Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 356: Thần kỳ




Tình trạng than thể Lăng Tiêu lúc này giống như một vườn hoa vừa bị một trận bão quét qua, hoang tàn đổ nát. Bộ dáng nguyên anh vô cùng chật vật, tinh thần đột nhiên suy yếu, hộ thể chân khí mất tăm mất tích. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cầm trên tay cũng ảm đạm vô quang, thoạt nhình sứt mẻ khắp nơi.

Thân thể Lăng Tiêu như một thanh thần binh trải qua trăm nghìn gọt giũa, rồi cần phải rèn lại mới có thể trở thành thần binh hoàn hảo.

Trái lại, pháp trượng to lớn trong thức hải lăng Tiêu lại như thần linh, hào quang vạn trượng, lung linh rực rỡ.

Nhìn từ bên ngoài, cả người Lăng Tiêu, cũng không hề giống với trước đây.

Lăng Tiêu cảm giác mình như đang chìm vào một không gian kỳ lạ. Trong không gian này không có khái niệm thời gian, không có ban ngày và không có đêm tối. Lăng Tiêu cứ như thế, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, sau đó nhìn xuống dưới. Truyện Tiên Hiệp

Trong không gian hư vô mờ mịt phía dưới, dường như rất nhanh hiên ra những chuyện mà một người từng trải qua trong đời.

Nhìn thật kĩ, người nọ giống Lăng Tiêu như đúc.

Chua, ngọt, khổ, cay, bi, hoan, ly, hợp!

Lăng Tiêu cứ thế, lẳng lặng đứng ở trên cao vô tận, nhìn xuống kiếp nhân sinh của chính mình, như những bức tranh, lần giở từng trang.

Sau đó, bức tranh thay đổi, lại một kiếp người.

Nhân sinh ngũ vị, lặp đi lặp lại.

Cứ như vậy… Chính Lăng Tiêu cũng không biết mình đã ở trong không gian kỳ dị bao nhiêu thời gian, những kiếp nhân sinh Lăng Tiêu từng trải qua cứ hiện lên phía dưới, cũng không biết đã qua bao nhiêu kiếp người.

Trong mắt lăng Tiêu lúc này tràn ngập tang thương. Tuy rằng những hình ảnh kia chỉ như trang giấy thoáng qua, nhưng tất cả đều ghi tạc trong long Lăng Tiêu!

Thời gian dần trôi, có khi chớp mắt, có khi là mấy vạn năm! Đôi mắt Lăng Tiêu càng thêm màu tang thương.

Vẫn chưa có gì biến hóa, chỉ có pháp truwowngk to lớn giữa thinh thần thức hải kia sừng sững giữa trời đất, tỏa ra hào quang vạn trượng. Hào quang càng lúc càng mãnh liệt, tràn ngập đất trời tinh thần thức hải!

Pháp tướng trang nghiêm bỗng nhiên mở miệng tụng chân ngôn: dục tri tiền thế nhân, kim sanh thụ giả thị, dục tri hậu thế quả, kim sanh tác quả thị. (Câu này hay quá, ta giữ nguyên, đại ý là: Kiếp trước là nhân, kiếp sau là quả, kiếp này la nhân. – CBRO –Muốn biết nhân đời trước xem kết quả đời này, muốn biết kết quả đời sau xem nguyên nhân đời hiện tại)

Pháp tướng to lớn sau câu niệm hóa thành muôn điểm kim quang, rải khắp toàn bộ tinh thần thức hải của Lăng Tiêu, sau đó tập trung về Tử Phủ, bắt đầu tụ tập trên người nguyên anh.

Đồng thời bằng mắt thường cũng có thể thấy được, than thể Lăng Tiêu đang điên cuông hồi phục!

Lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, toàn bộ như lại được sinh ra một lần nữa. Quanh thân Lăng Tiêu đang ngồi xếp bằng cũng như pháp thân kia tỏa ra hào quang. Nhưng hào quang do thân thể phát ra này không khuếch tán ra ngoài mà vờn quanh thân thể, dần dần hình thành một đám mây vàng bao phủ toàn bộ thân thể Lăng Tiêu.

Sau khi chứng kiến vô số kiếp chuyển thế luân hồi của mình, tâm cảnh của Lăng Tiêu trở nên cực kì cường đại! Tất cả hồn phách dường như từ vạn dặm quay về!

Hô!

Thân thể Lăng Tiêu nhẹ nhàng cử động, thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt nhắm nghiền, sau đó nội thị.

Lăng Tiêu nhình nguên anh trong cơ thể mình. Không ngờ phát hiện ra nguyên anh đã có một bộ chiến giáp màu vàng đầy đủ, gồm cả che ngực, lót vai, bao cổ tay, bảo vệ đùi, bao đầu gối. Chân đi giày chiến. Đầu đội chiến khôi. Tay cầm Yêu Huyết Hồng Liêm kiếm.

- Đây là cái gì?

Cho dù Lăng Tiêu đã chứng kiến vạn kiếp đời mình, lúc này cũng bị thay đổi cho mình làm kinh ngạc đến ngây người!

Chỉ thấy hai miếng lót trên vai của nguyên anh xòe ra hai bên như cánh chim sắc nhọn, uy phong lẫm liêt. Hai mắt nguyên nah mở ra, bắn hai đao hào quang kim sắc!

Lăng Tiêu cảm giác được, trong cơ thể mình đang có chân nguyên cực kì cường đại chuyển động, khiến hắn chỉ muốn ngẩng mặt lên trời thét dài!

Nhưng nguyên anh không ngờ có thể có chiến giáp. Lăng Tiêu từng nghe nói qua, tiên nhân sau khi phi thăng tiên giới sẽ có chiến giáp. Nhung lại chưa từng nghe nói nguyên anh cũng mặc chiến giáp.

Cheeins giáp này… có lợi ích gì đâu? Chẳng lẽ nó có thể biến thành chiến giáp của minh sao? Tâm ý Lăng Tiêu vừa động, liền thấy chiến giáp có chút biên hóa, không cần hắn ra lệnh đã biến thành khôi giáp trên thân thể hắn.

Ta đã đạt đến cảnh giới gì?

Lăng Tiêu thầm nghĩ, ra lệnh cho nguyên anh bay ra ngoài tử phủ.

Nguyên anh cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đỏ thẫm trong tay chỉ về phía trước. Thân mình trong chốc lát bay lên, sau đó Lăng Tiêu cảm giác được trong não mình vang lên một tiếng ầm to. Mở mắt ra nhìn, nguyên anh không ngờ đã chui ra ngoài!

Đồng thời, kim sắc chiến giáp hào quang rực rỡ. Yêu Huyết Hông Liên kiếm không ở trong tau mà bay vòng quanh Lăng Tiêu, như rồng uốn lượn!

Xuất khiếu!

Lăng tiêu mừng rỡ. nhưng ngay sau đó, nguyên anh như bị một lực hút thật lớn, vù một cái đã bị hút về giữa tử phủ!

Ở giữa nguyên anh hậu kì và xuất khiếu tiền kì!

Lăng Tiêu rốt cuộc cũng xác định được tu vi của mình, không kìm nổi cảm thán. Hướng Thiên Đan không hổ là đan dược đứng đầu, không ngờ có hiệu qả thần kỳ như thế.

Hơn nữa, càng làm cho Lăng Tiêu ngạc nhiên và vui mừng không ngớt là Đaị Tự Tâm Kinh không ngờ đột phá tới tầng thứ tám: Trảm đoạn nhân quả!

Lúc đầu Lăng Tiêu tuy rằng không thể khống chế được thân thể của mình. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến ngàn vạn kiếp nhân sinh của mình hắn đã ngộ đạo. Loại ngộ đạo này là chân chính ngộ đạo.

Nếu không có Đại Tự Tâm Kinh, sao có cơ duyên thế này được?

Nghĩ lại, Lăng Tiêu có chút minh bạch. Chiến giáp màu vàng trên người nguyên anh ở giữa tử phủ của hắn là do Đại Tự Tâm Kinh mà có.

Một khi đã đạt tới tầng thứ tám của Đại Tự Tâm Kinh, tâm cảnh của Lăng Tiêu trở nên vô cùng kiên cố!

Lúc này, Lăng Tiêu hướng thần thức ra bên ngoài, đầu tiên là phòng mình. Hắn cảm giác được có vài dao động vô cùng cường đại. Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Hay là mấy người Vũ Đồng sớm đã xuất quan?"

Trong lòng Lăng Tiêu vừa nghĩ, cảnh tượng bên ngoài lập tức hiện lên chân thật trong đầu Lăng Tiêu!
Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng phu nhân, Lăng Vận Nhi… Mọi người đều hiện ra trong đầu Lăng Tiêu! Nhất cử nhất động, mỗi cái chau mày của các nàng đều rõ rang như đang đứng trước mặt các nàng vậy!

Lăng Tiêu thậm chí có thể dựa vào dao động tinh thần của họ, cảm nhận được sự lo lắng của họ với mình!

- Tiêu Nhi đã bế quan nửa tháng, sao còn chưa ra? Hôm qua có một vị tôn giả cầm lệnh bài đến, đành nói Tiêu nhi đã bế quan. Tôn giả kia nhìn qua cũng thấy rất bất mãn. Nếu hôm nay không xuất quan, chẳng phải là đắc tội với bọn họ sao?

Lăng Tiêu nghe lòng ấm áp. Đại Tự Tâm Kinh của hắn, sau khi hắn chứng kiến vạn kiếp luân hồi của mình, rốt cuộc đã đột phá đến tầng thứ tám: cắt đứt nhân quả! Lúc này, Lăng Tiêu trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất! Lăng Tiêu đã hiểu ra. Ta tức là ta, bất kể trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, bất kể trải qua bao nhiêu vạn triệu năm!

Thủy chung bất biến

Đồng thời, tinh thần lực của Lăng Tiêu cũng không vì câu nói của mẫu thân mà dừng lại, tiếp tục hướng ra bên ngoài. Tinh thần lực của hắn bao phủ toàn bộ Thục Sơn thành!

Thục Sơn thành rộng lớn. Mười mấy vạn nhân khẩu, mọi người, mọi vật đều xuất hiện vô cùng sống động trong đầu Lăng Tiêu. Hắn thậm chí còn có thể cảm ứng được suy nghĩ của người thường!

Ở một nhà ba miệng ăn, một cô bé bảy tám tuổi, khờ khạo ngây thơ, vô cùng dễ thương, đang ở trong lòng mẫu thân, ngây thơ nói:
- Mẹ ơi, lễ cuồng hoan năm nay, bé có thể mặc áo mới không?

Người mẹ trẻ tuổi dịu dàng nói:
- Đương nhiên. Năm nay lĩnh chủ đại nhân đã đem đất đai cho nhà chúng ta. Từ nay về sau, chúng ta cũng có đất đai.

Nam nhân chủ nhà trên mặt lộ ra nụ cười hồn hậu:
- Chúng ta coi như là người có đất đai! Thật ra trước giờ mơ cũng không thấy.

- Có phải đất đai là do thành chủ đại nhân cấp không?

Cô bé ra vẻ hiểu biết, hỏi như người lớn.

- Hài tử ngốc, lĩnh chủ đại nhân không lên tiếng, thành chủ đời nào chịu đem đất đai phân phát cho đám bình dân chúng ta?

Nữ nhân vẻ mặt hạnh phúc, ghì chặt con mình!

Trên mặt Lăng Tiêu lúc này cũng tươi cười, không tiếp tục hướng tinh thần lực ra ngoài, dù hắn biết, dư lực vẫn còn rất lớn.
"Ta cũng đã có thể coi như bán tiên thể rồi." Lăng Tiêu cười ha hả đang muốn vươn người đứng lên, bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ dao động cường đại từ phương xa bay nhanh đến!

Hay đây là tôn giả mà khi nãy mẫu thân vừa nhắc đến? Tâm thần Lăng Tiêu chợt động, quyết định không vội ra ngoài, để coi đám người Thượng Quan Vũ Đồng đã thành cường giả Kiếm Tôn sẽ xử lý chuyện này ra sao.

… …

Trong lục đại trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái, người đầu tiên xuất quan là Thượng Quan Vũ Đồng. Trong khi bế quan, với cảm ngộ của lão tổ tông nhà mình có lý giải mới, không ngờ bất giác đột phá cảnh giới Kiếm Tôn, đạt đến thực lực Kiếm Tôn bậc hai.

Băng hải bí tộc lão tộc trưởng Ý Phong, mang hai dòng máu Long Tộc và Tinh Linh tộc, rốt cuộc cũng đột phá giới hạn của huyết mạch, đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc một! Thời khắc xuất quan, Ý Phong không kìm nổi lệ rơi đầy mặt!

Thập tam gia và thập tứ gia cũng đề thăng đến Kiếm Tôn bậc một!

Tô Tuyết cũng đột phá đến Kiếm Tôn bậc hai!

Gã thú nhân tâm tư đơn thuần Tần Cách gây ngạc nhiên nhất, không ngờ có thể đột phá đến cảnh giới Kiếm Tôn bậc ba, khiến tất cả mọi người chấn động!

Những thống khổ sáu người gặp phải, so với thực lực bọn họ nâng lên, quả thật bé nhỏ không đáng kể! Nhưng cũng cần phải nói, cũng trải qua thống khổ như vậy nhưng cũng có rất nhiều người đã bỏ cuộc.

Dù sao, việc đề thăng như vậy, quả thực có thể làm người ta chết đi sống lại. Nếu không có Đại Tự Tâm Kinh của Lăng Tiêu ảnh hưởng, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người không kiên trì nổi, cứ thế chết đi bởi dược lực cường đại kia.

Thục Sơn kiếm phái, một tay Lăng Tiêu gây dựng, chỉ vài năm ngắn ngủi, không ngờ nhanh chóng phát triển, lực lượng hùng mạnh không hề thua kém các siêu cấp thế gia, thật khiến tất cả mọi người không dám khinh thường!

Tuy nhiên... Cũng không phải tất cả mọi người đều cho là vậy!

Ít nhất, Kiếm Tôn bậc bốn Âu Dương Vũ đã cảm thấy việc chính mình phải đến Thục Sơn kiếm phái tìm Lăng Tiêu kia là một hành động cực kỳ hoang đường!

Một môn phái thế tục vừa mới ra đời, không ngờ cũng cần phải dung đến cường giả như mình để đi gặp Lăng Tiêu?

Càng quá đáng là… Kiếm phái tông chủ Lăng Tiêu này không ngờ có thể tự cao như thế, không những không vội vàng nghênh đón, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu!

Bế quan?

Âu Dương Vũ cười lạnh, người khác còn quay lại một lần, hai lần hay ba lần. Còn ta, chỉ có một lần, không có lần hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.