Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 298: Tới tận cửa khiêu khích




Nam tử kia là ca ca là thanh mai trúc mã của nàng, người mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ.

Liệt Dương không phục, nam tử bình thường có thể so sánh với thiên tài của một siêu cấp thế gia không?

Đó là lí do mà hắn cho rang kẻ kia như cái gai trong mắt, muốn tìm đến kẻ đó, sau đó dẫm kẻ đó dưới chân và nói cho nàng ai mới là kẻ đáng để nàng nhung nhớ.

Liệt Dương vẫn hay hỏi nàng, nam nhân kia là ai, nhưng nàng vẫn không chịu nói, và bảo rằng chỉ sợ Liệt Dương gây bất lợi cho hắn! Càng như vậy, thì nàng càng chứng tỏ nàng là một nữ nhân thấu tình đạt lý. Trong mắt của Dương Liệt, nàng lại càng trờ lên quý báu, bời vì Liệt Dương từ nhỏ ở đây chi có biết đến tu luyện, tu luyện và tu luyện!

Cả ngày đều ở đó tu luyện, nên con người của hắn cùng hóa thành tảng đá không có tình cảm, nếu không gặp nàng, làm sao có thể vẻ mặt tươi cười giống như bây giờ.

Sau này, Liệt Dương vô tình thấy nàng viết một cái tên đầy trên tờ giấy, chi có hai chữ - Lăng Tiêu! Nét chữ sâu sắc, rõ ràng là dùng tình cảm mãnh liệt khắc họa vào. Liệt Dương trong thâm tâm đầy tức giận, thề rằng, sẽ mang điều bất lợi đến cho Lăng Tiêu, nên mới hỏi ra kẻ đó ở phương nào.
Hóa ra là một hầu tước ở thành Penzias ở tục giới. Đại quý tộc! Xem ra cùng là một thiếu niên có tài. Liệt Dương khẽ nhếch miệng cười lạnh, tuy nhiên sẽ rất nhánh thôi, ngươi sẽ biết trên đời này còn vô số người không thể trêu vào!

Chỉ có khi hắn chết thì nàng mới toàn tâm đi theo ta! Nàng là một cô gái lương thiện và thuần khiết, Liệt Dương ta nhất định sẽ không buông tay!

- Đại ca lại phát bệnh mê gái rồi.

Liệt Khuyết cùng Liệt Tình nhỏ giọng thắn thở. Nếu so sánh về những đệ tử của gia tộc, Liệt Khuyết cùng không sợ vị ca ca này. Hai người từ nhỏ sống cùng một chõ, thứ hai là thiên phú không sai lệch cho lắm, tương lai đều sẽ đi vào Thánh Vực! Nếu không đoàn kết đồng lòng thì vào trong Thánh Vực càng dễ dàng bị người ta bắt nạt.

Bởi vậy, tình cảm của ba huynh muội Liệt gia đều vô cùng tốt, nói chuyện cùng không cần phải e dè nhiều.

Liệt Dương không thèm để ý, hướng về phía trước miệng nở một nụ cười.

Liệt Khuyết làm thành bộ dạng nôn mửa, lắc đầu nói:

- Đi thôi ta không chịu nổi mất, tiểu muội muội có đi không?

Liệt Tình mặt không chút máu nhìn Liệt Dương nói:

- Từ khi có Tiểu Yên muội muội, đại ca liền không muốn chúng ta nữa, ôi thật thương tâm.
- Muội muội, điều này là đại ca cam tâm tình nguyện, có lè một ngày nào đó muội phải gọi người ta là tẩu tẩu mất!

Liệt Khuyết cười hì hì nói.

- Hừ, còn lâu muội mới gọi nàng ta là tẩu tẩu!

Liệt Tình nhíu mày, trên mặt hiện lên thần sắc kiêu ngạo, cười lạnh nói:

- Cho dù đại ca ta thật sự yêu nàng thì sao nào? Một nữ tử muốn vào siêu cấp thế gia làm thiếu nãi nãi sao, đừng có nằm mơ!

Liệt Tình nói mấy câu đó lạnh như băng, cực kỳ rõ ràng. Liệt Dương sắc mặt biến đổi vội vàng nói:

- Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không bàn luận về đề tài này nữa, chúng ta đi thôi. ở lâu trên đại lục nghe nói cá biển ăn ngon lắm, chúng ta đi câu cá đi?

Liệt Tình không có nửa điểm sợ hãi vị đại ca này còn cười lạnh nói:

- Hơn nữa trong lòng nàng ta không phải chỉ có mình đại ca, muội thấy không đáng để đại ca làm như vậy ...

- Đủ rồi!

Liệt Dương gào lên một tiếng, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, mặt đầy vẻ dữ tợn. Liệt Tình sợ tới mức đành đứng dậy bước đi, tuy không sợ hắn nhưng bộ dạng nổi nóng của Liệt Dương rất đáng sợ.

Lời nói của Liệt Tình như mùi dao sắc nhọn đâm vào trong lòng Liệt Dương, làm cho hắn có cảm giác thống khổ. Hắn nam chặt tay, thân thủ như nước chảy mây trôi đi tới trước mặt một người. Truyện Sắc Hiệp

Người kia tuổi khoảng chừng bốn mươi, vẻ mặt cứng nhắc, ánh mắt có chút thừ ra, nếu dáng vẻ đi đường không lộ ra thực lực phi phàm của hắn thì người ta còn tưởng hắn là thằng ngốc.

- Liệt Phong, ngay sau khi thuyền cập bến, ngươi ngay lập tức đi tới thành Penzisa phía nam nước Lam Nguyệt, tìm tên thành chủ, tên hắn là Lăng Tiêu, thay ta giáo huấn hắn một chút! Nếu có cơ hội, tốt nhất là .... Giết hắn!.

Câu cuối cùng của Liệt Dương dường như nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy sự căm thù!
- Thiếu gia, nếu có cơ hội là sao?

Liệt Phong chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra đầy vẻ châm chọc:

- Thiếu gia không tin vào năng lực thuộc hạ hay sao?

Gương mặt Liệt Dương co giật vài cái, biết Liệt Phong không phục. Bởi vì lần này đi vào di tích cổ, Liệt Dương nhất quyết không mang theo hắn, sau đó lại có nguy hiểm lớn như vậy, nên Liệt Phong luôn tự trách mình, đồng thời oán giận Liệt Dương không cho hắn đi theo. Ngộ nhờ có điều gì xảy ra thì làm sao?

Liệt Phong là chi nhánh của Tinh Võ thế gia, thoạt nhìn thì tường là bốn mươi nhưng thực chất là hơn hai trăm tuổi! Hơn nữa thực lực cùng là cảnh giới Kiếm Hoàng bậc năm.

Trung thành và tận tâm, nhưng tính tình hơi cứng nhắc, rất xem trọng nguyên tắc, bởi vậy cho nên Liệt Dương cùng không thích hắn. Nhưng Liệt Phong mang sứ mệnh bảo vệ hắn, nên không thể không dùng đến, vì vậy Liệt Dương rất đau đầu. Vừa vặn lại có một cơ hội lại có thể cho hắn rời khỏi, có thể dễ dàng nhận thấy là Liệt Phong nhất định không vừa lòng.

- Đương nhiên ta tin vào thực lực của ngươi, ta tin tưởng ngươi rất nhanh sẽ mang tin tức tốt về cho ta.

Trên mặt Liệt Dương hiện lên vẻ tươi cười nói.

Liệt Dương nhớ lại nửa năm trước, chính mình đã cứu một nữ tử từ trong tay một tên cường đạo. Lần đầu tiên hắn đã thích nữ tử đó, nàng có thân hình mềm mại mỹ lệ, tính tình ôn hòa, nói năng tao nhã. Liệt Dương không thể tưởng tượng được mình luôn coi thường thế tục, không ngờ ở nơi đó lại sản sinh ra một nữ nhân xuất chúng như vậy.

Trong lúc nhất thời, tâm hồn băng giá của hắn dường như đang tan chảy.

Qua giao thiệp càng ngày càng nhiều, hắn càng yêu thích nữ tử này nhiều hơn. Nghe nàng nói nàng như ngọn cỏ dại, đã không còn nhà để về, Liệt Dương đã không ngần ngại nhận nàng ở lại, không thèm nhìn những ánh mắt khác thường của gia tộc. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Các ngươi làm sao hiểu được điểm tốt của nàng!"

Càng yêu mến nàng thì hắn càng hận người tên là Lăng Tiêu, tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp qua.

Bây giờ thì được rồi... Hắn không còn sống được bao lâu nữa! Đừng nhìn Liệt Phong chỉ có thực lực là Kiếm Hoàng bậc năm, ngay cả Kiếm Hoàng bậc sáu cùng có thể bị hắn ám sát.
Bởi vì Liệt Phong là thích khách bẩm sinh!

***

Lăng Tiêu đang ở trong Hàn Hàn đỉnh, Hàn Hàn đỉnh thì đang ở đáy biển. Cũng không biết trải qua bao lâu, nó vẫn không ngừng hấp thụ tinh hoa của thủy hệ nguyên tố, đến chữa trị cho thân thể Lăng Tiêu. Sau đó thân thể Lăng Tiêu đã phục hồi rất nhanh, tinh hoa thủy hệ nguyên tố lại theo huyệt đạo của Lăng Tiêu tiến vào chính giữa kinh mạch và dung nhập vào kim đan.

Lăng Tiêu bị thương, kim đan lúc đầu ảm đạm giờ lại một lần nữa tràn trề sức sống. Chỉ có điều Lăng Tiêu vẫn chưa có dấu hiệu tinh dậy.

Cứ như vậy, ba tháng đã trôi qua, trong nháy mắt đã đến tháng 4 năm 1455 đế quốc lịch. Tân thành Penzias cùng đã tu sửa hoàn hảo theo nguyện vọng của Lăng Tiêu.

Trong khoảng thời gian này, thành Penzias cùng xảy ra rất nhiều sự tình, hoàn toàn đều là mấy nữ nhân giải quyết. Diệp tử cùng không quá mức kinh ngạc đối với Thượng Quan giáo sư, đều là nữ nhân, nàng sớm đã nhận ra Thượng Quan Vũ Đồng cùng yêu thích Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ không biết có phải hay không nhưng cũng không nói. Dẫu sao thì tin tức về Lăng Tiêu không có. sống phải thấy người, chết phải thấy xác. ở tình huống như vậy, làm sao còn có nửa điểm tâm tư nào khác nữa chứ?

Hai tháng trước, thành Penzia đã nghênh đón một lần trả thù của Chiết gia. May mắn là lần đó Phong Linh đã kịp thời chạy tới báo tin tức cho mấy người Diệp tử, nên thành Penzias có chuẩn bị trước. Tuy Chiết gia dường như cùng biết có người tiết lộ tin tức nhưng vẫn phái ra một tổ ám sát, đuổi giết đoàn người Phong Linh.

Vương Siêu chết trận, Gaia cùng Đường Minh trọng thương, đó là cái giá phải trả cho sự phân ra hành sự, mới khiến An Nhã và Phong Linh chạy đi thông báo tin tức.

Chiết gia cùng không đến nhiều người, chi có ba cường giả Kiếm Hoàng, tuy nhiên đều có thực lực bậc ba! Mặc dù bên này có thời gian thoải mái chuẩn bị, tuy nhiên Thập tam gia và Thập tứ gia đều bị trọng thương, sau cùng Tần Cách dẫn binh mã gấp rút trở về, mới khiến cho mọi người Lăng gia trong thành Penzias may mắn thoát khỏi đại nạn.

Dưới sự phối hợp của Thập tam gia và Thập tứ gia, ba người Chiết gia cùng bị thương hai người, thấy Tần Cách gia nhập chiến đoàn, liền chạy thẳng chỉ lưu lại một câu là có thể quay lại.

Nhưng mà lâu như vậy, người của Chiết gia vẫn không quay lại. Đến khi Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng trờ về thì bọn Diệp tử mới biết Chiết gia đã tổn thất rất lớn ở hải đảo của Tần gia, trong thời gian ngan sẽ không quay lại phục thù.

Hơn nữa Thập tam gia và Thập tứ gia thân mang trọng thương đều trở về hải vực dưỡng thương. Tần Cách được Diệp tử thông báo là ờ đây không có việc gì nữa liền trở về quân doanh. Nghe nói tướng quân Lăng Thiên Khiếp sắp giải ngũ về nhà, đến lúc đó hắn là mang toàn bộ người nhà đến tân thành Penzias.

Ở đây, Thượng Quan Vũ Đồng có thực lực mãnh mẽ, đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng bậc hai. Tống Minh Nguyệt cùng có thực lực Ma Kiếm Sư bậc sáu, có thể nói nếu không có thế gia môn phái đến thành Penzias thì không ai có thể xúc phạm tới bọn họ được.

Chỉ có điều, không thấy Lăng Tiêu nên không có ai là vui vẻ.

***

Liệt Phong thành danh đã trăm năm, tuy nhiều năm như vậy nhưng rất ít khi rời khỏi gia tộc, mà hắn có một vài lần rời khỏi Tinh Võ thế gia, đều là nhiệm vụ ám sát, trừ lần này.

Đã là siêu cấp thế gia thì muốn nắm trong tay đại cục! Tất cả các siêu cấp thế gia đều như vậy, bọn họ căn bản không cho phép một siêu cấp thế gia mới ra đời! Cho nên người nào ờ gia tộc khác hùng mạnh thì Liệt Phong với thực lực Kiếm Hoàng bậc năm và khả năng ám sát rất mạnh sẽ đi hành sự, điều đó đủ để cho hắn gây ra rất nhiều huyết án.

Mà lúc này tưởng cũng là như vậy nhưng bị tiểu tử Liệt Dương phái đến đây. Liệt Phong cùng không có gì bất mãn vì cứ giết người là hắn thích.

Đường đường là Kiếm Hoàng bậc năm, lại tự mình đi thu thập một tiểu tử của một thế gia ở tục giới. Nếu lại dùng thủ đoạn ám sát, Liệt Phong cảm thấy đó sẽ là nổi si nhục tên tuổi của Tinh Võ thế gia.

Cho nên hắn vào phủ Lĩnh chủ, tự mình nói tên họ, buộc Lăng Tiêu ra đây nhận lấy cái chết.

Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp tử đi ra, cùng Tống Minh Nguyệt liếc nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương lộ ra sự kinh ngạc và sợ hãi. Các nàng đã gặp người này ở Tần gia, hơn nữa còn biết hắn đến từ Tinh Võ thế gia!

Nhưng bọn họ không có khả năng nhận ra vì lúc trước hắn đã dịch dung. Như vậy hắn đến nơi đây là vì cái gì?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ Lĩnh chủ như lâm vào đại địch, mà Liệt Phong cùng khinh thường nói:

- Nói lại một lần nữa, tiểu tử kia mau ra đây nhận lấy cái chết, nếu không .... Ta sẽ giết chết hết các ngươi!
Tác giả: Tiểu Đao Pho
ng Lợi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.