Ơ? Tiểu Hiên Tử đâu, sao lại không thấy đâu? Chẳng lẽ tối hôm qua tất cả chỉ là do ta nằm mơ sao? Cũng đúng, Âu Dương Chính Hiên hắn bây giờ đang hận ta như vậy thì làm sao có thể nói với ta những lời như thế chứ? Nhất định là ảo giác của ta rồi. Nếu là thật thì tốt quá, điều đó chứng tỏ trong lòng Tiểu Hiên Tử vẫn còn có ta. Nhưng sao có thể thế được chứ? Bây giờ có khi hắn đang phong lưu khoái hoạt ở tẩm cung nào đó rồi cũng nên?
Vũ Tình hai tay chống cằm nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Chính Hiên, nàng không biết cái gì là thật cái gì là giả nữa. Đột nhiên cảm thấy lạnh phía sau lưng, xoay người lại thì nhìn thấy mama kia trong tay còn cầm roi đang hung hăng tiến lại gần nàng.
“Này, ngươi định giết người đấy à?” Vũ Tình tóm được cái roi kia, mama cũng không làm gì được nàng vì còn không khỏe bằng Vũ Tình.
“Ban ngày ban mặt, ngươi lại dám nhàn hạ ở đây, còn không mau đi làm việc đi cho ta?” Mama trợn mắt nhìn rất giống một con quỷ dạ xoa.
“Làm việc? Làm gì cơ?”
Mama phát ra tiếng rống của sư tử Hà Đông:“Ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là nương nương không cần làm việc sao? Nhớ kỹ thân phận của ngươi cho ta, ngươi bây giờ là cung nữ, đi mà giặt quần áo đi.”
Có lầm không chứ? Trừng phạt người ta chỉ có mỗi chiêu này thôi sao, không nghĩ ra được cái gì mới à? Giặt quần áo thì cũng chẳng chết người được. Giặt thì giặt thôi!
Đến khu giặt quần áo Tiêu Vũ Tình mới choáng váng, mới hiểu được cái gì gọi là chồng chất như núi. Quần áo của mấy vạn người trong cung quả thực không phải chuyện đùa. Không phải bắt nàng giặt hết đấy chứ? Lại còn không có máy giặt thì làm thế nào? Giặt xong cả đống đó thì tay sẽ ra sao đây? Khéo mà thành tàn phế mất, Âu Dương Chính Hiên, ngươi thật độc ác.
Đang lúc hoảng hốt lại cảm thấy đau đớn trên người, hóa ra là mama dùng roi đánh nàng. Từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh nàng như vậy, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không dám mắng nàng, mắng có một lần duy nhất thì nàng liền bỏ nhà đi. Đúng rồi, nàng có thể chạy trốn mà, sao phải ở đây mà chịu bị khinh bỉ chứ?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không ngoan ngoãn giặt đi cho ta! Ta sẽ đến nghiệm thu sau, giặt không xong thì đêm nay đừng hòng ăn cơm.” Mama nói xong liền bỏ đi.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi mới tới hả? Tại sao mama có vẻ như nhằm vào tỷ vậy?” Một nữ tử rất đáng yêu ngồi xổm xuống bên cạnh Vũ Tình giặt quần áo.
“Bà ta có thù hằn gì với ta chăng? Ngươi là ai?” Mama đó nhất định là được người nào ra lệnh thì mới có thể nhằm vào ta như vậy, có khi chính là do Âu Dương Chính Hiên ra lệnh.
“Ta cũng mới tới, ta tên là Lâm Lâm. Tỷ tỷ, tại sao ngươi bị chuyển đến đây?” Khu giặt quần áo trong hoàng cung là nơi vất vả nhất. Lâm Lâm cũng là vì gia cảnh quá mức bần hàn mới phải lưu lạc đến đây. Người nào chỉ cần có chút tiền đút lót cho cấp trên là có thể được đến nơi tốt hơn ngay, trong số những người đến đây cũng có một số cung nữ bị phạt nữa. Nhìn Vũ Tình da thịt vô cùng mịn màng trắng trẻo, vừa nhìn đã biết là tiểu thư con nhà có tiền, sao lại phải đến đây chứ?
“Ta ư? Nếu ta nói ta bị người ta hãm hại thì ngươi có tin không?” Lâm Lâm, cô gái thật đáng yêu, giống như tên của nàng vậy. Chỉ có điều ở trong cung lâu ngày rồi thì liệu nàng còn có thể giữ được nét hồn nhiên này hay không? Hoàng cung thật sự là một cái chảo nhuộm lớn mà!
“Hãm hại? Ai hãm hại ngươi vậy? Người kia nhất định là người xấu, chỉ có người xấu mới có thể hãm hại người tốt được.” Trong thế giới của nàng, không phải tốt thì chính là xấu thôi.
“Người tốt? Ngươi cảm thấy ta là người tốt sao? Ngươi vừa mới gặp ta làm sao biết ta là người tốt? Có khi ta chính là người xấu miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó.” Tốt và xấu không thể phân biệt rạch ròi như vậy được.
“Ngươi chính là người tốt mà!” Nàng tuy rằng ngốc nhưng chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra vị tỷ tỷ này là người tốt rồi.“Tỷ tỷ, ngươi đã từng gặp Hoàng Thượng chưa? Nghe nói là một mỹ nam tử đấy, không biết có phải thật không?” Lâm Lâm vẻ mặt mơ màng, tưởng tượng về diện mạo của Hoàng Thượng.
Đương nhiên đã gặp, lại còn là kẻ thù không đội trời chung nữa.“Gặp rồi, hắn á, bộ dạng vừa già lại vừa xấu, vẻ mặt dữ tợn, kiêu căng ngạo mạn, ngu ngốc, tính cách thô bạo, hơn nữa hắn còn thích đánh nữ nhân nhá, ngươi có biết tại sao vương triều này tỉ lệ người chết có vẻ cao không? Thật ra có rất nhiều người là bị Hoàng Thượng tra tấn mà chết đấy.”
Lâm Lâm sợ hãi cắn ngón tay:“Có phải thật thế không? Hoàng Thượng thật khủng bố như thế ư?”
Đúng vậy, hắn rất khủng bố. Cũng mãi đến bây giờ ta mới biết được hóa ra hắn thật sự là Hoàng Thượng. Buồn cười là từ trước tới này ta chưa hề coi hắn như hoàng đế mà đơn giản chỉ là bạn trai mình. Ta căn bản không rõ định nghĩa hoàng đế là gì, hóa ra hắn thật sự có thể quyết định sự sống chết của một người, kể cả sinh mệnh của ta. Bộ dạng hắn không khủng bố, rất tuấn tú nhưng lại chẳng phân biệt được thị phi. Thực sự không hiểu nổi lúc trước tại sao ta lại thích hắn, thà rằng chết luôn từ khi bị trúng độc có phải tốt hơn không. Ít nhất hắn sẽ vĩnh viễn nhớ đến ta chứ không phải là hận ta.
“Ngươi nói xem, người mới tới kia bộ dạng xinh đẹp như vậy mà sao cũng phải đến đây?” Một đại nương mặc áo màu xanh đậm tò mò nhìn Vũ Tình một lượt, dừng tay đang giặt quần áo, lấy khuỷu tay huých vào đại nương áo lam đang giặt quần áo bên cạnh.
Người áo lam cũng dừng lại liếc nhìn Vũ Tình một cái:“Bộ dạng rất đẹp, thật hợp làm chánh chủ hậu cung. Ngươi xem, nàng ta da thịt trắng noãn như tuyết, nếu ta mà được như vậy thì đã sớm hưởng phúc rồi, sao mà còn phải vào đây làm cu li chứ.”
“Ngươi á, sớm hai mươi năm đi. Ha ha ha……”
Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những đại nương xung quanh, một lúc sau đã tụ tập thành một vòng tròn. Trong đó có một người bỗng kêu lên:“Nàng…… Nàng không phải là Tiêu quý phi sao?”
Đại nương này ngạc nhiên làm những người khác cười nhạo:“Đừng nói đùa, Tiêu quý phi là người được sủng ái nhất hiện tại, ai cũng biết Hoàng Thượng yêu nàng đến phát cuồng sao có thể bắt nàng ở đây giặt quần áo chứ.” Tiêu quý phi từng là giấc mơ của mọi nữ tử.
“Các ngươi không biết sao? Nàng tư thông với nam nhân khác bị Hoàng Thượng của chúng ta bắt quả tang trên giường. Các ngươi nghĩ xem, Hoàng Thượng sao có thể cho phép thê tử của mình tư thông với kẻ khác chứ? Không giết nàng đã là phá lệ ban ân rồi, làm gì có chuyện vẫn để nàng làm quý phi nữa?”
Mọi người bừng tỉnh ngộ ra. Một đại nương còn trẻ nói:“Ồ, hóa ra là như vậy. Nữ tử này đúng là không biết tốt xấu, Hoàng Thượng sủng ái nàng như vậy mà nàng còn dám ngoại tình. Ta còn tưởng là tiên giáng trần, hóa ra là người đàn bà dâm đãng Hoàng Thượng ruồng bỏ! Ngày thường chúng ta bị mấy người trong hậu cung đó khi dễ đủ rồi, bây giờ là cơ hội báo thù đây.”
Một đại nương béo tán thành nói:“Đúng vậy, ở chỗ chúng ta mà thông dâm thì đã bị cho vào lồng lợn rồi(1). Loại tiện nhân như nàng ta phải được giáo huấn một chút.”
(1): phụ nữ ngoại tình sẽ bị nhốt vào lồng lợn rồi đẩy trôi sông, sống chết tùy số >”<
Đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời bị chặn, ngẩng đầu thì nhìn thấy một đám người đứng quây xung quanh. Mỗi người đều dùng vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, trong mắt không hề có ý tốt.
“Ô, Tiêu Quý phi nương nương của chúng ta là cành vàng lá ngọc, tấm thân đáng giá ngàn vàng, sao lại phải đến nơi này giặt quần áo vậy? Nào, để ta giúp ngươi giặt.” Đại nương trẻ tuổi cầm lấy quần áo của nàng.
“Hung dữ thế làm gì? Bọn ta đang giúp ngươi mà, giúp người không cần báo đáp.” Đại nương béo nhéo một cái sau lưng nàng, đẩy nàng ngã.
Vũ Tình ngã xuống làm tay nàng bị đâm vào mũi nhọn của tảng đá, bị rách ra. Nàng nắm lấy bàn tay bị thương, đau khổ hỏi:“Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Nàng tự thấy mình từ trước tới nay không đắc tội với các nàng, không hiểu vì sao họ lại đối xử với mình như thế. Cho dù với bất cứ ai cũng xác định rằng nước sông không phạm nước giếng mới phải.
Người áo lam thấy Vũ Tình yếu đuối đáng thương, không đành lòng nói:“Thôi đi, nàng ti tiện là chuyện của nàng, chúng ta đừng để ý làm gì. Không nên gây chuyện phiền toái.”
Ti tiện? Hóa ra bây giờ trong lòng mọi người nàng chính là như vậy. Vũ Tình đột nhiên nở nụ cười lạnh bi thương mà bất đắc dĩ. Ba mẹ, các ngươi biết không, lòng Tuyết Nhi đau quá. Tiểu Hiên Tử hắn không cần ta, hắn hận ta. Cuối cùng mọi người là những người đối xử với Tuyết Nhi tốt nhất, Tuyết Nhi nhớ mọi người, hãy mau tới cứu Tuyết Nhi với, Tuyết Nhi sẽ không bao giờ giận dỗi, cãi lại ba mẹ nữa.
“Cười? Nàng còn dám cười chúng ta.” Đại nương béo bảo mọi người cùng nhau ra tay giáo huấn nàng, phải tiếp đãi nàng chu đáo chứ.
“Các vị đại nương, Lâm Lâm cầu xin các ngươi buông tha cho Tình tỷ tỷ.” Lâm Lâm đứng chắn mọi người. Nàng đến đây trước Vũ Tình, lúc mới tới cũng bị bắt nạt nhưng qua một thời gian thì mọi người cũng đối xử bình thường với nàng rồi.
“Lâm Lâm, ngươi còn nhỏ không hiểu được đâu. Nàng ta là đồ nữ nhân hư hỏng.” Đại nương áo xanh đậm kéo Lâm Lâm ra.
“Không, Tình tỷ tỷ là người tốt.”
“Náo loạn cái gì hả? Không đi mà làm việc đi.” Mama cầm roi đi tới, vừa thấy Tiêu Vũ tình dưới đất liền tức giận nói:“Tiêu Vũ Tình, ta biết ngay là do ngươi gây chuyện mà.” Nói xong, liền cầm lấy vụt xuống.
Vũ Tình xoay người tránh được, đứng dậy.
“Còn muốn chạy hả, bắt nó lại cho ta.” Mama ra lệnh một tiếng, mấy đại nương đồng loạt lao lên. Có người túm tay, có người túm chân, kiềm chặt Vũ Tình. Vũ Tình muốn thoát khỏi các nàng nhưng ai cũng khoẻ như trâu khiến nàng hoàn toàn bị gìm chặt.
“Ngươi chạy đi, chạy đi. Quý phi thì sao, thiên kim thượng thư thì sao chứ? Đằng nào cũng thua dưới tay lão nương thôi.” Mama đánh từng roi từng roi lên người Vũ Tình. Sau này bà có thể kiêu ngạo mà khoe với người khác rằng ngay cả vợ hoàng đế bà cũng dám đánh.
“Ngươi là bà già yêu quái, ác độc, chẳng trách không gả đi được. Mà cho dù có gả đi được thì sinh con trai làm nô tài, sinh con gái làm ca kĩ. Ta rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi, chúc ngươi sớm xuống Địa ngục, a……” Vũ Tình mắng, muốn dung cách này để phân tán tinh lực, không nghĩ đến đau đớn trên thân thể nữa. Trên người Vũ Tình đã xuất hiện vết máu, thấm ra từ bên dưới quần áo.
Vũ Tình mắng càng hung hăng thì mama đánh càng nặng. Vừa đánh vừa chửi rủa:“Ta đánh chết tiện nhân nhà ngươi, loại ti tiện đi quyến rũ đàn ông, còn dám mắng ta à, ta cho ngươi mắng…… Ta cho ngươi mắng này……”
Mấy đại nương sợ quá buông Vũ Tình ra. Vũ Tình đã bị đánh đến kiệt sức, vô lực phản kháng, tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Mama vẫn không buông tha cho nàng, trong mắt bà ta nổi lên tơ máu, một lòng đánh cho người nằm dưới đất kia không chết cũng thành tàn phế.
Vũ Tình trên mặt đất quay cuồng, nàng cảm thấy mỗi tấc thịt trong thân thể đều như lìa ra. Roi dường như quật vào tận trong cơ thể nàng, đau đến chết đi sống lại. Máu không ngừng chảy, ý thức của nàng bắt đầu dần mất đi, chỉ mong được chết ngay bây giờ. Trong lúc mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng Lâm Lâm lo lắng kêu lên:“Mama, ta xin ngươi, buông tha cho Tình tỷ tỷ…… Mama…… Lâm Lâm xin ngươi, ngươi buông tha cho Tình tỷ tỷ đi……”
Sắp chết rồi sao? Thật tốt quá, ta có thể về nhà rồi. Trước khi chết còn có một người quan tâm đến ta như vậy là ta thỏa mãn rồi. Nhưng tại sao trong lòng ta còn một tia không cam tâm chứ? Ta còn đang lưu luyến cái gì đây? Âu Dương Chính Hiên ư? Hừ, hắn ngay cả chút tin tưởng căn bản nhất cũng không có, ta cần gì phải lưu luyến hắn chứ?
A, đau quá! Vũ Tình thoáng nâng tay lên một chút liền cảm thấy cơ thể đau đớn đến tê tâm liệt phế(tâm; tim, phế: phổi). Mở to mắt, rốt cục vẫn nhìn thấy căn phòng nhỏ màu đen. Tại sao nàng còn ở đây? Nàng vốn tưởng rằng tỉnh lại thì sẽ được ở nhà nằm trên chiếc giường lớn thoải mái nhưng hoá ra lại không phải. Nàng vẫn ở đây, làm bạn với nàng vẫn là chuột mà bình sinh nàng sợ nhất. Chẳng lẽ ông trời còn chưa tra tấn nàng đủ hay sao? Cả ngày không được ăn gì, vừa rồi lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy nàng thật sự rất đói và cũng thấy đau đớn quá. Không biết là đau trên thân thể hay là trái tim đang đau đây?
“Kẹt……” Một tiếng, có bóng người lặng lẽ tiến vào.
“Tình tỷ tỷ, ngươi nhất định là đang đói bụng hả? Lâm Lâm mang đồ ăn đến cho ngươi đây. Ngươi mau ăn nhanh đi, đây là đồ hôm qua ta lén mama giứ lại đấy. Ngươi đừng để mama phát hiện nếu không ta cũng sẽ gặp rắc rối mất.”
“Cám ơn ngươi Lâm Lâm.” Vũ Tình trong mắt ngân ngấn lệ, thật khó có được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đầu năm nay, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thiếu, dệt hoa trên gấm nhiều. Lúc nàng đắc thế thì mọi người thi nhau a dua nịnh hót rồi tìm mọi cách để lấy lòng, bây giờ thì sao chứ? Chỉ là cơm này quá cứng lại còn lạnh nữa, nàng không thể nuốt trôi nổi. Không được, nàng nhất định phải chạy trốn! Còn ở lại thì nàng sẽ phát điên mất. “Lâm Lâm, ngươi hãy giúp ta một chuyện.” Vũ Tình vội vàng nắm lấy tay Lâm Lâm.
“Tình tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Vội gì chứ, nếu Lâm Lâm có thể thì nhất định sẽ giúp ngươi mà.” Lâm Lâm trịnh trọng gật gật đầu, vô cùng chân thành nói.
“Ta muốn chạy trốn!”
Lâm Lâm hoảng hốt:“Ngươi muốn chạy trốn ra ngoài? Không được đâu, một mình xuất cung là tội chết đấy. Ta biết mama lần này xuống tay rất ác độc nhưng chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc thì bà ấy sẽ không tìm ra lý do mà phạt chúng ta nữa.”
“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Mama có ý muốn ta chết,bà ta nhất định là được người nào đó ra lệnh, ta không thể ngồi chờ chết. Ta nhất định phải trốn đi!”
“Nhưng tại sao mấy người đó nhất định phải dồn ngươi vào chỗ chết?”
“Lâm Lâm ngươi không hiểu đâu, hậu cung hiểm ác giết người không cần lý do! Ta chắn con đường thăng tiến của các nàng, các nàng càng không thể không giết ta. Lâm Lâm, ngươi giúp ta được không?” Ta và Lam Nhi đã từng trốn đi một lần, hẳn là không khó.
Lâm Lâm do dự hồi lâu, rốt cục cũng đồng ý:“Được, ta giúp ngươi trốn. Ta đi chuẩn bị giúp ngươi một chút trước đây, canh ba đêm nay ngươi hãy trốn đi, nhưng đừng nói với ai là ta thả ngươi đấy.” Tình tỷ tỷ là người tốt, nàng thật sự không đành lòng nhìn một người tốt phải chết như vậy.
“Được, không thành vấn đề. Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi.” Lâm Lâm lương thiện như vậy, trong lúc hoạn nạn đều sẵn sàng xả thân cứu ta, sao ta có thể bán đứng nàng chứ? Nếu không ta chẳng phải là kẻ bất nhân bất nghĩa hay sao.
Canh ba tại cửa thành nam
“Tình tỷ tỷ, cửa thành nam này có ít người phòng thủ nhất, người ở đây ta đã đánh lạc hướng đi rồi. Ngươi mau chạy đi. Vết thương trên người sao rồi, còn đi được không?” Nàng vẫn nhớ vết thương trên người Vũ Tình nặng đến mức nào. Hôm đó nàng thật sự bị dọa hết hồn, từ trước tới giờ chưa từng thấy một ai chảy nhiều máu đến như vậy, toàn thân máu chảy đầm đìa. Trên người có thể nhìn rõ từng vết roi, ngay cả quần áo cũng bị roi tiên làm rách hết cả. Bị thương như vậy lại còn không có ai bôi thuốc cho nàng, nhất định phải đau lắm? Nghị lực của Tình tỷ tỷ thật tốt, nếu là nàng chỉ sợ ngay cả đi cũng không đi nổi.
Sắc mặt Vũ Tình trắng bệch như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống được. Đau đớn ăn mòn thần kinh, mỗi bước đi gần như lấy hết tất cả sức lực trong người nhưng nàng vẫn cố nén, cắn răng nói:“Không sao, ta vẫn còn đi được. Lâm Lâm, ngươi đi nhanh đi, đừng để ai phát hiện ra, tự ta đi được rồi.”
“Tình tỷ tỷ, cứ để ta đỡ ngươi ra ngoài đi.” Lâm Lâm sợ nàng còn chưa ra được ngoài cánh cửa gần ngay trước mắt này thì đã ngã xuống rồi.
Vũ Tình gật đầu một cái, để Lâm Lâm giúp đỡ. Chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, một đám đông người chặn cửa thành lại, vây quanh Vũ Tình chật như nêm cối. Lâm Lâm từ trước tới giờ chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ hãi tránh phía sau Vũ Tình.
Thị vệ rẽ ra thành một lối đi, Chính Hiên mặc long bào âm trầm tiến đến gần Vũ Tình. Nếu không phải hắn dùng một ánh mắt tà ác nhìn nàng thì nàng thật sự sẽ nghĩ rằng đó là một vị hoàng tử đến cứu mình.
“Trẫm đã nói rồi, ngươi đừng hòng trốn. Ngươi coi lời nói của trẫm như gió thoảng bên tai sao?” Ngươi gấp rút muốn rời khỏi trẫm đến như vậy sao? Ngay cả tình lang của ngươi ngươi cũng không cần. Tiêu Vũ Tình ngươi quả nhiên bạc tình! Bên tai vẫn quang quẩn tin tức mà Trần Hàn điều tra được: Tiêu Vũ Tình và Nam Cung Quân đã sớm quen biết. Hai người học cùng một nơi, cảm tình rất tốt, quan hệ khá thân mật. Nam Cung Quân từng nói muốn lấy Tiêu Vũ Tình làm thê tử của hắn, cũng công khai theo đuổi nàng.
“Ta muốn rời khỏi đây!” Ánh mắt chạm vào đáy mắt xa lạ và lạnh lung của hắn khiến trái tim Vũ Tình như đóng băng. Nàng sẽ ôm hy vọng gì về hắn nữa.
“Ngươi nói đi là đi sao? Trẫm đã nói rồi, ngươi không được phép đi.” Ánh mắt hung ác nham hiểm thoáng nhìn qua vết thương trên tay Vũ Tình rồi giằng lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Đêm nay ánh trăng thật mờ ảo nên hắn căn bản không nhìn rõ sắc mặt trắng bệch của Vũ Tình, mà cho dù thấy, hắn cũng sẽ tưởng rằng nàng đang sợ hãi.
“Tại sao ngươi không giết ta luôn đi?” Giọng nói của Vũ Tình có chút run run. Nhưng đừng tưởng rằng nàng sợ hãi, đây chỉ là vì nàng đang tức giận.
“Giết ngươi? Không dễ thế đâu. Trẫm nói rồi, trẫm sẽ tra tấn ngươi đến sống – không – bằng – chết.” Hoàng đế nói mỗi chữ lại tăng thêm một phần lực đạo ở tay.
Chính Hiên vốn là người luyện võ nên lực đạo mạnh hơn so với người bình thường, lúc này lại càng nặng trên cánh tay đầy thương tích của Vũ Tình.
“Đau……” Vũ Tình rốt cục không chịu nổi khẽ kêu lên. Khi bị mama đánh, nàng chưa từng kêu một tiếng đau. Nhưng bây giờ ánh mắt của Chính Hiên lại làm cho nàng đau lòng, miệng vết thương lại một lần nữa rách ra khiến máu chảy đầm đìa.
“Rất đau sao? Chỉ cần ngươi cầu xin tha thứ, chỉ cần ngươi thừa nhận cấu kết với Nam Cung Quân thì ngươi sẽ không phải chịu khổ nữa.” Cùng lắm chỉ là bị mảnh chén cắt vào tay, có đau đến mức đó không? Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của nàng, tại sao trái tim hắn cũng cảm thấy đau theo?
“Tại sao ta phải xin tha? Ta không sai!” Vũ Tình quật cường nhìn thẳng vào hắn, nàng không làm sai chuyện gì thì cho dù có người cầm đao kề trên cổ, nàng cũng tuyệt đối không nhận sai. Người này có lầm không vậy, hắn thích ta cấu kết với người khác thế sao? Hay là hắn thích vợ ngoại tình.
“Xem ra làm cung nữ vẫn không làm giảm thói kiêu ngạo(ngạo khí) của ngươi.” Lúc trước, chẳng phải chính ngạo khí của nàng đã khiến hắn thích nàng sao? Nay hắn lại chán ghét ngạo khí của nàng, nếu nàng sớm cầu xin tha thứ thì mọi chuyện cũng không đến mức này.
“Ngạo khí của ta là trời sinh.” Vũ Tình lãnh đạm nói, nàng đã hết hy vọng với hắn.
“Được, được lắm! Ngươi cứ tiếp tục mà làm cung nữ đi, trẫm muốn xem xem đến khi nào ngươi mới chịu thua?” Hoàng đế cầm chặt tay Vũ Tình, hắn không biết rằng mình đang nắm đúng chỗ miệng vết thương của Vũ Tình. Có lẽ phải nói là, trên người nàng không một chỗ nào không phải miệng vết thương! Hắn không biết bởi vì hắn mà miệng vết thương khó khăn lắm mới khép của nàng lại một lần nữa rách ra, chậm rãi thấm qua quần áo nàng.
Lâm Lâm đang tránh ở phía sau nhìn thấy biểu hiện đau đớn của Vũ Tình, nhìn xuống lại thấy vết máu loang lổ trên quần áo nàng, rất đẹp, giống như một đóa hoa mai vậy. Chỉ có nàng biết, kia không phải hoa mai mà đó là rất nhiều máu.
“Ngươi buông Tình tỷ tỷ ra, buông ra……” Lâm Lâm không biết người đến là hoàng đế, nàng cũng chưa từng gặp hoàng đế, ra sức kéo tay Chính Hiên ra.
Đôi mày anh tuấn của Chính Hiên nhăn lại, tiểu quỷ này ở đâu ra đây? Chính nàng ta đã giúp Vũ Tình rời khỏi hắn? Bất luận kẻ nào cũng không thể mang Vũ Tình đi, dù nàng có chết cũng phải chết bên cạnh. Chính Hiên cực kì tức giận dung hết sức bóp cổ Lâm Lâm.
Vũ Tình kinh hãi:“Âu Dương Chính Hiên, ngươi mau buông nàng ra. Mau buông nàng ra, ngươi là hoàng đế, so đo với một cung nữ làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bị thiên hạ chê cười sao?” Lâm Lâm vì giúp nàng mới thế này, nàng không thể để nàng ấy gặp chuyện chẳng lành.
Hoàng đế chậm rãi buông tay. Lâm Lâm mãi mới được thả từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí. Nam nhân này thật độc ác, không nói câu nào đã muốn lấy mạng nàng. Tình tỷ tỷ vừa rồi nói hắn là gì? Hoàng…đế? Cái gì, hắn…hắn là hoàng đế?
“Đừng trốn nữa, ngươi trốn không thoát đâu.” Hoàng đế âm trầm nói xong liền quay đi thật nhanh.
Đau đớn trên người sớm đã quá sức chịu đựng của nàng, rốt cục không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống…