho hắn càng lún càng sâu, khó có thể tự kềm chế như bây giờ. Tình yêu quả nhiên là đáng ghét, không thể ngờ Cẩn vương gia không gì không làm được cũng sẽ có ngày hôm nay.
Y Hàn vội vàng đi vào hậu viện,“Tham kiến Vương gia.”
Cẩn Hiên có chút khó chịu bước lại gần:“Y hàn, có chuyện gì vậy?” Tốt nhất là có chuyện quan trọng thật, dám quấy nhiễu hắn tâm sự với Vũ Tình.
Y Hàn cúi đầu, biết rõ Vương rất thích quý phi nương nương mà còn dám quấy rầy bọn họ. Nhưng việc này rất quan trọng, Ngụy công tử có vẻ rất gấp gáp: “Ngụy công tử có việc cầu kiến.”
“Ngụy công tử? Ngụy công tử nào?” Họ Ngụy, chẳng lẽ là……
“Là công tử của Ngụy Trọng Hiền.”
“Được, bổn vương đi gặp, Vũ Tình, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.” Ngụy Tử Tề đến thật không đúng lúc, trước đây hắn cũng đã từng cứu bổn vương, hẳn là một người trung nghĩa.
“Được rồi. Ta cũng không phải trẻ con, đâu phải nhoáng một cái là không thấy đâu nữa, hơn nữa ngươi còn có nhiều thị vệ như vậy, sợ ta chạy mất sao? Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không tự dưng mất tích.” Nàng từng nghĩ Cẩn vương phủ có vẻ tự do, cuối cùng lại phát hiện hoá ra muốn chạy khỏi Cẩn vương phủ còn khó hơn cả trốn khỏi hoàng cung. Cẩn vương phủ phòng vệ rất nghiêm mật, chẳng trách Xích Âm và Mị Ảnh không dám tiến vào.
Nghe Vũ Tình cam đoan rồi Cẩn Hiên mới yên tâm đi ra ngoài.
Ngụy Tử Tề sốt ruột đi đi lại lại trong đại sảnh đường, thấy Cẩn Hiên đi ra lập tức đón đầu, thở dài nói:“Vương gia!”
“Ngụy công tử đêm khuya đến đây không biết có gì chỉ bảo?” Nguỵ Tử Tề mặc dù đã cứu hắn, nhưng cảnh giác vẫn tốt hơn. Hắn xuất hiện vào lúc này có chút kỳ quái.
“Xin Vương gia hãy nhanh chóng tiến cung cứu giá, chỉ có ngài mới cứu được Hoàng Thượng.” Chẳng những là vì cứu Hoàng Thượng mà còn là vì cứu phụ thân hắn. Hắn không thể để cho phụ thân mắc thêm lỗi lầm nữa. Thân là thần tử, thân là một người con, cho dù sau này phụ thân không tha thứ cho hắn thì hắn cũng phải làm như vậy.
“Cứu giá? Cứu giá cái gì?” Cẩn Hiên cố ý hỏi.
“ Ta…… Cha ta bức cung(Vi : vào cung bức ép). Bây giờ đang dẫn người tiến vào đó rồi ! ” Nói đến bức cung mà vương gia sao vẫn còn có thể bình tĩnh như nước thế này? Chẳng lẽ hắn không lo lắng cho tính mạng của Hoàng Thượng sao?
“Hắn dựa vào cái gì mà dám làm thế?” Phải thử hắn một chút, nếu có thể thu nạp giúp triều đình là tốt nhất. Vừa có một tấm nhiệt huyết báo đáp nước nhà mà võ công cũng rất cao. Người hiền tài như vậy không thể để uổng phí!
“Thực ra, Thượng Quan Hiệt là người của phụ thân ta, hắn căn bản không ra khỏi kinh thành. Tình thế lúc này vạn phần nguy cấp, xin Vương gia lập tức tiến cung.”
“Chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi làm sao bổn vương có thể tin tưởng được? Không chừng ngươi chính là đang giúp phụ thân dẫn bổn vương vào cung, ý muốn mưu hại bổn vương gia đó chứ.” Hắn còn chưa thể trăm phần trăm xác định Ngụy Tử Tề chính là cao nhân che mặt ngày đó.
Ngụy tử tề xuất ra lệnh bài của Vương gia:“Chỉ bằng cái này.”
“Ngươi quả nhiên chính là người ngày đó đã cứu bổn vương. Bổn vương xin cảm tạ! Có điều, Ngụy công tử không cần lo lắng, thực ra mọi âm mưu của phụ thân ngươi đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Thượng.” Chỉ dựa vào một mình Ngụy Trọng Hiền hắn mà muốn đảo điên Long Hiên hoàng triều ư ? Buồn cười đến cực điểm!
“Như vậy cha ta……” Dựa theo quốc pháp của bổn quốc, hình phạt dành cho âm mưu soán vị là treo cổ, nặng thì tru di cửu tộc, xử tử chặt đầu lăng trì(Vi : lăng trì là xé xác phanh thây á). Hắn đã chậm một bước, cuối cùng vẫn không thể tránh cho bi kịch phát sinh.
“Ngụy công tử hẳn là rất rõ ràng hành vi của phụ thân ngươi không phải là tội ác bình thường, hắn phạm trọng tội đủ để sát nhà diệt tộc.”
“Cầu xin Vương gia hãy cứu phụ thân ta một mạng, Tử Tề nguyện ý đi theo làm tùy tùng, suốt đời trung thành với Long Hiên hoàng triều, chết không hối tiếc. Nhưng chỉ xin ngươi hãy cứu phụ thân ta.”
“Cứu phụ thân ngươi là việc không thể. Có điều, bổn vương sẽ cầu tình với Hoàng Thượng chỉ giết kẻ phạm tội thôi! Hoàng huynh lấy nhân(Vi : nhân từ ế) trị quốc, hắn sẽ tha cho nhà họ Ngụy.” Khả năng của hắn cũng chỉ có thể làm đến thế này mà thôi, coi như báo ơn cứu mạng của Ngụy Tử Tề, nể tình mà giúp đỡ.
“Vương gia, Tử Tề cả gan cầu xin Vương gia một chuyện.” Ngụy Tử Tề quỳ xuống:“Gia phu(Vi : chỉ cha của ng` nói) cho dù phạm vào trọng tội thì hắn cũng là phụ thân ta, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, ta thật không muốn nhìn hắn rơi vào kết cục thê lương. Tử Tề nguyện ý nhận trừng phạt thay cho phụ thân. Xin Vương gia thành toàn.”
Cẩn Hiên thở dài một hơi,“Ngụy Trọng Hiền đã sinh ra được một người con trai tốt.”
Vũ Tình tiếp tục ngẩn người ngắm trăng, sao lâu như vậy rồi mà Chính Hiên vẫn không có tin tức gì? Không phải là thật sự đã xảy ra chuyện gì chứ? Không thể nào, hắn võ công cao cường như vậy, lại có Dật Hiên ở bên cạnh hỗ trợ. Ta lại ép hắn phải mặc nhuyễn vị giáp vào đề phòng vạn nhất! Nhưng nếu có sự cố ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Nếu hắn bị thương, hoặc là……thâm chí chết, phải làm sao bây giờ? Ý nghĩ này làm cho nàng hoảng sợ, nguy hiểm như vậy lẽ ra nàng nên đi theo hắn mới đúng, tại sao lại cứ cố chấp vì cái gọi là tự do mà từ bỏ người mình yêu? Vũ Tình rốt cuộc đứng ngồi không yên, lo lắng không ngừng ở hậu viện, hận không thể vào hoàng cung ngay lúc này, nhìn thấy người mình muốn gặp. Tâm động không bằng hành động, Vũ Tình không kiềm chế nổi nỗi nhớ nhung trong lòng, lao ra khỏi Cẩn vương phủ.
Khi vừa lao ra ngoài vương phủ, đột nhiên dường như có người tới đứng trước mặt nàng. Người nọ hình như là mặc hắc y, trong đêm tối gần như là nhìn không rõ. Không phải là ma đấy chứ? Hay là mình lo lắng quá mà sinh ra ảo giác? Cố gắng dụi mắt, không phải, đúng là có một người, hơn nữa người kia thực âm trầm(Vi : có thể hiểu là ngầu đó =0=), cảm giác rất quen thuộc, có điểm làm cho người ta rét run.
“Xin hỏi, ngươi là người hay là ma vậy ?” Thật ra nàng không cần lễ phép làm gì, sợ hãi đến thế này rồi mà còn phải lịch sự nói ‘xin hỏi’.
“Tiêu Vũ, ngươi rốt cục cũng ra rồi.” Nàng đã đợi khoảng vài ngày rồi mà Tiêu Vũ cứ như con rùa rụt đầu trốn tránh trong Cẩn vương phủ. Cẩn vương phủ bảo vệ nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, huống hồ Cẩn vương gia cũng không ra khỏi phủ. Nàng đang nghĩ sẽ không có cơ hội để giết Tiêu Vũ mà không ngờ nàng ta lại tự chui đầu vào lưới.
Mẹ ơi, giọng nói này là…..Mị Ảnh?” Không xui xẻo vậy chứ? Ta vừa mới ra ngoài được thôi mà? Chẳng lẽ Mị Ảnh vẫn luôn trốn ở đây sẵn sàng phục kích ta ?
Hắc y nhân xoay người, quả nhiên là Mị Ảnh. Nàng ta tươi cười vẻ thắng lợi : “Ta xem ai còn có thể cứu ngươi? Tiêu Vũ, còn không chuẩn bị chịu chết đi?” Mị Ảnh rút ra vũ khí tùy thân, nhằm về phía Vũ Tình. Hôm nay nếu không giết được nàng ta thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Vũ Tình nuốt nước bọt,“Chậm đã, ta thật sự rất muốn rất muốn biết, ngươi tại sao nhất định phải giết ta? Cho dù ngươi phán người khác tội chết thì ít nhất cũng phải nói cho người ta biết tội danh chứ?” Cứ như vậy mà chết thì thật oan uổng! Ta còn chưa gặp tiểu Hiên tử, người ta không muốn cứ thế này mà chết đâu.
“Được, ta sẽ cho ngươi biết. Ngươi đã yêu một người không nên yêu.” Nói tới đây, ánh mắt Mị Ảnh trở nên hung dữ, cứ như Vũ Tình thật sự đã cướp đoạt bảo bối tâm can của nàng ta vậy.
Đúng là Chính Hiên rồi, Tiểu Hiên Tử chết tiệt, Tiểu Hiên Tử thối tha, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Ở trong cung có một đám đông nữ nhân rồi mà còn chưa thấy đủ, ra bên ngoài phong lưu thì lại là một sát thủ. Làm hại ta ở trong cung bị người hãm hại, ở ngoài cung bị người đuổi giết, lần này nếu ta không chết, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ. Ta muốn phá huỷ hậu cung của ngươi.
Lúc Vũ Tình còn đang thầm mắng Chính Hiên thì Mị Ảnh đã lao về phía nàng. Vũ Tình bỏ chạy, dù gì nàng cũng là cao thủ đai đen triệt quyền đạo, thân thủ cũng nhanh nhẹn, miễn cưỡng còn có thể tránh thoát một đao này. Nhưng dù có qua được chiêu này thì chiêu tiếp theo phải làm sao bây giờ? Vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.(Vi : trong 36 kế, chuồn là thượng sách)
Mị Ảnh thấy không thể một nhát dứt điểm, ra tay lại càng thêm độc ác, mỗi một chiêu đều muốn dồn Vũ Tình vào chỗ chết.
Vũ Tình muốn chạy vào Cẩn vương phủ, nhưng ý định của nàng đã sớm bị Mị Ảnh phát hiện, nhất quyết ngăn chặn đường đi của nàng. Ngay từ lần đầu tiên giao đấu, Mị Ảnh đã biết nàng không có võ công. Lần này nhất định có thể giết nàng.
“Ngươi có biết vì sao hắn không thích ngươi không? Chính là bởi vì ngươi độc ác, một nữ nhân ác độc như ngươi thì làm sao hắn có thể thích được?” Võ công đánh không lại nàng thì chỉ có thể đánh vào tâm lí. Hy vọng là có thể thành công chứ nếu không cái mạng nhỏ của nàng đành phải để lại vậy!
“Cái gì? Hắn với ngươi nói như vậy sao ?” Mị Ảnh vẫn không ngừng tấn công Vũ Tình, nhưng rõ ràng là đã bị nàng làm ảnh hưởng, ra tay càng ngày càng chậm.
“Đúng vậy, chính hắn đã nói như vậy. Hắn nói ngươi vừa độc ác mà bộ dạng lại còn xấu nữa, cho dù không có ta thì hắn cũng sẽ không thích ngươi.” Vũ Tình tăng tốc độ chạy. Mị Ảnh này đúng là ngu ngốc, mãi mà không khôn lên được. Cùng một chiêu dùng hai lần vẫn còn bị lừa.
“Ngươi…… Ha ha, ngươi còn dám gạt ta sao ? Hắn sẽ không nói như vậy đâu. Lần trước ngươi cũng đã lừa ta như vậy.” Không ngờ vẫn còn bị nàng lừa, Mị Ảnh thật muốn đâm đầu vào tường.(Vi : chết tỷ chưa, vừa chê ngta ngu xong)
“Ha ha ha, không đến nỗi ngốc quá. Cuối cùng cũng có điểm tạm chấp nhận được.” Thảm rồi, bị phát hiện rồi, sao Mị Ảnh lại đột nhiên trở nên thông minh thế chứ?
Mị Ảnh không thèm chơi trò trốn tìm với nàng, phi thân ngay đến trước mặt Vũ Tình. Chĩa đao vào nàng, hung dữ nói:“Tiêu Vũ, ta xem ngươi chạy đi đâu.” Một đao trước mắt sẽ đâm trúng Vũ Tình……
‘Keng……’ Đao trong tay Mị Ảnh bị hất bay ra. Lại không thành công, Mị Ảnh phẫn nộ nhìn về phía người mới tới, người nọ lại làm cho nàng thở dài một hơi. Mị Ảnh nàng tung hoành giang hồ, chưa từng biết sợ một người nào, chỉ là Cẩn Vương gia thật sự có hơi khủng bố. Nàng cũng tự biết mình căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Vũ Tình vui cười nói:“Hì hì, ta không sao.” May mà hắn tới kịp lúc. Tính ra thì Cẩn Hiên đã cứu nàng không dưới ba lần, không phải, thực ra mà nói thì gần như mỗi khi nàng gặp nguy hiểm người bảo vệ nàng vẫn luôn là Cẩn Hiên. Nàng thật sự hy vọng người tới cứu nàng là Chính Hiên nhưng không thể rồi, hắn bây giờ chắc là vẫn còn đang ở trong cung.
Vũ Tình không sao cả lại khiến Cẩn Hiên hơi nổi giận:“Ngươi đã cam đoan là tuyệt đối sẽ không mất tích rồi mà, sao còn chạy ra ngoài chứ? Vũ Tình, ngươi có biết khi ta quay lại hậu viện không thấy ngươi đâu ta lo lắng đến thế nào không?”
“Ta…… Ta chỉ là rất muốn gặp Tiểu Hiên Tử.” Vũ Tình giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Là nàng không đúng, nàng lẽ ra nên nghe lời Cẩn Hiên, không nên bốc đồng như vậy.
Hoá ra nàng không để ý việc nguy hiểm đến tính mạng chỉ là vì muốn gặp hoàng huynh, việc đã đến nước này, hắn còn có thể nói gì mà làm gì nữa chứ? Chuyện duy nhất hắn có khả năng làm, có lẽ chính là rời khỏi đây.
“Mị Ảnh, ngươi thật to gan, dám ở Cẩn vương phủ giương oai.” Mị Ảnh đã nhiều lần muốn giết Vũ Tình, hắn không thể tha cho nàng thêm nữa, cho dù Vũ Tình không thích hắn, hắn cũng không thể để cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn Vũ Tình.
“Cẩn Vương gia, Mị Ảnh không dám đối nghịch với ngài, nhưng Tiêu Vũ Tình ta không thể không giết.” Nàng hận Vũ Tình đến cực điểm, lúc này đã bất chấp sợ hãi, cho dù giết Vũ Tình rồi bị khắp thiên hạ đuổi giết, trời đất không dung tha, cho dù Vô Dạ có hận nàng đi nữa. Chỉ cần có thể giết Tiêu Vũ Tình thì tất cả đều xứng đáng.
“Nếu vậy bổn vương không thể tha cho ngươi.” Cẩn Hiên vốn không muốn giết người, là Mị Ảnh tự tìm đến con đường chết thì chẳng thể trách được hắn.
Mị Ảnh lúc này đã trở nên điên cuồng, một lòng chỉ muốn giết Tiêu Vũ Tình. Nàng dùng hết công lực toàn thân bay lên lao về phía Vũ Tình. Lúc này có Cẩn Hiên ở bên cạnh, Vũ Tình nàng còn lâu mới sợ. Cẩn Hiên luôn luôn là thần hộ mệnh của nàng!
Cẩn hiên không phụ sự kì vọng, dễ dàng kẹp lấy được loan đao của Mị Ảnh, nhẹ nhàng cử động tay, đao liền bị gãy thành hai nửa.
“A……” Mị Ảnh điên cuồng hét lên một tiếng, tức sùi bọt mép, trong đêm đen mái tóc bay tứ tung y như một nữ quỷ. Ánh mắt của nàng thay đổi, biến thành sắc đỏ thẫm đáng sợ, thoạt nhìn thật đẫm máu.
Vũ Tình có chút sợ hãi, cầm lấy ống tay áo Cẩn Hiên:“Cẩn Hiên, nàng làm sao vậy?” Mị Ảnh sao lại biến thành như vậy? Thật đáng sợ! Nàng từng nghe người ta nói một câu: Nữ nhân một khi đã điên lên thì còn đáng sợ hơn nam nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Thật là có lý.
“Nàng luyện tà công.” Cẩn Hiên thân thủ bảo vệ Vũ Tình, sợ Vũ Tình bị thương tổn.
Ngón tay Mị Ảnh trở nên rất dài, bàn tay xẹt qua tường đều lưu lại những dấu vết thật sâu.
“Oa, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.” Không ngờ lại có thể nhìn thấy những chiêu thức võ công dưới ngòi bút của Kim Dung tiên sinh ở nơi này, thật sự rất vinh hạnh, nói thật, Mị Ảnh đúng là có điểm giống Mai Siêu Phong trong « Anh Hùng Xạ Điêu », dám yêu dám hận.(Vi : zê, bạn Vi mới xem lại phim, ko ngờ lại thấy trong truyện ^0^)
“A?” Vũ Tình đột nhiên nói một câu này khiến Cẩn Hiên có điểm không hiểu. Nhưng Mị Ảnh đã lao tới tấn công, Cẩn Hiên trở nên gấp rút đề phòng, một người một khi đã điên lên thì sẽ không dễ đối phó.
Trong lúc điên cuồng võ công Mị Ảnh lại mạnh thêm một tầng, nàng thừa dịp Cẩn Hiên chưa chuẩn bị kịp đột nhiên xoay người nhằm về phía Vũ Tình. Cẩn Hiên phát hiện ra ý đồ của nàng khi đã quá muộn, Mị Ảnh đã nắm được yết hầu của Vũ Tình, có thể vặn gãy cổ nàng bất cứ lúc nào.
Đột nhiên một thanh kiếm bay qua, đâm xuyên qua ngực Mị Ảnh. Mị Ảnh không tin nổi cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm đã đâm trúng nàng, lẩm bẩm nói:“Vô ngân kiếm.” Nàng buông cổ Vũ Tình ra, xoay người quả nhiên nhìn thấy Vô Dạ, đến chết nàng cũng không tin rằng Vô Dạ thật sự sẽ giết nàng: “Ngươi thật sự vì nàng………..mà giết ta?”
“Ta không phải đã từng nói với ngươi rồi sao ? Nếu ngươi thương tổn đến nàng, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Mị Ảnh cười đến thực xinh đẹp,“Ha ha ha…… Ngươi thực sự vì nàng mà giết ta? Ta không ngờ ngươi thật sự sẽ giết ta. Đúng là quá buồn cười, ngày đó ta vì ngươi giết sư phụ, hôm nay ngươi vì một Tiêu Vũ mà giết ta. Vô Dạ, ngươi có biết lúc trước ta tại sao lại giết sư phụ không?”
“Sư phụ đối xử với chúng ta không tốt.” Mỗi ngày lúc nào cũng bắt bọn họ phải giết người, khi huấn luyện hơi không hài lòng một chút liền đánh liền mắng, chưa bao giờ coi bọn họ là con người, bọn họ đã sớm không thể chịu nổi. Mị Ảnh giết hắn cũng là điều dễ hiểu.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng…..chỉ như thế thôi sao? Hừ, ha ha ha…… Ta giết hắn là vì ngươi, ngươi biết không? Còn nhớ chuyện sư phụ muốn chúng ta đấu võ, nói kẻ làm sát thủ như chúng ta, muốn giết người khác trước tiên phải giết người một nhà đã, chúng ta quyết chiến tất sẽ làm hoặc ngươi chết hoặc ta sống. Thật ra sư phụ vốn vẫn luôn thích ta, cho nên hắn sẽ không để ta chết, hắn nhất định sẽ khiến ngươi phải chết. Vì ngươi ta đã giết hắn, để giết hắn ta không tiếc hy sinh sắc đẹp mà đi dụ dỗ hắn. Chỉ là ta…… Ta không ngờ hôm nay ngươi lại đối xử với ta như vậy.” Nhưng nàng không hề hối hận, không hề hối hận đã vì hắn mà giết sư phụ, lại càng không hối hận đã yêu thương hắn.
“Sư phụ nói rất đúng, sát thủ thật sự không thể động tình.” Mị Ảnh không phải là vì động tình mới rơi vào kết cục này sao? Vô Dạ không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy. Nhưng hắn cũng không hề hối hận, vì Vũ Tình, cho dù trước đó hắn đã biết chân tướng thì vẫn sẽ hành động thế này.
“Vô Dạ, ngươi có biết vì sao ta không gọi ngươi là sư huynh không? Bởi vì ta không muốn làm sư muội ngươi, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là làm thê tử của Vô Dạ. Năm bảy tuổi ngươi gánh tội thay ta bị sư phụ trách phạt, từ đó ta đã quyết định, kiếp này ta muốn làm thê tử của Vô Dạ ngươi cho dù phải trả bất cứ giá nào.”
Những lời của Mị Ảnh làm Vũ Tình cảm động, đột nhiên cảm thấy Mị Ảnh thật ra rất đáng thương, yêu một người mà phải đau khổ như vậy, lại còn bị chính người mình yêu giết chết. Nhưng Vô Dạ tại sao lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ là vì cứu ta? Chẳng lẽ Vô Dạ hắn……
“Thâm tình của ngươi không nên dành cho ta.” Mị Ảnh là người con gái mĩ miều xinh đẹp, nàng có thể có rất nhiều lựa chọn, đâu phải không có hắn thì không được.
“Nhưng ta lại chỉ thích ngươi mà thôi.” Trong lòng nàng chỉ tràn ngập hình ảnh của hắn, nàng còn có thể làm sao đây? Nàng không có cách nào giúp bản thân mình không nghĩ đến hắn nữa, nàng cũng không thể quên hắn, được huấn luyện cùng một chỗ với hắn tuy rằng gặp phải không ít khổ cực nhưng đó chính là những ngày tháng tốt đẹp nhất trong trí nhớ của nàng.
“Ta sẽ không bao giờ thích ngươi.”
“Vô Dạ, ngươi thật vô tình. Đến bây giờ, ngươi ngay cả gạt ta một chút…… Cũng không được sao?” Hừ, cho dù ta có chết cũng sẽ kéo theo cả người ngươi yêu chôn cùng, ta sẽ không chúc phúc cho các ngươi, ta sẽ không cho các ngươi hạnh phúc mỹ mãn.” Mị Ảnh xoay người, tay vung lên trước mặt Vũ Tình.
Vũ Tình ngửi thấy một mùi gì đó……
Vô Dạ dứt khoát rút thanh kiếm trên người Mị Ảnh rút ra, không chút tình cảm.
“A……” Mị Ảnh xoay người nhìn Vô Dạ lần cuối, mỉm cười rồi ngã xuống. Có lẽ có thể chết trong tay Vô Dạ là kết cục tốt đẹp nhất của nàng. Chỉ là hắn vì Tiêu Vũ mà giết nàng, nàng không cam lòng.
Vô Dạ ôm lấy thi thể Mị Ảnh mặt không chút thay đổi đi đến.
“Vô Dạ……” Vũ Tình bước lên, nàng cảm thấy trong chuyện này kẻ đầu sỏ gây nên chính là nàng, nếu không có sự xuất hiện của nàng thì tất cả đều sẽ tốt đẹp.
Vô Dạ ôm thi thể Mị Ảnh tiếp tục đi về phía trước, hắn sẽ an táng nàng chu đáo. Nàng cả đời không có nhà, xuống suối vàng chỉ mong nàng được yên ổn! Đúng rồi, hắn nhớ rõ đêm trước khi đấu võ, Mị Ảnh đã từng nói đùa với hắn rằng: “Nếu trong trận đấu ngày mai kẻ chết là ta, ngươi hãy đem ta chôn dưới hồ, như vậy thân thể sẽ không bị thối rữa.” Đúng vậy, việc hắn có thể làm chính là giúp nàng hoàn thành nguyện vọng này, hắn biết nàng thật ra rất đơn giản.
Vũ Tình nhìn Vô Dạ biến mất trong đêm đen, trong lòng có chút tư vị không hiểu là gì.
Chính Hiên vội vã chạy tới, nhìn thấy Vũ Tình rốt cục cũng yên lòng.“Tình Nhi……”
“Tiểu Hiên Tử, sao ngươi lại chạy tới đây, mọi chuyện được giải quyết hết rồi sao?” Cuối cùng là có chuyện gì vậy, dáng vẻ Tiểu Hiên Tử hình như rất sốt ruột.
“Ngươi không sao chứ? Trẫm thực lo lắng cho ngươi.”
“Lo lắng cho ta? Sao lại phải lo lắng cho ta, ta……” Vũ Tình đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mặt tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của Chính Hiên và Cẩn Hiên rồi không còn nghe thấy gì nữa.