Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 329: Thù hận



Ba gã cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia tuy rằng phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm kích động, cười lạnh nhìn đám người Thượng Quan Vũ Đồng, một gã nói:
- Lăng Tiêu không có ở đây, liền bắt bọn bay đi trước tế cờ! Khi nào cẩu tạp chủng Lăng Tiêu trở về, chúng ta sẽ một kiếm dẹp yên Thục Sơn kiếm phái , ha ha ha ha.

Thập tam gia giận dữ, mắng:
- Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng! Tông chủ không có ở đây, chúng ta cũng đủ để thu thập các ngươi!

Khi Lăng Tiêu ra đi, đã lưu lại cho Thập tam gia và Thập tứ gia một lượng lớn đan dược cực phẩm, tuy rằng bọn họ chưa đột phá, nhưng sau khi dùng đan dược, cảnh giới càng được nâng cao, hơn nữa, lão gia tử Tống Y của hải vực Tống gia đã từng dặn dò, hai vị cao thủ Kiếm Hoàng phải ở lại bảo vệ thành Penzias.

Nhị lão bình thường tính thích nháo loạn, nhưng sống lâu như vậy, trong lòng như thế nào lại không có suy nghĩ, luôn cảm kích đối với Lăng Tiêu, không thể nghi ngờ.

Nhận ân huệ của người, sao có thể thờ ơ, trong lòng Thập tam gia và Thập tứ gia, sớm cho mình là thành viên của Thục Sơn kiếm phái! Huống chi hai người hiện tại đã đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái! Về công về tư, đều là trung thành và tận tâm với Lăng Tiêu !

Hai người đối kháng hai tên Kiếm Hoàng, còn lại một gã, Tần Cách và Thượng Quan Vũ Đồng giáp công. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia bỗng nhiên cười quái dị:
- Nếu chúng ta dám đến nơi này,thế nào thế nào lại không có chuẩn bị!
Nói xong kêu to một tiếng.

Liền có một tiếng thét to vang lên từ khu vực của người giàu có phía Đông Nam thành Penzias. Thanh âm hùng hậu, khí tức cường đại, kèm theo một cỗ uy áp khổng lồ truyền đến. Đám người Thượng Quan Vũ Đồng sắc mặt đại biến!

Thực lực của đối phương cho dù không phải là Kiếm Tôn, ít nhất cũng trên Ý Phong!

Mười dặm khoảng cách, đối với một cường giả bậc cao, cũng chỉ trong nháy mắt.

Tần Cách nổi giận gầm lên một tiếng, ba đạo hào quang hoàng sắc lập tức từ dưới chân dâng lên, một quyền mạnh mẽ đánh ra, nện vào gã Kiếm Hoàng của Chiết gia. Không ngờ gã kia mặc dù cao hơn Tần Cách một bậc cũng không trả đòn được.

Cùng lúc Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên lấy từ trong ngực ra một tấm phù chú, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, lập tức Băng Lam Thủy Quang Trận thay đổi, quầng sáng cực kỳ thần diệu chợt biến mất! Thượng Quan Vũ Đồng có vẻ không cam lòng, loại phù chú này, Lăng Tiêu cũng chỉ cho nàng ba cái, nghe nói chế tác cực kỳ khó khăn, không thể tưởng được bây giờ phải dùng một tấm!

Thượng Quan Vũ Đồng ngay sau đó khẽ quát:
- Rút lui!

Bốn người nguyên đang chiếm thượng phong, lại dựa lưng vào nội thành, ngay khi gã cao thủ thực lực mạnh mẽ của đối phương xuất hiện, trong nháy mắt, họ đã biến mất vào trong nội thành! Gã cường giả của Chiết gia phát ra một đạo kiếm khí hùng mạnh. Trong trời đêm phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Kiếm khí ầm ầm đánh lên trên tường thành, tường thành ầm ầm đổ xuống, sập mất hơn mười thước dài! Đá vụn bay loạn, bụi mù đầy trời, nhưng không làm thương tổn được một người.

Gã cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia nhìn ba gã kia giận dữ nói:
- Ngu xuẩn! Không ngờ giằng co với đối phương một lát mà cũng không làm được.

Ba gã Kiếm Hoàng của Chiết gia vô cùng hổ thẹn cúi đầu. Đối mặt với Chiết Trung Đường một Kiếm Hoàng bậc sáu , người có địa vị gần với lão tổ tông Chiết Vạn Thiên và Kiếm Tôn Chiết Vô Song, bọn họ thậm chí phản bác cũng không dám. Thời điểm Chiết Trung Đường đảm nhiệm chức vụ gia chủ, bọn họ còn là những người trẻ tuổi thực lực yếu kém, hơn nữa Chiết Trung Đường cũng sắp đột phá Kiếm Hoàng để thăng tiến đến cảnh giới Kiếm Tôn, bọn họ nào dám có nửa điểm ngỗ nghịch?

Nếu không vì Chiết gia gặp đại biến, Chiết Trung Đường làm sao có thể tự mình dẫn người ẩn núp ở trong này đến mấy tháng. Làm cho bọn họ càng thêm oán thán chính là, lúc bọn họ vừa đến nơi đây, Lăng Tiêu dường như vừa mới ra đi! Nếu lần này không thể tiêu diệt được Thục Sơn kiếm phái, Chiết gia từ nay về sau sẽ vĩnh viễn sống dưới bóng ma của Lăng Tiêu, làm trò cười cho các thế gia ẩn thế!

- Lão gia chủ, chúng ta ... Chúng ta đồ sát cư dân toàn thành cho hả giận đi!
Một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia đề nghị.

- Đúng vậy đúng vậy! Lão gia chủ, cứ như vậy đi, xem ai còn dám ở nơi này, chúng ta sẽ biến nơi này thành một tòa tử thành!
Một gã Kiếm Hoàng khác của Chiết gia tỏ vẻ đồng ý.

- Hoang đường! Hồ đồ!
Chiết Trung Đường phẫn nộ trừng mắt nhìn hai gã Kiếm Hoàng, gã Kiếm Hoàng thứ ba nhìn thấy thế vội nuốt trở về lời định nói ra. Xem ra, gã cũng muốn ủng hộ ý kiến của đồng bọn.

- Vừa rồi ai cho các ngươi ra tay giết hại bình dân?
Chiết Trung Đường lớn tiếng quát hỏi.

- Đây chẳng không phải ngộ thương sao, ngài cũng biết, cảnh giới Kiếm Hoàng kiếm khí hùng mạnh...
Một tên run rẩy nhỏ giọng giải thích.

- Rác rưởi!

Chiết Trung Đường rốt cục không nhẫn nhịn nổi, lạnh lùng nói:
- Xem ra các ngươi đích xác đã bị tộc nhân làm ảnh hưởng, động một tý là diệt tộc, nếu là cừu gia, phải tiêu diệt là đúng rồi, nhưng không phải là cừu gia ngay cả bình dân bách tính, động một chút đều nói diệt là diệt! Các ngươi đã gặp qua có bao nhiêu thế gia đi giết hại dân chúng? Oan có đầu nợ có chủ, giết hại cả dân chúng bình thường, có phải các ngươi rất là uy phong?

Mấy tên cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia nghe răn dạy không dám mở miệng phản bác, bởi vì thời điểm Chiết Trung Đường đương nhiệm gia chủ đã đưa ra quy củ nghiêm ngặt, không được phát sinh xung đột với các gia tộc khác. Tính cách của hắn hoàn toàn khác với đương nhiệm gia chủ Chiết Thế Duy và vị Kiếm Tôn còn lại Chiết vô Song.

Lần này nếu không vì Chiết gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, Chiết Trung Đường cũng tuyệt không sẽ xuất đầu lộ diện. Nhưng cũng không tán thành đại khai sát giới, mà chỉ tính toán thời cơ ám sát Lăng Tiêu. Sau khi phát hiện Lăng Tiêu không có trong thành, liền thay đổi chủ ý, đổi việc ám sát Lăng Tiêu sang thành viên trung tâm của tổ chức. Nếu có thể tiêu diệt Thục Sơn kiếm phái, cũng coi như đã báo được đại thù, về phần khi nào thì đánh chết Lăng Tiêu, đành để sau vậy. Chiết Trung Đường quan niệm là có thể báo thù, nhưng không nên lạm sát! Vì làm như vậy đối với việc tu luyện võ đạo cũng không có chỗ tốt gì.

Lại không nghĩ rằng phần đông cừu gia của Lăng Tiêu, Tần gia và Tinh Võ Liệt gia, đều phái người tới đây. Hơn nữa người của Tần gia cực kỳ tà ác, không ngờ lại đi hấp thu máu huyết của đồng tử! Chuyện này mấy người Chiết gia đều biết, tuy nhiên bởi vì việc này không liên quan mình nên không để ý đến, không nghĩ tới bởi vậy mà toàn bộ bị bạo lộ ra.

Chiết Trung Đường trong lòng tức giận, Lăng Tiêu kia thật nhiều thủ đoạn, có được một đám thủ hạ trung thành và tận tâm, thực lực tuy rằng không mạnh, nhưng không hề sợ chết làm cho hắn không điều tra được cái gì. Thực tại đáng làm cho người ta khiếp sợ, nếu gia tộc này tiếp tục phát triển, có lẽ không bao nhiêu năm, bọn họ không biết sẽ tiến đến cấp bậc nào... Trăm năm thế gia, ngàn năm thế gia ... thậm chí là siêu cấp thế gia thượng cổ lưu truyền tới nay, chỉ sợ đến lúc đó đều bị hào quang của Thục Sơn kiếm phái bao phủ, phải sống dưới bóng của người ta!

Lại nói thêm chuyện râu ria, các thế gia ẩn thế đều tự phát triển, rất ít lui tới nhau. Chiết Trung Đường biết rõ tuy như vậy nhưng lại thường xuyên có hôn tranh địa ám giữa các gia tộc để tranh đoạt các loại tài nguyên.

Hiện giờ trên cơ bản tất cả các thế gia môn phái trên toàn bộ đại lục đã định hình, phạm vi thế lực cũng đã được phân chia rõ ràng. Lúc này một tiểu thế gia môn phái không được xếp hạng muốn tiến thêm một bước là cực kỳ khó khăn.

Bởi tại không còn vị trí nữa!

Nhưng bây giờ Lăng gia quả thực giống như một ngựa ô, ngang trời xuất thế, đánh giết đi ra, trong khoảng thời gian ngắn đã hội tụ được một lực lượng hùng mạnh! Cứ như vậy mà phát triển, chỉ sợ không bao lâu, vận mệnh của toàn bộ các thế gia môn phái ẩn thế đều phải thay đổi!

Đến lúc đó, Chiết gia của mình cùng Lăng gia có cừu oán gia tộc. Khẳng định là phải đứng mũi chịu sào!

Cho nên, nhất định phải thừa dịp Lăng Tiêu không có trong thành, phải hủy diệt môn phái của hắn! Tuy nhiên trong lòng Chiết Trung Đường vẫn nghĩ, không muốn đã thương người vô tội. Cũng không phải hắn có tâm địa thiện lương, mà vì thành Penzias không thể so sánh với thế gia môn phái ẩn thế, nếu bọn họ lạm sát, sợ chỉ không được bao lâu sẽ lan truyền ra ngoài.

Đến lúc đó thanh danh của Chiết gia sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

- Lão gia chủ ... Ở đây có cổ quái, lão tổ tông chịu thiệt chính là ở chỗ này đây.
Một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia, thật cẩn thận nói.

Chiết gia ở thành Penzias tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, quả thực chính là một vết thương lớn của gia tộc. Chiết gia lão tổ đối với toàn bộ Chiết gia có ý nghĩa rất trọng yếu. Chiết Vô Song tuy rằng cũng tiến giai tới cảnh giới Kiếm Tôn, nhưng phải nói, ngoại giới coi trọng Chiết gia, hơn phân nửa hay là bởi vì Chiết gia có lão tổ Chiết Vạn Thiên!

Hiện tại biết lão tổ chết ở chỗ này, Chiết Trung Đường hai mắt bắn ra tinh quang, lặng yên suy nghĩ, sau đó hỏi:
- Hai cường giả Kiếm Hoàng của Liệt gia cũng đi vào đây sao?

- Đúng vậy, chúng ta ba người đều trơ mắt nhìn đối phương truy kích địch nhân tiến vào, sau đó liền biến mất tăm!
Gã Kiếm Hoàng của Chiết gia trong lòng còn sợ hãi nói:
- May mắn chúng ta biết lão tổ...

Chiết Trung Đường tâm thần kịch chấn, không thể tưởng được Lăng Tiêu quả nhiên có được thủ đoạn thần kỳ này. Nói như vậy lực lượng của Lăng Tiêu chưa chắc đã thực sự hùng mạnh, mà là hoàn toàn dựa vào đồ vật này nọ!

- Bên ngoài không còn lam quang.

Một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia chỉ lên khoảng không. Ánh lam quang khi nãy rực rỡ nay đã biến mất không còn. Chiết Trung Đường thở dài một hơi, sau đó ngưng thần nhìn nội thành Lăng thị, lặng lẽ nói:
- Ở lại chỗ này đã không có ý nghĩa gì nữa, chúng ta đi đi thôi!

Ba gã Kiếm Hoàng của Chiết gia trên thực tế đã sớm không còn một chút chiến ý. Chúng không thể tưởng được, Lăng Tiêu dù không ở nhà, địa bàn của hắn vẫn vững như bàn thạch. Căn bản không có khả năng tạo nên thương tổn quá lớn.

Nhưng cứ như vậy trở về...

Một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia bạo gan nói:
- Lão gia chủ, hay là chúng ta thử vào xem đi?

- Xem cái rắm!
Chiết Trung Đường lạnh giọng quát:
- Ngươi có thể có thủ đoạn như lão tổ chăng? Lão tổ cũng không đi ra được! Ngươi cho là mình là ai? Nguyên vốn tưởng rằng có thể thông qua tập kích bất ngờ, giết chết vài thủ hạ của Lăng Tiêu, lại không nghĩ rằng lão khốn khiếp Tần gia kia, thành sự không đủ bại sự có thừa! Bây giờ, đối phương đã tăng mạnh phòng bị, làm sao có cơ hội đánh lén nữa, trên cơ bản đã là không có khả năng! Cho nên, quân tử báo thù, mười năm không muộn, chúng ta về thôi!

Lúc này, bên trong trận bỗng nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thượng Quan Vũ Đồng:
- Lũ Chiết gia kia, mối nhục hôm nay, chúng ta Thục Sơn kiếm phái nhớ kỹ, còn có việc năm đó Chiết gia diệt gia môn đoạt bí tịch, ngày sau nhất định hoàn trả lại đủ!

Chiết Trung Đường hai mắt lóe tinh quang, một đạo kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ đánh vào hướng thanh âm đang phát ra. Thế nhưng đạo kiếm khí lại như trâu đất xuống biển, không hề để lại tin tức.

Chiết Trung Đường hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chiết gia nhất định hầu tiếp!

- Hiện tại làm sao bây giờ?
Thập tứ gia thấp giọng hỏi.

Thập tam gia và Thập tứ gia nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, ở trong trận hai người cùng Tần Cách không dám loạn động, đi theo phía sau Thượng Quan Vũ Đồng là người duy nhất hiểu được trận pháp. Thượng Quan Vũ Đồng lại cảm thấy thống khổ và áy náy: thực xin lỗi, Lăng Tiêu, ta làm không tốt việc cậu dặn dò!

Nàng liền cắn răng nói:
- Để bọn họ đi thôi, nếu không bọn Ý Phong trưởng lão và Tô trưởng lão gặp phải chúng, hai người chắc chắn phải chịu thiệt!
Tần Cách gầm gừ tức giận, đôi mắt trở nên đỏ thẫm. Phương thức biểu đạt tình cảm của thú nhân vô cùng đơn giản, Lăng Tiêu có ân tình lớn lao với toàn bộ thú tộc, Tần Cách tự nhiên coi Lăng Tiêu là chủ nhân của mình. Hiện giờ bị địch nhân biến lãnh địa của chủ nhân thành hỗn độn, đổ nát, lại không thể giết chết đối phương, trong lòng, thật sự bị đè nén rất nhiều.

Thập tam gia làm ra thái độ bình thường, nhưng trong mắt cũng bắn ra nồng đậm lửa giận, vỗ vỗ vào lưng Tần Cách, nói:
- Đại lão hổ, ngươi đừng có gấp, sẽ có cơ hội!

Tần Cách gật gật đầu thật mạnh, răng nanh nhăn ra làm Thượng Quan Vũ Đồng mấy người sợ hãi, bỗng nhiên nghe thấy Tần Cách nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân phịch một cái, phát ra một đạo ánh sáng đỏ lừ!

Ngay sau đó, một cỗ khí thế theo mê tung trận phóng lên cao! Vừa mới định ly khai khỏi Lăng thành, mấy cường giả Chiết gia liền đứng lại nhìn. Chiết Trung Đường hung hăng dậm chân một cái, loại tình huống này có thể nhìn ra, không ngờ ở thời điểm này, đối phương lại có đột phá!

Chiết Trung Đường cảm thấy đau đớn trong lòng, hắn biết, Chiết gia tương lai ... Gian nan khổ cực tất nhiên sẽ nhiều hơn yên vui.

Thấy chúng nhân Chiết gia rời đi, Thượng Quan Vũ Đồng bốn người yên lặng theo mê tung trận đi ra, nhìn địa phương vừa mới chiến đấu hoàn toàn biến thành một mảnh hoang tàn, gạch ngói đổ nát, khói nhẹ vấn vương, đôi khi còn có thể nghe thấy thanh âm rơi đổ đâu đó. Thượng Quan Vũ Đồng rơi lệ đầy mặt, Thập tam gia và Thập tứ gia cũng thu hồi bộ dáng nháo loạn, Tần Cách thì hoàn toàn là một đầu lão hổ đang nổi giận, đi tới đi lui trong thành.

Lúc này, từ xa Đại Tế Ti Tô Tuyết và Ý Phong từ không trung bay trở về, Ý Phong tinh thần uể oải, khóe miệng chảy máu tươi, Đại Tế Ti áo bào trắng dính đầy vết máu, cũng không biết là trong miệng phun ra, hay là do vết thương tạo thành.

Đại Tế Ti và Thượng Quan Vũ Đồng nhìn nhau thở dài, hai người rất buồn, khai tông lập phái, quả nhiên gian nan khôn tả! Mà hiện nay Lăng Tiêu không có ở nhà, các nàng chỉ có thể hết sức bảo vệ cơ nghiệp, cũng không nghĩ đến hơn nửa năm cẩn trọng, nay lại bị đối phương đánh lén đắc thủ.

Bởi vậy có thể thấy, đối phương ẩn núp ở trong thành đã không phải là một ngày hai ngày, xung quanh hết thảy chúng đều biết tận tường, hai gã Kiếm Hoàng của Tinh Võ thế gia lâm vào mê tung trận, hoàn toàn do chính bọn chúng tự đại xông vào.

Đại Tế Ti Tô Tuyết nói chuyện thanh âm rất thấp, có vẻ bị thương rất nặng:
- Lão bất tử của Tần gia chắc là đã có cảnh giới Kiếm Tôn! Hắn không phải đang bế quan cũng là đang luyện công, dù sao, hắn cũng không có tâm tư giết chúng ta, nếu không, hai chúng ta chỉ sợ khó có thể trở về!

Ý Phong cũng khẽ gật đầu, nói:
- Khí tức trên người đối phương vô cùng tà ác, rất dễ dàng làm người khác bị loạn tâm thần, về sau chống lại Tần gia, phải chú ý đến điểm ấy.

Tô Tuyết nhìn Thượng Quan Vũ Đồng hỏi:
- Các ngươi bên này đã xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy?
Nói xong nhìn thoáng qua đống hoang tàn bốn phía.

Thượng Quan Vũ Đồng ảm đạm nói:
- Chiết gia còn có một gã Kiếm Hoàng bậc sáu ở ẩn núp! Chúng ta bị ám toán, nên đã chết rất nhiều binh lính của Binh đoàn Tia Chớp.

Tô Tuyết lông mi dựng thẳng lên, thanh âm phát ra lạnh lẽo:
- Chiết gia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.