Chuyện tốt không xuất môn, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Lời này không hề sai chút nào. Cùng không biết sao, tin tức Hoàng Phủ tiểu thư cự hôn lại đột nhiên truyền ra. Mọi người vốn đang tươi cười đến chúc mừng, chỉ có điều trong nụ cười đó lại có chút kỳ lạ.
Họ thì thầm to nhỏ, thậm chí có nhưng người vốn không thích thú Ô Lan gia còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Ô Lan Thác tinh thần chấn hưng, được một đám người vây quanh như bầy sao vây quanh mặt trăng. Vô số người làm bộ không biết gì, vẫn rất cảm kích, chân thành chúc tụng y.
Nhiều người nhìn thấy cười muốn nổ ruột nhưng cùng không ai muốn nhắc nhở.
Giờ khắc này, cùng không biết có bao nhiêu người đang chế giễu. Nếu suy nghĩ của Ô Lan Thác đủ sâu xa một chút, tin rằng sẽ hiểu được nhưng người thờ phụng quan điểm nhân tính bản ác, ném đá xuống giếng, sẽ nhiều hơn rất nhiều so với nhưng người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Kỳ thật, từ trước khi đến đây, hai gã cao thủ Kiếm Hoàng của Tinh Võ thế gia cùng đã nói chuyện với Liệt Khuyết. Ba người đã từng nhận thấy chín Kiến Hoàng đều chết ở trong tay Lăng Tiêu, Kiếm Tôn cũng chưa chắc may mắn thoát khỏi. Tuy rằng Chiết gia không có thế lực to lớn như Liệt gia nhưng trong mắt Lăng Tiêu, nhất lưu thế gia hay siêu cấp thế gia đều chẳng khác gì nhau cả.
Phía sau khuôn mặt luôn luôn tươi cười của Liệt Khuyết chính là sự thành thục và cơ trí vượt tuổi của gã. Bởi vậy, gã đã dụng tâm thực hiện một việc mà rất nhiều người đều không làm nổi, chính là hoàn toàn hiểu biết về Lăng Tiêu.
có lẽ, ở trong mất vô sô người của các thế gia môn phái, Lăng Tiêu chi là một địa chủ có chút thực lực của thế tục giới mà thôi, nếu đặt trước mặt những thế gia môn phái có thực lực mạnh mẽ thì thậm chí không bằng hạt cát.
Nhưng đến tận khi toàn bộ các cao thủ Chiết gia đều tổn thất ở địa bàn của Lăng Tiêu mới khiến vô số người cảm thấy kinh ngạc, thậm chí sợ hãi. Nhưng trưởng lão trong gia tộc đã quá nhiều năm không xử lý loại chuyện này, bời vì suốt ngày tu luyện nên bọn họ đã quá tách rời nhân thế. Sau khi nhận được nhiệm vụ, trong lòng Liệt Khuyết chính là nghĩ như vậy.
Lần này gia tộc phái ra hai cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng, toàn bộ đều là bàng chi của Liệt gia, kém rất xa so với huyết mạch của Liệt Khuyết, càn không nói tới con dòng chính như Liệt Dương.
Hai người này, một người tên là Liệt Vân Thông, người còn lại tên là Liệt Vân Lương, là hai anh em ruột, đầu óc đều rất thông minh, phản ứng cùng nhạy bén. Xét về bối phận, đừng thấy bọn họ đều hơn trăm tuổi mà nghĩ lầm, ngược lại họ đều là vãn bối của Liệt Khuyết.
Khi rời đi, Liệt Khuyết đều dặn dò hai người bọn họ, nếu người của Lăng Tiêu đang ở Hoàng Phủ gia, như vậy bọn họ lập tức rời khỏi vùng nước đục này. Nếu Lăng Tiêu không tới, vậy cùng phải hỏi xem quan hệ giữa Hoàng Phủ tiểu thư và Lăng Tiêu là thế nào. Chi cần Hoàng Phủ tiểu thư nhắc tới Lăng Tiêu, như vậy bọn họ có thể bán một lần nhân tình cho Lăng Tiêu. Tin tường rằng bất kể là hoàng thất của Đế quốc Lam Nguyệt hay là Ô Lan gia, tất cả đều không có gan đối nghịch với Tinh Võ thế gia.
Bởi vì sau khi cẩn thận nghiên cứu hai năm vừa rồi của Lăng Tiêu, Liệt Khuyết phát hiện một sự thật. Đó chính là Lăng Tiêu thoạt nhìn tường như tính tình rất đạm bạc, nhưng trên thực tế lại cực kỳ bao che cho người thân, hơn nữa còn cực kỳ cứng rắn. Ngươi đánh người của ta một, ta phải đánh người của ngươi mười, ngươi đánh một người của ta bị thương, ta liền giết một người của ngươi!
Khi còn ờ Học viện Đế quốc, bởi vì Isa mà Lăng Tiêu đã ra tay giáo huấn Tần Khang. Sau này lại bời vì tỷ tỷ mà hắn đại sát Chiết gia tại Thất sắc thành, hơn nữa hắn lại còn phế bò võ công của Tạ Hiểu Yên, thủ đoạn độc ác không chút e dè giết chết Kiếm Hoàng bậc năm của Tinh Võ thế gia mình. Tất cả đều có thể thấy, hắn cực kỳ coi trọng thân nhân và bằng hữu, hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ độc ác.
Bình thường mà nói, xử lý một người như vậy vô cùng đơn giản, chi cần nắm được một thân nhân hoặc là bằng hữu của hắn, dùng để uy hiếp hắn, có lẽ hắn sẽ tuân theo ngay.
Nhưng Liệt Khuyết không dám.
Người như thế, quả thực còn đáng sợ hơn cả ma thú bậc chín. Muốn uy hiếp còn phải xem đối tượng thế nào.
Trừ phi có thể nắm chắc nuốt được hắn, nếu không thì không nên động vào. Nếu chẳng may đối phương không sợ uy hiếp thì cuối cùng chịu thiệt nhất định là mình.
Liệt Khuyết tin tưởng, hiện tại đã rất nhiều người đều minh bạch đạo lý này!
Đối với rất nhiều người, tân thành Penzias quả thực là một cấm địa.
Liệt gia dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Chỉ dựa vào hai tên Kiếm Hoàng đã muốn ức hiếp Lăng Tiêu sao?
Một đám già cả hồ đồ! Còn cả Liệt Dương ngu ngốc kia nữa!
Lại còn nữ nhân Tạ Hiểu Yên kia, Liệt Khuyết không hề có chút ấn tượng tốt nào với cô ta. Chỉ là một nữ nhân thế tục giới, một mình xuất hiện giữa dãy núi Phạm Đế Á, chi thế thôi đã là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa. Vậy mà kẻ đang mắc vào cạm bẫy tình yêu là Liệt Dương lại không hề phát hiện, Liệt Khuyết cũng không có hứng thú chỉ điểm cho y.
Nếu thật sự để Liệt Dương lên làm gia chủ, như vậy sẽ không ổn. Nữ nhân này rất có thể sẽ chôn vùi toàn bộ Tinh Võ thế gia. Bởi vì Liệt Khuyết đã hoàn toàn hiểu ân oán giữa Lăng Tiêu và Tạ Hiểu Yên, tuy rằng có một số việc gã không biết, tỷ như chuyện Bách Hoa Môn, nhưng điều đó cùng không hề cản trở gã kết luận rằng Tạ Hiểu Yên là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm chi số thông minh cực cao.
có loại nữ nhân này tiến vào Liệt gia cùng không là chuyện gì tốt
Cho nên, Liệt Khuyết từ đế đô đi thẳng về phía nam. Y muốn tìm Lăng Tiêu nói chuyện. có lẽ hai người sẽ có cùng tâm nguyện.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ý Phong và Tần Cách đều không phải nhân loại, đều rất ít lời, nhưng Thập tam gia và Thập tứ gia là hai lão ngoan đồng thì đã quen thuộc với Hoàng Phủ Nguyệt từ sớm.
Cho nên, hai người này đêu cùng với Hoàng Phủ Thương Nhiên lặng lẽ đi vào trong phòng Hoàng Phủ Nguyệt.
Thập tam gia thấy bộ dạng buồn bực của Hoàng Phủ Nguyệt thì cười ha hả, nói:
- Cô bé không phải sợ. có chúng ta ở đây, ai có thể mang cô đi chứ? Thập tứ gia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vừa nhìn là biết ngươi chẳng hiểu gì về tình yêu, cô bé Hoàng Phủ này rõ ràng là đang nhớ tiểu tử Lăng Tiêu đó!
Thập tam gia vẻ mặt khinh thường:
- Ngươi thì biết chắc? Ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào thích ngươi cả!
- Cũng chẳng có nữ nhân nào thích ngươi! Thập tứ gia trả lời lại một cách mỉa mai.
Hoàng Phủ Thương Nhiên kinh ngạc nhìn hai
"cao nhân", đại khái là không thể tưởng tượng nổi cao thủ Kiếm Hoàng này cùng có một mặt
"bình dị gần gùi" như thế này.
Hoàng Phủ Nguyệt thì không nói gì nhìn hai người. Hai lão ngoan đồng này dường như không khi nào không đấu võ mồm, nhưng nếu thật sự xảy ra chiến đấu, hai người này lại tâm ý tương thông, hơn nữa khi đánh nhau đều có tính cách liều mạng bảo vệ người kia.
Hoàng Phủ Nguyệt cười khổ nói:
- Các ông đừng đùa ta nữa. Sau chuyện này, gia tộc Hoàng Phủ sẽ gặp phải đả kích của gia tộc Ô Lan đó.
Thập tam gia lạnh lùng hừ một tiếng:
- Cái gia tộc Ô Lan chó má gì, bọn chúng có mà cái rắm! Dám làm càn trước mặt Thập tam gia, vậy cứ tiêu diệt luôn cho gọn!
- Đúng thế, cô bé, cô sợ cái gì? có chúng ta chịu trách nhiệm, sao phải sợ chúng tới mức hồn vía lên mây vậy?
Hoàng Phủ Thương Nhiên thực ra lại lạc quan hơn con gái mình, liền an ủi:
- Nguyệt nhi, chuyện này cũng đã được hội trưởng lão gia tộc chúng ta thông qua. Mục đích cuối cùng của gia tộc Ô Lan chính là thâu tôm Hoàng Phủ gia, cho nên, cho dù con thực sự tới Ô Lan gia, một hồi tranh đấu là không thể tránh khỏi. Một khi đã như vậy, chuyện này xảy ra sớm mười năm hay muộn mười năm có gì khác nhau đâu? Huống chi, cha tuyệt đối không thể chịu đựng được việc gả con gái mình cho kẻ mà con không thích.
Hoàng Phủ Nguyệt đôi mắt ừng đỏ, nói:
- Con lại làm liên lụy tới phụ thân rồi.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo, nói có người của Ô Lan gia tới. Không đợi hai cha con Hoàng Phủ Thương Nhiên có động tác gỉ, Thập tam gia và Thập tứ gia trực tiếp nhảy ra ngoài, miệng còn la hét:
- Chúng ta vui rồi. Ha ha, rốt cục có người tới cửa khiêu khích!
Hoàng Phủ Thương Nhiên không nói gì nhìn nữ nhân, sau đó nói:
- Bọn họ ... Bọn họ thật sự là siêu cấp cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng sao?
Hoàng Phủ Nguyệt cùng không biết nói gì. Trên người Thập tam gia và Thập tứ gia quả thực chẳng thấy có chút phong phạm của cao thủ trong truyền thuyết gì cả.
- Đại khái là vậy.
Gia tộc Hoàng Phủ kỳ thật cùng rất náo nhiệt, bởi vì ở trong mắt rất nhiều người, Đại tiểu thư xuất giá chính là một đại sự khó lường, có người mừng vui, cùng có người buồn rầu. Vui mừng đương nhiên là nhưng huynh đệ của Hoàng Phủ Nguyệt có quyền thừa kế gia tộc, còn buồn chính là nhưng lão nhân chân chính hiểu được sự phát triển của gia tộc Hoàng Phủ.
Tuy nhiên vừa mới cho một đám hộ vệ đuổi những nha hoàn, bà nương của Ô Lan gia đi, cảnh tượng này đập vào mắt mọi người khiến họ bắt đầu đoán già đoán non.
Thậm chí có ca ca cùng cha khác mẹ của Hoàng Phủ Nguyệt là Hoàng Phủ Văn Thụy nổi giận đùng đùng hỏi hộ vệ nhà mình làm gỉ. Hộ vệ nhìn thiếu gia này, thản nhiên nói:
- Đây là ý tứ của lão gia!
Hoàng Phủ thiếu gia lập tức yên lặng. Sau lưng gã, các hộ vệ đều âm thầm bĩu môi, thầm nhủ nếu thiếu gia có một phần mười bản lĩnh của tiểu thư, vậy vị trí gia chủ tương lai cùng sẽ chẳng chạy sang được ai khác.
Liệt Vân Thông và Liệt Vân Lương cùng với đám người nhà của Ô Lan gia đi vào cửa Hoàng Phủ gia. Kỳ thật khoảng cách hai nhà cũng không tính là xa! Sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ ở đế đô rất đông đảo, đây chẳng qua chi là một trong số đó mà thôi.
Hai người nhìn cảnh tượng bận rộn trong viện của Hoàng Phủ gia, hơn nữa nhìn thấy đông đảo khách khứa, đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút nghi hoặc. vấn đề này có lẽ phải hỏi đích thân Hoàng Phủ tiểu thư. Nếu nàng thật sự có liên quan tới Lăng Tiêu, liệu có nên tránh khỏi vùng nước đục này như Liệt Khuyết thiếu gia nói hay không?
Đúng lúc này, từ bên trong có hai người đi ra, xa xa phía sau là Hoàng Phủ Thương Nhiên. Hoàng Phủ Nguyệt vẫn không xuất hiện, chỉ có Thập tam gia và Thập tứ gia đang đi tới gần.
Tim Liệt Vân Thông và Liệt Vân Lương đều đập rộn lên. Chuyện này nhất định Lăng Tiêu có nhúng tay vào! Chi có điều bọn họ lại không ngờ chuyện này bí mật như vậy, trước đó không hề có chút phong thanh nào.
Nghĩ vậy, trong lòng huynh đệ Liệt Vân Thông cùng có chút buồn bực, thầm nhủ: tuy rằng Liệt Khuyết thiếu gia đã chỉ điểm cho hai ta, nhưng nếu cứ buông tay mà đi như vậy thì quá mất thể diện. Thật khó mà gặp được đối thủ thế này. Thoạt nhìn thì hai người này có thực lực không bằng hai huynh đệ ta, có lẽ... giáo huấn bọn họ một phen, sau đó rời đi, mặc kệ đám chó má hoàng thất hay Ô Lan gia gì đó!
Nghĩ vậy, hai huynh đệ này nhìn nhau cười hiểu ý, sau đó nói với mọi người trong viện:
- Chúng ta tới đón Hoàng Phủ tiểu thư để thành thân!
- Thành con bà các ngươi!
Thập tam gia cũng thấy được thực lực dao động của đối phương, xác định đây là hai tên đồng lõa của Ô Lan gia như lời đồn:
- Hai tên chó má này, có ngon thì đánh với ông nội một trận. Thắng thì cho các ngươi mang đi!
Liệt gia huynh đệ cười lạnh một tiếng:
- Đây chính là ngươi nói, đừng đổi ý, chúng ta đổi địa phương đánh! Nói xong hai người nhất tề cười lạnh, thầm nhủ đối phương thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng ngay khi bốn người đang vọt lêu không trung liền cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh bốc lên từ Hoàng Phủ gia.
Hai huynh đệ Liệt gia đều sửng sốt, sau đó chi vào Thập tam gia đang cười ha hả, chửi ầm lên:
- Các ngươi muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao?
- Đúng!
Thập tứ gia vẻ mặt chính nghĩa:
- Đối phó với người như các ngươi, không cần giảng đạo nghĩa!
Thấy song phương không hề trao đổi thêm câu nào đã biến mất giữa không trung, từ xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyzNgười của hai bên đều đứng ngây ngốc ở đó. Người của Ô Lan gia cùng hiểu rằng Hoàng Phủ gia đã sớm có chuẩn bị! Rơi vào đường cùng, cả đám đều vội vã trở về, chuẩn bị tìm một nữ nhân tạm thời ứng phó cuộc hôn nhân này rồi tính sau.
Nhưng đúng lúc này, nhưng tiếng nhạc vang trời tuyền tới,có người hô to: - Ô Lan thiếu gia đón dâu!