Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 366: Long Đằng (P1)



Tống Minh Nguyệt nhìn lăng Tiêu cười quyến rũ, dịu dàng nói:

- Chúng tôi tới nơi này muốn học thứ gì, trên cơ bản đều đã học xong, có thể đi được rồi. Các tỷ muội nói đi?
Phong Linh và Isla cùng với đám người Xuân Lan, Thu Nguyệt đều rối rít gật đầu, Lăng Tiêu nói:

- Tốt lắm! Chúng ta đi thôi!

Một nam sáu nữ cứ như vậy nghênh ngang rời đi!

Mọi người nhìn theo bong lưng bọn họ, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

- Không ngờ hắn chính là Lăng Tiêu. Trời ạ! Không ngờ trong lòng ta còn mắng hắn ngu ngốc, ngu ngốc chính là ta mà!
Một cô bé xinh đẹp kêu lên.

- Không phải hắn chính là người trẻ tuổi nổi danh nhất trong mấy năm gần đây ở Đế quốc Lam Nguyệt hay sao? Nghe nói hắn từng là người bị Thiên Mạch…

- Đúng vậy! Đúng vậy…Còn nghe như bị vị hôn thê từ hôn… mấy năm nay hắn vẫn luôn rất có danh tiếng, cô gái lúc trước rời khỏi hắn kia, bây giờ còn phải hối hận chết đi được…

…….

Đủ loại thanh âm bình luận, Lăng Tiêu bọn họ căn bản là không có để ở trong long nửa điểm, bảy người cứ như vậy đi ra cổng chính Học viện Narnia, màn kết giới kia sau khi trận chiến chấm dứt liền biến mất! Kết giới chống đỡ phạm vi lớn như vậy, mỗi một khắc tiêu hao tinh hạch là một con số kinh người! Hơn nữa, loại phòng ngự này cũng không phải ai cũng phòng ngự.

Tất cả giáo sư Học viện Narnia, thậm chí cả Viện trưởng đại nhân, đều chỉ đứng bên cửa sổ trong văn phòng của mình, trơ mắt nhìn sáu nữ sinh ưu tú theo gã thanh niên kia đi ra cổng chính học viện, bóng dáng dần dần biến mất!

- Phu quân! Có lẽ chàng không thể tưởng tượng được, tên của chàng ở Học viện Narnia rất có danh tiếng!
Tống Minh Nguyệt sóng mắt như nước nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, nũng nịu cười nói.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Mấy năm nay, tuy rằng chúng tôi đều không ở bên cạnh huynh, nhưng mỗi một sự kiện phát sinh ở đó, đều truyền tai chúng tôi đấy!

Xuân Lan đĩnh đạc nói.

Isla nhẹ giọng nói:
- Mấy năm nay huynh bế quan, rất nhiều người đều nói huynh… nói huynh mất rồi. Nói Lăng gia chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn. Vì vậy khi đó, chúng ta rất nhiều lần tranh cãi đánh nhau với những người đó!

- Hi hi! Chỉ sợ hiện tại, bọn họ hẳn là vì sao chúng ta đánh nhau với bọn họ!

Phong Linh vẻ mặt mang ý cười nói.
- Đại ca! Từ từ!

Xa xa phía chân trời, một tiếng kêu truyền đến, sau đó một bóng người, thời điểm âm thanh phát ra gần như không nhìn thấy bóng dáng hắn, nhưng bốn chữ qua đi, thanh âm vừa dứt người nọ nhanh như tia chớp phóng to ra, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu bọn họ.

Trong chỗ kiến trúc cao nhất ở Học viện Narnia, nguyên vốn Viện trưởng nhìn theo sáu cô gái, vừa đinh xoay người, bỗng nhiên nghe tiếng kêu như sấm nổ bên tai, than hình ông bỗng nhiên run bắn lên, sau đó trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn người tới kia, cũng giống như cô gái mạnh mẽ ôm chầm người trẻ tuổi đó!

- Trời ạ! May mà ta không có nhiều chuyện! Công Tôn thế gia… thật đúng là có quan hệ than thiết với bọn họ.
Viện trưởng than thầm trong miệng, đôi mí mắt già lão sụp xuống, sau đó ngả người trên lưng ghế, nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi lẩm lẩm: "Công tôn gia có một bằng hữu như vậy, trong vòng mấy trăm năm, không còn lo lắng nữa rồi!"

Không ai biết Viện trưởng đại nhân của Học viện Narnia, thoạt nhìn như một lão già hiền lành tầm thường lại là một Kiếm Tôn bậc năm!
Nếu không trong mấy trăm năm nay vì cái gì chưa từng có người nào dám tới gây rối ở Học viện Narnia? Vì cái gì trong Học viện Narnia chết một vương tử chẳng qua là chịu đựng chút áp lực, lại chưa bao giờ bị nguy hiểm phải đóng cửa? Nguyên nhân tất cả đều ở trên người lão nhân này!

"Tên tiểu tử này! Con bà nó! Quy củ của Học viện Narcia mấy trăm năm nay đã bị ngươi phá bỏ rồi! Còn bắt lão già ta phải chùi đít cho ngươi."

Viện trưởng đại nhân lộ vẻ mặt đành vậy không biết làm sao, sau đó mí mắt sụp xuống như người mất ngủ, ông tựa vào lưng ghế cất tiếng gáy khò khò.
- Ha ha! Đại ca! Không nghĩ tới huynh lại tới nơi đây! Nếu đệ không nhận được tin báo, thì cứ như vậy bỏ lỡ dịp rồi, huynh không xem tiểu đệ là huynh đệ mà!
Công Tôn Kiếm mấy năm nay dường như cũng thay đổi rất nhiều, tính tình cởi mở hơn, nếu nhưu trước đây, những lời nói này tuyệt đối hắn sẽ không nói ra. Tuy nhiên, vào thời điểm này người xứng đáng để Công Tôn thiếu gia nói chuyện như thế đúng là cũng không tìm được mấy người!
- Trong môn phái còn nhiều chuyện cần giải quyết, hoàn toàn không thoát than ra được. Lúc nào bên người của ta cũng có nguy cơ rình rập tứ phía.

Lăng Tiêu khẽ cười, sau đó nhìn Công Tôn Kiếm, cười nói tiếp:
- Tu vi của ngươi lại có đề cao rồi! Thật tốt quá!

Công Tôn Kiếm than nhẹ một tiếng, lộ vẻ mặt xấu hổ nói:

- Thật tốt sao? So với tốc độ tăng cao biến thái của đại ca, quả thưc đệ không biết vứt mặt mũi đi đâu nữa!
Nói xong lại cười:

- Tuy nhiên so sánh với tên khốn Liệt Khuyết kia, tốc đọ của đệ coi như là nhanh!
Nói xong chính mình cười rộ lên:

- May mà người như đại ca đương thời chỉ có một người, nếu như nhiều thêm vài người nữa chỉ sợ đệ thật sự phải đi tự sát cho xong.
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng định nói gì, sau đó lại ngậm miệng, hắn thật sự có chút không đành long đả kích Công Tôn Kiếm, dù sao đã tăng lên tới cảnh giới Kiêm Hoàng bậc ba, tốc độ tăng cao thực lực của Công Tôn Kiếm đã có thể dung chữ thần tốc để hình dung rồi!
Đúng lúc này Công Tôn Kiếm bỗng nhiên làm ra vẻ mặt thần bí kéo lăng Tiêu qua một bên, không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, sau đó hỏi:

- Đại ca! Đệ lần này tới đây chủ yếu là muốn nói cho huynh biết một tin, người hôm nay huynh giết, thân phận cực kỳ đặc thù. Thời gian cấp bách không giải thích rõ rang cho hynh được. Tóm lại, sau này huynh làm việc nhất đinh phải cẩn thận đề phòng! Bọn người này đều là đã lâu không xuất thế, gọi là người thủ hộ! Mấy ngày trước phụ than của bọn đệ đã bị họ triệu tập đi. Ôi! Phụ thân đệ là vũ giả cảnh diưới Kiếm Tôn bậc hai mà ở trước mặt đám người bọn họ không ngờ không chiếm được chút phần thắng nào! Những người đó không muốn chính mình bị người thế tục hiểu rõ về mình, cho nên… lần này đệ đến đây cũng là mạo hiểm…

Lăng Tiêu vỗ vỗ vai Công Tôn Kiếm, trong long dâng lên mối xúc động: bằng hữu chính là thế này, có một số người quen biết nhau cả đời, cũng chưa chắc có thể trở thành bằng hữu, có người chỉ cần tiếp xúc nhau vài lần thì có thể hiểu nhau kết bạn với nhau.

Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận chăng.
- Ta đã biết! Nếu thật sự có nguy hiểm, ngươi hãy dẫn người trong gia tộc đến kiếm phái Thục Sơn đi!
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta sẽ cấp cho các ngươi ở riêng biệt một khu vực!

Công Tôn Kiếm ngẩng đầu, hai mắt sang lên, sau đó gật đầu thật mạnh nói:
- Ô! Đệ biết rồi, đệ đi đây! Đại ca… sau này gặp lại!

Nói xong, thân mình Công Tôn Kiếm bắn đi như tia chớp. Người thong minh nang lực lĩnh ngộ chính là phải nhanh hơn người, từ trong lời nói của Lăng Tiêu, công Tôn Kiếm hiểu rằng Lăng Tiêu hẳn là biết rất rõ về chuyện người thủ hộ, rõ rang biết mình đắc tội là người nào. Hơn nữa, nếu như Công Tôn gia có nguy hiểm, kiếm phái Thuc Sơn cấp đất cho bọn hắn ở lại, điều đó nói rõ hiểu biết của Lăng Tiêu đối với Ma tộc nhiều hơn xa tầm hiểu biết hạn hẹp của hắn!

Đoàn người Lăng Tiêu trở về đế quốc Lam Nguyệt nhanh như tia chớp, trên đường đi nơi nơi ca múa mừng vui cảnh thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, không có chút khẩn trương nào về mối nguy hiểm sắp ập đến.
Những người bình dân mặc dù thiếu thốn vật chất, nhưng cuộc sống của họ rất vui vẻ hạnh phúc! Bởi vậy có thể thấy rằng người không biết gì đôi khi lại là người hạnh phúc.
Lăng Tiêu nhìn thấy hết cảnh này, cảm giác như lĩnh ngộ của mình đối với nhân sinh lại tăng cao them một phần!

Sáu cô gái trở về làm cho cả kiếm phái Thục Sơn náo nhiệt lên rất nhiều, có nhiều người trong đám đệ tử, còn là lần đầu tiên thấy sáu cô gái xinh đẹp này. Sau khi hỏi thăm mới biết không ngờ đều là nữ nhân bên người của ông chủ, khiến không ít đệ tử trẻ tuổi ôm ấp mối tình khác thường, lần đầu tuổi thanh xuân vừa chớm nảy mầm liền nhận lấy thất bại đành chấm dứt cuộc tình trong mộng.
Nhưng kiếm phái Thục Sơn nhờ có các nàng trở về mà tăng thêm vài phần sức sống lại là thực tế không thể phủ nhận.

Tuy nhiên sáu cô gái lập tức phát hiện ra, gần như tất cả các người các nàng quan thuộc, thực lực đều có đề cao kinh người. Các nàng hỏi thăm mới biết nguyên nhân, đều nhao nhao đòi dung đan dược cho bằng được.

Dù sao trước đây thực lực không kém nhau bao nhiêu, bỗng nhiên phát hiện đến ngay cả người vốn không bằng các nàng, bây giờ thực lực cũng vượt qua các nàng rất nhiều, trên phương diện tâm lý thật hoàn toàn không cách nào chịu đựng được.
Lăng Tiêu rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể đem đan dược phân cho sáu nàng. Đồng thời trong quá trình sáu nàng bế quan, hắn không ngừng vận hành Đại Tự Tâm Kinh tầng thứ bảy sau đó khống chế toàn bộ phạm vi kiếm phái Thục Sơn, khiến tất cả mọi người cũng theo đó thu được nhiêu lợi ích.

Loại cơ hội này đối với mọi người trong kiếm phái Thục Sơn đều là cực kỳ khó gặp, cho nên ngay vào ngày sáu nàng bế quan, gần như toàn bộ tất cả người ở kiếm phái Thục Sơn đều tiến vào trạng thái tu luyện. Nếu là người không biết, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm đến không ngậm lại được. Toàn bộ nội thành Thục Sơn có tới mấy vạn nhân khẩu, không ngờ không có một tiếng động nào! Nếu không phải trên khắp bầu trời kiếm phái phát ra sinh khí bừng bừng sơ rằng có người còn tưởng là tòa thành chết đấy. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Mười đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn Sau khi chấm dứt trúc cơ, lập tức lại tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.

Lăng Tiêu không ngừng vận hành Đại Tự Tâm Kinh, trải qua mấy lần thí nghiệm rốt cục Lăng tiêu xác định được một điều: dưới ảnh hưởng của Đại tự Tâm Kinh, dung Hướng Thiên Đan loại tình trạng thống khổ này có thể giảm bớt đến mức thấp nhất!

Cứ như thế trải qua sáu ngày, Lăng Tiêu cảm nhận được vô cùng rõ ràng lực lượng tinh thần của mình dồi dào như mù sương trên mặt biển bao la. Lúc này tất cả sáu nàng đều đã vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất, bắt đầu chuyển qua thời kì ổn định, tâm tình Lăng Tiêu rốt cục buông lỏng xuống, đồng thời hoàn toàn chứng nghiệm được suy đớn cảu mình.

Bỗng nhiên có một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giương đôi mắt sau đó than mình biến mất ở trong phòng.
Ngay sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện trên vách núi bên bờ biển cách thành Thục Sơn mấy chục dặm. Một lão già khoảng chừng bảy mươi đứng nơi đó, toàn thân mặc trường bào màu tím, trường bào không biết dùng tài liệu gì chế thành phất phơ theo chiều gió, cực kì mềm mại, nếu tiến lại gần sẽ phát hiện trên quần áo của lão, không ngờ có song dao động nguyên tố cực kỳ mãnh liệt!
- Ngươi đã đến rồi?

Lão già vừa thấy lăng Tiêu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói.
- Ta đến đây

Lăng Tiêu dường như nhận biết lão già này, hắn trả lời một câu sau đó sóng vai đứng chung một chỗ cùng lão già.
Bỗng nhiên trên không trung vang lên một tiếng chim ưng kêu rõ to, hai mắt lão già như tia chớp ngẩng đầu nình thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia sang kỳ dị, tán thưởng nói:

- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng biến dị! Vạn năm khó gặp! Tu luyện trăm năm liền có thể biến hình… Lăng Tiêu! Vận may của ngươi thật đúng là tốt!

Lão già nói xong không ngờ trên mặt có chút hâm mộ và … ghen tị
- Long tộc các ngươi… cũng biết hâm mộ Tiểu Sửu?

Biểu hiện trên mặt Lăng Tiêu có chút quái dị, dường như đang cố nín cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.