Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 54



Edit: Viochan♥

Tiêu Vũ tình không ngừng lục tung hết lên, sự lo lắng hiển hiện rõ trên mặt, nhìn nàng như sắp khóc đến nơi rồi.

“Tiểu thư, ngươi đang tìm cái gì thế? Để Lam Nhi tìm giúp ngươi.”

“Lam Nhi, ngươi có nhìn thấy ngọc bội của ta không? Ta tìm mãi mà không thấy, ngọc bội đó không thể để mất được, ta đã hứa với Tiểu Hiên Tử là sẽ vĩnh viễn mang nó theo người rồi.” Nếu không ta sẽ mất đi Tiểu Hiên Tử, ngọc bội bị mất ám chỉ điều gì đây?

“Tiểu thư, ngươi đừng lo quá. Lam Nhi ra ngoài tìm giúp ngươi.” Lam Nhi vội vàng đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa lại nhìn Vũ Tình một cái thật lâu, còn nàng vẫn đang không ngừng tìm nên không để ý là Lam Nhi đã ra ngoài.

Vũ Tình đột nhiên phát hiện có người đến gần nàng, đứng lên xoay người lại thì nhìn thấy Nam Cung Quân.

“NamCung Quân? Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi vào được?” Bên ngoài có nhiều thái giám, cung nữ như vậy, Nam Cung Quân chưa được truyền triệu thì không được vào chứ đừng nói đến chuyện có thể vào được bên trong khuê phòng của nàng.

“Nương nương đang tìm gì thế? Có cần vi thần tìm giúp ngươi không?” Nam Cung Quân cười, nụ cười vui vẻ khi được giúp đỡ người khác.

“Không cần lòng tốt của ngươi. Đi ra ngoài đi.” Vũ Tình hạ lệnh đuổi khách. Nụ cười của Nam Cung Quân khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng là hắn chẳng có ý gì tốt. Bây giờ ở đây chỉ có cô nam quả nữ bọn họ, thực dễ khiến cho người khác hiểu lầm! Đến lúc đó cho dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

“Nương nương, sao lại hung dữ thế? Trước kia ngươi rất dịu dàng, đâu có đối xử với ta như vậy.” Nam Cung Quân tiến từng bước tới gần nàng, trên môi lộ ra nụ cười đùa cợt, trong mắt là vẻ bí hiểm khó dò.

“Trước kia ta đối xử với ngươi thế nào cơ?” Muốn lừa ta sao? Ngạo Tuyết đã nói rõ chỉ có tình cảm bạn bè với ngươi mà thôi.

“Ngươi mất trí nhớ nên tất nhiên đã quên hết tất cả về chúng ta…… Ngươi đã nói muốn vĩnh viễn ở bên ta, mãi mãi không rời xa. Nếu ngươi đã quên thì để ta giúp ngươi ôn lại một chút vậy.” Nam Cung Quân nói như thật.

“Sao ngươi lại biết ta mất trí nhớ?” Từ đầu tới cuối, nàng chỉ nói với một người rằng nàng bị mất trí nhớ. Không, người đó không thể bán đứng nàng được, có lẽ chỉ là nàng bị lừa thôi. Mà kẻ có ý đồ xấu lại lợi dụng điểm ấy để đạt được mục đích của bọn họ, mục đích đó là gì?

Nam Cung Quân dừng một chút:“Ngay cả những chuyện khắc cốt ghi tâm của chúng ta ngươi cũng quên được thì chẳng phải mất trí nhớ là gì?”

“Khắc cốt ghi tâm? Giữa chúng ta từng có chuyện khắc cốt ghi tâm gì cơ chứ?” Biết ngay là hắn đến có ý đồ mà. Nàng đang nghĩ không biết nên gọi người đến hay là tự mình chạy ra.

“Ngươi đã nói, chúng ta hãy nắm tay nhau đến khi bạc đầu. Ngươi còn nói, phải sinh cho ta một đứa con mập mạp, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.” Nam Cung Quân như đang nhớ lại những điều tốt đẹp, ngữ khí vô cùng chân thành tha thiết, làm cho người ta rất khó hoài nghi hắn đang nói dối.

“Buồn cười. Ta không thể nào nói với ngươi như vậy.” Vũ Tình trước sẽ không lừa ta, nhất định là Nam Cung Quân đang lừa ta. Nhưng tại sao hắn lại muốn lừa ta chứ? Làm như vậy có lợi gì cho hắn?

“Làm quý phi nên quên hết tất cả rồi sao. Ngươi thật tàn nhẫn, uổng ta đau khổ chờ đợi nhiều năm, rời bỏ đất nước như vậy, ngươi lại quên sạch về ta.” Nam Cung Quân lộ vẻ âm ngoan, như kiểu Vũ Tình thật sự đã vứt chồng bỏ con vậy.

“Ngươi đi nhanh đi. Ta không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với ngươi nữa! Để đến lúc ta phải ra ngoài kia thì không xong đâu, nói không chừng còn trị ngươi vì tội xông loạn vào cung đấy, đến lúc đó không chỉ còn là vấn đề mặt mũi nữa rồi.”

“Tám năm không gặp, tính tình của ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều. Ngươi đang lo lắng có người sẽ xông vào làm hỏng chuyện tốt của chúng ta ư, yên tâm đi, tất cả đều đã bị ta đuổi đi rồi. Không ai quấy rầy chúng ta được đâu!” Nam Cung Quân trắng trợn dựa vào phía sau Vũ Tình.

“Người đâu……” Gọi một lúc mà vẫn không thấy có ai phản ứng, chẳng lẽ mọi người thật sự đã đi hết rồi sao? Tại sao hắn lại có đủ quyền lực bắ hết người trong cung của ta đi? Tại sao bọn họ lại nghe lời hắn?

Vũ Tình còn muốn chạy ra ngoài nhưng Nam Cung Quân lại điểm huyệt nàng từ phía sau, nàng bị hắn ôm ngang đặt lên giường.

Tại sao lại điểm huyệt ta? Hắn muốn làm gì? Tại sao ánh mắt của hắn lại khiến ta sợ hãi như vậy? Vũ Tình muốn kêu muốn cử động nhưng không động đậy nổi, giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng không phát ra được một chút âm thanh nào.

Ánh mắt sợ hãi của Tiêu Vũ Tình khiến Nam Cung Quân thoáng cảm thấy áy náy:“Thực xin lỗi, nương nương. Vũ Tình, ta cũng không muốn làm vậy với ngươi, ngươi không nên được Hoàng Thượng sủng ái nhiều như vậy. Vì nàng ấy, ta cũng bất đắc dĩ mới làm vậy.”

Nàng ấy? Nàng ấy là ai? Là ai dùng loại thủ đoạn này hãm hại ta? Vũ Tình muốn lớn tiếng chất vấn hắn nhưng vẫn không thể làm được gì. Đành trơ mắt nhìn Nam Cung Quân cởi bỏ vạt áo của nàng. Nàng sợ hãi, sợ hãi đến muốn khóc. Nàng biết rất rõ Nam Cung Quân đang định làm gì nàng. Tại sao chuyện này lại xảy ra với nàng chứ? Vũ Tình muốn giãy dụa nhưng dùng hết sực lực toàn thân cũng không thể động đậy được, chỉ hy vọng Nam Cung Quân có thể dừng cương trước bờ vực. Tiểu Hiên Tử, mau tới cứu ta với!!!

Nam Cung Quân đè cả người lên trên người nàng, tạo thành một tư thế cực kì ái muội. Nhưng mãi cũng không thấy hắn có hành động gì tiếp tục.

Vũ Tình nghi hoặc, hình như hắn đang đợi gì đó. Ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ĩ, Lam Nhi bối rối hốt hoảng kêu lên:“Hoàng Thượng, nương nương đang nghỉ ngơi bên trong.”

Hoàng Thượng nhìn Lam Nhi đang quỳ trên mặt đất cản đường hắn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Bên trong có gì đó không thể để hắn nhìn thấy sao? Không phải lại lấy lí do là đang tắm rửa đấy chứ? Ai mà đi tắm vào buổi tối thế này? Nhất định có vấn đề, tức giận nói:“Tránh ra.”

Lam Nhi tại sao lại muốn ngăn cản Tiểu Hiên Tử không cho hắn vào? Nàng vẫn ở bên ngoài suốt sao? Tại sao lúc vừa rồi ta gọi người nàng lại không vào? Còn cả Nam Cung Quân này nữa, hắn không nghe thấy hoàng thượng tới rồi sao? Tại sao không tránh ra, hắn thật sự không sợ chết ư?

Rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu nàng, chỉ cảm thấy đầu ngày càng to lên. Mà Nam Cung Quân lúc này mới có thêm động tác, hắn đau khổ nhắm mắt lại, cúi xuống hôn lên môi Vũ Tình.

Đừng……Đừng mà! Vũ Tình gào lên trong lòng. Nam Cung Quân dường như nghe thấy tiếng nói trong lòng nàng, âm thầm giải huyệt cho nàng. Đúng lúc này Chính Hiên phá cửa lao vào……

Là Tiểu Hiên Tử, hắn tới cứu nàng, Vũ Tình vui vẻ nói. Trước mắt lại là đôi mắt thịnh nộ của Chính Hiên. Ánh mắt hắn sắc bén, vằn máu, thâm sâu, bắn thẳng đến mắt Vũ Tình giống như muốn nhìn thấu nàng vậy. Sắc mặt hắn cũng càng ngày càng âm trầm, trong mắt là lửa giận bao quanh, hận không thể đi tới giết chết đôi cẩu nam nữ kia. Vũ Tình không khỏi rùng mình một cái, không biết phải làm sao để tự chủ.

Nam Cung Quân cứ như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hoàng đế, lập tức bò xuống giường, quỳ rạp xuống dưới chân hoàng đế, cầu xin nói:“Hoàng Thượng tha mạng, nô tài với nương nương không phải là…..xin Hoàng Thượng tha mạng, tha cho nô tài, nô tài không dám nữa.”

Vũ Tình đến lúc này mới bừng tỉnh, đột nhiên đứng lên từ trên giường, vừa rồi nàng thật sự sợ hãi. May mà Tiểu Hiên Tử tới đúng lúc nếu không không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa? Nhưng tại sao Tiểu Hiên Tử lại dùng  ánh mắt này nhìn nàng, cứ như nàng đã phạm phải tội ác tày trời gì đó vậy.

“Tiểu Hiên…ta……”

Chính Hiên đột ngột nở nụ cười nhạt:“Ngươi muốn nói gì? Nói trẫm hiểu lầm, nói trẫm nhìn lầm rồi sao?” Ánh mắt hung dữ tà ác nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, ngữ khí lạnh như băng tới cực điểm:“Tiêu, Vũ, Tình. Ngươi không phụ lòng trẫm đúng không?” Trẫm đối với ngươi không tệ, bao bọc ngươi trong lòng bàn tay chỉ sợ làm ngã ngươi, ngậm trong miệng sợ ngươi tan mất. Chưa từng có một nữ nhân nào đáng được trẫm đối xử như vậy cả. Ngươi đối với trẫm thật không công bằng.

“Ta……” Hắn đang nói gì thế? Ta thiếu chút nữa bị người khác phi lễ mà, hắn đã không an ủi ta lại còn nói ta như vậy, ta làm gì có lỗi với hắn chứ?

Chính Hiên nhìn Vũ Tình quần áo không chỉnh tề, lộ ra chút da thịt tuyết trắng thì lại càng tức giận. Hắn hận không thể bước lên ngay lập tức mà bóp nát cổ nữ nhân phản bội này.

Nam Cung Quân thấy vậy lại càng đổ thêm dầu vào lửa:“Hoàng Thượng, xin tha tội! Ta và Vũ Tình quen biết từ thuở nhỏ đã sớm quyết định sẽ ở bên nhau cả đời. Bọn ta thật lòng yêu nhau, mong Hoàng Thượng thành toàn.”

“Nam Cung Quân, ngươi nói cái gì? Ai thật lòng yêu nhau với ngươi?” Vũ Tình cả giận nói, không ngờ hắn dám bôi nhọ sự trong sạch của nàng trước mặt Tiểu Hiên Tử.“Tiểu Hiên Tử, ngươi sẽ không tin hắn đúng không?”

Sự đố kỵ điên cuồng đã che hai mắt hắn, hình ảnh duy nhất trong đầu lúc này chính là cảnh tượng khó coi vừa rồi. Hai tay nắm chặt thành quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến.

“Vũ Tình, chúng ta hãy thừa nhận đi, ta cũng không muốn mỗi ngày đều phải lén lút như vậy. Hoàng Thượng chí tình chí nghĩa, hắn sẽ thành toàn cho chúng ta. Xin Hoàng Thượng thành toàn!” Nam Cung Quân úp hai tay xuống, không ngừng dập đầu. Trong lúc vô ý, rơi ra một thứ.

Hoàng đế hết sức tốt bụng cúi người xuống, nhặt thứ đó lên, đến khi nhìn thấy rõ vật đó thì sắc mặt càng thêm âm trầm. Mặt Vũ Tình trong nháy mắt biến thành trắng bệch. Thứ mà Nam Cung Quân làm rơi đúng là ngọc bội Hoàng Thượng đưa cho Vũ Tình. Đến nước này thì nàng thật sự hết đường chối cãi, ngay trong khoảnh khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra: Tất cả chính là một cái bẫy mà nàng đã rơi vào.

“A……” Hoàng đế điên cuồng hét lên một tiếng, đá văng Nam Cung Quân sang một bên. Nam Cung Quân võ công tầm thường, sao có thể chịu được một đá của cao thủ tuyệt thế như Chính Hiên nên ngay lập tức liền ngất đi. Hoàng đế lại rút kiếm trên người thị vệ ra, hắn thà một kiếm chấm dứt tính mạng Vũ Tình chứ tuyệt đối không tha thứ cho sự phản bội của nàng.

“Tiểu thư……” Lam Nhi thình lình lao tới chắn trước mặt Vũ Tình. Nhát kiếm của hoàng đế chém trúng lưng nàng. Một đường kiếm này thật tàn nhẫn, nếu không phải có Lam Nhi che phía trước thì chỉ sợ Vũ Tình đã hương tiêu ngọc vẫn.

“Lam Nhi……” Vũ Tình nhìn Lam Nhi ngã xuống, nước mắt không kìm được rơi xuống. Lam Nhi vì nàng ngay cả sống chết cũng không để ý, nàng lại còn hoài nghi nàng ấy, mình thật quá đáng.

Cổ nàng cảm nhận được cái lạnh như băng, nàng biết đó là một lưỡi kiếm mà chủ nhân của nó đúng là người nàng yêu. Thanh kiếm mỏng sắc bén vẽ nên một vệt máu nhạt trên cổ nàng, nhưng lòng nàng lại chẳng có cảm giác gì, nàng luôn luôn sợ đau nhất, không phải sao? Vũ Tình ngước lên nhìn Chính Hiên, trong mắt là ai oán, thê lương, thậm chí có cả hận ý.

Tay cầm kiếm của hoàng đế đang run lên, hắn chỉ cần hơi dùng sức thêm một chút nữa thôi. Nữ nhân này, người hắn từng lấy sinh mệnh ra để đánh cuộc, người mang đến cho hắn niềm vui vô tận, lại khiến hắn lần đầu tiên muốn nữ nhân mình yêu sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của hắn, hắn không muốn tổn thương thêm nữa vì nàng.

Tại sao nàng không sợ hãi? Tại sao không cầu xin? Là vì nàng chắc chắn hắn sẽ không nỡ giết nàng sao? Đúng vậy, hắn đã từng không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng, thậm chí không cho phép bất cứ kẻ nào nói nặng nàng một câu. Hắn sủng ái nàng đến thế nhưng lại chỉ để đổi lấy sự phản bội hôm nay.

Trước mắt đột nhiên hiện lên những kỉ niệm cùng nàng khi xưa: nàng mặc áo trắng thả diều trên cỏ giống như một nàng tiên lầm lạc chốn phàm trần. Nàng hát khúc hát mà không ai hiểu nổi, nàng đánh bóng rổ, chơi đàn dương cầm, bày mưu tính kế trừ gian thần giúp hắn, làm hài lòng nước lân bang, giải quyết nạn lũ lụt cùng hắn, sống chết có nhau.

Tất cả lại hiện lên trước mắt, khi đó nàng thật hồn nhiên ngây thơ. Chẳng lẽ hết thảy đều là hắn nhìn lầm sao? Hay con người này vốn đã mưu mô xảo quyệt, tất cả đều chỉ là giả vờ.

“Xem ra trẫm thật sự không hiểu ngươi. Hành động của ngươi thật cao minh, trẫm bị ngươi lừa suốt bấy lâu nay. Trong lòng ngươi nhất định đang rất đắc ý hả? Cái gì mà chỉ yêu mình ta chứ? Hừ……”

Thái độ khinh thường, lời nói chua chát làm trái tim Vũ Tình đau đớn. Chỉ có thể lựa chọn trầm mặc không nói, trong lúc này bất luận nàng nói gì hoàng đế cũng sẽ không tin. Vậy thì cần gì phải nhiều lời vô ích?

“Tại sao không phản bác, tại sao không giải thích? Có lẽ trẫm sẽ tin ngươi. Ngươi cầu xin trẫm, có lẽ trẫm sẽ nể tình ngày xưa mà tha cho ngươi. Cầu xin tha thứ đi, ngươi cầu xin tha thứ đi……” Hoàng đế hét to, từ khoảnh khắc đẩy cửa vào kia hắn đã mất đi lý trí rồi.

“Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Ta chỉ muốn nói một câu, ta trong sạch. Tin hay không tuỳ ngươi! Ta là cá nằm trên thớt, muốn chém muốn giết gì cũng được.” Vũ Tình vẻ mặt kiên quyết, tình yêu không có sự tin tưởng nhau làm nền tảng thì mối tình này sao còn có thể tiếp tục được nữa.

Lông mày hoàng đế nhíu chặt, không kìm nổi mà gia tăng lực đạo. Hắn chỉ cần dùng sức một chút thì cổ họng nữ tử trước mắt này sẽ bị cắt đứt. Hắn thà giết nàng chứ không thể chấp nhận sự phản bội của nàng.

Một loại khoái cảm được trả thù lan tràn nơi đáy lòng, mặt khác một cảm giác đau đớn tột cùng lại trào dâng trong lòng, bao phủ khoái cảm kia. Tay run rẩy,‘Cạch’ một tiếng, kiếm từ trong tay rơi xuống đất. Rốt cục hắn vẫn không nhẫn tâm nổi.

“Tất cả mọi người lui ra cho trẫm.”

Mọi người nghe vậy, lập tức thất tha thất thểu lui xuống. Từ trước đến giờ họ chưa từng thấy bộ dáng bạo ngược như thế của hoàng đế. Vẫn là chạy sớm thì hơn, nhân tiện khiêng luôn Lam Nhi và Nam Cung Quân ra ngoài.

“Ngươi muốn dẫn Lam Nhi đi đâu?” Thị vệ cứng rắn tách nàng và Lam Nhi ra. Bây giờ điều mà trong lòng nàng quan tâm nhất là sự an nguy của Lam Nhi, hy vọng Lam Nhi không sao nếu không nàng có chết ngàn lần cũng không bù đắp nổi.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Ngữ khí đủ để đóng băng chết người, nàng chưa từng nghĩ tới Chính Hiên sẽ dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với nàng. Từ trước tới nay Chính Hiên đối với nàng vẫn rất ôn nhu săn sóc, để nàng tự do thích làm gì thì làm, chiều chuộng hết mực. Tại sao lại đột nhiên biến thành thế này?

“Lam Nhi là người của ta.” Nàng không phải người trong cung, nàng là do ta đưa đến từ Tiêu phủ.

“Từ hôm nay trở đi, không phải nữa.”

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, đẩy Vũ Tình ngã xấp lên giường. Hắn sớm đoán được nàng sẽ phản kháng nên đã chế trụ cổ tay nàng lên trên đỉnh đầu, trong mắt lộ vẻ khinh thường:“Ngươi nhất định đang trách trẫm quá quân tử rồi phải không?” Hắn hết mực che chở nàng, chỉ cần nàng không muốn thì hắn cũng không miễn cưỡng. Thậm chí mỗi đêm tự mình chịu đựng cô đơn, không đi tìm phi tần khác tiết dục, thầm muốn đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện. Nàng lại tư thông với kẻ khác, thế thì tại sao hắn phải giữ lễ nữa chứ? Nỗi nhục bị phản bội ăn mòn mỗi tấc da thịt hắn, cuối cùng trở thành ngọn lửa hừng hực cháy.

“Tránh ra.” Vũ Tình lạnh lùng nói. Sợ hãi lại một lần nữa tràn ngập, một Chính Hiên nàng chưa từng thấy như vậy bao giờ khiến nàng sợ hãi. Nàng còn sợ hãi, tức giận hơn cả lúc nãy. Chính Hiên giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho người khác thương tích đầy mình.

“Còn giả vờ ư? Ngươi vẫn không cho trẫm động vào ngươi là vì sợ trẫm phát hiện ra đúng không? Hừ, giả bộ cao quý, giả bộ ngây thơ mệt chết đi được ấy nhỉ, rất muốn tìm nam nhân để giải thoát đúng không? Nếu không ngươi sẽ không đưa người vào tận trong cung. Nói sớm có phải tốt không, tuy ngươi là loại đàn bà dâm đãng nhưng trẫm cũng có thể cố mà làm thỏa mãn ngươi một chút. Thực chất bên trong chính là hèn hạ ti tiện!” Nàng nhất định đang vụng trộm cười hắn sau lưng rồi?

Vũ Tình giơ một bàn tay lên muốn cho hắn một bạt tai thật mạnh. Lời nói ác độc của Chính Hiên như một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực  nàng, cảm giác sống không bằng chết có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Chính Hiên chế trụ luôn tay còn lại của nàng. Vũ Tình căn bản không hề có sức phản kháng. Đến bây giờ nàng mới hiểu trước kia đều là Chính Hiên nhường nàng.

Hoàng đế vừa cười vừa xé vụn quần áo trên người Vũ Tình, vút sang một bên. Sự tàn ác trong đáy mắt thể hiện rõ cơn phẫn nộ của hắn.

Vũ Tình quá sợ hãi, mặt đã trở nên trắng bệch, dùng hết sức lực bản thân gào to:“Buông ra, đồ ác ma này, buông…… Ta không hề phản bội ngươi, ta không hề……” Lúc này nàng không còn kiêu hãnh được nữa, chỉ có thể hy vọng Chính Hiên có thể nghe lời giải thích của nàng.

Chính Hiên khinh thường cười lạnh nói:“Có hay không, để trẫm thử một lần chẳng phải sẽ biết ngay sao.” Hắn biết rõ, lần thử này bất luận kết quả thế nào hắn đều sẽ mất đi Vũ Tình. Nếu chứng minh được nàng thật sự tư thông cùng kẻ khác, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng và tên gian phu kia, tôn nghiêm của một đế vương cũng không cho phép. Nếu như chứng minh được hắn hiểu lầm Vũ Tình, với cá tính kiêu ngạo của nàng thì chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn. Chỉ cần là chuyện nàng đã quyết định thì người khác khó có thể thay đổi được, có đôi khi nàng còn thật sự rất lạnh lùng. Nhưng thù hận đã che mờ hai mắt hắn, lúc này hắn chỉ thầm muốn hung hăng yêu nàng đúng như nàng yêu hắn.

“Buông…… Tránh ra đi, Âu Dương Chính Hiên, ta hận ngươi, hận ngươi…… Ngươi tránh ra đi……”

“Ngươi nói ngươi hận ta? Hừ, đúng là cái loại muốn quá rồi còn làm trò, trẫm gặp nhiều quá rồi. Ngươi còn non lắm.” Chính Hiên không thèm nói nhiều hôn dọc theo cái cổ trắng như tuyết, sau đó lại quay người hôn lên mắt, mũi nàng. Đôi môi nóng bỏng kề sát vành tai nàng, cuối cùng tập trung trên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

Cơ thể Vũ Tình càng ngày càng nóng, rất muốn phản kháng nhưng lại phát hiện ra bản thân bất lực. Chính Hiên đối xử với nàng một chút cũng không ôn nhu, gần như tàn khốc. Nàng có thể làm thế nào được đây? Đánh cũng không đánh lại hắn, càng tức giận thì lại càng không chống cự được. Không được, nàng nhất định phải phản kháng, trong sạch có thể bị hủy nhưng cốt khí thì không thể.

Hung hăng cắn nát môi Chính Hiên, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người. Nhưng Chính Hiên vẫn không chịu buông tha cho nàng, tiếp tục cướp lấy vị ngọt của nàng.

Nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng, tại sao Chính Hiên lại đối xử với nàng như vậy? Nàng một thân một mình bước vào Long Hiên hoàng triều, không có lấy một người thân bên cạnh. Thật vất vả mới tìm được một người mà mình yêu thì người đó lại đối xử với nàng thế này. Nàng cho tới bây giờ chưa từng phải chịu khuất nhục, từ nhỏ đến lớn ai dám làm nàng tức giận? Ba, mẹ, Quân, Tiểu Nhu, các ngươi ở đâu, Tuyết rất nhớ mọi người, hãy mau tới cứu Tuyết với.

Chính Hiên đột nhiên dừng hành động của hắn lại vì hắn nhìn thấy nước mắt của Vũ Tình. Chết tiệt, bộ dáng vô tội này của nàng vẫn đang khiến hắn đau lòng. Rõ ràng biết nàng chỉ giả bộ thôi nhưng vẫn cứ muốn lau nước mắt cho nàng. Hắn không thể nhẫn tâm nổi với nàng, hắn không nỡ khiến nàng rơi lệ.

“Tiện nhân!” Chính Hiên mắng rồi đứng dậy.

Vũ Tình phục hồi lại tinh thần, vô lực cuốn chăn quanh người, khóc nức nở. Khoảnh khắc này, nàng cảm thấy thật bất lực. Bây giờ ở bên dưới thân hình cao lớn của hoàng đế, nàng lại nhỏ bé, hèn mọn đến vậy.

“Từ hôm nay trở đi, Tiêu phi bị giáng xuống làm cung nữ. Không được kháng chỉ!” Hắn điên rồi, hắn lại vẫn không nỡ giết nàng.

Vũ Tình vẻ mặt kiên quyết:“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Ngươi giết ta đi.” Sống phải chịu khuất phục thì thà chết một cách oanh liệt còn hơn.

“Giết ngươi? Hừ, không dễ thế đâu.Tra tấn một người cách tốt nhất không phải là để cho hắn chết mà phải làm cho hắn sống không bằng chết. Trẫm muốn ngươi phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay, trẫm muốn ngươi phải đau khổ. Hà, ngươi tốt nhất đừng có phản kháng, nếu không kẻ chết sẽ là người mà ngươi yêu, người mà ngươi quan tâm đấy.” Bao gồm cả tên gian phu Nam Cung Quân kia nữa. Từ nay về sau tình cảm quân thần ân đoạn nghĩa tuyệt! Dù chỉ một người của Nam Cung gia trẫm cũng không dùng!

“Âu Dương Chính Hiên……” Giờ này khắc này, nàng thật sự rất hận hắn.

“Lớn mật, tên trẫm ngươi cũng có thể gọi thẳng sao? Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn làm tốt bổn phận cung nữ của mình đi, đừng có vọng tưởng là sẽ có người đến cứu.”

Đúng vậy, sẽ chẳng có ai đến cứu nàng cả. Thái Hậu yêu thương nàng đã xuất kinh đi nghỉ hè. Cẩn Hiên bị nàng làm tổn thương đã ra ngoài biên cương. Vô Dạ giết Mị Ảnh xong cũng không rõ tung tích. Trong thiên hạ này  còn ai tới cứu nàng được nữa? Ai lại không sợ Hoàng Thượng mà liều chết tới cứu nàng đây?

Uổng nàng tự cho mình là tiêu sái, nghĩ rằng có thể vui chơi nhân gian, không ngờ lại thảm hại vì tình thế này! Rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Chính Hiên phất tay áo mà đi! Để lại một mình Vũ Tình, nước mắt nàng tựa vực sâu không đáy, dường như vĩnh viễn sẽ không cạn! Nàng phải chấp nhận số mệnh sao? Nàng có thể không cam chịu số phận được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.