Không ngờ, Liệt Dương vừa nhìn thấy mặt Tạ Hiểu Yên, Tạ Hiểu Yên đã khóc lóc khổ sở như hoa lê gặp mưa:
- Liệt Dương đại ca, rất xin lỗi. Tiểu Yên không nên dối gạt ngài, thực sự là… trong lòng Tiểu Yên có nỗi khổ bất đắc dĩ! Nếu Liệt Dương đại ca không muốn nghe Tiểu Yên giải thích thì Tiểu Yên xin lập tức cáo từ rời đi. Tiểu Yên đã gây thêm phiền toái cho Liệt Dương đại ca, rất rất xin lỗi.
Vốn đang lửa giận bừng bừng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Hiểu Yên, Liệt Dương dù là thép luyện trăm lần cũng nhũn như bún, cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt lập tức biến thành hư ảo, ngược lại còn an ủi Tạ Hiểu Yên:
- Tiểu Yên muội muội, việc này, ta, ta không phải tới…. ôi!
Liệt Dương không biết nói thế nào cho tốt, bèn chộp một chưởng lên tảng đá lớn bên cạnh. Tảng đá đó to chừng một cái cối xay, dày khoảng một thước, bị một chưởng này của Liệt Dương chụp trúng, lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tạ Hiểu Yên lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lùi lại sau mấy bước, bàn tay trắng nõn ôm trước ngực, mím chặt môi, mắt nhìn thẳng vào Liệt Dương nói:
- Liệt Dương đại ca, huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nóng giận, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của một mình Tiểu Yên. Nếu Liệt Dương đại ca thật sự không thể phát tiết cơn giận, vậy hãy đánh Tiểu Yên một chút đi, đừng bởi vậy mà làm khổ sở bản thân. Tiểu Yên có chết vạn lần cũng không đáng. Tiểu Yên vốn là một người cô đơn lẻ loi, cho dù có chết rồi… cũng sẽ chẳng có ai đau lòng. Hu hu…
Trái tim Liệt Dương bị Tạ Hiểu Yên khóc lóc làm cho tan nát, vội vã đi tới, nắm lấy tay Liệt Dương, vội vàng nói:
- Tiểu Yên muội muội, muội đừng thương tâm, nơi này chính là nhà của muội! Muội có gì khó khăn, Liệt gia ta sẽ làm chủ cho muội. Hừ, ta xem kẻ nào dám đối nghịch với Liệt gia ta! Tên Lăng Tiêu kia dám giết người Liệt gia ta, ta nhất định sẽ phái người diệt trừ.
- Không cần!
Tạ Hiểu Yên sắc mặt đỏ bừng, rút hai tay mình về, sau đó khổ sở nói:
- Tiểu Yên chỉ là một nữ tử phàm tục giới, có thể quen biết Liệt Dương đại ca đã là tam sinh hữu hạnh, tu luyện mấy đời có phúc, sao còn dám phiền toái tới việc của đại ca? Nếu đại ca không chê Tiểu Yên phiền toái, là kẻ gây họa thì hãy nghe Tiểu Yên nói.
- Sao có thể, Tiểu Yên! Tâm tư của ta đối với muội, chẳng lẽ muội còn không hiểu sao?
Liệt Dương say đắm nhìn Tạ Hiểu Yên, nhướn mày nói:
- Trên đời này, nếu nói chỉ có một nữ tử có thể khiến ta động tâm, thì đó chính là muội! Ta không quản muội đến từ nơi đâu, cũng không quản trước kia muội từng là người thế nào, Tiểu Yên, muội phải tin tưởng ta! Từ nay về sau, ta sẽ đem cho muội cuộc sống tốt đẹp nhất! Không cho phép bất cứ ai khinh nhục muội! Ai dám bắt nạt muội, kẻ đó chính là địch nhân của Liệt gia ta!
Liệt Dương nói như đinh đóng cột. Dù đang lợi dụng y, Tạ Hiểu Yên cũng không kìm nổi run rẩy tâm thần, trái tim suýt nữa thì thất thủ. Tuy nhiên, Tạ Hiểu Yên vẫn mạnh mẽ áp chế cảm xúc, khóc lóc thút thít, kể lại cho Liệt Dương chuyện từ nhỏ mình đã bị quyết định vận mệnh thế nào, phải sống thật cẩn thận ra sao, tránh né sự giằng co của Lăng Tiêu, sau khi bị hắn phi lễ thì phải chịu đựng áp lực cuộc sống như thế nào.
Nguồn: http://truyenfull.xyzĐến cuối cùng Lăng Tiêu vẫn không buông tha nàng, còn buộc nàng nói lại sự kiện phi lễ lần đó là do nàng một lòng bày ra, sau đó Lăng Tiêu còn độc ác dùng đan dược bịt kín kinh lạc toàn thân, khiến nàng từ một thiếu nữ thiên tài biến thành một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt như hiện giờ.
Hắn còn uy hiếp nàng, nếu nàng dám nói ra này hết thảy chân tướng chuyện này, hắn liền tiêu diệt toàn bộ Tạ gia, tuy rằng Tạ gia không tốt với hắn, nhưng dù sao cũng là gia tộc
- Liệt Dương đại ca, tiểu muội đã lừa dối đại ca, đại ca đừng coi thường tiểu muội. Hu hu…
Tạ Hiểu Yên lại sụt sùi khóc:
- Hơn nữa, tuy rằng hắn độc ác đối với tiểu muội, nhưng tiểu muội không muốn tổn hại tới hắn, bởi vì dù sao cha mẹ của hắn vẫn đối xử không tồi đối với Tiểu Yên. Tiểu Yên không muốn bọn họ thương tâm... ...
- Đủ rồi!
Lúc này, trên trán Liệt Dương cuộn lên gân xanh, hai tay nắm chặt, đôi mắt như có lửa thiêu. Y không ngờ Tiểu Yên thiện lương như thế, vậy mà tên Lăng Tiêu lại ác độc như vậy! Không ngờ hắn có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy! Một nam nhân như hắn, dù chết ngàn lần cũng không đủ.
Liệt Dương sở dĩ tin lời Tạ Hiểu Yên là bởi vì từ trước tới nay, Tạ Hiểu Yên cho hắn cảm giác, nàng là một cô gái thiện lương, thuần khiết, thậm chí không nỡ giết dù chỉ một con kiến, sao có thể hãm hại Lăng Tiêu cơ chứ? Về phương diện khác, theo những gì Liệt Dương điều tra được rút ra kết luận, Lăng Tiêu ngang trời xuất thế, giết chóc rất nặng. Trong vòng hai năm ngắn ngủn, người chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Hơn nữa, là một người ở thế tục giới, bị hoàng quyền ước thúc, vậy mà hắn lại coi rẻ hoàng quyền. Hoàng thất Lam Nguyệt đối xử với Lăng gia không tệ, kết quả là Lăng gia không những không hề cảm kích mà ngược lại, còn vài lần uy hiếp hoàng đế bệ hạ... ....
Liệt Dương thần tình xấu hổ kéo tay Tạ Hiểu Yên, nói:
- Tiểu Yên muội muội, là ta hiểu lầm muội, rất xin lỗi. Muội yên tâm, chỉ là một kẻ vụn vặt ở thế tục giới mà thôi. Ta nhất định sẽ bầm thây hắn làm vạn đoạn, báo thù cho nàng!
Liệt Dương trở về hội nghị trưởng lão gia tộc, lập tức đối mặt với sự chỉ trích của các trưởng lão rằng y không nên vì một nữ tử tầm thường ở thế tục giới mà tùy tiện phái Liệt Phong ra, khiến Liệt Phong tử vong.
Liệt Dương chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Thiếu niên tục giới đó chẳng những có một loại trận pháp thần kỳ, có thể vây khốn những người có thực lực cao hơn hắn vài lần, sau đó tiêu diệt, hắn còn có năng lực luyện đan tương đối lợi hại. Loại cực phẩm đan dược Dưỡng Nhan Đan là do hắn tự làm ra. Tạ Hiểu Yên vốn không phải là nữ tử bình thường, ở thế tục giới, mười bốn, mười lăm tuổi như nàng đã trở thành một Kiếm Sư bậc sáu, tuy rằng không thể so sánh với siêu cấp thế gia chúng ta, nhưng cũng được xưng là thiếu nữ thiên tài ở thế tục giới. Nhưng Lăng Tiêu đó lại dùng một loại đan dược, bịt kín tất cả các kinh lạc của nàng, khiến nàng biến thành một phế nhân. Xin hỏi chư vị trưởng lão, trong các người, có ai có được bản lĩnh như vậy không? Còn nữa, nghe nói Lăng Tiêu đó có vô số kiếm kỹ cao cấp! Từng có người thấy hắn sử dụng kiếm kỹ Thần cấp! Thử hỏi, một kẻ như vậy có hấp dẫn gia tộc chúng ta hay không?
- Liệt Dương, lời ngươi có đúng hay không?
Liệt gia đại trưởng lão đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn giật mình hỏi.
Bởi vì đã hàng trăm năm rồi, Liệt gia không hề có cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng nào chết cả, nhất là Kiếm Hoàng đó lại rất có hi vọng tiến vào cảnh giới Kiếm Tôn, hơn nữa còn chết trong tay thế tục giới. Đây quả thực chẳng khác nào một cái tát thật mạnh trên mặt Liệt gia.
Bọn họ không phải chỉ tổn hại một Kiếm Hoàng mà là tổn hại một người không được phép mất.
Trong mắt họ, hành vi của Liệt Dương quả thực cực kỳ mất mặt, không ngờ lại thích một nữ nhân thế tục giới. Bởi vì gần như đối với tất cả các thế gia và môn phái ẩn thế, nữ nhân… gần như chỉ có một tác dụng, chính là… nối dõi tông đường!
Thậm chí ngay cả trong siêu cấp thế gia như Công Tôn thế gia, nữ nhân cũng chỉ như vậy mà thôi.
Bởi vì hễ là thế gia môn phái, gần như rất ít có nữ nhân có thể tu luyện tới thực lực cao. Bởi vậy, sẽ xuất hiện một vấn đề rất thực tế.
Nam nhân có thể sống được hàng trăm năm, thậm chí ngàn năm, nhưng nữ nhân… có lẽ chỉ sống hơn trăm năm.
Cho nên, nếu xét về tuổi tác thì Công Tôn Hoàng đủ để làm tổ gia gia (cụ tổ) của người thê tử đã mất từ lâu của lão.
Nhưng cho dù là như thế, cũng có vô số người sẵn sàng dâng hiến nữ nhân nhà mình cho các thế gia môn phái ẩn thế. Nếu có thể gây dựng được quan hệ theo cách này, trên cơ bản là sẽ có được một chỗ dựa vững chắc, hùng mạnh. Ít nhất là hậu nhân tương lai của các thế gia này sẽ mang huyết mạch của nữ nhân gia tộc mình, vì vậy sẽ phải quan tâm phần nào.
Nhưng những gì Liệt Dương vừa nói, Lăng Tiêu… quả thực còn giá trị hơn cả một di tích thượng cổ! Còn quan hệ của Liệt Dương với Tạ Hiểu Yên thế nào, cũng chẳng ai thèm để ý nữa. Dù sao Liệt Dương có thể sống rất lâu, cho dù y thích nữ nhân thế tục giới này thì sao chứ? Nhiều lắm là sau trăm năm, nữ nhân này sẽ chết, mà khi đó Liệt Dương vẫn còn rất trẻ…
Lập tức, liền có người tìm đến Tạ Hiểu Yên. Trong đám lão già Liệt gia, có mấy ai mà không tinh thông y thuật? Họ lập tức phát hiện Liệt Dương quả thật không nói sai, trong lúc nhất thời, hứng thú của họ đối với Lăng Tiêu lập tức tăng lên rất nhiều.
Nhưng bọn họ cũng biết, loại trận pháp thần kỳ đó của Lăng Tiêu quả thật hùng mạnh, nếu muốn bắt hắn, chỉ có thể dẫn dụ hắn ra ngoài. Cho nên… nhiệm vụ này liền rơi xuống người Liệt Khuyết.
Đương nhiên, Liệt Khuyết chỉ là một kẻ chân chạy, phụ trách bày mưu tính kế mà thôi. Bởi vì ở phương diện này, Liệt Khuyết giỏi xử lý hơn Liệt Dương rất nhiều. Hơn nữa, nhiệm vụ này cũng là do Liệt Khuyết chủ động xin thực hiện.
Lý do sao, đương nhiên là để Liệt Dương đại ca hả giận.
Tạ Hiểu Yên cũng xem như được kiến thức thực lực hùng mạnh của siêu cấp thế gia. Khi vừa tiến vào đại sảnh nghị sự, nàng liền cảm giác những ánh mắt nhìn về phía mình như thể thực chất, còn mình đứng trước mặt họ giống như đang bị lột truồng ra! Cảm giác này khiến Tạ Hiểu Yên xấu hổ và giận dữ đến chết lặng. Đến cuối cùng, chính nàng cũng không biết mình đi ra ngoài như thế nào, nhưng ánh mắt của những người đó thì Tạ Hiểu Yên lại nhớ rất rõ.
Không có trào phúng, không có giọng mỉa mai ... không có chút gì hết!
Như thể đang nhìn… một con kiến! Hóa ra ở trong mắt họ, ta chỉ như một con kiến mà thôi. Tạ Hiểu Yên thương tâm ngồi tựa vào một vách núi, hai chân khẽ đong đưa. Dưới chân nàng là vách núi cao hàng trăm thước. Xa xa là những dãy núi trùng điệp, rừng rậm liên miên bất tận. Nhìn hết thảy xung quanh, tâm tình Tạ Hiểu Yên mới tốt lên một chút, đồng thời, nàng âm thầm thề từ đáy lòng: Mấy lão già khốn khiếp Liệt gia, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ dẫm nát đầu các ngươi! Các ngươi xem thường nữ nhân, ta sẽ cho cac ngươi thấy, nữ nhân… kỳ thật rất đáng sợ!
... ..... ..... ....
Từ sau khi giải quyết xong chuyện Chiết gia, Lăng Tiêu liền liền tiến nhập trạng thái bế quan, bởi vì hắn đã đột phá lên cảnh giới Kim Đan hậu kỳ từ trong Tứ Tượng đại trận, thừa dịp tạm thời vô sự, cần phải chấn chỉnh lại một phen.
Ngự kiếm thuật, Tinh Thần Kiếm Quyết, còn có rất nhiều thứ cần hoàn thiện. Nếu đợi làn sóng báo thù tiếp theo của Chiết gia tới, chỉ sợ sẽ bận rộn không làm được.
Tuy nhiên hiện tại, Lăng Tiêu dám kết luận, Chiết gia kia không có gan tới tìm chết lần nữa!
Mặc kệ trong lòng bọn họ căm hận thế nào, phẫn nộ thế nào, Lăng Tiêu tin rằng, ít nhất trong tương lai, Chiết gia khẳng định sẽ không dám gióng trống khua chiêng phái người tới giết mình như trước nữa!