Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 357: Không biết xấu hổ và không muốn sống



Vì tỏ ra mình bất mãn, Âu Dương Vũ thậm chí không muốn nán lại Thục Sơn thành. Nhưng nghĩ đến nữ nhân tiếp đãi mình, Âu Dương Vũ trong long có chút nóng lên. Không thể tưởng được, ở nơi thế tục, không ngờ cũng có cực phẩm mỹ nữ như thế, hơn nữa dao động năng lượng trên người nàng tuy không bằng hắn, nhưng đã đạt cảnh giới Kiếm Tôn!

Âu Dương Vũ thầm nghĩ: "Nếu được nữ nhân như thế ưu ái, cũng không uổng công ta hạ mình đến đây một lần!"
Vừa nghĩ tới, hắn liền dừng lại giữa không trung, ngạo nghễ nhìn xuống chân Thục Sơn thành và đầm lầy vô tận ở phía đông, trong long tự nhiên sinh ra một chút hào tình tráng khí.

Thượng Quan Vũ Đồng than nhẹ, nói với mọi người:
- Lăng Tiêu vẫn chưa xuất quan, làm sao ứng phó tên kia đây?

Thực lực đề thăng lớn làm thập tam gia và thập tứ gia tính tình vốn ngang ngược lại càng không kiêng nể gì cả. Thập tứ gia cười lạnh:
- Thượng Quan nha đầu, nghe ta nói, cần gì phải để ý đến cái tên thủ hộ rắm chó kia. Hắn đáng là gì? Hôm qua thấy điệu bộ tên kia, lão tử hận không thể nện cho hắn một trận. Hừ, chúng ta giả bộ cái gì mà giả bộ? Cứ như thể chúng ta lừa hắn. Người thủ hộ thì có thể cuồng vọng thế sao?

Thập tam gia bên cạnh nói:

- Đúng thế! Thực lực hắn bất quá chỉ cao hơn chúng ta một chút. Nhìn hắn coi thường chúng ta mà giận, chỉ muốn đánh hắn một trận.
Tô Tuyết có chút bất đắc dĩ, nhìn hai lão dở hơi, nói:

- Hai người bình tĩnh một chút được không? Các ngươi nói thực lực tên kia chỉ mạnh hơn so với các ngươi một chút thôi sao? Sợ rằng tất cả mọi người chúng ta cùng xông lên mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn.
Nói xong nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, Tô Tuyết dịu dàng nói:

- Vũ Đồng, ta với cô cùng đi. Tên kia kỳ thật cũng chỉ là một đứa nhỏ bị làm hư mà thôi, cũng không có gì. Nếu không để ta đi một mình, ta sẽ đuổi hắn đi.
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ lắc đầu:

- Để ta đi giải quyết, bằng không, người ta lại nói Thục Sơn kiếm phái chúng ta cuồng vọng.
Lăng Khiếu Thiên trầm giọng nói:

- Nếu đã thế, Thượng Quan nha đầu chịu cực chút đi, nói chuyện tốt một chút với tôn giả kia rằng Lăng Tiêu thực sự đang bế quan, không phải chúng ta cố ý gây sự

Thân là tướng lĩnh cầm quân nhiều năm, đối với Lăng Khiếu Thiên, ý thức trách nhiệm vô cùng mãnh liệt. Đừng nghĩ ông rời khỏi biên thùy phía tây là vô trách nhiệm, đó chỉ là bất đắc dĩ để tránh dân chúng lầm than. Lăng Khiếu Thiên cũng hi vọng có thể góp chút sức lực cho con mình.

Thượng Quan Vũ Đồng gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Mọi người yên tâm, ta sẽ có chừng mực.

Nói xong, ra ngoài cửa, phi người bay lên, dáng người phiêu phất, nổi bật giữa trời.

Thấy cô nàng hôm qua lại xuất hiện, Âu Dương Vũ cũng có diện mạo tuấn tú, dáng người hiên ngang lịch sự.
Tuổi chỉ mới khoảng bốn mươi, lại có tu vi Kiếm Tôn bậc bốn, ở trong gia tộc người thủ hộ tuyệt đối là thiên tài, được che chở nâng niu như báu vật.
Đừng tưởng Tây Môn Ngạo Thiên có thực lực Kiếm Tôn bậc ba đã là tốt. Mười năm sau có thể đột phá bậc bốn hay không cũng còn là ẩn số!

Bình thường mà nói, trong vòng trăm năm có thể đạt cảnh giới Kiếm Tôn đã là không tồi! Nếu ba trăm năm có thể đột phá Thánh Vực, chính là thiên tài tuyệt đỉnh của võ giả!

Như Vân Chi Lan cũng vậy, chỉ cần năm mươi năm đột phá thánh giai, cho dù là trong gia tộc người thủ hộ cũng là có một không hai! Mặc dù người của gia tộc người thủ hộ khinh thường Vân Chi Lan, nhưng không thể không thừa nhận, Vân Chi Lam là thiên tài chưa từng có.

- Ngươi đã đến rồi!

Âu Dương Vũ hơi có chút thẹn thùng. Bốn mươi tuổi, đối với Kiếm Tôn sinh mệnh dài đằng đẵng mà nói, cũng chỉ là một số tuổi rất trẻ. Âu Dương Vũ lại cao ngạo, càn chưa bao giờ ngưỡng mộ ai, giờ đột nhiên thấy Thượng Quan Vũ Đồng, sao có thể kìm nổi lòng mà không nổi lên sự ái mộ. Đó cũng là lẽ thường mà thôi.

Huống chi, hắn vẫn xem thường thế tục, không nghĩ sẽ xuất hiện nữ nhân thực lực Kiếm Tôn tuổi trẻ như thế. Đồng thời, Âu Dương Vũ cũng nghĩ, Lăng Tiêu quả không phải người bình thường! Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ là thoáng qua. Chiếm trọn suy nghĩ của hắn, là sự ghen tị vì bên cạnh Lăng Tiêu có hồng nhan như thế. Tuy hắn không rõ quan hệ giữa Thượng Quan Vũ Đồng và Lăng Tiêu lắm, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Vũ Đồng lúc nói đến Lăng Tiêu, thần thái toát lên vẻ hạnh phúc đã kích thích Âu Dương Vũ.
- Lăng Tiêu.. vẫn chưa xuất quan?

Âu Dương Vũ có chút cân nhắc hỏi?

- Đúng thế. Tôn quý tôn giả đại nhân, nếu không…Mời ngài đến hạ điện nghỉ ngơi. Tông chủ bế quan đã hơn nửa tháng, có lẽ cũng sắp xuất quan.

Thượng Quan Vũ Đồng hạ mình,mềm dẻo nói. Nàng vừa không thích ánh mắt đầy đen tối của Âu Dương Vũ, lại không muốn đắc tội với người này. Dù sao, Lăng Tiêu từng nói qua với bọn họ, thực lực của gia tộc người thủ hộ vô cùng hùng mạnh.
Bây giờ Lăng Tiêu đang bế quan. Có thể tránh không cho hắn gặp phiền toái, sẽ tận lực tránh.

Ánh mắt nóng bỏng của Âu Dương Vũ nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, lại nhìn thoáng qua Thục Sơn kiếm phái, trong lòng nghĩ tới đám người thủ hộ vẫn thường nói về sự thần kì của Lăng Tiêu. Lòng thầm nghĩ, trận pháp kia ngay cả cường giả cảnh giới Kiếm Tôn cũng có thể vây khốn. Ta tuy rằng có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Kiếm Tôn đã chết kia, nhưng ai biết bọn họ còn có âm mưu gì?
Âu Dương Vũ lắc đầu, sau đo thanh âm có chút lạnh lùng:

- Tông chủ các người chẳng nhẽ không biết gần đây đã xảy ra chuyện lớn sao? Sao lại có thể bế quan lúc này?
Thượng Quan Vũ Đồng cũng không giận, nhẹ nhàng nói:

- Mục đích bế quan đương nhiên để nâng cao thực lực. Mà chỉ có nâng cao thực lực mới có thể chống lại người từ Ma giới tới. Tôn giả chẳng lẽ không cho là như vậy?

- Ngươi!
Âu Dương Vũ không ngờ nữ nhân sắc nước nghiêng thành như Thượng Quan Vũ Đồng không ngờ có thể nhẹ nhàng chơi hắn một vố, hơn nữa còn vì Lăng Tiêu mà giải vây. Âu Dương Vũ tức giận, nói:

- Một khi đã vậy, ngươi đi theo ta chấp hành nhiệm vụ cũng được!

Thượng Quan Vũ Đồng ngẩng đầu, đường đường chính chính nhìn Ấu Dương Vũ thản nhiên nói:

- Thật có lỗi. Chuyện này phải có sự đồng ý của tông chủ. Tông chủ không có ở đây, chúng ta tự nhiên không có quyền làm chủ. Còn mời tôn giả…

- Câm mồm!

Âu Dương Vũ như cười như không nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, cười lạnh nói:

- Ngươi cứ một điều hai điều tông chủ. Ta thấy tông chủ các ngươi là kẻ bất tài. Không ngờ lại sai một nữ nhân xuất đầu lộ diện, thực là không biết xấu hổ! Chẳng lẽ các ngươi cho là bản tôn dư dả thời gian lắm sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bản tôn muốn hạ mình đến địa phương nhỏ bé của các ngươi lắm sao? Chẳng lẽ tông chủ không biết xấu hổ của các ngươi thực sự nghĩ hắn có tư cách bình đẳng đối thoại với chúng ta sao? Thực nực cười. Cho ngươi mặt mũi, ta lại cho ngươi nửa ngày thời gian. Ta sẽ ở chỗ này chờ. Hoàng hôn hôm nay, nếu tông chủ các ngươi không xuất hiện, vậy ngươi phải đi theo ta.

Âu Dương Vũ buông lời cực kỳ hung ác. Trong mắt hắn, một nữ tử của thế tục, dù có thực lực nhất định, nhưng có bao nhiêu gan? Đối mặt với gia tộc người thủ hộ, đối mặt với cường giả trẻ tuổi, tông chủ Thục Sơn kiếm phái nếu dám lần nữa thoái thác, mãi vẫn không ra, chẳng lẽ nghĩ người thủ hộ đều là hạng thiện lương sao?

Nhưng không ngờ, lời nói nặng ký nhât của Âu Dương Vũ lọt vào tai Thượng Quan Vũ Đồng như lời nói đùa. Nàng ngẩng đầu, con mắt trong như làn thu thủy hiện lên vẻ khinh thường.

- Vốn dĩ, vì tông chủ chúng ta bế quan, mấy người chúng ta không muốn gây phiền toái cho tông chủ. Tuy nhiên ngươi ăn nói lỗ mãng. Ta sẽ ghi nhớ. Đợi lúc tông chủ chúng ta xuất quan, ta nhất đinh chuyển cáo. Còn ngươi… Thích cứ chờ ở đó mà chờ, thứ cho ta không tiếp. Đọc Truyện Online

Thượng Quan Vũ Đồng nói xong, cũng không để ý tới vẻ mặt xanh mét của Âu Dương Vũ, hạ mình bay xuống!
Âu Dương Vũ là người thủ hộ đương thời, lần đầu chấp hành nhiệm vụ. Trước kia, đều ở trong gia tộc tu luyện. Cho dù lớp lớp tinh anh xuất hiện trong gia tộc, hắn cũng tuyệt đối là trung tâm!

Đi đến đâu, hắn cũng được nâng niu, không ngờ lại có người dám nói như thế với hắn. Hơn nữa, còn là cực phẩm mỹ nữ! Điều này là cho sự tự tôn của Âu Dương Vũ bị tổn thương to lớn. Không cần nghĩ nhiều , lửa giận cảu Âu Dương Vũ bốc lên, quát:
- Dám mắng bản tôn, còn dám chạy? Không có cửa đâu/

Nói xong, thân mình như sao băng đuổi theo Thượng Quan Vũ Đồng. Thượng Quan Vũ Đồng cực kỳ thông minh, từ trong mắt của Âu Dương Vũ, nàng đã sớm kết luận: hắn là một người bị chiều quá hóa hư rồi!

Cho nên, vừa rời khỏi đã dung hết toàn lực, hạ xuống Thục Sơn kiếm phái. Đồng thời, mọi người ở dưới thấy bất thường liền bay lên không trung, chặn Âu Dương Vũ lại.

Âu Dương Vũ bỗng nhiên cảm nhận vài cỗ dao động cường đại, trong lòng hơi kinh hãi, thầm nghĩ: "Không phải nói thục Sơn kiếm phái chỉ có tông chủ thực lực cường đại sao? Đám tình báo người thủ hộ ngu ngốc. Nhiều Kiếm Tôn như vậy mà không biết. Cũng may bản tôn thực lực cường đại!"

Trong tay Âu Dương Vũ bỗng xuất hiện một thanh kiếm cổ xưa, vỏ kiếm được khảm đủ loại cực phẩm tinh hạch! Bảo kiếm ra khỏi vỏ, tiếng như rồng gầm, một đạo bạch quang hung hăng quét về phía đám người bên dưới! Đồng thời vươn tay trái, hung hăng chụp vào vai Thượng Quan Vũ Đồng, miệng quát:
- Chạy đi đâu, trở về đây!

Âu Dương Vũ cũng quá xem thường đám người ý Phong. Sáu vị trưởng lão ở cùng nhau nhiều năm, sớm đã có sự ăn ý. Kiếm trong tay năm người Ý Phong cùng động, năm người cùng đánh. Một đạo kiếm khí thật lớn bay sạt qua người Thượng quan Vũ Đồng, bắn về phía Âu Dương Vũ!

Âu Dương Vũ cười lạnh,cả người bỗng nhiên bùng lên khí thế cường đại, bảo kiếm trong tay quét ngang ngực.
- Cho các ngươi biết cái gì gọi là Thần kiếm kỹ!

Một đạo kiếm khí không màu hình bán nguyệt hung hăng chem. Qua kiếm khí do năm người Ý Phong hình thánh. Một tiếng nổ vang lên trong không khí, hai đạo kiếm khí đều biến mất!

Năm người Ý Phong biến sắc. Không ngờ năm người liên thủ cũng chỉ đánh ngang tay với người này. Đối phương quả nhiên lơi hại.
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng đã bước vào phạm vi bảo vệ của Mê Tung trận. Thân mình dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ đang đứng phía trên đại trận.

Âu Dương Vũ một kiếm đánh lui năm kiếm tôn, trong lòng tự đắc. Nhưng đồng thời cũng vì Thượng Quan Vũ Đồng chạy thoát mà ảo não. Hắn tuy rằng cuồng ngạo cũng không dám liều mạng tiến vào trong đại trận cổ quái này!

Bởi vì bằng thực lực Kiếm Tôn bậc bốn của hắn, không ngờ không cảm thấy được nửa điểm tình hình trong trận!
Âu Dương Vũ cười ha hả. Tiếng cười truyền khắp toàn bộ Thục Sơn thành:

- Lăng Tiêu ơi là Lăng Tiêu. Vốn dĩ ta còn tưởng ngươi anh hùng thế nào. Không ngờ chỉ là hạng người nhát chết như chuột. Một khi đã thế, lúc trước ngươi đừng đáp ứng yêu cầu của đám Tư Không Dương. Không ngờ chuyện tới trước mắt, lại làm rùa đen rút đầu, còn đưa nữ nhân ra làm bia, quả thực không biết xấu hổ đến cùng cực! Hừ, loại người như ngươi, bản tôn thấy rất chướng tai gai mắt. Ngươi đã không biết xấu hổ, thì cứ ở đó co đầu rụt cổ đi, đừng để bản tôn gặp được ngươi!

Âu Dương Vũ nói xong, lại chỉ vào Thượng Quan Vũ Đồng phía dưới, nói:

- Nữ tử như ngươi, tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp như thế, có muốn vào Thánh Vực không? Đi theo bản tôn, ta đảm bảo ngươi sẽ tiến vào Thánh Vực!

Thượng Quan Vũ Đồng nghe hắn mắng Lăng Tiêu đã sớm hận hắn thấu xương. Tần Cách gầm gừ trong cổ họng, trên người y không ngừng dâng lên vầng sang đỏ thẫm, khí thế trong nháy mắt tăng đến đỉnh điểm. Bỗng nhiên, Tần Cách ngẩn ra, sau đó ngừng gầm rú. Tuy nhiên, ánh mắt vẫn như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ diễu võ dương oai trên trời.

Thượng Quan Vũ Đồng lạnh giọng nói:

- Ngươi cút đi. Thực không ngờ, trong những người thủ hộ giữ gìn hòa bình đại lục lại xuất hiện loại bại hoại như ngươi.

- Hừ, xú nữ nhân. Cho ngươi mặt mũi mà không biết điều.

Âu Dương Vũ giận quá cũng không cần giữ mồm miệng, chỉ vào Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Ngươi cũng như hắn, có giỏi thì ra khỏi mai rùa! Ta cũng không ngại cho biết, cái gì là bại hoại!

Thập tam gia và Thập tứ gia không kìm được đưa mắt nhìn Ý Phong. Cả ba cùng hiểu ý nhau. Sáu người cùng đánh, tuy rằng chưa chắc có thể đánh thắng kẻ này, hơn phân nửa là sẽ không bỏ chạy vào cánh đồng hoang. Như vậy sao không lưu lại hắn, chờ tông chủ xuất quan sẽ thu thập tên ngu xuẩn này!

Đúng lúc này, từ phía dưới bỗng truyền tới một thanh âm. Thanh âm này không có cảm xúc, nhưng mọi người nghe được đều không kìm nổi rung mình một cái!

- Không biết xấu hổ? So với không muốn sống còn đỡ hơn. Các hạ có tư cách gì mà phát ngôn bừa bãi? Chẳng lẽ... chỉ bằng tu vi yếu ớt đến đáng thương của ngươi? Bằng vào ngươi… cũng xứng xưng Thần kiếm kỹ sao?
- Tông chủ!

Ý Phong kích động hô to.

- Tông chủ xuất quan!
Thập tam gia lạnh lùng nhìn Âu Dương Vũ:

- Tiểu tử, có lẽ giờ ngươi xin lỗi còn kịp!
- Xin lỗi?
Âu Dương Vũ lạnh lùng nhìn lăng Tiêu:

- Ngươi rốt cục cũng bò ra đây sao? Còn tưởng rằng da mặt của ngươi có khi còn dày hơn so với tường thành Thục Sơn, sẽ không ra chứ. Lăng Tiêu, ngươi xem mệnh lệnh của người thủ hộ là trò đùa sao?

Tuy nhiên, vừa nói xong, Âu Dương Vũ đã mở to mắt ra nhìn, như gặp quỷ. Phía dưới , người kia đang đi từng bước một như bước trên bậc thang đi về phía người trẻ tuổi.

Nhưng chưa từng gặp ai có công phu thần kỳ như thế này? Không ngờ có thể giữa hư không đi lại như đi trên bậc thang bình thường! Điều này cần năng lực khống chế tinh vi đến chừng nào?

Tuy nhiên, ngay cả khi trong lòng khiếp sợ, Âu Dương Vũ cũng không biểu hiện ra bên ngoài, cười lạnh nói:
- Lòe loẹt lừa người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.