Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 35: Kết thù



Thị trấn Thanh Thủy này là trấn nhỏ ngày thường vắng lặng nhưng hôm nay lại rất náo nhiệt, chẳng qua là bầu không khí lộ vẻ có chút áp lực. Hàng loạt lính đánh thuê trang phục chỉnh thể tụ tập ở nơi này, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, trong mắt phần lớn mọi người còn mang theo bi thương cùng phẫn nộ.

Ở lối vào của một nhà trọ lớn, song song bố trí ba mươi bảy, ba mươi tám chiếc quan tài, trong đó còn có hơn hai mươi chiếc là trống rỗng, làm cho người ta nhìn qua có một loại cảm giác nhìn thấy mà đau lòng, người đi ngang qua nơi này mà thấy đều sợ tới tránh xa ra.

Trong quán trọ, vài cái bàn cũng được bày ra cùng một chỗ, một nhóm mười mấy người ngồi, có nam có nữ, đại đa số mọi người đều có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Một lão già thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi một tay vỗ ở trên mặt bàn, thở dài một tiếng.

Một người đàn ông gầy gò khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi hướng về vị trí đầu vừa chắp tay, giọng nói như chuông đồng :
- Đoàn trưởng Hàn Tâm! Chuyện này qua điều tra được biết, hung thủ ra tay có thói quen không lưu lại nhân chứng sống, thủ pháp cực kỳ thuần thục tàn nhẫn, từ vết thương của các huynh đệ đã chết cùng với lời khai của người chứng kiến mà xét, sự việc thị trấn Thanh Thủy này nhất định là một người làm!

Lão nhân nói xong liền nhìn mọi người đang giật mình kinh hãi, đã nhiều năm rồi, có rất ít người dám ngang nhiên ám sát đoàn lính đánh thuê như vậy, dù sao chọc giận một đoàn đội cũng không phải chuyện đáng đùa giỡn.

- Theo tin tức từ Phạm Đế Á Tuyết Sơn truyền về, gần như tất cả mọi người mất mạng ở trong miệng của ma thú, sau đó mới bị người kia nhảy ra tập kích, hiện trường vô cùng thê thảm. Lúc người của chúng ta phát hiện, cũng không thấy bóng dáng ma thú kia, xét theo vết thương của các huynh đệ đã chết, phải là Ma thú Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn gây ra. Chỉ có một vết thương trên cổ của Nham Thạch Thân Khắc là giống với những người chết trong thị trấn Thanh Thủy! Hơn nữa, không biết có phải hung thủ cố ý ẩn giấu một cách khờ khạo hay không, từ đầu tới cuối, hắn vẫn không hề sử dụng kiếm khí. Căn cứ theo sự miêu tả của người chứng kiến hiện trường trong thị trấn Thanh Thủy này, người ra tay tập kích ở trong thời gian rất ngắn đã giải quyết xong cuộc chiến. Hơn nữa, cũng không hề có chút tổn thương nào!

– Chà…
Lần đầu tiên mọi người nghe tới nội tình này đều không kìm nổi hít một hơi lạnh! Lập tức những người này liền thì thầm với nhau.

- Không hề có chút tổn thương nào? Sao có thể như vậy? Vẫn không sử dụng kiếm khí, đối phương cho dù là một Cuồng Kiếm Sư, cũng không thể ung dung như vậy chứ?
Trên mặt một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mang theo vẻ nghi ngờ lầm bầm nói.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ở bên cạnh cũng lắc đầu nói:
- Đối phương không sử dụng kiếm khí? Điều đó nói rằng thực lực tối đa mà hắn biểu hiện ra cũng chính là Kiếm Sư bậc sáu? một Kiếm Sư bậc sáu như thế nào có thể trong thời gian ngắn giết chết đám huynh đệ kia của chúng ta? Điều này có thật hay không ?

Một người thiếu phụ diêm dúa hơn ba mươi tuổi không kìm nổi đứng lên kinh hãi nói :
- Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến, ngài nói là thật chứ? đối phương thật sự không sử dụng kiếm khí? Như vậy liệu có thể nói, một Kiếm Sư bậc sáu đầu tiên là giết mười mấy huynh đệ của chúng ta ở thị trấn Thanh Thủy này, rồi sau đó hắn lại gặp được bọn người Nham Thạch Thân Khắc ở Phạm Đế Á Tuyết Sơn, đồng thời đánh lén giết chết Thân Khắc?

Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến nhìn thoáng qua thiếu phụ này, đối phương cũng là một trong những Phó đoàn trưởng của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, Vân Na, ngoại hiệu Hắc Quả Phụ.

Đừng nhìn cái tên dễ nghe cùng bộ dáng quyến rũ mê người của nàng, chỉnh thể mà nói, thủ đoạn của nàng rất tàn nhẫn khiến rất nhiều nam nhân đều cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng trong Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, Vân Na chỉ có thể xếp ở vị trí Phó đoàn trưởng thứ năm, nhưng toàn bộ đoàn lính đánh thuê từ trên xuống dưới lại không một người nào nguyện ý đắc tội nàng. Tất cả đều nói tâm của người đàn bà này còn độc hơn so với con rắn độc nhất.

Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến hơi gật đầu:
- Phó đoàn trưởng Vân Na, ngài nói không sai. Dựa theo suy đoán của chúng ta, sự thật chính là như vậy. Tuy rằng điều này rất khó làm cho người ta tin nổi nhưng ta lại nghiêng về phía người tập kích có thực lực cực cao, chẳng qua là không thi triển ra mà thôi.

Ngồi ở vị trí đầu, đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn vẫn chưa nói chuyện lúc này mới mở miệng nói:
- Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến, ta nghe nói, bọn Nham Thạch Thân Khắc đã làm mất một quyển kiếm kỹ Địa cấp bậc trung mà đoàn đội mới chiếm được từ phòng đấu giá?

- Còn cả loại sự tình này…

Sắc mặt của người phía dưới đều thay đổi. Một quyển kiếm kỹ Địa cấp bậc trung có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đang ngồi đều rất rõ. Kim tệ dùng mua nó mọi người cũng không để ý, nhưng quyển kiếm kỹ kia vốn là vật hiếm, rất ít khi xuất hiện ở trên hội đấu giá. Thử nghĩ, ai đó lại ngu ngốc tới mức đem bán đấu giá một quyển kiếm kỹ Địa cấp mà nó có thể làm thịnh vượng một gia tộc?

Không ngờ bọn họ mua được một quyển, nhưng lại mất đi như vậy. Trên mặt của rất nhiều người đều không kìm nổi lộ ra vẻ đau lòng cùng hối hận, càng thêm đau lòng mắng kẻ đã chết Nham Thạch Thân Khắc là đồ rác rưởi ngu ngốc! Vật cao cấp như vậy mà nói bị mất dễ vậy sao!

- Đúng vậy, đoàn trưởng Hàn Tâm. Hơn nữa, lúc ấy nghe nói một tên tiểu tặc áo đen đánh cắp vật này. Sau đó có người ở bên ngoài thị trấn Thanh Thủy trông thấy hắn, từ trên người mà thấy là nữ nhân, mà người đánh xe của ả chính là hung thủ hai lần ám sát người chúng ta!

Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến vừa nói ra tin tức này, trong phòng như mở bung ra một khung cảnh xôn xao.

Trên đời này có người đánh xe lợi hại như vậy à?

Cuồng Chiến nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nhún vai một cách bất đắc dĩ, hai tay chợt chìa ra nói:
- Đừng nhìn ta, không tin lời ta, các ngươi tự mình đi hỏi xem người ở hiện trường ngày đó. Chúng ta tìm được tất cả những người chứng kiến chuyện này, tất cả đều đồng thanh nói kẻ ra tay khẳng định là người đánh xe, tuổi không lớn lắm, nước da đen, đội chiếc nón tre thật to nhìn không rõ gương mặt. Các vị, căn cứ theo suy đoán của cá nhân ta, người đánh xe kia phải hóa trang, hắn nhất định cùng ả áo đen kia có quan hệ không ít!

Vân Na trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói:
– Trước kia Nham Thạch Thân Khắc có truyền tin tức về, dường như còn có hai kẻ mạo hiểm tuổi còn trẻ, ngày đó cũng giúp nữ tặc áo đen kia, có thể là bọn chúng hay không?

Cuồng Chiến hơi lắc đầu:
- Không phải, ngày đó ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm của Hoàng Phủ tiểu thư, hai kẻ mạo hiểm kia chỉ là trùng hợp gặp nhau, bị nữ tặc đó lợi dụng một chút. Các ngươi đều rõ tính khí của Nham Thạch Thân Khắc, hắn quá nóng nảy, rất dễ kết thù với người ta. Ở quán rượu, nam nhân kia ra tay, thực lực nhiều nhất cũng không vượt qua Đại Kiếm Sư bậc hai, tên thiếu niên kia không ra tay. Vóc dáng hai người đó khác hẳn với người đánh xe sau đó, khác biệt rất rõ. Ta cảm giác không nên phí công sức ở trên người hai người kia.

Vân Na nhíu mày:
- Nói như vậy, vấn đề kia đặt ở trên mình nữ tặc áo đen kia. Chỉ cần tìm được ả thì toàn bộ vấn đề có thể giải quyết dễ dàng thôi?

Cuồng Chiến hơi gật đầu, lại có chút lúng túng nói:
- Rõ ràng đối phương cũng vào Phạm Đế Á Tuyết Sơn, lấy thực lực đoàn đội của chúng ta, còn không đủ để tiến hành tìm kiếm quy mô lớn ở đó. Cho nên…... Có lẽ chúng ta phải hướng xuống núi, nên phái người đóng giữ tiểu trấn Phạm Đế Á, một khi phát hiện tung tích của bọn chúng thì áp dụng hành động!

Những người này đều gật gật đầu, lời nói của Cuồng Chiến trông như khiêm tốn, trên thực tế đều phóng đại thực lực của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn.

Cho dù là Băng Hà đoàn đội lợi hại nhất của Đế quốc Lam Nguyệt, đoàn lính đánh thuê bậc hai, có được hơn vạn Kiếm Sư, gần ngàn tên Đại Kiếm Sư, mấy trăm Cuồng Kiếm Sư, mười mấy gã Ma Kiếm Sĩ, còn có một gã đoàn trưởng Ma Kiếm Sư bậc hai, cũng không dám nói có thể tiến hành tìm kiếm theo dạng trải thảm ở Phạm Đế Á Tuyết Sơn, chứ đừng nói tới đoàn đội bậc bảy của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn tổng cộng mới có hơn năm trăm người.

Đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn thở dài một tiếng:
- An ủi cho những huynh đệ đã chết sẽ do Cuồng Chiến ngươi phụ trách đi, ai, phải nhớ rõ hậu đãi bọn họ!

Thấy Cuồng Chiến gật đầu, tay của Diệp Hàn Tâm nắm vào tay vịn của ghế gỗ, gân xanh nổi lên, nghiến răng nói:
- Ta lấy danh nghĩa đoàn trưởng Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn mà thề, phải đem toàn lực truy sát hung thủ, dù chân trời góc biển tuyệt đối cũng không bỏ qua!

Tay vịn của ghế gỗ biến thành vụn nhỏ, rơi loạn xạ xuống trên mặt đất.

- Tuyệt không buông tha!
Tất cả mọi người đều đứng lên, vẻ mặt dữ tợn quát.

……………………..

Có thể được xưng là một nơi đứng đầu trong mười nơi nguy hiểm nhất đại lục, ở trong suy nghĩ của rất nhiều kẻ mạo hiểmPhạm Đế Á Tuyết Sơn cũng tương đương với cấm địa.

Thông thường, bất luận là kẻ mạo hiểm hay là đoàn lính đánh thuê, đều chỉ săn bắt ma thú ở bên ngoài Phạm Đế Á Tuyết Sơn, gần như không ai muốn đi sâu vào trong đó, lại đừng nói muốn đi tới ngọn núi cao nhất của Phạm Đế Á Tuyết Sơn, chỗ đó…… Được xưng là đỉnh cao của Thánh Sơn!

Trăm ngàn năm qua, Thánh Sơn vẫn luôn duy trì một tấm màn che phủ vẻ trang nghiêm thần bí của nó, cũng từng có vô số kẻ mạo hiểm, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đi vào nơi đó, nhưng gần như không nghe nói có mấy người có thể sống sót đi ra.

Cho nên, mặc dù người của nhiều gia tộc lớn đều biết sự quý báu của Phạm Đế Á Thánh Quả, nhưng sau khi tổn thất vô số hảo thủ, tuyệt đại đa số đều đình chỉ việc tìm kiếm nó. Một quả Thánh Quả, tuy rằng có thể khiến một gã Cuồng Kiếm Sư trực tiếp thăng cấp thành Ma Kiếm Sĩ, nhưng vì tìm kiếm nó, lại có thể tổn thất mười tên Cuồng Kiếm Sư!

Cái này thực không đáng…..

Do đó, ở các gia đình thế gia, tư liệu về Phạm Đế Á Thánh Quả đều xem như cơ mật, được niêm phong cất vào kho mật. Truyện Tiên Hiệp

Isa nhìn phần tư liệu màu vàng kia trong tay, khẽ cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ kiên định: Lăng Tiêu ca ca, huynh phải kiên trì nhá!

……………………..

Trên Phạm Đế Á Tuyết Sơn, từ phía rất xa nhìn lại, một mảnh màu trắng xoá trong thiên địa, hai chấm đen đang di động chầm chậm, tốc độ rất chậm nhưng kiên định, từng bước từng bước hướng tới chỗ Thánh Sơn thần bí kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.