Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 118: Thành Penzias



Sắc mặt quốc vương chợt trầm xuống, nhìn về phía phát ra tiếng nói, ánh mắt sắc bén như ưng, chằm chằm nhìn người nọ:
- Ô Lan Hùng, khanh có ý kiến gì?

Ô Lan Hùng bỗng nhiên kinh hãi, đã bao nhiêu năm rồi quốc vương không dùng loại ánh mắt này? Sống lưng lão đã cảm giác lạnh như băng, nhưng không thể để cho thế lực Lăng gia phát triển được, hắn tuyệt đối không cam tâm, đành phải kiên trì nói:
- Bệ hạ, Lăng công tử tuổi còn nhỏ… còn chưa đủ trưởng thành… bệ hạ trọng thưởng như vậy e rằng… e rằng có chút không ổn… không hợp với lễ pháp!

- Không hợp lễ pháp?
Lão quốc vương hừ một tiếng, mặt cười nhưng long thì không, nhìn Ô Lan Hùng, lạnh nhạt nói:
- Ô Lan Hùng, khanh ăn cơm nhiều năm như vậy đều bị chó tha cả rồi sao? Đế quốc có điều lễ pháp nào quy định phong tước cùng lãnh địa hạn chế tuổi sao?

- Thần… thần…
Ô Lan Hùng lập tức liếc mắt nhìn hướng thái tử cầu cứu, các quý tộc phía dưới càng không dám thở mạnh, hiện tại bọn họ đều nhìn ra, hôm nay có phải yến hội gì đâu, thực chất là tạo thế cho tên thiếu niên kia mà thôi.

Ánh mắt thái tử ánh lên vẻ lo lắng, hơi hơi cúi đầu, căn bản không nhìn Ô Lan Hùng đến một cái, trong lòng hắn đang mắng tên kia sao mà ngu xuẩn, không ngờ vì chút ích lợi gia tộc mình mà dám trái ý quốc vương trước mặt nhiều quý tộc như vậy, đây không phải chán sống còn gì?

Tuy trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể hoàn toàn vứt bỏ Ô Lan Hùng, dù sao gia tộc Ô Lan vẫn rất cường đại, sau này mình muốn kế thừa ngai vàng vẫn phải cần gia tộc như vậy ở phía sau ủng hộ, hôm nay nếu không cứu gia tộc Ô Lan thì không chỉ mỗi gia tộc này lạnh tâm!

- Phụ vương, con xin có ý kiến!

Thái tử bước từng bước về phía trước, thái độ kính cẩn nói.

- Ừm!
Sắc mặt quốc vương không đổi ừ một tiếng.

Thái tử nhìn lướt qua Lăng Tiêu sau đó bình tĩnh nói:
- Phụ vương, thị trấn Tạp Mai Long vốn thuộc địa phận quản hạt của Nhị đệ hơn nữa phát triển vững vàng, kinh tế phát đạt vả lại còn là một trong những thành trấn có thuế phú cao nhất đế quốc. Ngoài ra nó còn là đây là một thành trì chiến lược quân sự, chính trị trọng yếu không nên lấy làm đất phong cho quý tộc.

Lời nói của thái tử khiến cho rất nhiều người âm thầm gật đầu, mấy năm nay có tin đồn thái tử và nhị điện hạ bất hòa, thậm chí còn có lời đồn Nam Phương Vương có dấu hiệu mưu phản khiến cho mọi người đều xôn xao. Nhưng hôm nay chứng kiến thái tử còn bảo vệ cho lợi ích Nhị đệ, xem ra lời đồn đều vô căn cứ!

Hơn nữa thái tử nói cũng rất có đạo lý, thị trấn Tạp Mai Long là trọng trấn quân sự, quả thật không phù hợp để thưởng cho quý tộc làm đất phong. Kỳ thật, quan trọng nhất là hầu như tất cả các quý tộc đều ghen tị đối với vận may của Lăng Tiêu, không ngờ có thể chiếm được miếng thịt béo như thị trấn Tạp Mai Long làm đất phong.

Phải biết rằng, cho dù là gia tộc Ô Lan thì đất phong cũng chỉ là một cái hành tỉnh thuộc tây bộ, hàng năm thu được thuế phú đều không thể so được với Tạp Mai Long! Tạp Mai Long tựa như một rương châu báu, nhiều năm nay đều được xem là viên ngọc sáng chói trên tấm bản đồ phía nam đế quốc!

Cho nên cách nói của thái tử điện hạ lập tức chiếm được sự đồng thuận của tất cả các quý tộc mà những người này đại biểu cho lực lượng trung kiên của đế quốc nên quốc vương bệ hạ cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ ý kiến của họ.

Đúng là lão đã hứng trí vội vàng tuyên bố lại bị tất cả mọi người phản đối, điều này khiến cho lão quốc vương cực kì giận dữ, hắn híp mắt quét một vòng đám người phía dưới, bọn quý tộc thượng lưu quần áo hoa lệ này đã hưởng thụ hết tất cả mọi đặc quyền của đế quốc nhưng không tên nào dám nhìn thẳng vào mắt quốc vương, tất cả đều cúi đầu im lặng.

Nhưng thật ra Lăng Tiêu căn bản không để ý đến mình có đất phong hay không? Hơn nữa, loại địa phương như Tạp Mai Long quá ồn ào náo động hắn cũng không thích, ý nghĩ lão quốc vương chỉ là dựa vào hắn và Lăng gia để áp chế Nhị điện hạ tuy nhiên Lăng Tiêu không có biện pháp để từ chối, bây giờ thấy mọi người phản đối ngược lại Lăng Tiêu lại có chút mừng thầm.

- Vậy con nói, Lăng gia sinh ra anh hùng như thế này thì nên thưởng cho nơi nào?
Lão quốc vương bình tĩnh hỏi lại.

Thái tử mỉm cười, không chút hoang mang nói:
- Thứ tử Lăng gia quả thật nên ban thưởng, phải thưởng thật lớn mới được! Nếu không chẳng phải sẽ khiến nguội tâm anh hùng sao? Về sau còn phát sinh loại chuyện này còn ai dám quản nữa!

Thái tử điện hạ nói mấy câu này rất dõng dạc, rất nhiều người đều ngốc lặng, đưa ra ý kiến phản đối là hắn, muốn trọng thưởng… cũng là hắn, thái tử này rốt cuộc là muốn thế nào đây?

Ánh mắt của lão quốc vương có chút mơ hồ, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn thái tử thật kĩ, cơ thể cũng có chút cứng ngắc thản nhiên hỏi:
- Vậy ý con là?

- Ý con … cũng là đem một thành phía nam kinh tế giàu có, dân cư đông đúc, thành Penzias, ban cho Lăng Tiêu làm đất phong!

Lời của thái tử điện hạ vừa nói ra lập tức khiến cho những quý tộc hơi có chút hiểu biết sửng sờ, ánh mắt đồng tình bây giờ lại hướng về phía Lăng Tiêu: "Chẳng trách thái tử lúc nãy nói như vậy thì ra chỉ là cái cớ!"

Trong mắt lão quốc vương cũng lóe lên một chút kinh ngạc, thành Penzias là một tòa thành thị trên một bán đảo, lớn hơn Tạp Mai Long hơn mười lần!

Hơn nữa thái tử nói cũng đúng, nơi đó vốn vẫn là địa phương có kinh tế giàu có và dân cư đông đúc, hơn nữa lại là vùng đất ven biển có cả cảng nước sâu, theo đường biển phía Tây có thể đến đế quốc Tử Xuyên, phía Đông có thể qua đế quốc Fez và Mandra.

Phía Đông Bắc thành Penzias lại tiếp giáp với đầm lầy Penzias, nơi đó có ma thú đông đúc hơn nữa bên trong còn có thú tộc khá cường đại sinh sống.

Đáng lẽ thành Penzias – thành thị quan trọng nhất phía Nam đế quốc đúng là địa phương tốt để làm lãnh địa, bất kể là buôn bán cùng quân sự thì địa vị của nó cũng chỉ kém Tạp Mai Long một chút mà thôi, tuy nhiên giá trị của thành Penzias trong lòng mọi người đã giảm xuống rõ rệt vì trận chiến thú tộc và nhân loại vừa qua.

Hiện ở nơi đó ngoại trừ những dân chúng sống từ lâu thì gần như không có người khác đến, thử hỏi còn có ai muốn đi một nơi như vậy chứ.. Thú tộc đã muốn tấn công đến Tạp Mai Long thì nơi gần đầm lầy Penzias như thành Penzias còn có thể yên bình được mấy ngày?

Dụng tâm của thái tử rất rõ ràng: "Lăng Tiêu nhà ngươi không phải là anh hùng chống thú tộc sao? Ngươi đã chống được một lần thú tộc xâm lược thì thêm lần nữa cũng có sao?"

Nếu đất phong của Lăng Tiêu là thành Penzias thì cũng giống như thả một cái đinh lên địa bàn của Lý Võ Thông.

Cũng giống như Lý Võ Thông hiểu thái tử, thái tử cũng rất tỏ tường tính cách của huynh đệ mình: "Kiêu ngạo và bảo thủ! Tục ngữ có câu: Bên cạnh giường có thể để người khác ngủ sao?"

Càng đừng nói đến mười vạn đại quân của Nam Phương Vương hàng năm đều đóng quân ở phụ cận đầm lầy Penzias, mà thành Penzias luôn là nơi đóng vai cung cấp hậu cần cho quân đội! Đối với Lý Võ Thông mà nói nơi này còn có ý nghĩa hơn cả thị trấn Tạp Mai Long!

Hành động này của thái tử chẳng khác nào hung hăng đâm một đao vào trong lòng Lý Võ Thông.

Ánh mắt lão quốc vương càng trở nên mờ mịt, nhìn thoáng qua thái tử, trong lòng lại có cảm giác khiếp sợ: "Mình hình như đánh giá quá thấp đứa con lớn này rồi. Vừa có thể mua lòng người, lại càng khiêu khích Nam Phương Vương mà không đắc tội Lăng gia!

Địa phương thì đúng là địa phương tốt, chỉ cần ngươi có năng lực thì có thể được lợi rất nhiều!

- Thành Penzias, ha ha, thật sự là một nơi tốt!
Lão quốc vương vỗ vỗ miệng
- Vậy quyết định như thế! Sắc phong Lăng Tiêu làm Thế Tập Tử Tước, đất phong là thành Penzias! Tốt, tiếp theo là thời gian cho các khanh tha hồ ăn mừng!
Nói xong, thân thể hơi còng của lão quốc vương được một đám người tiền hô hậu ủng tiễn ra khỏi hành cung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thái tử đi tới trước mặt Lăng Tiêu ôn hòa cười nói:
- Lăng Tiêu tử tước, chúc mừng!

Lúc này trên mặt Ô Lan Hùng cũng không thể ko kềm nén ức chế, vẻ "chân thành" nói:
- Lăng Tiêu tử tước, không tồi, không tồi! Ha ha, Lăng gia hổ tử, thật là có tiền đồ, còn vị thành niên đã là quý tộc có lãnh địa, chúc mừng!

- Lão tặc, ngươi không cần làm bộ làm tịch!
Lăng Tiêu tươi cười thản nhiên, nhỏ giọng nói với Ô Lan Hùng.

Ô Lan Hùng biến sắc, tuy nhiên liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng cười nói:
- Không biết sống chết, chờ lãnh địa của ngươi bị thú tộc chà đạp đi!

- Đó là chuyện của ta, không cần lão già ngươi lo lắng, còn sức thì lo tìm y sư cho đứa con của ngươi đi đi, miễn cho sau này……. Ha ha!
Lăng Tiêu nói xong mặt tươi cười quay sang Xuân Lan, Thu Nguyệt, không thèm quan tâm Ô Lan Hùng sắc mặt xanh mét:
- Đi, chúng ta về nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.