Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 287: Lựa chọn




Cảnh tượng trước mặt cực kỳ đồ sộ, khiến tất cả mọi người dù vừa trải qua một hồi kinh hồn đều không kìm nổi cảm thán.

Ngay cả mấy người có thực lực Kiếm Tông và Kiếm Hoàng,thậm chí mấy lão già đầu tóc hoa râm cũng không kìm nổi mở to hai mắt nhìn, giật mình vì cảnh tượng trước mặt.

Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đều nhìn tới ngây người. Thượng Quan Vũ Đồng kinh hô:
- Trời, đây là thế giới gi vậy? Thật đẹp! Ta thật sự hoài nghi, sau lưng cửa đá này có phải là một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới của chúng ta hay không!

- ... Không thể tưởng được trên hải đảo Tần gia ta, không ngờ có thể có kỳ cảnh như thế, thật sự là.. thật sự là, thật con mẹ nó đẹp!
Tần Phong không kìm lòng nổi bật nói một câu thô tục. Tuy nhiên lúc này còn ai để ý hắn nói tục hay không đâu.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn. Sau cánh cửa đá là một thông đạo rộng chừng hơn hai mươi thước, bên trong tối thui nhưng vẫn có thể thấy đường đi quanh co, lên xuống như một con rồng đang uốn lượn, nhìn về phía xa không thấy điểm cuối.

Thông đạo này hướng xuống phía dưới, mà hai bên thông đạo,cứ cách hơn 50 thước lại có hai cây đèn đường.

Hai cây đèn đứng đối diện nhau, bên trên phát ra hào quang đủ loại màu sắc, giữa bóng tối mờ mịt, lại càng hình thành một thế giới thần
bí.

Thông đạo này ngoắt ngoéo, không biểt đi tới đâu, như thể không có điểm cuối. Cho dù Kiếm Hoàng ở đây cũng không thể nhìn thấy
điểm cuối.

Cảnh tượng trước mặt quả thực tráng lệ khiến tất cả mọi người trong lúc nhất thời nghẹn lời không nói được gì.

Lập tức, tất cả mọi người phản ứng lại. Cho dù ở đây có rất nhiều thế gia môn phái được kiến lập trên những di tích thượng cổ,nhưng đều chưa ai được thấy loại di tích thượng cổ như thế này.

Tên đệ tử Cổ gia vẻ mặt mê say nhìn cảnh tượng trước mặt, nói như thể đang mơ ngủ:
- Có thể tự tay, tự tay mở... mở ra loại di, di tích này... cuộc đời này không uổng nữa.
Y vui mừng tới mức lại nói lắp.

Nhưng không ai để ý y nói lắp. Tần Chiêu Nhiên thậm chí cũng không kìm nổi gật đầu liên tục. Lão quay sang thì thầm với người bên cạnh vài câu. Người đó lập tức xoay người đi luôn. Tin rằng mấy lão tổ tông chắc chắn cũng sẽ hứng thú nhìn tình cảnh này.

Tới lúc này, Tần Chiêu Nhiên mới hạ quyết tâm, tất cả những gì ở trong di tích này đều chỉ có thể thuộc về Tần gia.

Tần Chiêu Nhiên nghĩ vậy, quay đầu lại, ánh mắt lóe lên nhìn những người của các thế gia môn phái khác. Tiếp đó hắn quay lại, sâu trong đôi mắt đã trở nên lạnh như băng.

Tên đệ tử Cổ gia đi trước dẫn đường. Cảm nhận mặt đất chắc chắn dưới chân, y mới thật cẩn thận chậm rãi đi tới. Lúc này bỗng nhiên có người chỉ vào cách đó không xa kinh hô:
- Xem kìa!

Chỉ thấy cách đó không xa, còn có mấy thông đạo cùng một kiểu, đều hội tụ tới đây. Đến cuối cùng, tất cả đều hội tụ thành một con đường đi xuống phía dưới.

Toàn bộ công trình ngầm này khiến người ta ngạc nhiên thán phục. Không ngờ đây hoàn toàn bị người ta đào rỗng! Như thế cần bao nhiêu nhân công đây?

Đại đa số di tích thượng cổ, có thể có thông đạo rộng hai chục thước, cao hơn mười thước đã là công trình rất to lớn rồi. Vậy mà di tích trước mặt này lại hoàn toàn đảo điên nhận thức của mọi người. Nơi đây như thể một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Đoàn người đại khái còn lại hơn một trăm người, đều đi tới,vậy mà không hề phát ra âm thanh gì. Đối mặt với công trình hoành tráng như thế này, cho dù là cao thủ Kiếm Hoàng lúc này cũng cảm thấy vô cùng nhỏ bé. Tin tưởng, nếu có thể một ngày nào đó hoàn toàn phát hiện được những bí mật chôn vùi ở đây, sau đó cùng mở ra cho cả thế giới nhân loại, tin tưởng rằng nó thậm chí còn có thể nâng cao tốc độ phát triển của toàn xã hội.

Không ai tin tưởng, người làm ra nơi như thế này có thể lạc hậu hơn so với nhâu loại hiện tại.

- Đây mới là di tích thượng cổ chân chính!
Bỗng nhiên trong đám đông có một người bật lên tán thưởng.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên những khuôn mặt đầy tâm sự của đám người khiến người ta có một cảm giác quỷ dị. Tống Minh Nguyệt kéo cánh tay Lăng Tiêu, hơi khẩn trương khẽ nói:
- Lăng Tiêu, huynh nhiều kiến thức, đã từng gặp loại di tích thượng cổ thế này bao giờ chưa?

Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Chưa thấy. Có thể xây dựng được nơi như thế này, có lẽ không phải là người.

- Đệ nói là thần sao?
Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên hỏi, sau đó lại lắc đầu :
- Không có khả năng! Có lẽ chính là năng lực của người thời cổ đại. Rất nhiều tư liệu đều có thể chứng minh, rất nhiều công trình kiến trúc và sáng kiến của bọn họ đối với ngày nay gọi là thần tích cũng không đủ !

Lúc này, bên cạnh có một lão già bỗng nhiên nói tiếp:
- Cô nương này nói rất đúng. Thời thượng cổ có rất nhiều người mà năng lực của họ cũng chẳng khác gì thần trong mắt thế nhân thời nay đâu.

Trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút không cho là đúng, thầm nhủ:
Các ngươi đã thấy bộ dạng chân chính thần là như thế nào chưa mà dám nói nơi này giống như thần tích? Ai đã gặp thần tích? Cho dù kiếp trước ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu cũng chưa gặp thần tích bao giờ, nhưng Lăng Tiêu đã gặp người tu chân Độ Kiếp kỳ sáng tạo ra tiểu thế giới!

Cái gọi là tiểu thế giới, chính là một không gian do chính người có pháp lực hùng mạnh mở ra. Pháp lực càng lớn, có thể mở ra không gian càng lớn! Thậm chí, nghe nói người tu chân Đại Thùa kỳ có thể nuôi dưỡng cả sinh vật bên trong tiểu thế giới của mình, giống như thể thế giới thực. Truyện Sắc Hiệp

Loại công trình kiến trúc ngầm trước mắt này chưa chắc đã là làm ngầm. Bởi vì toàn bộ kiến trúc ngầm bị bao trong một kết giới,như thể được một trận pháp bảo vệ.

Tuy nhiên Lăng Tiêu sẽ không nói phát hiện này cho bất cứ ai. Trên đại lục Thương Lan, có luyện kim sư, có luyện dược sư,có người luyện võ, thời đại thượng cổ còn có ma pháp sư, có thể vận dụng các loại nguyên tố trong thiên địa, phát huy ra uy lực hùng mạnh, tuy nhiên chỉ không có trận pháp sư! Cho nên, vì sao di tích này lại có kết giới, Lăng Tiêu hiện tại không biết được. Hắn đoán, kết giới này là do rất nhiều người có thực lực hùng mạnh liên hợp sáng tạo ra, để nó chìm xuống dưới đất, trải qua hàng vạn năm vẫn sẽ bị chôn dưới lòng đất, vẫn duy trì bộ dạng như cũ.

Mà thông đạo này dường như được kiến tạo dựa theo địa thế của hòn đảo, lên cao xuống thấp, uốn lượn vòng quanh... Nhưng Lăng Tiêu lại cho rằng, thông đạo này là sau khi di tích thượng cổ chìm xuống dưới đất mới được kiến tạo.

Cho nên, trong lòng Lăng Tiêu cũng rất bội phục người đã tu kiến nơi này. Nếu không có thực lực hùng mạnh, sao có thể kiến thiết ra công trình kiến trúc vĩ đại như vậy!

Người ở thời thượng cổ quả thật rất vĩ đại.

Đoàn người đi vào thấy không hề có vấn đề gì. Hơn nữa, sau khi đi được nửa đường, quay đầu nhìn lại lối vào, chỉ có thể thấy một lỗ nhỏ như một lỗ kim, có chút ánh sáng trắng mờ nhạt.

Tên đệ tử Cổ gia thấy tới lúc này vẫn không có vấn đề gì liền nói với Tần Chiêu Nhiên:
- Tần gia chủ, con đường này có lẽ là an toàn. Theo quy luật, phía trước sẽ xuất hiện...

Hôm nay như thể thần đen đủi ám vào đầu tên đệ tử Cổ gia. Y không nói thì thôi, y vừa nói tới đây chợt cảm giác mặt đất dưới chân truyền đến những tiếng động nhò run run.

Tiếng động này như thể những tiếng sấm liên tục từ sâu dưới đất truyền tới dưới chân bọn họ rồi ầm ầm bùng nổ!

Khi nghe thấy tiếng sấm, tất cả mọi người đều ngưng thần cảnh giác nhưng không ngờ dưới chân bọn họ lại nổ tung. Tên đệ tử Cổ gia kia vừa biến sắc mặt liền bị Tần Chiêu Nhiên cắp bay lên trời như thể cắp một con gà.

Hiện tại, những người còn lại bên trong, thực lực yếu nhất có lẽ chính là Thượng Quan Vũ Đồng đang ở bên cạnh Lăng Tiêu. Những kẻ khác, ít nhất cũng có thực lực Ma Kiếm Sư bậc ba trở lên.

Ngoài ra, cao thủ cấp Kiếm Tông và Kiếm Hoàng lại càng nhiều hơn.

Những người này đều thét lên, chân đạp vào hư không, bay lên trên, sau đó hoảng sợ nhìn mặt đất phía dưới, thấy đứt vỡ từng tấc như thể một tấm lưới bị kéo đứt ra. Sau đó mặt đất không ngừng sụp xuống. Điều khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn chính là đã nửa ngày nhưng căn bản không hề nghe thấy tiếng đất đá rơi chạm đáy.

Nói cách khác, dưới chân bọn họ... là một vực rất sâu.

Lăng Tiêu lôi kéo Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó khẽ nhíu mày nhìn cảnh tượng tối đen đang cắn nuốt hết thảy dưới chân bọn họ, thân mình bỗng nhiên chìm xuống phía dưới.

Tống Minh Nguyệt gần như là không có nửa phần do dự, liền cùng theo Lăng Tiêu rơi xuống phía dưới!

Những người đang lơ lửng trên không trung đều dùng ánh mắt khó tin nhìn ba người. Có người thậm chí còn nghĩ rằng ba người này có thực lực thấp kém, không chống đỡ nổi nên đã bị rơi xuống

Mà phía sau, mặt đất vẫn tiếp tục sụp xuống. Tần Chiêu Nhiên vừa nắm lấy tên đệ tử Cổ gia vừa trầm giọng quát:
- Nhanh lên! Chạy về phía trước, trước khi ở đây sụp đổ hoàn toàn.

Nói xong thân mình lão nhoáng lên một cái, bay nhanh về phía trước.Những người còn lại hơi do dự một chút, đều bay nhanh theo Tần Chiêu Nhiên. Bởi vì trôi qua nửa ngày như vậy nhưng phía dưới đáy vẫn không hề truyền tới chút thanh âm nào. Có trời mới biết phía dưới sâu bao nhiêu!

Ba tên kia điên rồ mới có thể đi xuống đó!

Đám người Tần Chiêu Nhiên có thực lực rất mạnh, tốc độ mặt đường sụp xuống cũng không nhanh, cho nên bọn họ liền bay về phía trước rất nhanh. Qua qua một hồi lâu, mọi người dừng lại, quay đầu lại nhìn, mặt đường đã không còn sụp xuống nữa. Đoạn đường dài hơn mười dặm đã hoàn toàn sụp xuống.

- Ba kẻ đó... có lẽ là không sống nổi!
Tên đệ tử Cổ gia được buông ra, vẫn còn đang kinh hồn, nói:
- Không nghe thấy thanh âm đồ vật rơi xuống chưa chắc đã là sâu mà có thể có khả năng, phía dưới còn có cơ quan.

Tần Chiêu Nhiên vẻ mặt hờ hững nói:
- Đó là lựa chọn của họ, chẳng ai ép buộc cả. Chúng ta đi.

Đám cao thủ Tần gia bên người Tần Chiêu Nhiên và người của các thế gia đều lặng lẽ đi theo Tần Chiêu Nhiên, tiếp tục tiến về phía trước.

Lăng Tiêu mang theo Thượng Quan Vũ Đồng, và Tống Minh Nguyệt cùng nhau xuống phía dưới. Bay chừng thời gian uống một chén trà, vẫn không hề thấy đáy, trước mặt vẫn tối đen như mực, căn bản là không hề nhìn thấy gì.

Lăng Tiêu kim đan đại thành, hai mắt như điện, tự nhiên thấy được, đang cấp tốc phi hành bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nhanh, Minh Nguyệt, cầm lấy tay của ta!

Tống Minh Nguyệt nắm lấy tay Lăng Tiêu. Dù nàng có thực lực Ma Kiếm Sư bậc sáu giờ cũng chỉ miễn cưỡng thấy được thứ gì đó. Trong mơ hồ, dường như thấy một khối gì đó rất lớn trông không rõ bộ dạng đang ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.