Vây quanh cửa động mới bị phát hiện là đông đảo người của các thế gia, môn phái, bao gồm cả rất nhiều người của địa chủ nơi đây là Tần gia. Nói tới Tần gia, quả thật họ đều vô cùng buồn bực. Vốn là thứ ở trên lãnh thổ của mình, không ngờ từ thượng cổ tới nay lại không có ai phát hiện ra. Vậy mà trong lần giao lưu thịnh hội giữa các môn phái này lại bị người ta phát hiện ra rằng có một di tích thượng cổ.
Nếu là người của Cổ gia không tới thì thôi, Tần gia có thể nói đại nơi này là kho hàng gì đó của Tần gia. Nhưng lúc đó còn có mấy đệ tử cấp thấp của Tần gia chính mồm nói đó không phải là kiến trúc gì của Tần gia. Sau khi mở cánh cửa bên ngoài, toàn bộ những chữ viết và bích họa điêu khắc trên vách tường đều hoàn toàn chứng tỏ nơi này chính là một di tích thượng cổ chưa từng được người phát hiện.
Nhưng nó được phát hiện trên địa bàn của Tần gia, vậy nên thuộc về Tần gia mới phải.
Nhưng Tần gia còn chưa kịp tranh đoạt vị trí minh chủ của các thế gia môn phái, các hoạt động hiện giờ đều phải giao hảo với các thế gia, môn phái khác. Chẳng lẽ chỉ vì tham một di tích thượng cổ không rõ ràng mà trở mặt với họ sao?
Bởi vậy, đại biểu của một số thế gia, bao gồm cả người của Tần gia và người phát hiện ra nơi này, cùng với người của Cổ gia, cũng thảo luận, đạt thành một hiệp nghị. Chính là: Nếu phát hiện những đồ vật ở bên trong, Tần gia có quyền sở hữu bảy phần, Cổ gia có được hai phần, mà tên đệ tử thế gia không được xếp hạng kia thì được một phần. Những đệ tử của thế gia môn phái khác đều có tư cách tiến vào quan sát.
Không cần nói cũng biết việc này có ý nghĩa thế nào. Nếu ở đó không phát hiện ra bảo vật hiếm có nào thì thôi, nếu thực sự phát hiện ra bảo vật tư thượng cổ, người của những đại thế gia môn phái không ra tay tranh đoạt mới là lạ!
Cho nên, người của Tần gia đã thông tri cho ba lão tổ tông Kiếm Tôn. Có kẻ mạnh thực lực Kiếm Tôn áp trận ở đây, rất nhiều người vốn có ý định rục rịch sẽ phải suy nghĩ lại thực lực của bản thân.
Tên đệ tử Cổ gia có được hai phần, tất cả mọi người đều không ý kiến về việc này. Dù sao, bên trong di tích thượng cổ, nhất là di tích thượng cổ quy mô lớn, chắc chắn sẽ có đủ loại cơ quan, lối đi bí mật. Nếu là người không tinh thông cơ quan thuật, tu vi cao tới đâu cũng không dám tùy tiện đi vào!
Tuy nhiên, tên đệ tử phát hiện nơi này không ngờ cũng có thể có được một phần sở hữu bảo tàng khiến rất nhiều người đỏ mắt, đồng thời cũng nảy sinh chủ ý đối với y. Ai cũng nghĩ, nếu phía dưới có rất nhiều bảo vật, có được một phần, chẳng phải là trực tiếp thăng chức rất nhanh trong gia tộc sao? Hơn nữa, tên đệ tử này có thực lực thấp mà môn phái nhỏ đó lần này chỉ đến có hai người.
Nếu đại thiếu gia Tần Phong của Tần gia không đột nhiên phát thiện tâm, cho những người đó lên thuyền, bọn họ làm gì có cơ hội tới đây? Tuy nhiên, như vậy rất có thể di tích thượng cổ này cũng sẽ không bị ai phát hiện. Cho nên, bất cứ chuyện gì cũng là định trước.
Tống Minh Nguyệt ghé vào bên tai Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói:
- Yến triệu Dư gia, Long cốc Câu gia cũng đến đây! Huynh xem…
Nói xong, nàng nhẹ nhàng hất cằm cho Lăng Tiêu thấy.
- Người của Yến triệu Dư gia rất dễ nhận ra. Bọn họ phần lớn đều yêu thích mặc trang phục màu vàng
Tống Minh Nguyệt tiếp tục nói nhỏ vào bên tai Lăng Tiêu:
- Còn Long cốc Câu gia, huynh có thấy người kia và tên Câu Du đã chết rất giống nhau không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, cho dù Tống Minh Nguyệt không nói, Lăng Tiêu cũng đã nhận ra. Hắn thầm nhủ, không ngờ tên Câu Du kia đúng là người của Long cốc Câu gia. Tuy nhiên nghe nói Câu gia luôn luôn khiêm tốn, sao lại đột nhiên xuất hiện tên Câu Du như thể người ngoại tộc vậy? Nói vậy, lần giao lưu thịnh hội này chấm dứt,bọn họ…chắc cũng sẽ nghĩ tới việc đến thăm thành Penzias.
Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Lúc này, bên kia đột nhiên xuất hiện một tia rối loạn. Tên đệ tử của thế gia không được phân loại kia quỳ phich xuống trước mặt gia chủ Tần gia là Tần Chiêu Nhiên, cầu xin Tần Chiêu Nhiên thu nhận y. Y tình nguyện thay đổi môn phái.
Điều này khiến rất nhiều người có chủ ý với y đều không kìm nổi căm hận trong lòng, thầm nhủ không ngờ tiểu tử này lại giảo hoạt đến thế! Nếu Tần Chiêu Nhiên thật sự thu nhận y, vậy quả thật không còn cơ hội động thủ với y nữa! Hơn nữa Tần gia thế lực to lớn, đã nói ra chắc sẽ không nuốt lời, một phần bảo vật đã đáp ứng cho y cũng sẽ để nguyên cho y.
Tên đệ tử đó cũng sẽ không ngốc, làm sao không cảm giác được ánh mắt như hổ rình mồi của những người xung quanh. Nếu thật sự lấy được thứ gì tốt từ trong di tích này, sau khi nhận được một phần bảo vật được chia, rời khỏi hải đảo của Tần gia, khẳng định rằng mình không có cơ hội sống sót, chắc chắn sẽ bị người đánh lén!
Mà y mới chỉ là một Đại Kiếm Sư bậc sáu, có thể tới nơi này đã có cảm giác như đang mơ. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là gia tộc không được xếp loại của người này cũng không lớn, y cũng không phải đệ tử chân truyền. Đi cùng với y là một tên đệ tử chân truyền, có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc bốn. Hai người đều thương lượng, cho người này đổi sang gia nhập Tần gia. Đến lúc đó còn có cơ hội đem được ít bảo vật về cho gia tộc.
Như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc bị người khác đánh lén.
Mà lúc này Lăng Tiêu phát hiện ra một người quen, chính là Lý Nham của Tây Vực Lý gia. Kẻ có thực lực Kiếm Tông bậc sáu đó đang đứng ở giữa đám đông, vẻ mặt bình thản, nhìn xem náo nhiệt. Lăng Tiêu chỉ nhìn thoáng qua, thầm rùng mình, tự nhủ: Lý gia nắm giữ hoàng thất Đế quốc Lam Nguyệt nhiều năm như vậy cũng không phải ngẫu nhiên. Thực lực của Lý gia quả thật rất hùng mạnh!
Trong bảy, tám người đó, có ba, bốn gã Kiếm Hoàng, còn lại toàn bộ đều có thực lực Kiếm Tông.
Lý Nham hiển nhiên không ngờ, Lăng Tiêu cũng đến đây. Lúc này trong lòng của bọn họ cũng như đa số người của các thế gia, đều đang thầm tính toán, nếu có cơ hội, nhất định phải kiếm chác chút ích lợi nào đó.
Tần Chiêu Nhiên chỉ do dự một chút, liền nhận tên nam tử đã phát hiện di tích. Hiện tại Tần gia đang cần tạo dựng hình ảnh cho gia tộc, nếu không thu nhận y, vậy cũng tương đương đẩy y vào đường cùng. Cho nên, Tần Chiêu Nhiên rất thoải mái thu nhận y làm đệ tử ký danh, còn giả vờ giả vịt khích lệ y một hồi.
Ở bên cạnh Tần Chiêu Nhiên, ánh mắt Tần Phong lóe ra, cũng không biết là đang nghĩ gì. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy Tần Phong từ xa, lại nghĩ đến phương pháp đề cao thực lực của Tần gia, trong bụng lại cuộn lên, có cảm giác vô cùng ghê tởm.
Mà Thượng Quan Vũ Đồng thì phát hiện ra sư phụ Thu Nguyệt Dao của mình lúc này đang ở cùng một chỗ với cung chủ Lãnh Ngưng Cung là Lãnh Dương Dương. Thoạt nhìn, Lãnh Ngưng Cung luôn luôn có cách hành xử kiên định, không có hứng thú gì với di tích này. Bên cạnh họ chỉ có một mình tam trưởng lão đi theo, không hề thấy bóng dáng đại trưởng lão và nhị trưởng lão đâu cả.
Đến bây giờ Thượng Quan Vũ Đồng vẫn không hề biết, công kích bằng tinh thần lực của Lăng Tiêu hùng mạnh tới mức nào, cong tưởng rằng đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Lần tụ hợp này có tới hơn một ngàn người tập trung lại đây!
Còn rất nhiều người không biết chuyện này, hoặc là có nhiều người dù biết nhưng cũng rõ ràng thân phận và thực lực của mình, không có hứng thú hoặc không dám tới đây.
Phía sau vân có người không ngừng cuồn cuộn đi tới, tuy nhiên đại bộ phận đều chỉ có mục đích xem náo nhiệt mà thôi.
Tần Chiêu Nhiên đứng ở chỗ cao bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Chư vị bằng hữu. Xin nghe ta nói một lời! Tại hạ là Tần Chiêu Nhiên, gia chủ Tần gia, đồng thời cũng là chủ nhân của lần thịnh hội này, xin hoan nghênh các vị bằng hữu đã tới đây. Ký danh đệ tử mà Tần mỗ vừa mới thu nhận được rất may mắn có phát hiện một di tích thượng cổ mới. Đây là một chuyện rất tốt, Tần gia không độc chiếm! Tuy nhiên lại không thể phân chia tất cả những thứ trong di tích cho mọi người! Cho nên, chư vị bằng hữu muốn đi thăm quá trình khai quật di tích thượng cổ thì không có vấn đề! Nhưng Tần mỗ cũng xin nói trước, người nào rắp tâm bất lương, ba lão tổ tông Kiếm Tôn của Tần gia cũng không phải là ngồi không!
Tần Chiêu Nhiên vừa nói khiến không ít người có tâm tư liền không kìm nổi run rẩy trong lòng. Ba Kiếm Tôn! Thực lực như vậy đủ khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khủng bố.
Cho nên, không ít người trong đám đông hô to:
- Tần gia gia chủ, chúng ta chỉ muốn nhìn một chút náo nhiệt, tuyệt không nháo sự!
- Đúng vậy đúng vậy. Chúng ta chỉ nhìn xem náo nhiệt, khẳng định sẽ không nháo sự!
Tống Minh Nguyệt khẽ nhếch miệng cười trào phúng. Thiên hạ đánh nhau , chẳng phải đều vì lợi ích sao? Nhìn những gia tộc có thực lực mạnh mẽ, thây họ đều biểu tình trầm ổn, bình tĩnh đứng đó. Không sai, Tần gia là có ba cao thủ thực lực Kiếm Tôn, cao thủ của những gia tộc khác đi tới đảo có lẽ thực lực cao nhất cũng chỉ là Kiếm Hoàng. Nhưng đừng quên, có rất nhiều gia tộc có thực lực không hề thua kém gì so với Tần gia!
Người của những gia tộc này đều lười biếng đứng đó xem náo nhiệt, vừa không hưởng ứng, vừa không gây chuyện.
Tần Chiêu Nhiên nhìn thấy vậy, cảm thấy bực mình, thầm nhủ: "Người trong gia tộc mình toàn là thùng cơm! Đã bao nhiêu năm như vậy mà không hề phát hiện ra di tích thượng cổ thứ hai. Cho tới hôm nay không thể không phân ra ba phần lợi ích, sau đó còn phải đề phòng thế gia môn phái khác rình rập. May mắn là đã cho người đi báo cáo với ba lão tổ tông. Các lão tổ tông đều tỏ vẻ, nếu có ai dám ra tay cưỡng đoạt, tuyệt đối không cho bọn chúng rời khỏi hải đảo của Tần gia nửa bước!"
Nhưng ngay cả như thế trong lòng Tần Chiêu Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, vẫn có cái gì đó mình không tính đến.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyzNhưng sự cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
Tên đệ tử Cổ gia kia trông cũng rất đơn giản, tuổi chưa đến ba mươi, cằm có một chòm râu dê, đôi mắt không to nhưng có vẻ tinh khôn, làn da hơi vàng. Sau khi mọi chuyện bố trí xong xuôi, y bắt đầu ra tay phá giải cơ quan.
Ba người Lăng Tiêu đều lẫn trong đám người đi tới.
Từ bên ngoài cửa nhìn vào, di tích thượng cổ này có quy mô lớn vượt quá mức tưởng tượng.
Tên đệ tử Cổ gia khẳng định đây không phải là cửa chính, có lẽ chỉ là một cửa bên. Nhưng chỉ là một cửa bên không ngờ thông đạo bên trong đã rộng hơn hai mươi thước, cao hơn mười thước. Sau khi đi vào trong mấy trăm bước liền gặp một cánh cửa đá thứ hai cũng rất lớn.
Tên đệ tử Cổ gia đi vòng quanh cửa vừa nghiên cứu, vừa nói :
- Mở cánh cửa này mới xem như chân chính vào trong di tích thượng cổ.
Y đặt bàn tay lên một chỗ bám đầy rêu xanh trên vách tường.
Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm sinh cảnh giác, kêu to:
- Cẩn thận!
Cùng lúc, hắn kéo hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt lập tức nằm rạp xuống đất