“Con của Ngụy Trọng Hiền?” Hừ, hắn bây giờ còn có thể để ý mấy chuyện này sao? Hắn không cần biết cái gì mà Ngụy Trọng Hiền, gì mà loạn thần tặc tử. Hắn chỉ cần Tình Nhi của hắn tỉnh lại……“Ngươi tới đây làm gì?”
“Tiêu phi nương nương vẫn còn chưa chết, có thể để thảo dân thử một lần được không?” Hoàng Thượng là người đứng đầu một quốc gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Cẩn Hiên xông lên túm lấy Ngụy Tử Tề:“Ngụy công tử, ngươi nói cái gì? Ngươi có thể cứu Vũ Tình?”
Tại sao Vương gia lại lo lắng cho Tiêu phi nương nương như vậy? Chẳng lẽ lời đồn đại là có thật? Quên đi, đây cũng không phải là chuyện hắn cần quan tâm, cứu người quan trọng hơn.“Thảo dân không dám khẳng định, nhưng xin cho thảo dân thử một lần.” Hắn cũng không dám chắc chắn lắm, tất cả đều đành tuân theo ý trời vậy.
“Hoàng huynh, hay là cho Ngụy Tử Tề thử một lần đi? Bây giờ cũng không còn cách nào khác nữa.”
Bây giờ cũng chỉ có thể mong ngựa chết trở thành ngựa sống. Hoàng đế buông thanh kiếm, ý bảo Ngụy Tử Tề qua xem sao. Ngụy Tử Tề trước tiên bắt mạch cho Vũ Tình, quả thật là mạch không còn đập. Lại kiểm tra hô hấp của nàng, đã không còn hô hấp nữa. Xem ra cũng chỉ có thể làm thế này, Ngụy Tử Tề lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Vũ Tình. Thị nữ thông minh sớm đã chuẩn bị sẵn nước, Tử Tề tiếp nhận nước, nhẹ nhàng giúp Vũ Tình nuốt thuốc xuống.
“Như vậy là được sao?” Chính Hiên nhìn Vũ Tình nói, lúc này đến nửa điểm bộ dáng đế vương cũng không có. Hắn bây giờ chỉ là một người chồng bình thường đang hy vọng vợ mình tỉnh lại mà thôi.
“Thảo dân không hoàn toàn chắc chắn.” Còn phải xem số mệnh của Tiêu phi nương nương nữa. Hắn lại xem mạch cho Vũ Tình, rốt cục lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, mặt lộ vẻ vui mừng:“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, mạch nương nương đã đập lại rồi.”
Thật quá kinh hỉ, niềm vui sướng chết đi sống lại khiến hắn lao nhanh về phía Vũ Tình,“Thật tốt quá, thật tốt quá, Tình Nhi không sao rồi, Ngụy Tử Tề, trẫm sẽ trọng thưởng ngươi.”
“Hoàng Thượng, thật ra nương nương còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng.” Một gáo nước lạnh hung hăng hắt vào trái tim mỗi người, hắn cũng không muốn nói ra sự thật tàn khốc như vậy, nhưng không thể không thể.
Hoàng đế nghe vậy biến đổi sắc mặt,“Ngươi nói cái gì?” Hắn vừa mới nghĩ rằng hắn không mất đi Vũ Tình nữa, tại sao lại chém thêm một nhát đao vào miệng vết thương của hắn chứ?
“Thuốc vừa rồi chỉ có thể duy trì tính mạng cho nương nương trong vài ngày, để giải độc cho nương nương chỉ sợ phải mời đến Hoàng Anh.” Thiên hạ người có thể cứu Tiêu phi có khi cũng chỉ có nàng mà thôi.
“Hoàng Anh? Ngươi nói đến thiên hạ đệ nhất nữ thần y, Hoàng Anh của Thánh Tiên môn?” Nếu nàng có thể cứu Vũ Tình, bất luận phải trả giá đắt thế nào hắn đều chấp nhận, cho dù có muốn mạng của hắn hắn cũng nguyện ý.
“Đúng vậy.”
“Người đâu!” Hoàng đế quát lên.
Y Thiên bước ra, thở dài nói:“Hoàng Thượng.”
“Đi mời Hoàng Anh, bất luận thế nào cũng nhất định phải mời được nàng đến.” Có trói cũng phải trói nàng đến đây.
“Vâng.” Y Thiên đang muốn đi ra ngoài thì bị Ngụy Tử Tề ngăn lại:“Y thị vệ, xin hãy đợi đã.” Lại nói với Hoàng Thượng:“Hoàng Anh tính cách cổ quái, cứ đi mời nàng như vậy thì nàng sẽ không đến đâu.”
“Có bắt ép cũng phải lôi được nàng tới đây.” Hắn không tin còn có người mà Âu Dương Chính Hiên hắn không mời được.
“Cho dù có thể bắt được nàng tới nhưng nếu nàng không chịu chữa trị thì cũng vô ích. Hoàng Thượng, hay là hãy để thảo dân đi mời nàng. Thảo dân có quen biết với nàng, tin rằng có thể mời nàng đến dễ dàng hơn.” Chỉ cần nàng không vừa nhìn thấy ta liền cho một kiếm giết chết là tốt rồi.
“Trẫm cùng đi với ngươi.” Chỉ cần có thể cứu Vũ Tình, cho dù là phải cầu xin, hắn cũng sẽ cầu xin nàng đến.
“Hoàng huynh, hay là cứ để thần đệ đi thôi.” Hoàng huynh là vua của một nước, không thể dễ dàng mạo hiểm. Người của Thánh Tiên môn tính tình cổ quái, nửa chính nửa tà, mặc kệ ngươi là hoàng đế hay là Vương gia, bọn họ vẫn chỉ áp dụng quy tắc giang hồ mà thôi.
“Trẫm nhất định phải đi. Cẩn đệ, ngươi hãy chăm sóc Vũ Tình cho tốt.”
Cẩn Hiên thấy hoàng đế kiên quyết như vậy cũng không ngăn cản nữa, nói:“Được.” Cho dù Chính Hiên không nói thì chính hắn cũng sẽ làm như vậy. Hoàng huynh hẳn là có thể tự bảo hộ cho mình được.
Chính Hiên nhìn Vũ Tình một lần thật lâu rồi ra khỏi vương phủ. Hắn nhất định phải mời được Hoàng Anh!
Trên con đường bụi đất bay mù mịt, hai con ngựa bay nhanh chạy gấp, trong rừng chim bay cá nhảy sợ quá mà chạy mất, con người gấp rút vội vàng, trong tầm chỉ có phía trước…..(Vi: chết thật, cứ ngước thẳng thớn tnày á, ko nhìn trước sau trái phải gì có ngày tai nạn đó)
“Hoàng Thượng, nghỉ ngơi một chút đi, ngựa đã sắp không chạy nổi nữa rồi.” Bọn họ đã đi không ngừng nghỉ một ngày một đêm, bọn họ không nghỉ ngơi thì ngựa cũng phải nghỉ.
“Nghỉ ngơi? Trẫm có thể chờ nhưng Tình Nhi không thể chờ.”
Ngụy tử tề không nói gì, một hoàng đế mà si tình với phi tử lại còn suýt chút nữa đã tự tử như vậy hắn chưa từng gặp bao giờ, hắn còn có thể nói gì nữa đây? Ngay chính tiên đế năm đó sau khi Vũ phi qua đời cũng không đến mức khoa trương thế này. Xem ra Âu Dương gia bọn họ thật đúng là có gien si tình mà! (Vi: *giơ ngón tay cái* that’s right!)
Ngựa của hoàng thất đương nhiên là phải trải qua ngàn chọn vạn tuyển, nhưng hàng năm được nuôi dưỡng ở trong cung, bộ dáng đã sớm lặc lè. Huống hồ dù có là ngựa gì đi chăng nữa cũng không chịu nổi bị bọn họ ép buộc như vậy. Thực không may, ngựa không chống đỡ nổi nữa đã ngã quỵ. Chính Hiên vì một lòng thầm muốn nhanh tìm được Hoàng Anh cứu Vũ Tình nên ngay cả ngựa ngã hắn cũng không biết, cứ như vậy ngã xuống cùng ngựa.
Ngụy Tử Tề kinh hãi, vội vàng lập tức nhảy xuống theo, đỡ lấy hoàng đế:“Hoàng Thượng…… Cẩn thận……”
Hoàng đế nhìn ngựa vừa ngã xuống đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, bây giờ đến cả ngựa cũng không có nữa, chẳng lẽ Tình Nhi của hắn thật sự không cứu nổi sao? Không, chỉ cần có một tia hy vọng hắn sẽ không sẽ từ bỏ. Chính Hiên không chút nghĩ ngợi thi triển khinh công bay đi.
“Hoàng Thượng……” Ngụy Tử Tề không ngờ Hoàng Thượng lại dùng đến khinh công để bay, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bay một hồi lâu, rốt cục dừng lại trước một gian nhà trúc nhỏ. Nơi này rất yên tĩnh, chung quanh đều có trúc, còn có dòng suối nhỏ chảy róc rách, nghe thấy tiếng nước thanh thúy làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái đến không ngờ, có cảm giác như đang ở nơi thế ngoại đào nguyên, có thể xem là một nơi ẩn cư rất tốt. Nếu không có có Ngụy Tử Tề dẫn đường, hắn thật đúng là không tìm thấy được nơi này. Nhưng lúc này Chính Hiên không rảnh thưởng thức cảnh đẹp, bay lâu như vậy hắn đã sắp không trụ được nữa.
“Hoàng Anh ở đây thật sao?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nàng hẳn là vẫn ở đây.” Có điều nàng thỉnh thoảng cũng ra ngoài hành nghề y tế thế, nếu nàng không ở đây thì muốn tìm được sẽ rất khó.
Từ bên trong có một nữ tử mặc hoàng y(quần áo màu vàng) đi ra, vừa thấy Ngụy Tử Tề liền nóng nảy hỏi:“Ngươi tới đây làm gì?”
Ngụy Tử Tề khách khí nói:“Tiểu Bích cô nương, hôm nay tại hạ đến là có chuyện quan trọng muốn nhờ tiểu thư nhà ngươi.” Vì cứu mạng quý phi nương nương, có cầu xin nàng một chút cũng chẳng là gì.
Tiểu Bích nhướn mày nói:“Ồ? Ngụy đại công tử cũng có ngày phải cầu cạnh người khác.” Ngụy Tử Tề này lại dám đối xử với tiểu thư như vậy, làm hại tiểu thư mấy ngày nay tính tình thất thường khó chịu, mà người phải gánh chính là nàng đây chứ ai.
“Tiểu Bích cô nương, bây giờ ta không rảnh nói nhiều với ngươi, tiểu thư nhà ngươi có ở nhà không? Công tử nhà ta có việc muốn gặp nàng.”
“Tiểu thư nhà ta có ở nhà, nhưng……” Tiểu Bích cố ý kéo dài giọng, muốn để hai người phải chờ đợi, lát sau mới nói:“Nhưng nàng không muốn gặp ngươi, lại càng không muốn gặp cái người râu ria kia.”
Cái gì? Đường đường là hoàng đế mà lại bị nói thành người râu ria? Không sao, vì Vũ Tình hắn nhịn được.
“Ta nhất định phải gặp được nàng.” Ngụy Tử Tề tức lên xông vào bên trong, đi được một nửa thì bên trong đột nhiên bắn ra một cái kim châm, Ngụy Tử Tề không ngờ Hoàng Anh lại thực sự ác độc như vậy, đảo người tránh thoát ám khí của nàng. Nếu như bị nàng bắn trúng thì châm của nàn tất cả đều có độc, mà giải dược khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình nàng có.
Trong phòng truyền ra tiếng hét giận dữ,“Ngụy Tử Tề, ngươi còn dám tới đây, cút đi!”
“Hoàng cô nương, lần này tại hạ đến thật sự có chuyện quan trọng, mời ngươi ra đây sẽ biết.” Ngụy Tử Tề nói. Người của Thánh Tiên môn ai ai cũng quái dị. Tính ra hắn với Thánh Tiên môn cũng có chút quan hệ, trong Thánh Tiên môn có bảy đại Các chủ — Xích Chanh Lục Tử Thanh Lam Hoàng(Vi: ặc, Vi phải đi đọc lướt lại mới mò ra đủ 7 cái tên này đó @ @). Mà Chanh các các chủ đã từng dạy cho hắn một ít võ công.
Trong phòng không còn tiếng động. Chính Hiên lúc này lòng nóng như lửa đốt:“Hoàng cô nương, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ, xin cô nương hãy cứu thê tử ta một mạng.”
“Thê tử của ngươi là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta đâu? Ngươi ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì vì sao ta lại phải giúp ngươi?”
Ngụy Tử Tề tức giận, Hoàng Anh này đúng là quá không có tình người. Mạng người là chuyện hệ trọng, nàng thân là thầy thuốc sao có thể coi thường đến như vậy? Lại còn bất kính với Hoàng Thượng nữa, Ngụy Tử Tề hắn là một người trung quân ái quốc, hắn tuyệt đối không cho phép có người mạo phạm Hoàng Thượng(Vi: ng` ta có biết đâu hả giời?). Quá đáng quá rồi, cho dù nàng là bằng hữu(bạn) của hắn cũng không được. Tử Tề lao vào, Hoàng Anh còn đang nhàn nhã lau chùi cây đàn bảo bối của nàng nữa chứ. Ngụy Tử Tề càng thêm tức giận, cướp lấy đàn của nàng:“Hoàng Anh, ngươi còn có thể nhàn nhã như vậy sao?”
“Ngụy Tử Tề, ngươi còn dám vào đây? Ta đã nói rồi, ngươi còn dám vào, ta sẽ khiến cho ngươi không ra được nữa.” Tên Ngụy Tử Tề đáng giận này không ngờ lại trộm hết không chừa tí nào những viên thuốc mà nàng phải vất vất vả vả khổ luyện bào chế đến hai năm, thu thập rất nhiều kì trân dị thảo mới luyện thành được. Nếu không phải trước đó nàng cũng từng có lỗi với hắn thì nàng làm sao có thể buông tha cho hắn chứ.
“Lần trước không phải ta chỉ bị cắt có một tí da đâu, ngươi xẻo ta đến chết đi sống lại, còn lôi ta ra làm chuột bạch thí nghiệm thuốc, ta lấy của ngươi có mỗi mấy viên thuốc đâu phải là quá đáng? Cũng may có mấy viên thuốc kia mới bảo vệ được tính mạng của Tiêu phi. Rồi rồi rồi, chuyện lần trước coi như ta không đúng. Nhưng bây giờ chuyện này thật sự rất quan trọng, nếu ngươi không ra tay thì thiên hạ sẽ đại loạn.” Ngụy Tử Tề tuyệt đối không hề nói quá chút nào!
“Cái gì mà thiên hạ đại loạn, ngươi đang khoa trương quá đấy hả? À, ngươi vừa nói Tiêu phi cái gì cơ?” Khi nào thì lại xuất hiện một Tiêu phi thế này, Thánh Tiên môn các nàng không hề liên quan gì đến triều đình cả.
“Ngươi có biết nam tử bên ngoài kia là ai không?”
“Hắn là ai vậy?” Hoàng Anh nhìn nhìn nam tử anh tuấn đang đứng bên ngoài, từ ánh mắt hắn dường như thấy được một loại khí phách vương giả, nói vậy không phải người thường rồi.
“Hắn ta là quốc quân của nước ta, đương kim thiên tử.”
SPOIL :
Lệnh cho Tiểu Bích lấy ra hai chén rượu, cười nói:“Hoàng Thượng, hai chén rượu này trong đó có một ly là độc dược, ngươi chọn một ly đi. Nếu ngươi lựa chọn rượu độc, ta sẽ chữa trị cho Tiêu phi của ngươi. Nếu như ngươi lựa chọn rượu không có độc thì đó cũng là ý trời, Tiêu phi của ngươi ta không cứu được.”
“Hoàng đế?” Không ngờ lại là hoàng đế, nàng thật đúng là không nghĩ tới. Một người tôn quý như vậy mà lại đích thân từ xa xôi ngàn dặm tới đây mời nàng, thái độ còn rất đúng mực, không có nửa điểm ra vẻ hoàng đế, thật là có chút hiếm có.“Hắn vừa nói muốn ta cứu thê tử hắn, chính là Tiêu phi kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Tử Tề, ngươi hẳn là biết quy củ của ta, ta sẽ không đi cứu nàng đâu.” Hoàng Anh xoay người, nàng không đời nào muốn liên quan tới triều đình, nhất là có quan hệ với hoàng đế quý phi lại càng phiền toái, một khi đã có thì sẽ không thể rũ bỏ được.
“Hoàng Anh, chuyện này thật sự rất quan trọng. Tiêu phi không phải là phi tần bình thường, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì Hoàng Thượng cũng sẽ đi theo luôn, nước không thể một ngày không có vua, nếu hoàng đế mà chết thì thiên hạ thật sự sẽ đại loạn.” Hắn không tin Hoàng Anh lại thực vô tình như vậy.
Hoàng Anh hơi hơi chấn động, khinh thường nói:“Ngươi không phải là đang nói quá đấy chứ? Ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là ‘Vô tình nhất đế vương gia’(Vi: kẻ vô tình nhất là những kẻ đến từ nhà đế vương) sao? Từ xưa chẳng có hoàng đế nào chỉ chung thuỷ với một người cả, làm gì có ai không phải là kẻ bạc tình, nhu nhược, gặp một người yêu một người chứ? Cho dù hắn bây giờ thật sự sủng vị Tiêu phi gì gì kia thì sau này có khi sẽ đem nàng vứt đi như cái khăn lau. Đến lúc đó nàng kia sẽ sống không bằng chết, chi bằng chết luôn từ bây giờ thì lại tốt hơn. Nói không chừng hoàng đế sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ về nàng, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa.” Một hoàng đế vì phi tử mà chết, nói thật, nàng chưa từng gặp bao giờ.
“Đương kim hoàng đế nhân từ thánh minh, không giống tưởng tượng của ngươi đâu. Hắn thật sự là tình sâu nghĩa nặng vô cùng với Tiêu phi!” Trước khi hắn đến, Hoàng Thượng không phải đang trình diễn một màn sao? Nếu hắn không tới kịp lúc thì chỉ sợ Long Hiên hoàng triều bây giờ đã sụp đổ.
“Được, vậy ta sẽ thử hắn một lần. Nếu hắn thật sự chí tình chí nghĩa như ngươi nói thì ta sẽ cứu Tiêu phi kia.”
“Ngươi muốn thử như thế nào?” Ngụy Tử Tề mơ hồ cảm thấy không tốt. Hoàng Anh rất cổ quái, ai mà biết được nàng sẽ nghĩ ra cái chủ ý quỷ gì. Nhỡ mà chọc giận Hoàng Thượng thì tính mạng của nàng cũng khó giữ được.(Vi: ồ,lo cho ngta cơ đấy, chết nhá )
Hoàng anh lộ ra nụ cười gian trá, nàng thật muốn xem hoàng đế si tình đến mức nào?
Nàng để cho hoàng đế đứng phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, thật ra nàng thấy Chính Hiên có vẻ phong trần mệt mỏi, chỉ sợ vì vừa rồi phải tới gặp nàng đã bay rất lâu rồi, sắp không chịu nổi nữa. Thân là đế vương cao quý hắn sao có thể vẫn trụ ở đó được?
“Hoàng Anh, ngươi hình như hơi quá rồi đấy? Không ngờ ngươi lại bắt hoàng đế đứng ở bên ngoài phơi nắng gắt cả ngày. Ngươi có biết Hoàng Thượng để tới được đây đã phải bay bao lâu không?” Nếu là hắn thì đã sớm mệt mỏi suy sụp từ lâu rồi.
“Ngươi cảm thấy thế là quá đáng sao? Không như vậy thì làm sao thử được hắn có bao nhiêu phần chân tình.” Không ngờ hắn thật sự chịu đựng được. Hoàng Anh từ bi đi ra khỏi phòng.
Chính Hiên lập tức đón đầu:“Hoàng cô nương.” Vốn tưởng rằng nếu làm được thiên hạ đệ nhất nữ thần y thì chắc là phải có tuổi rồi, không ngờ lại là một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi như vậy.
“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng.” Hoàng Anh ôm quyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Hoàng cô nương, đừng đa lễ. Trẫm hôm nay tới đây là muốn xin cô nương hãy cứu thê tử của ta.”
“Hoàng Thượng đối với Tiêu phi có thể xem như tình sâu nghĩa nặng, nhưng bổn cô nương cứu người có một quy tắc, muốn cứu người đầu tiên phải giết người đã. Không biết Hoàng Thượng có dám lấy mạng đổi mạng hay không?” Ngụy Tử Tề nói hắn có thể tự tử vì Tiêu phi, ta nhất địng phải thử xem thế gian này thực sự có một đế vương như vậy hay không.
“Lấy mạng đổi mạng?” Chính Hiên nhíu mày, vậy là có ý gì? Là muốn mạng của hắn đổi lấy mạng Vũ Tình sao? Nếu là như vậy thật thì, hắn nguyện ý!
“Hoàng Anh, ngươi đang nói cái gì thế? Sao ngươi có thể làm như vậy?” Ngụy Tử Tề túm lấy Hoàng Anh. Hắn nói nhiều với nàng như vậy chẳng phải là không muốn hoàng đế chết hay sao, Hoàng Anh rốt cuộc lại còn không biết nặng nhẹ, tiếp tục đùa giỡn ư? Nàng từ khi nào có cái quy tắc ‘Lấy mạng đổi mạng’ quái dị này, sao hắn không biết?
“Đây là quy tắc của ta, không cần nói nhiều.” Hoàng Anh xoay người muốn đi vào trong.
“Đợi đã. Hoàng cô nương, trẫm nguyện ý lấy mạng đổi mạng.” Nếu Vũ Tình chết đi thì trên đời này cũng chẳng còn gì đáng để hắn luyến tiếc nữa.
Hoàng Anh lại một lần nữa khiếp sợ, hắn thật sự đồng ý rồi. Hừ, nói không chừng hắn chỉ nói miệng thế thôi, lời ngon tiếng ngọt ai mà không nói được chứ. Lệnh cho Tiểu Bích lấy ra hai chén rượu, cười nói:“Hoàng Thượng, hai chén rượu này trong đó có một ly là độc dược, ngươi chọn một ly đi. Nếu ngươi lựa chọn rượu độc, ta sẽ chữa trị cho Tiêu phi của ngươi. Nếu như ngươi lựa chọn rượu không có độc thì đó cũng là ý trời, Tiêu phi của ngươi ta không cứu được.”
Còn cần đến ý trời ư, hắn muốn chết chẳng lẽ cũng không được sao? Hoàng Anh này đúng là rất cổ quái. Có điều, Âu Dương Chính Hiên hắn vốn không tin vào ý trời, vận mệnh là do chính mình nắm giữ. Hắn sẽ không để cho mình không chết! Chính Hiên mỉm cười tự tin, đột nhiên cướp lấy hai chén rượu trong tay Tiểu Bích, uống vào cùng một lúc.
“Hoàng……” Ngụy Tử Tề muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Hoàng Anh mỉm cười nhìn hoàng đế nâng cốc uống hết rượu, không ngờ nàng thật sự gặp được một vị hoàng đế si tình. Coi như vì sự thâm tình của hắn, Tiêu phi kia nàng không thể không cứu, thật đúng là muốn xem xem rốt cuộc là nữ tử như thế nào lại có thể khiến hoàng đế trở nên như vậy. Cho dù có cướp người với Diêm vương nàng cũng không thể không làm, dù sao mấy chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp.
“Hoàng cô nương, xin ngươi tuân thủ lời hứa, đến Cẩn vương phủ cứu Tiêu phi.” Chính Hiên nghĩ rằng tính mạng mình đã không còn lâu nữa, khả năng sẽ không gặp được Vũ Tình lần cuối cùng. Không ngờ bọn họ cuối cùng vẫn phải âm dương cách biệt!(Vi: nguyên văn là “thiên nhân vĩnh cách”)
Cẩn vương phủ? Tiêu phi không phải thê tử của hoàng đế sao? Lẽ ra phải ở hoàng cung mới đúng chứ, sao lại ở Cẩn vương phủ? Chẳng lẽ Tiêu phi chỉ là phi tử của Cẩn Vương gia? Thế thì hoàng đế kia lo lắng cái gì chứ? Không đúng không đúng, hắn vừa nói Tiêu phi là thê tử của hắn….. Cái gì là cái gì thế này? Loạn quá đi mất! Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn!
“Hoàng Anh ta giữ lời nói. Đi thôi.”
Hoàng Anh đang định đi thì lại bị Ngụy Tử Tề ngăn lại:“Ngươi mau giải độc cho Hoàng Thượng đi.”
“Hắn không trúng độc thì vì sao phải giải độc?”
“Nhưng ngươi không phải vừa mới……”
“Một ly là độc dược, ly kia không phải giải dược thì là cái gì hả. Ngốc!” Hoàng Anh bất đắc dĩ lắc đầu, Ngụy Tử Tề này đúng là ngốc từ bản chất mà, sao nàng lại có một người bạn ngốc như vậy cơ chứ?
“Thì tại ngươi không nói rõ ràng mà.” Đúng là cái đồ quái thai, để xem sau này ai dám lấy nàng.
“Được rồi, chúng ta đi mau đi.” Chính Hiên kéo Hoàng Anh lôi ra ngoài, bây giờ một khắc hắn cũng không thể chần chừ, một lòng chỉ muốn bay trở về bên cạnh Vũ Tình.
Hoàng Anh bị lôi mạnh đi, nói:“Chờ một chút đã, ít nhất cũng phải để ta lấy cái hòm thuốc nữa chứ…..”