Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 257: Cơ duyên của Diệp Tử




Ở thế giới này, có thể tim được một người có thể cùng với mình song tu, hơn nữa, lại là nữ nhân mà chính mình yêu thích, loại cảm giác này thật sự làm cho Lăng Tiêu rất vui vê.

Người tu chân bình thường mà nói là rất cô độc, bởi vì bọn họ sống rất lâu, đại bộ phận thời gian của họ là bế quan tu luyện. Toàn bộ thời gian của người tu chân đều hướng tới tiên đạo, khát khao tu luyện đến Đại Thừa kỳ để có ngày phi thăng.

Trên thực tế từ trước đến nay, người tu luyện chân chính có thể phi thăng có mấy ai? Cho dù thế giới này linh khí thực sự rất dư thừa, thiên tài địa bảo vô cùng nhiều, chỉ có hắn một mình độc hưởng, nhưng như vậy là cái gì? Hắn cũng không thể cam đoan. chính bản thân mình nhất định có thể tu luyện đến bước cuối cùng phi thăng tiên giới. Mà hiện tại bây giờ, hắn muốn kết thành Kim Đan cũng là vô cùng khó khăn. Nếu ở sư môn, hắn có thể hỏi được sư phụ, nhưng ở đây hắn cũng chưa có một chút kinh nghiệm kết đan, thì cũng chỉ có thể tự bản thân mày mò mà thôi. Bởi vì kiếp trước, hắn cũng chưa có kinh nghiệm kết đan.

Quan trọng là...ở trong thế giới này, không ai có thể giống hắn, có bí quyết tu tiên ở Thục Sơn như vậy.

Cho nên, Lăng Tiêu mới có thể thập phần khát vọng, muốn nhanh chóng tăng lên thực lực đủ bảo vệ chính bản thân mình và người thân. Hiện tại, Lăng Tiêu rõ rằng đạo lý người mang ngọc quý là người mang tội, chính hắn trong lúc vô ý sử dùng đến kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm, làm cho rất nhiều thế lực cho rằng hắn nắm trong tay thần kiếm kỳ, dẫn tới vô số người rình mò cướp đoạt.
Chính bản thân mình chế luyện ra Dưỡng Nhan Đan và một ít đan dược cũng bị cho rằng là chiếm được thượng cổ bí tịch, dẫn đến vô số người tham lam muốn cướp đoạt.

Nói tóm lại, chỉ có thể nói chính mình đã xem thường, đánh giá thấp thực lực và trình độ tham lam của con người của thế giới này.

Quý tộc cũng tốt, gia tộc ẩn thế thế gia cũng tốt, đại bộ phận đều như vậy, đều có lòng tham không đáy, muốn cướp đoạt thứ tốt của người khác, mặc kệ nó có hữu dụng hay vô dụng đối với bản thân mình, tham lam một cách mù quáng.

Lúc hắn ở đế đô, quốc vương bệ hạ tham lam như thế, rồi cả Tạ Hiểu Yên, rồi ở thành Penzias, Nam Phương Vương Lý Võ Thông hai mặt, lại càng làm cho Lăng Tiêu ý thức được, thế giới này thật sự tàn khốc, tranh đấu lẫn nhau phức tạp hơn nhiều so với Tu Chân Giới.

Cho nên Lăng Tiêu âm thầm học tập, yên lặng chịu đựng, đến lúc trưởng thành, may mắn, bên người hắn cũng có rất nhiều bằng hữu có thể tín nhiệm. Đó là những hồng nhan tri kỷ rất trung thành với hắn và quan tâm bảo vệ người nhà của hắn.

Đó là Isa chịu sự phán xử của gia tộc, Phong Linh ngàn dặm bôn ba, Tống Minh Nguyệt đồng sinh cộng tử và Diệp tử đang ở trong lòng mình.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, lần đầu tiên hắn cảm giác được, mình lại có được nhiều thứ như vậy.
Bất tri bất giác, hắn đã có mấy vị hồng nhan tri kỷ.

Hơn nữa, chính bản thân hắn có rất nhiều bảo bối, hắn có tiên thiên pháp bảo Hàm Hàn đỉnh do hàn thiết tình túy luyện thành, có thể luyện khí, có thể phòng ngự, khi nguy hiểm thi nhảy vào trong đỉnh trốn chạy. Rồi có lọ không gian! Không ngờ là thế giới này lại có luyện kim đại sư tạo ra sản phẩm đạt trình độ đăng phong tạo cực như vậy, không ngờ có thể bảo tri thiên tài địa bảo muôn đời trường tồn, hoàn toàn có thể nói đến kỳ tích để hình dung.

Lăng Tiêu cảm thấy Hàm Hàn đỉnh này có thể xuất hiện từ thời thượng cổ, được luyện kim đại sư thiên tài luyện chế ra. Hắn thật sự nghĩ không ra, còn có người có thể từ tài liệu hàn thiết tình túy có thể đông lạnh giết người này luyện chế ra được hàn đỉnh.

Chẳng qua, trong lòng hắn cũng đã phán đoán, nhưng dù sao cũng không có chứng cớ, luyện kim đại sư thoạt nhìn cũng là người cực kỳ khiêm tốn, bắt kể là nhẫn không gian, hay là hàn đỉnh, đều không có lưu một chút tin tức gi về thân phận của chủ nhân. Đọc Truyện Online

Ai đắc đạo, người đó chính là chủ nhân

Tại Tu Chân Giới, pháp bảo bao giờ cũng được lưu lại thần thức mạnh nhất của chủ nhân, trừ khi pháp bảo đó bị hủy diệt không thể sử dụng được nữa, còn đều lưu lại thần thức của chủ nhân.

Hắn còn có Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. Sau khi được năng lượng tinh thuần hùng mạnh của yêu thú Bạch Tuộc Biển Sâu gột rửa hết yêu khí, hán đã có một thanh bảo kiếm đầy chính khí của mình.

Kiếm vốn là hoàng giả của binh khí, là thánh khí từ thời cổ xưa. Trước đó, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm là một thanh ma kiếm, mọi cử chỉ đều hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của ma khí. Bản thân Yêu Huyết Hồng Liên đã hấp thu rất nhiều yêu huyết, trong quá trình huyết tinh và giết chóc, hấp thu máu huyết của ma thú hùng mạnh làm cho người ta luôn có cảm giác bất an, có một ngày nào đó có thể cắn trả chủ nhân

Sự thay đổi này đều do Bạch Tuộc Biền Sâu thành toàn. Bạch Tuộc Biển Sâu có được cuộc sống mấy vạn năm, rất thông minh, không nghĩ tới, quả thật thông minh bị thông minh lừa, đã bị Lăng Tiêu giết chết. Nếu Bạch Tuộc Biển Sâu không phải là Ma thú quá mức thông minh, bản thân nó một lòng tu luyện, chỉ đoạt xá đồng loại, sợ là đã sớm tu luyện ra thực lực hùng mạnh rồi.

Chỉ là nó ngay từ đầu đã có chủ ý với Lăng Tiêu, nó ỷ lại rằng nó là một ma thú biển sâu có thực lực vô cùng hùng mạnh, là bá chủ một phương biển sâu, chỉ có ý nghĩ muốn biến thành nhân loại, cắn nuốt cao thủ luyện võ để nâng cao thực lực của chính mình. Lúc thất bại. nó cũng không cam tâm, vẫn có hùng tâm bừng bừng như cũ, mặc dù linh hồn của nó đã tu luyện đến như thực chất, có thực lực khổng lồ. nhưng so với Lăng Tiêu có sở học của người tu chân, thi ma thú biển sâu này vẫn còn non.

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng chiếm được chỗ tốt thật là lớn. theo cách nói của đạo gia, đó là một cơ duyên. Ma kiếm đã bị tẩy đi tà khí, hoàn toàn trở thành một thanh bảo kiếm, mà không phải lao lực không chế như trước. Trong nhẫn không gian có rất nhiều thiên tài địa bảo, gần như thảo dược cần thiết hắn đều có. Sau này, Lăng Tiêu có thể luyện chế ra đan dược tốt nhất trong một thời gian dài mà không cần phải lo nghĩ.

Băng hải bí tộc thoạt nhìn rất thành thật, bọn họ muốn được mọi người tán thành và thừa nhận mà thôi. Mà hành động của Lăng Tiêu là thừa nhận bọn họ. Thậm chí, tộc nhân Băng hải bí tộc đều rất thần phục Lăng Tiêu.

Chiết gia không có động tĩnh gì. Lần trước Lăng Tiêu tiếp kiến các gia tộc thế gia ẩn thế và đã chiếm được toàn bộ chỗ tốt từ những gia tộc này.

Dưỡng Nhan Đan, bọn họ mua về, chưa chắc đã cấp cho nữ nhân trong gia tộc sử dụng, đối với rất nhiều gia tộc ẩn thế thế gia mà nói. địa vị của nữ nhân chưa chắc thật sự đã cao như vậy.

Rất nhiều gia tộc ẩn thế thế gia, cơ bản đều có dược sư nghiên cứu đan dược, có luyện kim khí sư luyện chế vũ khí. Nếu có thể biết được bí phương đan dược của Lăng Tiêu, như vậy, đối với gia tộc, quả thực có thể có được nhiều chỗ tốt.

Lăng Tiêu cũng không cần để ý. Hắn không sợ Dưỡng Nhan Đan bị người ta phá giải, nếu không có điểm nắm chắc, như vậy, hắn cũng sẽ không có điên cuồng đi vơ vét đan dược.

Lăng Tiêu mở đôi mắt, thản nhiên nhìn sắc mặt động lòng người của Diệp Tử, linh hồn song tu tuy rằng không có tiếp xúc thực chất. nhưng cũng mang tới nhiều khoái cảm đặc biệt.

Diệp Tử cũng đã tỉnh lại từ trong cảnh giới ngộ đạo. Trong thời gian ngắn, nàng này cảm thấy rõ rằng trái tim của Lăng Tiêu có tầng tầng kết giới bao vây lấy, như có vạn khối đạo tâm cô tịch. Diệp Tử cảm thấy đau lòng, phát hiện đạo tâm của Lăng Tiêu không ngờ có một khoảng không, thoạt nhìn lại như có như không.

Tại một góc đạo tâm, Diệp tử cảm nhận được Lăng Tiêu có rất nhiều loại cảm xúc. Cảm xúc về hồng nhan, bạn bè, cùng với địch nhân đủ loại tình cảm, cuốn hút Diệp Tử, làm cho nàng cảm ngộ ra rất nhiều đạo lý.

Đạo là những điều huyền diệu khó giải thích, hơn nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh ngộ.
Hơn nữa, cảm ngộ chính là ngộ, những điều này không có nửa điểm giả tạo. Từ điểm đó mà nói, Diệp Tử mới nhập môn không ngờ lại theo hữu tình đạo giống như Lăng Tiêu!

Bởi vì Diệp Tử một lòng, toàn tâm toàn ý theo Lăng Tiêu, tựa như là dây leo bám vào đại thụ sinh tồn, đại thụ càng lớn càng phát triển thì dây leo cũng phát triển, mà đại thụ khô, dây leo cũng bị chết luôn.

Diệp Tử vươn tay, lộ ra hai bàn tay trăng nõn nhẹ nhàng sờ lên trên gương mặt của Lăng Tiêu, sóng mát dịu dàng như nước, nói:

- Lăng Tiêu, trái tim chàng có khoảng không, về sau này ta nhồi nhét hết tình cảm của ta vào nhé.

Lăng Tiêu vươn tay, bất được ngọc thủ của Diệp Tử, khẽ cười nói:

- Cô nàng này, dã tâm thật ra cũng không nhỏ. Nàng đã có được linh căn, mới bước vào đạo môn, như vậy, nhất định phải khắc khổ tu luyện. Diệp Tử, ta tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm được thân nhân của mình, nếu nàng có thực lực hùng mạnh, nếu thân nhân của nàng gặp nạn, nàng cũng có thể trợ giúp bọn họ.

Diệp Vi Ny mặt biến sắc có chút ảm đạm, ánh mắt buông xuống, nhẹ lay động hàm răng, hai hàng lóng mi nhẹ nhàng di chuyển, sau đó nói:

- Chàng nói rất có đạo lý, cho dù cuộc đời này cố găng tìm kiếm người thân không được nhưng vì chàng, ta cũng muốn cố gắng trở nên hùng mạnh.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu thức dậy, mang theo Diệp tử xuất môn, đi ra bên ngoài dạy Diệp Tử cách hấp thu thiên địa linh khí. Lăng Tiêu hướng dẫn Diệp Tử làm từng bước, trước thì bắt đầu luyện khí, đợi đến lúc có thể trúc cơ, luyện chế trúc cơ đan, làm cho Diệp Tử là người tu chân thứ hai ở thế giới này.

ở bên ngoài Hầu tước phủ có tiếng bước chân dồn dập. Có một người cao to ăn mặc toàn thân mầu đen, trên đầu khoác một cái áo choàng thật to, hoàn toàn che khuất khuôn mặt, rất nhanh đi tới trước cửa Hầu tước phủ.

Chung quanh lập tức xuất hiện một tốp người, vây quanh lấy hắc y nhân kia, trong đó một người trầm giọng nói:

- Các hạ tự tiện xông vào Hầu tước phủ là có ý gì?

- Xin chào mọi người, tại hạ chính là đồ đệ của Hầu tước đại nhân. đặc biệt có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.