Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 365: Vậy thì giết đi (P3)



Nhưng Lăng Tiêu càng không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào uy hiếp!

Tu luyện kiếm pháp Thục Sơn, cổ khí phách kia há có thể bị uốn cong bẻ gãy, cho dù trải qua muôn ngàn thế hệ, nhiều lần luân hồi, cũng sẽ không đánh mất đi nửa phần!

Huống chi, đối phương còn có ý muốn nhúng tay vào nữ nhân của hắn.

Nếu ngay cả người của mình cũng bảo vệ không được, còn nói gì đến chuyện trường sinh, trường sinh thì được cái gì chứ?

- Ha ha ha!
Âu Dương Hoành cười một tràng dài, như là nghe được điều gì không thể tin nổi, hắn cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, một hồi lâu hắn gay gắt nói:
- Lăng Tiêu! Ta thật không biết ngươi làm thế nào sống tới ngày nay? Không ngờ ngay cả thực tế và hư ảo ngươi cũng không phân biệt được rõ ràng. Trong đầu của ngươi có phải chứa toàn cháo loãng hay không đấy? Ha ha ha ha! Nếu có ngu ngốc như vậy ngươi cũng cứ nói ra, thiếu gia chúng ta rất có đức hiếu sinh, muốn thả cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi cũng không đi? Chẳng lẽ ngươi hy vọng vào anh em kết nghĩa thế gia Công Tôn của ngươi sao? Không sợ nói cho ngươi biết một sự thật, trong mắt chúng ta thế gia Công Tôn chỉ giống như con kiến nhỏ bé, bóp chết bọn chúng cũng giống như bóp chết một con kiến!

- Thiếu gia... Sẽ không có việc gì chứ?
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn ba người đang đứng đối mặt trên bầu trời, trong mắt không khỏi có chút lo lắng nói.

- Như thế nào sẽ? Thiếu gia đã khi nào để chúng ta thất vọng đâu!
Xuân Lan lộ vẻ mặt kiên định nói, nàng còn lưu luyến hương vị cái ôm vừa rồi của Lăng Tiêu, loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc nơi trái tim này thì người khác không thể nào cảm nhận được!

Từ nhỏ nàng đã cùng lớn lên với Lăng Tiêu, tình cảm sâu sắc của nàng và Thu Nguyệt đối với Lăng Tiêu e là còn hơn mọi người! Nếu Lăng Tiêu xảy ra chuyện bất trắc gì, e rằng hai nàng sẽ là người trước tiên lựa chọn tự sát vì tình!

Tuy rằng cảm nhận được sự hùng mạnh của hai người đối phương kia, nhưng các cô gái vẫn rất có niềm tin vào Lăng Tiêu của mình.

Ánh mắt Phong Linh mơ màng nhìn Lăng Tiêu trên cao, nhớ tới giấc mộng xấu hổ đêm qua... (không biết nàng ta mơ thấy gì??? Hì hì) sắc mặt nàng chợt ửng đỏ. Vừa khéo lúc này ánh mắt Isa nhìn lướt qua, Phong Linh lập tức xấu hổ đến không biết giấu mặt đi đâu.

Isa khẽ cười nói:
- Chúng ta rốt cục có thể về nhà rồi!

- Đúng vậy! Nghe nói Thục Sơn kiếm phái đã phát triển rất lớn rồi! Sở học của chúng ta mấy năm nay, sau khi trở về cũng có đất để dụng võ rồi!
Phong Linh thì thào nói.

Phong Linh sớm đã nhận được thư của gia đình gửi tới, phụ thân của nàng dẫn dắt tất cả người của môn phái Kỳ Sơn, phải trả một cái giá rất thê thảm rốt cục mới chiếm được rất nhiều bí tịch thượng cổ, sau đó di dời môn phái đến một địa phương vô cùng bí ẩn xây dựng lại sơn môn, tin rằng tương lai không bao lâu trong giới thế gia tam lưu, sẽ có tên của môn phái Kỳ Sơn!

Phong Viễn phụ thân của Phong Linh, cũng nghe nói tới thực lực hùng mạnh của Lăng Tiêu, tự nhiên sẽ không phản đối con gái ở chung một chỗ với Lăng Tiêu. Kiếm phái Thục Sơn càng lớn mạnh, không phải Kỳ Sơn môn càng có chỗ dựa vững chắc sao.

- Lăng Tiêu! Đây là chính ngươi tìm...
Âu Dương Hoành còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hắn thấy mắt hoa lên một cái, không ngờ bóng dáng Lăng Tiêu biến mất.
- Mẹ kiếp! Tưởng...

- Ầm!

- A!

Lăng Tiêu hung hăng tung một chưởng vào mặt Âu Dương Hoành, đánh cho gã cường giả cảnh giới Kiếm Tôn bậc năm thiếu chút nữa ngất đi! Hắn vừa giơ tay che mặt, còn Âu Dương Vũ ở một bên hoàn toàn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu lại lần nữa tung một quyền cực mạnh vào nách của Âu Dương Hoành!

Một tiếng gào vô cùng thảm thiết từ trong miệng Âu Dương Hoành phát ra, tiếp ngay sau đó lóe lên một luồng hàn quang, trên không trung máu tươi bắn ra tung tóe, một cánh tay của Âu Dương Hoành cứ như vậy tách rời thân thể, còn chưa hết tiếp liền theo bị Lăng Tiêu tung một cước đá vào bụng, thân mình hắn giống như một chiếc lá giữa trận cuồng phong, vù một tiếng bay vèo trong không trung!

Khóe mắt Âu Dương Vũ như muốn nứt ra, một Kiếm Tôn bậc năm, không ngờ cứ như thế bị đánh tơi tả còn không biết sống chết ra sao, hắn còn có cần thiết đánh tiếp không? Không đợi hắn kịp có nửa điểm phản ứng, một tấm lưới cực lớn tối đen như mực, phát ra mùi tanh nồng mang theo khí tức khủng bố, đột nhiên phủ trùm xuống đầu hắn.

Âu Dương Vũ phát ra một tiếng thét chói tai kinh hoàng đến cực điểm, tuy rằng hắn không biết tấm lưới lớn này là cái gì, nhưng rất hiển nhiên loại này đúng là có thể uy hiếp đến tính mạng hắn!

Trong nháy mắt này, Âu Dương Vũ lập tức tăng công lực toàn thân lên tới trạng thái tột đỉnh, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá Kiếm Tôn bậc bốn!

Đồng thời cả người hắn bộc phát ra khí thế vô cùng hùng mạnh, khí thế kia giống như sóng thủy triều cuồn cuộn tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Phía dưới Học viện Narnia đột nhiên giữa tầng không dâng lên nửa vòng kết giới trong suốt, khí thế của Âu Dương Vũ đánh tới vòng kết giới, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm ầm vang vọng!

Làm cho tất cả mọi người tại Học viện Narnia kinh sợ tới mức sửng sờ giương mắt mà nhìn. Lúc này, mọi người mới tin rằng ba người phía trên kia hùng mạnh đến trình độ không thể tưởng tượng! Nhìn về phía cửa ký túc xá nữ sinh, trong mắt sáu cô gái xinh đẹp chứa đầy niềm tin và kính phục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Âu Dương Hoành bị Lăng Tiêu đánh lén, một chưởng, một quyền, một kiếm, một cước, đã đánh cho hắn một gã Kiếm Tôn bậc năm gần như tàn phế. Âu Dương Hoành hít một hơi thiếu chút nữa bị nghẹn, hắn rít lên phẫn nộ mắng:
- Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!

Dù sao Âu Dương Vũ cũng là cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, Phệ Hồn Ma Võng đánh lén không thành công, khiến hắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng không đợi Âu Dương Vũ kịp thở dốc lấy lại sức, khi hắn định lên tiếng chửi mắng Lăng Tiêu, đột nhiên quanh thân hắn xuất hiện vô số thanh đoản kiếm lấp lánh hàn quang. Tất cả đoản kiếm hình thành một kiếm trận kỳ quái, vây kín quanh hắn không một kẽ hở, sau đó bắt đầu vận chuyển xoay tròn!

Xoay thuận chiều! Xoay ngược chiều! Trên chém! Dưới đâm!

Quét, gọt, đâm... mấy trăm thanh đoản kiếm đều điên cuồng công kích vào hắn!

Phía sau lưng Âu Dương Vũ dâng lên một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo đến tận xương tủy, rồi kéo thẳng lên đến gáy! Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu được vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy năm Lăng Tiêu có thể quật khởi ở giới thế tục!

Thành công không có ngẫu nhiên!

Chỉ có điều lúc này hắn có hối hận thì cũng muộn rồi!

Âu Dương Vũ ứng phó với tầng tầng lớp lớp công kích trong kiếm trận này đã hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Bên kia, từ trong miệng Lăng Tiêu hiện ra một luồng hào quang đỏ chói như tia chớp bắn tới Âu Dương Hoành bên kia đã bị đánh thành tàn phế!

Hoặc là không đánh, đã đánh thì phải giết chết.

Tuyệt đối không lưu lại điều phiền toái!

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Âu Dương Hoành, quát khẽ:
- Chết đi!

Âu Dương Hoành dồn toàn bộ lực lượng hình thành một tấm chắn cực kỳ kiên cố, điên cuồng hét lên nói:
- Lăng Tiêu! Âu Dương gia sẽ không bỏ qua...

Lời còn chưa dứt, luồng sáng đỏ kia đã chiếu vào tấm chắn của Âu Dương Hoành, xuyên qua trái tim hắn, tất cả mọi lực lượng... giờ khắc này, chợt biến mất!

Trên bầu trời truyền đến một tiếng chim ưng kêu thật to, một tia sáng trắng lóe lên, thân thể Âu Dương Hoành dần dần tiêu biến không còn nhìn thấy.

Phía dưới Học viện Narnia vô số người mắt mở trừng trừng nhìn cao thủ siêu cấp kia chỉ dựa vào khí thế của thân thể trong lúc lơ đãng phát ra đã có thể làm cho kết giới mà ở trong mắt bọn họ kiên cố không thể phá vỡ bị va chạm gần như phá nát, lại bị người trẻ tuổi có quan hệ mờ ám với nhiều hoa hậu giảng đường trong học viện, chỉ trong khoảnh khắc liền kích cho nổ tan xác!

Cái loại va chạm của tâm linh mang tới và kích thích của các giác quan đó làm cho tất cả người của học viện tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này toàn thể nghẹn ngào! Đều ngẩng đầu nhìn lên không trung với nét mặt dại ra!

Nguyên vốn hai gã Kiếm Hoàng còn nghĩ trong lòng phải dùng biện pháp gì mới có thể hả được cơn giận của gia chủ.

Hiện tại nghĩ đến... chuyện đó không cần thiết nữa rồi.

Lại nhìn đến thiếu gia Vương Vũ nằm trên mặt đất, miệng không ngừng chảy nước dãi, vẻ mặt ngây ngô cười cười, hai cường giả Kiếm Hoàng không kìm lòng được lắc lắc đầu. Thật đúng là không biết sống chết, đụng phải một người đáng sợ như vậy. Hiện tại khẳng định không cần sợ gia chủ phát hỏa, chỉ cần kể lại tình hình thực tế cho gia chủ, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của gia chủ, chính là như thế nào mới có thể tránh được trường hạo kiếp này đây!

Vô số nam sinh Học viện Narnia ái mộ sáu cô gái, nhìn các nàng đã từng là tình nhân trong mộng, lại nhìn lên người thanh niên trên bầu trời như một vị thần kia, thậm chí cũng không nảy sinh ra lòng ghen tị.

Quá lợi hại!

Hiện tại rốt cục đã hiểu vì sao giữa sáu cô gái vẫn luôn rất hòa hợp cùng nhau. Chưa bao giờ xảy ra loại hành động chì chiết gấu ó với nhau như thường thấy giữa các mỹ nữ.

Rất nhiều nữ sinh Học viện Narnia nhìn thân ảnh trên không trung kia không nháy mắt, trong lòng không kìm lòng nổi sinh ra cùng một ý niệm: nếu có cơ hội, ta có thể không quan tâm hắn có nhiều nữ nhân như vậy hay không?

Đáp án có lẽ trong lòng chính bản thân các nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một điều có thể xác định, sẽ không ai cự tuyệt làm bằng hữu với một cường giả như vậy!

Hàn Thiết Kiếm Trận kiếm quang lấp lánh, hàn khí lành lạnh, sau khi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chém rụng Âu Dương Hoành, lại theo nê hoàn cung* của Lăng Tiêu biến mất không thấy! Đồng thời kiếm trận chợt bùng nổ, vận hành tốc độ cao, chợt nghe bên trong một tràng tiếng gào thét thê lương, từng chùm tia máu rơi vãi đầy trời!

Lúc này ánh mắt của Lăng Tiêu từ lạnh như băng chuyển lại bình thường.

Hôm nay giết hai người này, thân phận tuyệt đối không giống bình thường, có lẽ sẽ mang đến cho mình mối hoạ ngầm thật lớn, nhưng Lăng Tiêu không cần quan tâm! Con người sống ở trên đời này, hỏi ai không có giới hạn kiên trì của chính mình?

Kiêu ngạo, cuồng vọng, Lăng Tiêu có thể không thèm để ý, cùng lắm thì né tránh người ta thôi!

Nhưng là, uy hiếp đến người bên cạnh, uy hiếp đến thân nhân bằng hữu và người yêu của Lăng Tiêu! Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không lui về phía sau nửa bước! Bởi vì chỉ cần ngươi lui một bước, người khác sẽ thừa thế tiến lên mười bước! Ngươi lui mười bước, người khác sẽ ức hiếp đi lên một trăm bước! Đợi đến lúc ngươi không thể lui được nữa thì sẽ phát hiện: không có người nào thương hại ngươi, càng không có ai sẽ đồng cảm với ngươi!

Cho nên, nếu muốn không bị ức hiếp biện pháp tốt nhất chính là: đối mặt khiêu khích, ra sức đánh một trận!

Đánh cho địch nhân đầu rơi máu chảy, đánh cho thịt nát xương tan! Làm sao cho bọn họ vừa nghĩ tới ngươi liền cảm thấy sợ hãi!

Vì thế... cho dù có trên lưng mang cái danh đồ tể thì có làm sao?

Lăng Tiêu từ cao trên không trung hạ xuống, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của những người đó, hắn xuyên qua kết giới mà ở trong mắt thầy trò Học viện Narnia là không gì có thể phá vỡ, như xuyên qua vật vô hình, rơi xuống trước mặt sáu cô gái, sau đó nhìn lướt qua hai gã Kiếm Hoàng bên cạnh Vương Vũ.

Ánh mắt Lăng Tiêu cũng không sắc bén, rất bình thường, nhưng hai gã Kiếm Hoàng lại đồng loạt run rẩy toàn thân, trong đó gã bị Diệp tử đánh cho bị thương lại cảm giác lạnh lẽo tận tim gan. Hai người từ đầu đến cuối không dám đối mắt với Lăng Tiêu.

- Trở về nói với chủ của các ngươi, ta là Lăng Tiêu, là tông chủ Thục Sơn kiếm phái.
Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình thường, dường như nói chuyện phiếm với nhau, sau đó nhìn sáu cô gái, ôn hòa cười:
- Các nàng có cần tham gia cho xong cuộc thi tốt nghiệp nơi này không?

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Nê hoàn cung cũng gọi là Thượng đơn điền, ở trong chính giữa cái đầu, phía trước là mi gian, phía sau là Ngọc Chẩm, phía hữu và phía tả là hai lỗ tai. Chứ không phải là huyệt Bá hội ở trên đỉnh đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.