Lại quay về cung, trong lòng băn khoăn không yên, nàng trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại cam tâm tình nguyện trở về, không biết quyết định lần này là đúng hay sai? Trong hoàng cung thay đổi bất ngờ, âm mưu thâm hiểm khó lường, lại càng không muốn nhìn thấy những phi tần trong hậu cung, nếu nhìn thấy Chính Hiên ở cùng một người nào đó trong số họ, nàng sẽ không chịu nổi.
Chính Hiên hiểu rõ tâm tư của nàng:“Đừng lo lắng, trẫm đã nói thì sẽ làm. Kiếp này chỉ có một mình ngươi, trừ ngươi ra trẫm sẽ không yêu bất cứ ai khác.” Có ngươi là đủ rồi, hơn tất cả mọi thứ.
“Đây là thật lòng sao?” Nàng đương nhiên tin những gì Chính Hiên đã nói, nhưng thế sự khó lường, ai biết giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì? Trong hoàng cung lục đục với nhau nàng cũng không phải chưa từng thấy, vụ án kia của Dung phi đến bây giờ vẫn không có kết quả gì.
“Hoàn toàn thật lòng.” Trong thiên hạ còn nữ tử nào tốt hơn ngươi sao?
“Được, vậy về sau ngươi phải hứa không gặp nữ nhân khác, không được ở cùng nữ nhân khác, cho dù là Mộng phi cũng không được, ngươi có làm được không?” Nàng biết Chính Hiên đối với mộng phi không giống với những phi tử khác, nhưng cho dù có như vậy thì nàng cũng không thể chịu được chuyện trong lòng Chính Hiên còn có nữ nhân khác.
“Không ở cùng một chỗ với các nàng trẫm có thể làm được, nhưng còn không gặp các nàng thì hơi khó, cả ngày họ cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt trẫm, trẫm không gặp không được, hơn nữa mẫu hậu nhất định sẽ lấy cái gì mà có con nối dòng rồi hoàng tử này nọ ra ép trẫm ở cùng các nàng, trừ phi ngươi sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử.” Làm gì có hoàng đế nào chịu được uất ức như hắn chứ, lão bà đã cưới lâu như vậy rồi mà còn chưa từng được ở cùng phòng với nàng.
Vũ Tình không khỏi đỏ mặt, nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nàng vẫn còn chưa đến tuổi kết hôn mà pháp luật ở hiện đại quy định, nàng cho tới bây giờ không nghĩ sẽ lập gia đình sớm như vậy, càng không nghĩ đến việc sinh em bé, không nên không nên, sinh con rất đau, hơn nữa dáng người sẽ dễ bị biến đổi, nàng còn lâu mới muốn biến thành một đại phì bà.(bà béo)
“ Vậy ta giảm xuống còn tám thành cho ngươi”
“Giảm giá?” Đây lại là ngôn ngữ nước nào thế.
“Đúng thế, ở hiện đại chuyện đại giảm giá rất phổ biến mà. Ta đây sẽ cho phép ngươi có thể gặp các nàng, nhưng không được nhớ các nàng, càng không được đụng vào các nàng, nếu ngươi vi phạm, đừng trách ta trở mặt.” Đến lúc đó nàng nhất định sẽ ra đi, ra đi không chút quyến luyến. Không biết vì sao mà nàng vẫn cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Rất sợ hoàng đế sẽ phụ nàng, cứ luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn.
“OK!” Những lời này thường xuyên nghe Vũ Tình nói, hẳn là không nói sai đâu.
“Tiểu Hiên Tử, ngươi cũng giỏi thật đó, ngay cả tiếng anh cũng học được rồi, hì hì……” Hai người vui vẻ đùa giỡn ầm ĩ, đương nhiên phía sau nhất định sẽ có người không biết điều mà đến quấy rối, người kia đúng là Lý công công bên cạnh hoàng đế:“Hoàng Thượng, Thái Hậu có chỉ triệu kiến Tiêu phi nương nương.”
Thái Hậu? Sao lại quên Thái Hậu được cơ chứ? Chuyện ta xuất cung chắc nàng đã sớm biết rồi? Chuyện Hoàng Thượng để ta lộng hành có khi nàng cũng biết rồi, lúc này nhất định là tìm ta tính sổ, không phải là dùng đến tất cả mười đại khổ hình của Mãn Thanh đấy chứ? Ta sợ đau lắm, nàng vốn đã không thích ta rồi, bây giờ họa vô đơn chí. Nhỡ nàng ngăn cản chuyện ta ở bên Chính Hiên thì làm sao bây giờ? Chính Hiên hiếu thuận như vậy, nhỡ hắn nghe lời mẫu hậu mà bỏ rơi ta thì làm sao bây giờ? Trước kia xem TV, mấy chuyện mà bởi vì cha mẹ cản trở khiến cho một đôi tình nhân yêu nhau không thể ở bên nhau nàng đã xem rất nhiều, kinh điển như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chẳng hạn, tình huống phim như vậy đừng có xảy ra với bọn ta đấy chứ.
“Tình Nhi, trẫm đi cùng ngươi.” Trẫm cùng đi, mẫu hậu chắc sẽ không gây khó dễ cho Tình Nhi đâu.
Phượng Từ cung
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Chính Hiên mỉm cười tươi sáng như ánh mặt trời, tục ngữ nói: có đánh cũng không anh đáng người có khuôn mặt tươi cười mà. Hắn cũng là vì Tình Nhi cả, hy vọng Thái Hậu có thể nể mặt hắn mà bỏ qua cho Vũ Tình tội tự tiện xuất cung.
“Hoàng nhi cũng đến hả, chẳng lẽ sợ ai gia ăn thịt ái phi của ngươi sao?”
“Sao thế được ạ? Mẫu hậu tâm địa thiện lương, ôn nhu xinh đẹp, sẽ không so đo với Tình Nhi đâu, đúng không ạ? Tình Nhi có hơi nghịch ngợm ham chơi nhưng bản tính vẫn là thiện lương, cũng không phạm lỗi gì quá lớn, mẫu hậu tạm tha cho nàng được không ạ?” Tình Nhi, trẫm vì ngươi mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, ngươi giả vờ ra vẻ một chút được không hả?
“Không được.” Thái Hậu cả giận nói, ừ, rồi, Tiêu phi không phạm lỗi gì lớn hả? Nhiều lắm chỉ là thiếu chút nữa làm bà mất đi hai đứa con mà thôi, cũng không có gì to tát lắm.
Hoàng đế một bên tươi cười đón lão mẹ, một bên vụng trộm kéo kéo góc áo Vũ Tình, ý bảo nàng mau mau hành lễ đi. Tình Nhi, xin ngươi phối hợp một chút đi có được không?
“Thái Hậu cát tường.” Hành lễ thì hành lễ, được rồi, ta phối hợp với ngươi.
Thái Hậu mặt tối sầm, nữ tử này chẳng hiểu quy củ gì hết, thật không hiểu hai hoàng nhi yêu thích cái gì ở nàng cơ chứ? Hậu cung nữ tử xinh đẹp còn nhiều mà, làm gì phải vì một Tiêu Vũ Tình đến ngay cả giang sơn cũng không cần chứ.
“Mẫu hậu đừng tức giận, tính cách Tình Nhi là thế, nhi thần thích cũng chính là sự tự nhiên thoải mái của nàng.” Tình Nhi quả nhiên là cuồng ngạo không kềm chế được, ngay cả Thái Hậu cũng không chịu quỳ, nàng như vậy làm sao mà sinh tồn được trong hoàng cung đây?
“Thôi thôi, các ngươi lui xuống đi.” Hoàng Thượng muốn như thế nào thì cứ thế đi, muốn yêu ai thì yêu, Tiêu Vũ Tình này bà nhất định sẽ không động đến, bà cũng không muốn khiến lịch sử tái diễn một lần nữa.
Nhìn Thái Hậu cau mày, vỗ vỗ chân, Chính Hiên không khỏi lo lắng đứng lên:“Mẫu hậu, bệnh cũ của ngươi lại tái phát rồi.” Mẫu hậu đau chân đã nhiều năm rồi, thái y cũng bó tay vô phương, chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc.
“Thái Hậu, có phải ngươi cứ lúc thay đổi thời tiết thì chân sẽ bị đau không?” Nhìn bộ dáng của bà hình như là bệnh phong thấp, gần đây thời tiết cũng có chút thất thường, nếu như là phong thấp thật thì tốt rồi.
“Làm sao ngươi biết?” Không nói thì chính bà cũng không biết, bây giờ suy nghĩ một chút thì đúng là mỗi lần thời tiết thay đổi chân nàng sẽ bị đau.
“Thật thế sao, vậy thì tốt.”
Thái Hậu, hoàng đế mặt biến sắc, người ta sinh bệnh nàng lại còn nói thật tốt quá, có phải nàng muốn trù ẻo bà chết sớm không? Có phải nàng nghĩ là nếu Thái Hậu chết đi thì sẽ không còn ai quản nàng nữa không?
“Thái Hậu, ngài đừng hiểu lầm, ta không phải có ý kia đâu, ý ta muốn nói là nếu là bệnh phong thấp thật thì sẽ chữa khỏi được thôi.” Thầy giáo nói, với trưởng bối phải có lễ phép, phải dùng tôn xưng, nàng tuy rằng kiêu ngạo, nhưng điểm ấy nàng vẫn học được.
“Bệnh phong thấp cái gì cơ? Ý ngươi là ngươi có thể chữa được?” Ngay cả Thái y cũng không chữa dứt được, nàng là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ khẩu khí cũng lớn quá đấy.
Vũ Tình nhảy lên giường Thái Hậu giường, tóm lấy chân Thái Hậu, Thái Hậu kinh hãi:“Ngươi định làm gì?” Chẳng lẽ nàng muốn mưu sát?
“Ta xem cho người một chút.” Vũ Tình cầm lấy chân bà, tìm đúng huyệt vị mà xoa bóp, phát hiện chân của người cổ đại thật sự là rất nhỏ, chẳng lẽ nữ nhân của Long Hiên hoàng triều cũng bó chân sao?
Thái Hậu lúc đầu có phản kháng, nhưng lại phát hiện được nàng xoa bóp thấy thư thái hơn rất nhiều, đau đớn cũng giảm bớt không ít, nheo mắt lại ngồi hưởng thụ, nha đầu kia tay nghề thật đúng là không tồi.
“Thái Hậu, có thấy thoải mái hơn không.” Vũ Tình buông chân bà ra.
“Tiêu phi, sao ngươi lại biết chữa trị bệnh của ai gia? Tất cả thái y đều bó tay vô phương.”
“Thái Hậu, bệnh của ngươi là bệnh phong thấp, trị bệnh phong thấp nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, trị loại này bệnh có vẻ phiền toái, thời gian trị liệu phải dài mới được. Trước mắt ta dùng cách ngăn chặn và châm cứu thúc đẩy định hướng kết hợp các biện pháp miết, vân vê khiến cho kinh mạch Thái dương được dồi dào. Sau đó bấm các huyệt Thái Khê, Côn Lôn, điểm vào Thừa phù, Hoàn khiêu, Trật biên. Lại còn phải xoa bóp làm nóng chỗ bị đau, dùng nhiệt ( giác) cho thấm vào những nơi quan trọng. Thái Hậu, chỉ xoa bóp như vậy vẫn chưa đủ, nhưng ngươi chắc là cũng không thích uống thuốc đúng không? Vậy ta quyết định dùng thực liệu ( dùng ăn uống để điều trị).”
“Như thế nào gọi là thực liệu?” Thái Hậu khiêm tốn thụ giáo, bệnh chân này làm phiền bà đã nhiều năm lắm rồi, nha đầu kia quả nhiên không giống bình thường, không phải chỉ có dung mạo xinh đẹp mà so với nữ nhân trong cung đúng là giỏi hơn nhiều.
“Ý nghĩa như tên gọi, chính là dùng thực vật để trị liệu, như vậy Thái Hậu sẽ không phải uống thuốc đắng nữa.”
“Thật sự có thể không cần uống thuốc sao?” Mỗi ngày đều uống thuốc đắng, bà thấy sợ lắm rồi.
“Có thể mà, có điều việc ăn uống phải tiết chế, ăn phải đúng giờ, đúng định lượng, đồ ăn mềm, cứng, lạnh, nóng phải phù hợp, nên ăn thức ăn thanh đạm, thứ nhất có thể duy trì sự thèm ăn tốt hơn, thứ hai là có thể duy trì năng lượng tốt hơn, tăng cường hệ miễn dịch.”
“Phức tạp vậy sao?”
“Đúng vậy, loại bệnh này phải phiền toái một chút, có điều vì sức khoẻ của Thái Hậu thì phiền toái một chút có đáng là gì, Thái Hậu, để ta giúp ngươi chuẩn bị một ít đồ ăn được không?” Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay Thái Hậu.
“Hả? Ngươi còn có thể xuống bếp sao?” Nha đầu này sao mà cái gì cũng biết, thế này có muốn tức giận với nàng cũng khó, tại sao trước kia lại không cảm thấy như vậy nhỉ?
“Hì hì…..Có gì đâu ạ, chỉ biết một chút thôi, bởi vì trước kia ông ngoại ta cũng bị bệnh này. Sau đó ta chuyên tâm đi học làm những loại thức ăn ông ngoại cần ăn, còn nghiên cứu sâu hơn nữa, cho nên Thái Hậu không cần lo lắng.” Không cần lo lắng sẽ bị ta hại chết đâu, thật ra Thái Hậu này cũng khá hiền lành.
“Tiêu phi đúng là có lòng hiếu thảo.”
“Không có gì ạ, trăm đi lấy hiếu làm đầu, là dân tộc Trung Hoa chúng ta.”
“Dân tộc Trung Hoa?” Nha đầu này không phải người Long Hiên sao? Sao lại thành cái gì mà dân tộc Trung Hoa rồi?
“A, nói sai rồi, là truyền thống tốt đẹp trăm ngàn năm qua của Long Hiên chúng ta, Hoàng Thượng của chúng ta đây chẳng phải là một người hiếu thảo hay sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Vũ Tình nói ngọt như đường.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng của chúng ta là một vị Hoàng Thượng tốt, cũng là một đứa con ngoan.” Lòng hiếu thảo của Chính Hiên đối với bà đúng là không còn lời nào để nói. Nha đầu kia thật sự là nói trúng lòng bà.
Chính Hiên đột nhiên cảm thấy mình bị phơi nắng một bên, nữ nhân đúng là thay đổi bất thường, vừa rồi còn khói thuốc súng tràn ngập chiến trường, sao vừa mới đó đã trở thành quan hệ mẹ chồng nàng dâu hoà thuận vui vẻ, con hát mẹ khen hay rồi? Vừa rồi còn nhìn nhau không vừa mắt, bây giờ lại thân mật đến vứt luôn người con, người chồng này sang một bên, các nàng có thể ở chung như vậy chẳng phải là điều mình hy vọng nhìn thấy sao? Nhưng hắn không muốn bị người ta xem như không khí đâu.
“Này hai……” chữ “người” còn chưa kịp nói ra đã bị Thái Hậu cùng Vũ Tình ngắt lời, kỳ quái nhất là hai người lại nói y hệt nhau:“Nữ nhân nói chuyện, nam nhân đừng có xen vào.”
“Mẫu hậu……” Chính Hiên không nói nên lời nhìn Thái Hậu, Tình Nhi nói ra câu này hắn tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái, nhưng đến Thái Hậu cũng nói như vậy thì quá kì lạ, Tình Nhi này đúng là có chút quá khủng bố. Thái Hậu mới cùng nàng hàn huyên chưa được bao nhiêu mà ngay cả cách nói chuyện của nàng cũng học được rồi, năng lực thay đổi người khác của nàng đúng là quá mạnh, bây giờ nữ tử Long Hiên đều coi nàng là tấm gương noi theo, mặc quần áo của nàng, hát bài hát của nàng.
____________ Edit: Viochan & Firefly (đàn em của Vi đó ^^)
Thái Hậu và Vũ Tình lại quay ra nói chuyện tiếp.
“Thái Hậu, tóc ngươi thật sự rất đẹp, dùng dầu gội đầu gì thế ạ?”
“Dầu gội đầu? Là cái gì thế? Tóc của ai gia chẳng dùng cái chất tẩy đặc biệt nào cả.”
“Oa, hoá ra là vẻ đẹp tự nhiên sao, quả là thiên sinh lệ chất(vẻ đẹp tự nhiên, bẩm sinh) không dễ bị phai nhạt……” Nếu không phải Dung phi bị sẩy thai thì bà bây giờ cũng thành bà nội rồi, vẫn còn có thể dưỡng tốt như vậy, thật hâm mộ quá đi! Không biết sau này đến khi nàng già rồi có thể được giống Thái Hậu hay không đây.
Tán gẫu rồi lại tán gẫu, cho tới khi mặt trời xuống núi Vũ Tình mới rốt cục ra về được.
“Tình Nhi, ngươi cuối cùng cũng về, trẫm còn tưởng ngươi sẽ ở lại Phượng Từ cung luôn chứ.” Thực không hiểu nổi, tán gẫu thú vị đến thế sao?
“Ngươi không phải là ngay cả mẫu hậu cũng ăn dấm chua đấy chứ? Chưa từng thấy người nào thích ăn dấm chua như ngươi cả.” Vũ Tình trong lòng cười nở hoa, ngay cả với nữ nhân hắn cũng tức giận, thế nếu nàng mà có chút tình cảm với người khác thì chẳng lẽ hắn sẽ giết người sao?
“Ghen? Sao trẫm lại có thể ăn dấm chua của chính mẫu hậu mình chứ?” Loại chuyệ tranh giành tình cảm này chỉ có nữ nhân mới làm, hắn đường đường là một đấng nam nhi sao có thể nhỏ nhen như vậy được.
“Thật sự không có hả? Vậy ngươi đang tức cái gì thế?” Còn không chịu thừa nhận, đúng là đồ sĩ diện.
“Trẫm đang tức……tức ngươi lãng phí nhiều thời gian của trẫm như vậy, đi mau, đưa ngươi đi gặp ân nhân cứu mạng của ngươi.”
“Hoàng Anh đến đây sao?” Thật tốt quá, lần trước vội vàng chỉ kịp nói có mỗi mấy câu.
“Đi thì ngươi khác biết.” Chính Hiên kéo Vũ Tình đến trước ngự thư phòng, Ngụy Tử Tề sớm đã chờ trong đó.
Vũ Tình chỉ vào Ngụy Tử Tề khó hiểu:“Hắn…… Là ai?” Hoàng Anh từ khi nào lại biến thành nam thế này, chẳng lẽ cổ đại cũng có phẫu thuật chuyển đổi giới tính sao? Oa, Hoàng Anh kia đúng là rất có bản lĩnh.
“Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, Ngụy Tử Tề.” Hoàng đế giải thích.
“Ân nhân cứu mạng của ta không phải Hoàng Anh sao? Sao lại biến thành Ngụy Tử Tề?” Ngụy Tử Tề, họ Ngụy, không trùng hợp như vậy chứ? Nếu đúng vậy thật, ta là người chủ mưu lập kế hoạch bắt phụ thân hắn, thế thì hắn chẳng phải là cứu kẻ thù của chính mình hay sao.
“Đúng là Ngụy Tử Tề đưa trẫm đi tìm Hoàng Anh, nếu không có hắn ngươi cũng không chống đỡ nổi đến khi Hoàng Anh tới.” Hắn cứu mạng Tình Nhi chẳng khác nào cứu mạng trẫm, nhất định phải trọng thưởng hắn.
“Ồ, Ngụy Tử Tề, cám ơn ngươi nha, để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, về sau nếu ngươi có chuyện gì phiền toái, cứ tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi, vượt lửa qua sông, quyết không chối từ!” Ơn cứu mạng to bằng trời, hắn lại còn là một người cứu đến hai cái mạng.
“Không, Tiêu phi nói rất đúng, Ngụy Tử Tề, ngươi muốn cái gì, trẫm đều có thể đáp ứng ngươi.” Vừa dứt lời, hoàng đế lại bắt đầu hối hận, có một việc mà hắn không thể nào đáp ứng!
Quả nhiên Ngụy Tử Tề đột nhiên quỳ xuống:“Chỉ xin Hoàng Thượng tha mạng cho cha ta.” Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ phải cứu Tiêu phi cứu Hoàng Thượng, nếu ông trời cho hắn cơ hội này, hắn nhất định phải cứu phụ thân.
“Cha ngươi thật sự là Ngụy Trọng Hiền sao?” Chuyện trùng hợp trong thiên hạ thật đúng là nhiều mà, Ngụy Trọng Hiền phạm trọng tội như vậy, bất luận là luật pháp ở đâu thì cũng đều phải bị chém đầu.
Ngụy Tử Tề bất đắc dĩ gật gật đầu, phụ thân hắn thật sự đã sai, cho dù Hoàng Thượng không chịu tha cho thì hắn cũng không thể nói gì hơn, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Hoàng đế lâm vào trầm tư, thong thả bước đến bàn, rốt cuộc là thả hay không thả mới tốt đây? Theo lý thuyết, trẫm là thiên tử, mỗi lời nói đều là thánh chỉ, huống chi Ngụy Tử Tề cứu Tình Nhi, thỉnh cầu của hắn trẫm sao có thể không đáp ứng? Nhưng theo luật pháp, Ngụy Trọng Hiền thật sự không thể dung tha.
Đang lúc trầm tư, hoàng hậu bước vào, nàng mặc quần áo trắng, trên đầu không mang trang sức gì, một đầu tóc đen thả xuống bên hông, nàng như vậy nhìn có điểm thoát tục, Vũ Tình đột nhiên phát hiện, hoá ra hoàng hậu cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, trước kia chính là bị sự nghiêm túc và khuôn mặt nghiêm khắc ngàn năm không đổi che mất vẻ đẹp tự nhiên của nàng, cung nữ sau lưng nàng đang cầm quần áo và chiếc vòng nguyệt quế đại biểu cho quyền uy cao nhất của hoàng hậu.
“Hoàng hậu, ngươi đây là……” Chính Hiên không bao giờ quên khi Ngụy Trọng Hiền bức cung, hoàng hậu đã hành động như thế nào. Đối với hoàng hậu, hắn chỉ đành áy náy không thôi.
“Nô tì là con gái của tội thần, thật không dám đảm đương trọng trách hoàng hậu, khó có thể làm một mẫu nghi thiên hạ, xin Hoàng Thượng lập một người khác tài đức vẹn toàn lên thay, nô tì nguyện ý lui về một bên, tự nguyện vào lãnh cung.” Hoàng hậu chậm rãi quỳ lạy.
“Hoàng hậu việc gì phải như thế?” Chính Hiên cúi người đỡ nàng dậy, hắn chưa từng có ý định trách tội hoàng hậu, đối với hoàng hậu hắn ngoại trừ áy náy thì không còn gì khác, hoàng hậu là một nữ nhân tốt, chỉ tiếc nàng đã đầu thai vào nhầm nhà, làm nữ nhi của Ngụy Trọng Hiền.
Hoàng hậu không chịu đứng lên:“Nô tì chỉ có một chuyện cầu xin Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hãy thả cha ta, nô tì xin ngài, cha ta dù có ngàn sai vạn sai, nhưng niệm tình hắn có công phụng dưỡng hai đại quân chủ, đối với Long Hiên không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ xin Hoàng Thượng tha cho hắn một mạng, nô tì nguyện ý chết thay phụ thân…..”
Chính Hiên đứng lên, Ngụy Trọng Hiền là loạn thần tặc tử, nhưng Chính Hiên cũng không biết đối với nhà họ Ngụy, rốt cuộc phải lấy pháp hay là lấy tình làm trọng đây?
Ngụy Trọng Hiền tuy xấu xa nhưng hắn lại sinh được hai người con thật hiếu thảo! Vũ Tình không khỏi động lòng:“Tiểu Hiên Tử, ngươi tha cho Ngụy Trọng Hiền đi, hắn cũng đã già rồi, cây đổ bầy khỉ tan, hắn bay giờ đã không còn uy hiếp được ngươi nữa, chỉ cần ra lệnh cho hắn vĩnh không được quay về triều đình là được rồi.”
Chính Hiên suy nghĩ một chút, lời Tình Nhi cũng có lý,“Được rồi, trẫm tạm tha hắn một mạng, nhưng lưu đày biên cương, trọn đời không thể quay trở lại kinh thành.” Dù sao cũng nhất định phải trừng phạt Ngụy Trọng Hiền, nếu không thì sao có thể siết chặt kỉ cương triều đình?
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Chị em Ngụy gia đồng thanh nói. Hoàng Thượng có thể tha cho phụ thân một mạng đúng là khó được, bọn họ không dám hy vọng xa vời gì thêm nữa.
Hoàng đế đang muốn sai người truyền ý chỉ, không ngờ Lý công công lại tiến vào, hắn nhìn Ngụy hoàng hậu cùng Ngụy Tử Tề một cái rồi nói:“Hoàng Thượng, bộ hình báo lại, Ngụy Trọng Hiền ở trong lao đã sợ tội tự sát rồi.”
“Cha……” Chị em Ngụy gia lên tiếng khóc lớn, như sét đánh ngang tai vào trái tim hai người, bọn họ thật vất vả mới cầu xin được một con đường sống, tại sao phụ thân lại không chờ thêm được một chút nữa thôi?
“Thôi thôi, thi thể Ngụy Trọng Hiền hãy giao cho người nhà của hắn đi.” Chính Hiên cũng không ngờ Ngụy Trọng Hiền lại tự sát, Cẩn Hiên nói, Ngụy Tử Tề là một nhân tài, huống hồ tội này không liên quan đến người nhà, hắn khác với phụ thân, là một người trung quân ái quốc,“Ngụy Tử Tề nghe phong……”
Ngụy Tử Tề ngắt lời:“Hoàng Thượng, thảo dân đã đáp ứng với Vương gia là sẽ theo hắn ra ngoài biên cương rồi.” Chiến đấu giết địch, bảo vệ quốc gia mới là chuyện nam nhi phải làm.
“Rất tốt, vậy trẫm phong ngươi làm thượng tướng quân, theo Cẩn vương ra trận giết địch.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Ngụy Tử Tề không có chút gì là vui vẻ, hắn còn đang đau buồn vì cái chết của phụ thân.
“Về phần hoàng hậu……” Ngôi vị hoàng hậu nàng không thể làm được nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ thật sự để nàng làm hoàng hậu, nhưng bắt nàng phải vào lãnh cung hình như hơi quá đáng, chi bằng hạ nàng xuống làm phi tử vậy.
Chính Hiên đang muốn tuyên đọc ý chỉ thì Lý công công tiến vào:“Hoàng Thượng, Thành quý nhân cầu kiến.”
“Tuyên.” Thành quý nhân sao lại cầu kiến vào lúc này, có chuyện gì sao?
Thành quý nhân phong tình vạn chủng đi vào, nở một nụ cười mê hoặc:“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.”
“Thành quý nhân đứng lên đi, Thành quý nhân cầu kiến trẫm là có chuyện gì vậy?” Hoàng đế lãnh đạm nói, hắn đã đáp ứng với Vũ Tình tuyệt đối không có một nữ nhân nào khác ngoài nàng, nếu để Vũ Tình ăn dấm chua thì hắn chịu không nổi mất.
“Nô tì tới là để tố giác chân tướng chuyện Dung phi sẩy thai ngày đó.” Thành quý nhân vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu lúc này lại vẻ mặt lạnh nhạt.
Chân tướng chuyện Dung phi sẩy thai? Thành quý nhân biết được chân tướng gì? Là chuyện ai là người làm ta phải chịu tiếng xấu thay cho người khác sao? Rốt cuộc thì đó là ai? Nếu như bị ta biết, ta nhất định nghiền xương nàng thành tro.
“Chân tướng? Chân tướng gì?” Hoàng đế lúc này không hiểu sao lại có vẻ có chút lo lắng.
“Người khiến Dung phi sẩy thai không phải Tiêu Quý phi, mà là…… Mà là người còn cao hơn cả Tiêu Quý phi, hoàng hậu nương nương.”
“Bản cung?” Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, hoàng hậu có chút bất ngờ.
“Đúng vậy, chính là hoàng hậu nương nương, việc này còn có một nhân chứng có thể chứng minh lời nói của nô tì là thật. Vương Thái y!”
Vương Thái y đi vào, vừa đi còn vừa ngã lên ngã xuống, cứ như một đứa trẻ vừa mới học cách đi, Vương Thái y này, Vũ Tình đã từng gặp một lần, chính là người đã đưa thuốc sẩy thai cho người hại Dung quý phi.
“Vương Thái y, ngày ấy không ngươi đã nói với trẫm, Dung phi đẻ non là vì bị vật nặng đánh trúng sao?” Còn khiến hắn phải đánh Vũ Tình một cái, đáng giận, không ngờ lại dám lừa hắn.
Vương Thái y liều mạng dập đầu:“Hoàng Thượng tha lỗi, nô tài là bị hoàng hậu nương nương uy hiếp nên mới nói ra những lời trái lương tâm, thật ra Dung phi nương nương là bị người ta hạ thuốc sẩy thai, mà thuốc sẩy thai kia đúng là do hoàng hậu nương nương lấy từ nô tài vài ngày trước đó, còn nói nàng muốn đem dược hạ trong rượu, làm cho Dung phi không sinh được đứa con ra, còn có thể giá họa cho Tiêu phi nương nương, nhất cử lưỡng tiện, địa vị hoàng hậu của nàng có thể vững vàng mà ngồi.”
Ngụy Tử Tề giận dữ nói:“Ngươi nói cái gì hả, tỷ tỷ ta ngay cả mấy con vật nhỏ cũng không dám giết chết, nàng sao có thể mưu hại hoàng tử, hãm hại Tiêu phi?” Hắn không tin, tỷ tỷ không phải là người như thế.
“Những lời của nô tài đều là thật, xin Hoàng Thượng minh giám.” Vương Thái y kiên trì biện mình.
“Hoàng hậu, ngươi có gì để giải thích?” Hoàng thượng nghe rõ chân tướng, cũng không tức giận, thập phần bình tĩnh mà hỏi hoàng hậu.
“Hoàng thượng nói thế nào thì chính là như vậy.” Dù sao tội của nàng đã nhiều lắm rồi, thêm một tội này cũng có gì phải để ý, nếu nàng chết có thể khiến cho sự việc của Dung phi kết thúc êm đẹp, giúp hậu cung từ nay về sau yên bình, nàng chết cũng coi như có ý nghĩa.
“Tỷ tỷ…” Cho dù hoàng hậu chính miệng thừa nhận, Nguỵ Tử Tề cũng không tin tỷ tỷ của hắn sẽ làm như vậy, tỷ tỷ tuy có điểm cổ hủ, nhưng nàng chưa bao giờ có tâm địa hại người khác.
“Nếu hoàng hậu đã thừa nhận, thì… Cứ như vậy đi, tước bỏ ngôi vị hoàng hậu của Nguỵ Doanh Hoàn, tống vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra khỏi lãnh cung nửa bước.” Chính Hiên nói xong, xoay người bước đi.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Hai người đều bình tĩnh quá mức như vậy? Bọn họ dường như đang muốn bảo vệ một người nào đó? Trước kia Vũ Tình hoài nghi là do hoàng hậu gây nên, nhưng vẫn còn nghi ngờ, ai lại hạ độc trong yến hội của chính mình? Nay xem ra, là do người khác làm, nhưng Chính Hiên tại sao lại bao che cho người đó?
“Khoan đã, hoàng hậu, thật sự là ngươi làm sao?” Vũ Tình nhất định phải hỏi cho rõ ràng, người tốt không nên có kết cục như vậy, người xấu cũng không thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
“Tiêu phi, ngươi bản tính thiện lương, nhưng ở hậu cung này, lúc nào cũng phải đề phòng. Người thân thiết nhất cũng có thể là người làm tổn thương ngươi sâu sắc nhất, nhớ kỹ, không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho dù nàng ngoài mặt đối với ngươi có tốt đến bao nhiêu đi nữa thì cũng không có gì bảo đảm rằng nàng sẽ không đâm cho ngươi một đao từ sau lưng.”
“Ta chỉ muốn biết có phải ngươi làm hay không?”
“Có phải hay không thì sao chứ? Như thế này không phải đã tốt rồi sao? Để cho hết thảy tan thành mây khói đi.” Không có thân phận hoàng hậu này ràng buộc, nàng dường như lại hiểu sâu sắc thêm về nhân một tầng, cái gì vinh hoa, cái gì phú quý, cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
“Sao có thể cứ quên đi như vậy?” Nàng khác nàng ấy, nàng tuyệt đối là một người có thù tất báo, người khác kính nàng một thước, nàng kính người khác một trượng, nhưng nếu người khác đâm nàng một đao, nàng sẽ trả lại mười đao.
“Hoàng quý phi, nhớ kỹ lời ta nói, nô tì cáo lui!” Hoàng hậu chậm rãi lui ra.
Hoàng Thượng xoay người lại, nhìn theo nàng đi ra ngoài.
Không, không phải như vậy, nếu thật sự là hoàng hậu làm, Tiểu Hiên Tử sẽ không có biểu tình thế này, thái độ như vậy, hắn rốt cục đang bảo vệ ai? Người đó so với ta còn quan trọng hơn sao? Tình nguyện để cho hoàng hậu thừa nhận tội danh này chứ quyết không nói ra. Chính Hiên ơi là Chính Hiên, người đó rốt cục là ai? Là nàng ta sao?