Tuy nhiên ngẫm lại trận pháp thần kỳ của nhân loại này, Long Đằng lại nghĩ, nếu Tinh linh tộc chống lại Lăng Tiêu, thật đúng là khó mà nói ai thắng ai thua!
Hai mắt Lăng Tiêu bắn ra hai đạo hào quang lạnh lẽo. Hắn khinh miệt nhìn chằm chằm vào mắt Motor, nói:
- Người khác sợ Tinh linh tộc các ngươi, ta lại không sợ! Thu hồi vẻ mặt cao ngạo đáng buồn cười của các ngươi đi. Đối mặt tử vong, ngươi cũng chỉ yếu đuối như vậy mà thôi! Cho nên, ngươi không có tư cách gì để nói chuyện với ta. Tinh linh tộc các ngươi muốn thỉnh cầu ta cái gì thì hãy phái một người có hiểu biết và biết tôn trọng tới. Ít nhất cũng phải cho ta thấy được thành ý của các ngươi!
Lăng Tiêu nói những lời này khiến mặt mũi Motor xám như tro tàn, bờ môi của y run run. Là một cao thủ kiêu ngạo trong thế hệ trẻ của Tinh linh tộc, vô số nữ Tinh linh coi y là tình nhân trong mộng, sao y có thể chịu nổi nhục nhã như vậy. Cho dù là Nữ hoàng Tinh linh nói với y cũng dùng vẻ mặt ôn hoà, loại giọng điệu trào phúng bao hàm ý khinh miệt này quả thật khiến y xấu hổ vô cùng, thậm chí có ý niệm muốn tự sát trong đầu!
Đúng lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, bỗng nhiên thu hồi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đang gác ở trên cổ Motor, đồng thời vận dụng tinh thần lực khổng lồ bao vây lấy toàn thân. Trong nháy mắt đó, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ dời non lấp biển thổi quét lại phía Lăng Tiêu.
Tất cả người của Long tộc bên cạnh Lăng Tiêu đều biến sắc. Hiển nhiên, lúc này bọn họ đều cảm giác được có gì đó không ổn.
Mà tên Tinh linh Motor lại lộ ra ánh mắt ngạc nhiên vui mừng, bởi vì có một khí tức mà y rất quen thuộc, như bàn tay dịu dàng của người mẹ đang nhẹ nhàng an ủi tâm linh bị thương tổn của y.
Nữ hoàng!
Đúng vậy, đây là khí tức của nữ hoàng! Nữ hoàng không ngờ đi vào nhân giới! Trong lòng Motor rung động không gì sánh nổi.
Mà cả đám Long tộc đều biến sắc mặt, không thể tưởng được Nữ hoàng Tinh linh lại bất chợt hiện ra ở nhân giới, nàng tới làm cái gì? Chẳng lẽ cũng là vì truyền thuyết bên trong Cấm địa của Thần kia sao?
Lăng Tiêu liền cảm thấy uy áp khổng lồ che trời phủ đất ấp tới, đè ép hắn thậm chí không có chút thời gian suy nghĩ, toàn bộ tinh thần lực đều dùng để đối kháng uy áp khổng lồ này, thậm chí không có chút cơ hội xuất ra Hàm Hàn bảo đỉnh!
Một tia máu tràn ra từ khóe miệng Lăng Tiêu.
Hắn bị thương không nhẹ! Sự hùng mạnh của đối phương hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Lăng Tiêu. Cho dù là đối mặt với cao thủ cảnh giới Kiếm Thánh, Lăng Tiêu cũng dám chiến một trận. Nhưng uy áp của tinh thần lực này dường như đến từ thiên địa, trang nghiêm cao quý, giống như một ngọn núi lớn đè ép, tràn ngập khí tức cao quý của vương giả khiến hắn thậm chí không vận nổi ý niệm phản kháng trong đầu.
Rắc.
Một tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên. Xương bả vai Lăng Tiêu không chịu nổi áp lực quá lớn nên đã vỡ vụn. Cơn đau khủng khiếp lập tức lan tràn khắp toàn thân Lăng Tiêu, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi tong tỏng từ trên trán Lăng Tiêu xuống đất.
Nhưng trong mắt Lăng Tiêu vẫn thủy chung không hề có nửa phần sợ hãi, có, chỉ có sự bất khuất!
Lúc này Long Đằng không thể giữ được im lặng. Nếu Lăng Tiêu thật sự gặp nạn, như vậy thật sự là không thể được, toàn bộ kỳ vọng sự nghiệp phục hưng Long tộc sẽ thất bại.
Cho nên, mặc dù từ khí tức của đối phương, lão đã nhận ra được đó là vương giả của Tinh linh tộc nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không biết gì, trầm giọng quát:
- Là ai tới vậy? Nhân loại này là bằng hữu của Long tộc. Đối phó với hắn chính là nhằm vào toàn bộ Long tộc! Nếu hắn có chuyện gì, bất kể là ai cũng sẽ phải chịu đựng lửa giận vô tận của toàn thể Long tộc.
Long Đằng nói những lời này không chút do dự! Cũng giống như Tinh linh tộc, Long tộc chính là một chủng tộc rất biết tuân thủ lời hứa, dùng lời nói một gói vàng hình dung, cũng tuyệt không đủ.
Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, thanh âm mơ hồ không chừng, dường như đến từ một nơi cực kỳ xa xôi nhưng vang ở bên tai mỗi người!
- Định dọa ta sao?
Tuy lời nói là vậy nhưng Lăng Tiêu có thể rõ ràng cảm giác được, áp lực kia đã được giảm bớt một chút, tuy nhiên cũng chỉ là giảm bớt một chút mà thôi.
Long Đằng nói tiếp:
- Tiền bối sao không hiện thân? Ức hiếp một vãn bối nhân loại, dường như ... có hạ thấp phong độ của ngài không?
- Hừ! Thằng nhóc! Ngươi đừng cho là ta không biết ý đồ của ngươi!
Giọng nói của nữ nhân kia rốt cục mang theo một chút cảm xúc oán hận, hừ lạnh nói:
- Nhân loại đáng chết này dám làm nhục người của Tinh linh tộc, vậy phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng lửa giận của Tinh linh tộc.
Long Đằng còn đang định nói gì bỗng nhiên nghe thấy Lăng Tiêu phát ra một tiếng cười cuồng ngạo.
- Ha ha ha ha ha ha! Thật sự là đáng buồn cười!
Lăng Tiêu bật cười, trong miệng bỗng nhiên phun ra một vòi máu nhưng trên mặt không hề có nửa điểm sợ sệt.
- Ngươi cười cái gì?
Giọng nói của nữ nhân kia đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, có cảm giác như sắp phát điên.
- Hoá ra Tinh linh chỉ là một chủng tộc như vậy! Hừ, chỉ biết đánh trẻ, né già. Các ngươi quả thật là hèn nhát… Khụ khụ….
Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác áp lực lại tăng lên vài phần, lập tức lại phun ra hai ngụm máu tươi, đồng thời nguyên anh của Lăng Tiêu đã lặng lẽ xuất khiếu.
- Vậy thì thế nào? Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Vậy thì ta bắt nạt ngươi đó, làm sao nào?
Giọng nói lạnh như băng kia mang theo một tia đùa cợt:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng vậy sao? Tuy rằng ngươi không nói gì, nhưng ngươi nhất định là nghĩ như vậy, ai có thực lực cao hơn, người đó có quyền nói, đúng vậy không? Còn nữa… ta muốn sửa chữa ngươi một chút, ta cũng không già, không được dùng từ đó để hình dung ta!
Lăng Tiêu vừa kiên trì chịu đựng vừa dùng tinh thần lực hùng mạnh truy tìm vị trí chính xác của đối phương, bởi vì Lăng Tiêu có cảm giác, dường như đối phương chỉ có tinh thần lực hùng mạnh mà thôi. Bởi vì đối phương vẫn không hiện thân, dường như đang trốn tránh mình.
Đừng làm cho ta tìm được ngươi.
Giờ phút này, trong lòng Lăng Tiêu vô cùng căm hận. Mức độ nham hiểm độc ác của đối phương tuyệt đối không thua kém gì nhân loại! Tinh thần lực áp bách này đã đã khiến bản thân Lăng Tiêu bị trọng thương. Nếu tinh thần lực của Lăng Tiêu mà không thuộc loại siêu cường, đồng thời tâm tình cũng đã đạt tới cảnh giới tầng thứ tám của Đại Tự Tại Tâm Kinh, chỉ sợ đã chết oan chết uổng!
Không phải chỉ là châm chọc Tinh linh các ngươi mấy câu sao? Vậy mà các ngươi lại đối phó với ta như vậy. Nếu ta giết mấy người trong các ngươi, có phải ngươi sẽ tiêu diệt cả nhà ta hay không?
Đối phương tuy rằng có thể khiến Lăng Tiêu trọng thương nhưng căn bản không thể phát hiện nguyên anh của Lăng Tiêu. Đây cũng chính là lá chắn tốt nhất của người tu chân ở thế giới này.
Quả nhiên, nguyên anh của Lăng Tiêu bay ra không đến một dặm đã phát hiện dưới một gốc cây đại thụ có một nữ nhân mặc váy màu trắng đang ẩn nấp. Nữ nhân này mặt mày như vẽ, dung mạo thanh thuần, hơi nhắm hai mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên với một vẻ cười đắc ý.
Toàn bộ đám người Long Đằng bị tinh thần lực khổng lồ của Nữ hoàng Tinh linh đẩy dời đi xa vài trăm thước. Họ đang muốn nói lại cảm giác luồng tinh thần lực đó đang đè thẳng về phía họ. Long Đằng biến sắc thầm nhủ, sau khi trở về, nhất định phải nói rõ chuyện này cho Long hoàng, Tinh linh tộc ... quá phận rồi!
Mà cao hứng nhất không ai khác chính là Motor và đám Tinh linh phía sau lưng y.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnTâm tình giống như là một đứa trẻ bị người ta bắt nạt, đột nhiên nhìn thấy cha mẹ, Motor đi tới trước mặt Lăng Tiêu, sau đó giơ tay ra, hung hăng nện vào mặt hắn. Trong mắt y bắn ra hào quang vô cùng oán độc, thầm nhủ, nhân loại đáng chết, ngươi hại ta xấu mặt trước mặt nữ hoàng, ta nhất định phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Ngay khi Motor sắp sửa chạm vào má Lăng Tiêu, một việc khiến Motor chết lặng người đột nhiên xảy ra. Lăng Tiêu vốn đang liều mạng chống cự áp lực chợt mở to hai mắt, bắn ra hai luồng hào quang. Trái tim Motor chợt run lên, thân hình Lăng Tiêu đã ngửa về phía sau, bàn tay của Motor lướt sát qua chóp mũi của hắn.
Đồng thời, chợt nghe từ một nơi bên trong rừng rậm cách đây hơn ngàn thước phát ra một tiếng thét chói tai long trời lở đất!
Tất cả Tinh linh nghe xong đều như hóa đá!
Cả đám há hốc mồm đứng đó như những pho tượng không có năng lực suy nghĩ, đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì bọn họ đều nghe ra, thét chói tai kia... chính là phát ra từ nữ hoàng bệ hạ vĩ đại của bọn họ!
Ngay sau đó, gần như toàn bộ Tinh linh đều phản ứng, thân mình biến mất như tia chớp, lao hết tốc lực về nơi vừa phát ra tiếng thét chói tai của nữ hoàng.
Sau đó bọn họ đều nhìn thấy nữ hoàng dung nhan tuyệt mỹ của Tinh linh tộc đang đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, hai tay ôm ngực, trong mắt mang theo vô tận hoảng sợ và phẫn nộ, vẻ mặt đỏ bừng, lo sợ không yên nhìn chung quanh, dường như trong khu rừng rậm này có thứ gì đó rất khủng bố.
- Bệ hạ!
Tất cả Tinh linh đều khom mình thi lễ.
Mà bên này, nguyên anh của Lăng Tiêu bay nhanh trở lại trong cơ thể, Lăng Tiêu mở hai mắt, mỉm cười như không hề có gì xảy ra.
Nữ hoàng Tinh linh? Chúng ta huề nhau!