Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 387: Cấm địa của Thần (p2)



- Bọn họ kỳ thật không có gì sai, có sai có lẽ là quan niệm, cũng có lẽ là tổ tiên của bọn họ, ít nhất thì không quan hệ gì với bọn họ. Mẹ hy vọng con có thể nhớ kỹ, Tinh linh tộc kiêu ngạo là bởi vì chúng ta có một trái tim khoan dung và yêu hòa bình, yêu tự nhiên chứ không phải lòng cao ngạo hẹp hòi. Đó không phải là tinh thần của một Tinh linh chân chính. Con gái yêu của ta, mẹ vẫn tự hào vì con, nhưng hy vọng con có thể suy xét kỹ chuyện này. Còn nữa, không nên có ý đồ đối địch với nhân loại kia, người đó… rất nguy hiểm!

Alice nhìn con gái mình thật sâu. Tuy bà biết rõ tính cách của Karina nhưng bà vẫn hy vọng những lời nói của mình có thể có chút tác dụng.

Karina lại nghĩ đến nhân loại đáng chết kia, nếu không phải hắn, bao nhiêu chiến sĩ tinh anh của Tinh linh tộc sao lại chết như vậy? Đó quả là một nhân loại đê tiện, lòng lang dạ sói!

Tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng Karina vẫn nói:
- Con biết rồi, thưa mẹ!

Alice khẽ thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu, nói:
- Chúng ta đi đây. Con phải nhớ kỹ lời mẹ nói, nếu chúng ta không thể ra, con hãy trở về Tinh linh tộc, lặng lẽ sống yên bình đi, không nếu suy nghĩ, mặc cho mọi việc xảy ra.

- Con sẽ chờ mẹ và mọi người bình an trở về!
Karina nói.

Nhìn bóng dáng mẹ và mọi người rời đi, Karina mỉm cười tinh ranh, sau đó lộ ra một tia quyết tâm, thầm nhủ: ta đã trở thành nữ hoàng Tinh linh tộc, nhưng mẹ vẫn coi mình như trẻ côn! Lúc này ta nhất định phải làm ra một thành tích, để mẹ và mọi người biết, Karina… đã.. trưởng thành!

Vừa đưa ra quyết định này, Karina không chút do dự tiến vào Cấm địa của Thần. Mấy đạo lôi điện bổ vào bên cạnh người nàng.Thân thể Karina linh hoạt như các trong nước, nhanh chóng tránh né những tia chớp như thể thần phạt, nháy mắt đã biến mất giữa màn sương mù dày đặc.

Lăng Tiêu có lẽ là người tới trễ nhất trong số những người có cảnh giới Kiếm Tôn. Trên đường đi tới đây, hắn đã thu thập rất nhiều thiên tài địa bảo, mà đại bộ phân trong đó đông đại lục đều không có.

Đối với Lăng Tiêu, đại lục Thương Lan giống như một kho báu thiên nhiên chưa bao giờ bị khai phá, bên trong có vô số bảo bối, tùy ý tìm lấy.

Đứng ở bên cạnh Cấm địa của Thần, nhìn những tia chớp khủng bố như ẩn như hiện bên trong sương mù, Lăng Tiêu cảm nhận được một khí tức, không phải là tử khí, cũng không phải là khí tức có tính chất áp bách, mà là một khí tức thê lương như thể đến từ thời vô cùng xa xưa.

Trong lòng Lăng Tiêu như có cảm giác gì đó, lập tức cũng lắc mình tiến vào trong.

Mấy tia lửa điện đánh sạt qua người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cảm thấy trong tia chớp đó ẩn chứa năng lượng cực lớn, nếu thật sự để nó đánh trúng người, sợ rằng không chịu nổi mấy đòn.

Thân hình Lăng Tiêu như ma quỷ, nhanh chóng biến mất trong cấm địa.

Đối với những cao thủ Kiếm Tôn, Cấm địa của Thần kỳ thật không quá rộng lớn, phạm vi chỉ ngàn dặm mà thôi.

Nhưng bên trong Cấm địa của Thần lại có những tia chớp uy lực rất lớn, hạn chết hành động của bọn họ. Hơn nữa, ở trên không trung Cấm địa của Thần, có một tầng kết giới vô hình, chính là hạn chế phi hành!

Cho nên, mặc kệ thực lực hùng mạnh tới trình độ nào, cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ ở bên trong, dần dần tiến vào giữa cấm địa.

Cho dù như vậy, đối với những người này, mấy trăm dặm lộ trình cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Nhưng khi những người này đi thật lâu sau mới bỗng nhiên phát hiện, bọn họ ... dường như vẫn đang đứng tại chỗ!

Phát hiện thấy điều này khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ, đặc biệt là những người đến từ đông đại lục, rất nhiều người đã biết tới Lăng Tiêu, đều không kìm nổi nghĩ: thủ đoạn lợi hại nhất của Lăng Tiêu chẳng phải chính là trận pháp thần kỳ sao?

Tuy nhiên những người chân chính kiến thức trận pháp của Lăng Tiêu đều đã chết, những người còn sống thì không ai hiểu biết nguyên lý của trận pháp. Tư Không Dương cũng chỉ có thể dẫn dắt mọi người, lần mò đi từng chút một…

Gần như tình hình của tất cả mọi người đều không hề khác gì nhau!

Toàn bộ bên trong Cấm địa của Thần, nơi nơi đều là cạm bẫy như vậy!

Nếu nghĩ rằng Cấm địa của Thần chỉ có những tia chớp, vậy là cực kỳ sai lầm. Nếu chỉ đơn giản như vậy, vì sao đã bao nhiêu năm, Cấm địa của Thần vẫn hoàn toàn thần bí đối với thế giới bên ngoài? Vì sao mọi người đều coi nó là tử địa khủng bố?

Những người còn sống đều chưa ai thấy địa ngục là thế nào, nhưng hễ tới bên cạnh Cấm địa của Thần, tất cả đều cùng một quan điểm: Cấm địa của Thần còn khủng bố hơn cả địa ngục.

Lăng Tiêu lững thững bước đi như thể Cấm địa của Thần này căn bản là vô hại đối với hắn.

Lăng Tiêu cũng cảm giác được, ở đây có vô số mê hồn trận lớn nhỏ, hơn nữa cái lớn bao quanh cái nhỏ, cái nhỏ lại bao quanh cái nhỏ hơn… Điều này khiến Lăng Tiêu không kìm nổi sinh ra một tia hoài nghi đối với nơi này.

Đây… thực sự là chiến trường ác liệt giữa các thần sao?

Hay đây chính là một cái bẫy chuyên môn nhắm vào các cao thủ?

- - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Mà lúc này, thanh niên anh tuấn của Ma tộc đang mang theo các tùy rùng, đi tới mảnh đất trung tâm Cấm địa của Thần. Y ngẩng đầu nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt.

Ngọn núi cao chừng hơn vạn thước. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cả ngọn núi đen tuyền một màu, trên núi lởm chởm quái thạch, không hề có chút sinh khí, sương mù vờn quanh, đỉnh núi như ẩn như hiện, vô số tia chớp vô cùng dày đặc không ngừng thoáng hiện.

Phía sau y, một trung niên Ma tộc nói nhỏ bên tai y:
- Thiếu chủ, những người thủ hộ nhân loại đó cách chúng ta không xa.

Thanh niên Ma tộc nhếch mép trào phúng, thản nhiên nói:
- Một lũ đáng thương đó à? Ngay cả việc mình đang tìm gì mà chúng còn không biết, còn tưởng rằng giết được vài người chúng ta là thực sự có bản lĩnh tiêu diệt chúng ta! Hừ, không cần để ý tới đám nhân loại đó!

Trung niên Ma tộc còn nói thêm:
- Đường đi qua ngọn núi này thật khó đi, hay là… Ta biến thành bản thể... ...

- Không được!

Thanh niên Ma tộc nói vô cùng kiên quyết:
- Ta tuyệt không để ngươi mạo hiểm! Chúng ta cứ đi dần lên.

Trong mắt trung niên Ma tộc hiện lên một tia cảm động. Ở Ma giới cũng không có nhiều người biết suy nghĩ cho thủ hạ như Thiếu chủ này.

Đi theo chủ nhân như vậy, cho dù là đối mặt tử vong ... cũng cam tâm tình nguyện!

Đợi cho đám người thủ hộ tây đại lục ngàn vạn khổ sở, trả giá bằng cái chết của mười mấy người, mới tới được đây thì chợt phát hiện, đám Ma tộc nhân đã xuất hiện ở độ cao một phần ba của ngọn núi cao trước mặt.

Hai mắt Dương Sâm lóe lên lạnh lẽo, nói:
- Đuổi theo!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lăng Tiêu dán mình vào đám đất đá lởm chởm. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp tự động đi ra bảo vệ chủ nhân. Khí tức thê lương này khiến trong lòng người ta cảm thấy trầm trọng, cần tập trung toàn bộ tinh lực, mới có thể miễn cưỡng chống cự cảm giác này. Lăng Tiêu không biết là chỉ duy nhất mình có cảm giác này hay là tất cả mọi người đều có.

Ngọn núi này rất lớn, ở phía hắn không hề thấy một bóng người!

Lúc này Lăng Tiêu đã đi tới độ cao một nửa ngọn núi. Vô số tia chớp không ngừng đánh xuống bên người hắn. Cũng may Lăng Tiêu phát hiện, những tia chớp đó dường như cũng có quy luật nhất định, chỉ cần nắm được quy luật đó là có thể tránh được chúng.

Có lẽ đối với Cấm địa của Thần, Lăng Tiêu chính là một trường hợp cá biệt. Dù cho là ảo trận lợi hại nhất của Cấm địa của Thần cũng chỉ là trò trẻ con đối với Lăng Tiêu.

Ngược lại, chính những tia chớp mới khiến Lăng Tiêu kiêng kị. Hiện tại hắn lại thăm dò quy luật của những tia chớp đó, quả thật là một việc không thể tin nổi đối với những người khác.

Lăng Tiêu không nhìn thấy dấu vết của thần khí bên trong Cấm địa của Thần. Hắn thậm chí hoài nghi nơi này căn bản không phải là chiến trường của các vị thần, ngược lại, nơi này như thể do một người nào đó chuyên môn thiết lập để cất giữ đồ vật.

Nếu ở đây thực sự không hề có gì, vậy quả là trò đùa!

Lăng Tiêu nghĩ thầm.

- Ha ha ha ha…

Thanh niên Ma tộc rốt cục đứng ở trên đỉnh núi, nhìn khối đá màu đen cách mình không tới trăm bước chân, ngửa mặt lên trời cười rộ lên. Sau khi hy sinh hai mươi mấy tên thủ hạ, rốt cục, bọn họ cũng thành công lên tới đây.

Thanh niên Ma tộc khẩn cấp nhận lấy khối tinh thạch tâm do người trung niên đưa, bước tới khối đá lớn màu đen kia, đồng thời khẽ nhếch miệng cười lạnh.

Đúng lúc đó, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to.

- Đứng lại!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chú thích:

1. Dương Sâm: Một nhân vật quân phiệt theo Quốc Dân Đảng của Trung Quốc
http://zh.wikipedia.org/zh- cn/%E6%A5%8A%E6%A3%AE

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.