Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 144: Tập sát hoàng tước ở phía sau!



Phía dưới khăn che mặt màu đen của gã Ma Kiếm Sư: sắc mặt một màu xanh mét. Hắn thậm chí hơi hoảng hốt, có cảm giác trước mắt hắn hoàn toàn không phải là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, Mà là một lão cáo già vô cùng chín chắn! Ít nhất đối với hắn mà nói rõ ràng thực lực rất yếu kém, nhưng vẫn cứ khư khư nắm giữ tử huyệt của bọn họ! Loại uất ức bất đắc dĩ này, khiến hắn có cảm giác như muốn hộc máu!

Vốn nghĩ muốn mau xong việc. Chính hắn đã cuốn lấy lão Ma Kiếm Sư bên cạnh Lăng Tiêu. Sau đó còn lại bốn Cuồng Kiếm Sư, dư sức để bắt Lăng Tiêu. Bởi vì cho dù người có là thiên tài như thế nào đi nữa, cũng không thể xung phá Thiên mạch mới nửa năm lại có thể chiến thắng được bốn gã Cuồng Kiếm Sư!

Ai ngờ sự thật lại tàn khốc như thế, giáng cho bọn họ một cái tát thật mạnh. Thiếu niên này chẳng những thực lực hùng mạnh đến biến thái. Vừa ra tay liền chém chết hai gã Cuồng Kiếm Sư. Hơn nữa tên Ma Kiếm Sư bậc một kia rõ ràng thực lực không bằng mình, vẫn liều mạng không ngờ hoàn toàn cuốn lấy hắn, cũng có thể bộc phát ra khí thế khiến hắn cũng phải kiêng kị.

Khiến hắn không thể ngờ nhất, chính là Phong Linh không ngờ cũng có thể bị chế trụ. Nữ nhân đó chính là bảo bối của môn chủ! Là Cuồng Kiếm Sư bậc sáu nắm trong tay kiếm kỹ Thánh cấp hạ giai "Tử Thần Triệu Hoán" a! Lúc nảy hắn còn e ngại tiểu thư Phong Linh bộc phát tính tình nóng nảy, nếu như một kiếm giết thiếu niên này: Thực mới có thể làm cho chính bọn họ gặp phải phiền toái lớn. Cho dù là Lăng gia hay Đế quốc Lam Nguyệt cũng thế, bọn họ đều không thèm quan tâm tới. Nhưng lỡ như cao nhân đứng sau lưng Lăng Tiêu kia biết Lăng Tiêu bị hại. Dưới cơn phẫn nộ nếu như truy tra ra được bọn họ. Vậy thì bọn họ sẽ tổn thất thảm trọng! Mặc dù khả năng này tính ra là trường hợp hiếm có. Nhưng bọn họ làm việc này, cũng là chuyện cần bảo mật triệt để!

Nhưng không nghĩ tới, thiếu niên này không ngờ có thể thi triển ra cùng một loại với kiếm kỹ "Tử Thần Triệu Hoán" của Tiểu sư muội như vậy. Trong khoảnh khắc hào quang chói mắt ấy, khiến cả bọn hắn đều cùng không kìm được nhắm mắt lại. Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ: Nếu đối địch chính là mình. Đối phương thoáng cái xuất kỳ bất ý ra tay với mình như thế, vậy chính mình phải làm thế nào. Kết quả càng khiến hắn rất kinh hãi bởi vì cho dù là hắn cũng không chịu nổi phải nhắm mắt một thoáng!

Cao thủ so chiêu, rất nhiều khi thực chất quyết định thắng bại chỉ là chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt! Hơn nữa, dưới tình huống cấp bậc không sai biệt nhiều lắm, ai thắng ai thua thực khó đoán trước. Nếu như bậc cao nhất định có thể đánh bại bậc thấp, vậy trên thế giới này cũng sẽ không có xảy ra việc ngoài ý muốn!

Chỉ vì trường hợp này cấp bậc hơn kém nhau quá nhiều.

- Linh nhi. Muội yên tâm. Nhất định ta sẽ nhanh chóng đến đón muội trở về. Muội yên tâm hắn là người có thân phận. Sẽ không làm khó dễ một cô bé như muội!
Gã Ma Kiếm Sư thu bảo kiếm trong tay vào vỏ. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:
- Ta nói đúng không?

Ánh mắt Lăng Tiêu lại chăm chú vào trên thân kiếm của hắn. Dọa cho gã Ma Kiếm Sư này không tự chủ được nắm thật chặt thanh kiếm trong tay. Nhưng lập tức hắn lại cảm giác có chút tức giận: ta đường đường là một Ma Kiếm Sư, sao lại phải sợ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như vậy!

- Đưa kiếm của ngươi cho ta.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói. Trong giọng nói không chừa lại một chút cơ hội thương lượng nào!

- Ngươi... tiểu tử... ngươi không nên quá đáng! Đừng quên, thân phận của ngươi là một quý tộc! Không phải là cường đạo!
Ma Kiếm Sư giận tím mặt. Trong mắt của hắn thanh kiếm này cũng không kém hơn so với Tiểu sư muội mềm mại tươi ngon mọng nước kia. Đương nhiên, điều này hắn cũng không dám tùy tiện nói trước môn chủ và Tiểu sư muội. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ thanh kiếm này trọng yếu hơn!

- Ta giết nàng ngươi cũng không giao?

Lăng Tiêu đứng ở đó khẽ nghiêng mình. Toàn thân nữ nhân hắc y phát lạnh run cầm cập, mặt không chút biểu cảm nói.

- Ta... Ta...

Gã Ma Kiếm Sư tức giận chỉ tay vào Lăng Tiêu. Nhưng bỗng nhiên nhớ tới hai ngày này chính hắn nhìn thấy hết thảy. Ở ngoài thành, gọn gàng dứt khoát bắt giữ tướng lãnh đối phương. Sau khi áp chế bọn chúng đầu hàng. Khi vào thành, lại không theo như lệ thường mà xông thẳng tới phủ thành chủ. Trong quá trình hai bên giằng co, lão Ma Kiếm Sư ra tay bắt giữ thành chủ Lý Hậu Lâm. Khiến cho Lý Hậu Lâm hết sức uất ức rời khỏi thành trì là chỗ đất phong từ xưa của gia tộc bọn họ. Trước đó Lý Hậu Lâm lén lút vận chuyển của cải ra ngoài, còn bị cướp sạch...

"Ta uất ức không phải vì thua..." Gã Ma Kiếm Sư rơi vào đường cùng, trong đầu bỗng dưng nổi lên một cái ý niệm như vậy. "Chính mình vẫn cứ xem thường thiếu niên này! Tuổi tuy rằng không lớn, nhưng những việc hắn làm thật khiến cho người ta cảm thấy không ngờ tới. Hắn làm việc đều suy nghĩ thật cẩn thận, lại nằm trong đạo lý, dứt khoát nhanh nhẹn, đánh giết dũng cảm. E rằng dù chuyện có phức tạp đến đâu đi nữa, đến tay thiếu niên này, cũng sẽ được xử lý dứt khoát nhanh nhạy như vậy."

Nghĩ đến đây Ma Kiếm Sư không kìm nổi căm hận nhìn thoáng qua lão nhân vẫn khí định thần nhàn đứng ở nơi đó. Trong lòng thầm mắng: "Lão bất tử! Ngươi rõ ràng bị thương còn giả bộ một bộ dáng không có việc gì. Thật là đáng chết! Nếu không có lão gia hỏa này, tên tiểu tử cho dù có bản lĩnh tầy trời, cũng chạy không thoát được!"

Gã Ma Kiếm Sư thật không cam tâm, ném kiếm cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu giơ tay chụp lấy thanh kiếm vào tay, lập tức cánh tay trầm xuống. Trong lòng Lăng Tiêu mừng thầm, quả nhiên là vật kia rèn luyện thành. Phát hiện này khiến Lăng Tiêu vừa ngạc nhiên vừa hết sức vui mừng. Tiện tay thu vào trong nhẫn không gian. Sau đó lấy ra một viên thuốc. Ném cho nữ nhân hắc y:
- Nuốt nó đi!

- Ta không... Á...
Nữ nhân hắc y mới vừa kêu lên hai chữ... chợt cảm giác yết hầu mình đau xót. Nước mắt uất ức rốt cuộc không kìm nổi chảy xuống lai láng. Nghẹn ngào nói:
- Ngươi nếu làm lộ mặt của ta. Ta nhất định liều mạng với ngươi!
Nói xong cầm lấy viên thuốc kia, nhăn mặt nhíu mày cho vào miệng như là ăn độc dược không bằng.

Không ngờ vừa vào trong miệng lập tức cảm thấy một mùi hương thơm ngát. Phong Linh thề với lòng mình từ trước tới giờ chưa từng ăn thứ gì quá tuyệt như vậy. Toàn thân truyền đến một cảm giác tràn đầy thoải mái khiến nàng thiếu chút nữa buột miệng rên rỉ. Tuy nhiên lập tức liền phát hiện không thích hợp: toàn thân trên dưới đều không vận dụng được một chút khí lực nào! Nàng lập tức vô cùng kinh hãi nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi cho ta uống cái gì? Ngươi cho ta nuốt cái gì!

Lăng Tiêu sau khi thu cất thanh Tinh cương kiếm, thản nhiên nhìn nữ nhân hắc y:
- Không phải độc dược. Nhưng muốn khôi phục, phải dùng đan dược của ta. Không sai! Ta thấy ngươi như vậy còn tốt hơn. Ít nhất lúc nổi điên sẽ không gây tổn thương tới người khác!

- Ngươi thực vô sỉ!
Nữ nhân hắc y khóc nức nở mang theo vẻ phẫn nộ mắng Lăng Tiêu. Đáng tiếc Lăng Tiêu lại không thèm liếc nhìn nàng, mà quay sang hai người còn lại nói:
- Các ngươi có thể rời đi được rồi.
Giờ phút này trong đầu gã Ma Kiếm Sư ngay cả ý niệm bất thình lình đột kích Lăng Tiêu cũng không có. Người thiếu niên này làm việc quả thực rất dày dạn kinh nghiệm. Thua không oan uổng chút nào! Hắn liếc mắt nhìn Phong Linh. Miệng lí nhí xin lỗi:
- Linh nhi. Yên tâm đi. Ta nhất định sẽ mau chóng đón ngươi trở về!
Nói xong cùng gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm hai người cặp hai thi thể của đồng môn. Vừa định rời đi, bất chợt nghe thấy từ nơi xa truyền đến một hồi tiếng bước chân rộn ràng. Hơn nữa, là đến từ hai đầu đường!

Song phương đều cùng sửng sốt ánh mắt cùng nhìn về phía đối phương, Phúc Bá sắc mặt bỗng nhiên biến đổi nói:
- Tên xa phu kia!

Lăng Tiêu đảo ánh mắt nhìn, quả nhiên không thấy tên xa phu lúc nảy lén lút quan sát trận chiến đã chạy mất. Gã Ma Kiếm Sư nói:
- Mau đến phía sau gốc cây cổ thụ!

Nói xong mang theo tên Cuồng Kiếm Sư bậc năm kia vội vàng chuồn đến phía sau gốc đại thụ cao vút bên đường. Hướng về phía Lăng Tiêu rối rít la lên:
- Còn chờ cái gì. Bọn họ muốn đối phó chính là ngươi!

Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Vây ta cứ để bọn chúng tới giết ta.

Trong mắt lại lộ ra thần sắc vô cùng phẫn nộ. Vốn xử lý ra sao với các quý tộc và phú hào của thành Penzias hắn vẫn còn có chút đau đầu. Theo ý kiến của Diệp Vi Ny, hay Phúc Bá, thậm chí đến ngay cả Xuân Lan và Thu Nguyệt, đều đề nghị Lăng Tiêu áp dụng biện pháp đối với bọn quý tộc và các phú hào đó: một bộ phận thì lôi kéo về phía mình, một bộ phận thì áp đảo. Tóm lại là phải phân tán bọn chúng không thể để cho chúng kết hợp lại, không để chúng hợp thành đoàn đối phó với mình.

Lại không nghĩ rằng những người này quả nhiên càng ngoan độc. Người càng rời xa đế đô việc làm lại càng trắng trợn không kiêng nể gì! Không từ thủ đoạn tồi tệ nào! Đầu tiên là mướn sát thủ. Sát thủ không thành công lại phái ra một lượng lớn tư binh. Tóm lại chính là muốn chôn cái mạng của hắn tại chốn này!

Lăng Tiêu giận quá hóa cười. Trong lòng đã phán định tội chết cho đám cặn bã không biết tự lượng sức này.

Hai bên đến đây chừng bốn năm trăm người. Mỗi bên hơn hai trăm! Hơn nữa, toàn bộ đều thuần một đồng phục cung tiễn thủ. Trong tay nắm cường nỏ có lực xuyên thấu cực mạnh. Thậm chí còn có mấy tên vác trên vai nỏ lớn, những mũi tên phía trên to bằng cỡ cánh tay trẻ con!

Loại nỏ lớn này là vũ khí bình thường song phương dùng trong công thành chiến vừa công vừa thủ. Hôm nay cũng mang lại đây hai cái. Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Xem ra, đây là quân phòng vệ thành. Cũng không cần thiết phải lưu lại!"

Ánh mắt của Lăng Tiêu chợt lóe sáng, không kìm được ngẩng đầu lên. Từ phía trên tình cờ lộ ra một khoảng trống, hắn nhìn thấy sao giăng đầy trời. Thầm suy nghĩ không biết đám Lăng Võ đi huấn luyện một ngàn kỵ binh kia, khi nghe động tĩnh lớn như vậy, có thể chạy tới kịp lúc hay không.

Lúc này hai đội cung tiễn thủ cách những người này đúng hai mươi thước thì dừng lại. Lập tức bày trận thế, trong tay cầm cường nỏ nhắm vào Lăng Tiêu và Phúc Bá. Tại chỗ, còn có nữ nhân hắc y vẫn như cũ đứng ở nơi đó không kịp chạy trốn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- To gan!

Phúc Bá bỗng nhiên đối mặt đám cung tiễn thủ phẫn nộ quát lớn:
- Mắt chó các ngươi! Ở đây là Tử tước đại nhân lĩnh chủ thành Penzias! Ai cho phép các ngươi tới. Các ngươi muốn làm gì?

Hai bên tới mấy trăm người, nhưng lại không một người nào lên tiếng. Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào một sự yên tĩnh kỳ dị. Mọi người đều cảm nhận được một loại áp lực như muốn nghẹt thở, hô hấp khó khăn. Mấy trăm người tại trường, không ngờ lại có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch và tiếng hít thở của mình...

Lúc này, bỗng phía sau bọn cung tiễn thủ một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Có người báo nơi này xuất hiện đào phạm bị truy nã của đế quốc. Chúng ta là tư binh tự phát tới bắt đào phạm! Trị an của Thành Penzias từ trước đến nay là do những người chúng ta đây hiệp trợ. Các ngươi là người của Tử tước đại nhân? Ha ha! Đừng nói đùa! Tử tước đại nhân rõ ràng đã đi dự tiệc. Các ngươi là giả mạo! Bắn tên! Bắn chết bọn chúng!!!

"Vút... Vút Vút... Vút Vút Vút!"

Chợt vang lên tiếng cường nỏ bật, tên bay cắt xé không gian. Lăng Tiêu vươn tay nhấc nữ tử hắc y lên, đồng thời vung thanh Tinh cương kiếm trong tay đánh rớt mấy mũi tên xuống, thoáng cái đã ẩn núp phía sau cây cổ thụ bên cạnh.

Gã Ma Kiếm Sư mới vừa mất bảo kiếm; vừa định phóng lại đây bảo vệ cho nữ nhân hắc y. Chợt nhìn thấy Lăng Tiêu lạnh lùng đứng ở nơi đó hắn đâu dám hành động. Bởi vì Lăng Tiêu khoảng cách quá gần Phong Linh, hoàn toàn có thể lợi dụng thời điểm hắn phóng tới tung một kiếm giết Phong Linh.

- Chết tiệt!
Gã Ma Kiếm Sư tung một quyền lên thân cây lớn bên cạnh. Cây đại thụ một người ôm không hết rung đông một trận dữ dội, lá cây và cành khô rơi rụng ào ào xuống thành một đống lớn.

"Vút Vút Vút!"

Trên thân cây cổ thụ bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng mũi tên ghim vào! Nhìn màn tên bắn tới ghim vào thân cây, trong lòng Lăng Tiêu càng căm hận, đồng thời càng hiểu biết sâu sắc hơn đối với bọn quý tộc và phú hào của thành Penzias.

Vì ích lợi, không có chuyện gì bọn chúng không làm!

Tốt lắm! Chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt. Đến lúc đó hãy tính toán khoản nợ này cho tốt!

Những mũi tên đó căn bản không làm gì được Phúc Bá. Phúc Bá gầm lên giận dữ, trọng kiếm màu đen trong tay múa thành một màn kiếm quang đen nhánh che kín không kẽ hở. Sau đó như một luồng gió xoáy vọt vào giữa đám cung tiễn thủ. Lập tức truyền đến một tràng tiếng kêu la thảm thiết. Đội ngũ hơn hai trăm cung tiễn thủ, không ngờ chỉ trong nháy mắt bị Phúc Bá giết chết hơn một trăm tên!

Trên mặt đất toàn bộ đều là phần còn lại của chân tay đã bị chém cụt, máu tươi nhiễm đỏ cả quảng đường đá. Bọn cung tiễn thủ bị thương chưa chết nằm ngổn ngang kêu gào thảm thiết.

Trong lúc nhất thời, nơi này lại giống như địa ngục ở nhân gian!

Còn Phúc Bá, thân thể gầy yếu đứng ở nơi đó vững như ngọn núi cao. Giống như một pho tượng Sát Thần trên chiến trường!

Bên này còn lại tên có bộ dáng như đầu lĩnh vừa mới đứng ra nói chuyện. Trên mặt hắn vẫn còn đọng lại vẻ tươi cười, thế mà chỉ trong khoảnh khắc, đội ngũ cung tiễn thủ bên này không ngờ thiếu chút nữa bị giết sạch!

Từ trên thân thể hắn truyền đến một mùi khó ngửi, không ngừng vang lên tiếng va chạm lập cập của hai hàm răng. Không ngờ tên này ngay cả một câu cũng nói không nên lời, chỉ trố ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn Phúc Bá.

Phúc Bá quét mắt nhìn hắn, sát khí từ ánh mắt như thực chất lập tức khiến tên này phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Không ngờ cứ như vậy bị Phúc Bá hù chết!

Đội cung tiễn thủ phía sau kia sớm đã bị dọa cho choáng váng!

Đến ngay cả gã Ma Kiếm Sư ở phía sau gốc cổ thụ xem náo nhiệt, cũng bị khiếp sợ đến tột đỉnh! Hắn rốt cục hiểu được vì sao lão già này rõ ràng thực lực không có hùng mạnh bằng mình, nhưng lại có thể chống cự với hắn thời gian lâu như vậy. C̣òn làm cho hắn thật chật vật.

Là sát khí! Là loại đã từng giết qua hàng ngàn hàng vạn người. Lúc đó sát khí hung hãn có thể toát ra từ khắp nơi trong thân thể!

Đây là khác biệt rất lớn giữa hắn và các môn nhân của các môn phái siêu cấp. Hắn có thể giết qua bao nhiêu người chứ? Cho dù cả đời này hắn giết người có lẽ ngay cả năm mươi người cũng không tới. Mà đối phương... đó là Sát Thần a!

Vốn đứng xem náo nhiệt hắn thầm suy nghĩ: Lão già kia bị tên lạc bắn chết thì càng tốt! Mặc dù khả năng này rất thấp. Muốn dựa vào cung nỏ để bắn chết một Ma Kiếm Sư, đều này không thực tế. Có hơn một ngàn tên cung thủ, thay nhau bắn liên tục, hoặc giả có thể đạt tới. Nếu không, muốn bắn chết một cao thủ bậc cao có thể phi hành ngắn hạn, điều đó quả thực chính là người si ngốc nói chuyện viễn vông!

Nhưng hắn vẫn không muốn ra tay giúp đỡ. Bởi vì hắn biết thời điểm lão già kia chiến đấu với hắn đã bị thương. Vì vậy có thể làm cho lão bị thương càng nặng càng tốt!

Dù sao chuyện này cũng không quan hệ tới mình. Chỉ cần bảo vệ tốt cho Tiểu sư muội không có việc gì là được rồi.

Lúc này, đội cung tiễn thủ kia mới nghĩ tới muốn chạy trốn. Nhưng trong phút chốc đột nhiên nghe một loạt tiếng mũi tên xé gió.

"A A A!"

Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến. Từ đâu đó năm trăm tinh binh mặc khôi giáp như người điên chạy tới, kèm theo, còn có tiếng rít chói tai thê lương của Tiểu Sửu!

Hơn hai trăm cung tiễn thủ kia, bị năm trăm người rất nhanh chạy tới làm khiếp đảm. Sau một loạt tên không ngờ toàn bộ bị bắn chết!

- Thiếu gia. Lăng Võ đã tới chậm. Cam chịu hình phạt!

Lúc này Phúc Bá rốt cục không kìm được phun ra một búng máu. Thân mình mềm nhũn, lập tức được hai gã đội viên Hổ Gầm đột kích đội nhanh chóng đỡ lấy.

Lăng Võ đầu đầy mồ hôi vẻ mặt xấu hổ. Bộp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu.

- Phái người đưa Phúc Bá trở về!

Lăng Tiêu giơ tay nâng Lăng Võ dậy, trên gương mặt tuấn tú mang theo chút dữ tợn. Bỗng nhiên lửa giận thiêu đốt, thấp giọng nói:
- Đi. Báo thù!

Nói xong quay sang gã Ma Kiếm Sư kia nói:
- Ngươi đi theo, làm tay đấm cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.