Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 388: Hỗn chiến (p1)



Theo tiếng thét lớn đó, Andre Dương Sâm vọt thẳng tới thanh niên Ma tộc, đồng thời thanh bảo kiếm đen thui trong tay cũng tuôn ra một đạo kiếm khí như một ngọn lửa đỏ, hung hăng đâm vào phía sau lưng thanh niên Ma tộc. Đồng thời, không ngừng có người thủ hộ tây đại lục lao lên, điên cuồng vây công đám người Ma tộc.

- Muốn chết!

Hơn hai mươi người Ma tộc còn lại đều là tinh anh trong số tinh anh, tất cả đều gầm lên giận dữ, hóa thành bản thể, lao vào đám cao thủ Kiếm Tôn kia.

Thanh niên Ma tộc cũng hơi ngừng lại một chút, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang chán ghét, trong tay chợt xuất hiện một thanh trường thương màu đen, đâm ngược lại phía Dương Sâm!

Một trận hỗn chiến đột nhiên nổ ra, không hề có một lời nói giao lưu nào.

Sau khi hiện ra bản thể, dường như thực lực của Ma tộc nhân đều được tăng cường trong nháy mắt, hơn nữa còn hung hăng không sợ chết, tấn công những người thủ hộ.

Một gã Ma tộc vạm vỡ, bản thể chính là một con bọ cạp khổng lồ, thân thể dài chừng hơn mười thước. Cái đuôi của nó vểnh lên, độc châm lấp lóe hàn quang, giống như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, tốc độ cực nhanh, đồng thời mang theo một luồng sức mạnh cực kỳ hùng hậu, hung hăng quét về phía người thủ hộ vừa mới chém một kiếm trên lưng y.

Người thủ hộ này có thực lực ít nhất là Kiếm Tôn bậc bốn nhưng thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã bị độc châm xuyên thủng tim, toàn thân biến thành một vũng nước đen trong nháy mắt, biến mất không thấy!

Tất cả người thủ hộ tây đại lục nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy run lên.

Kiếm Tôn bậc bốn! Không ngờ lại bị giết chết như vậy! Sao tên Ma tộc đó lại có thực lực hùng mạnh như vậy?

Con bọ cạp khổng lồ kia sau khi giết xong người thủ hộ kia thì gầm lên hưng phấn, sau đó thân hình khổng lồ đó lao vào giữa trận doanh của người thủ hộ một cách cực kỳ linh hoạt.

Tả xung hữu đột một lát, không ngờ đã có bảy, tám Kiếm Tôn chết vì độc châm của nó.

Mấy Kiếm Tôn bậc sáu điên cuồng hét lên, liên hợp lại, phát ra một kích mạnh nhất mới giết chết được tên Ma tộc này.

Nhưng… đó mới chỉ là một góc hình ảnh của chiến trường.

Hơn hai mươi Ma tộc nhân giống như thiên quân vạn mã, đối kháng với gần ngàn cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn, không ngờ không hề hạ phong chút nào!

Trong những người thủ hộ, chỉ những ai chân chính đạt tới cảnh giới bậc sáu mới có thể may mắn thoát nạn. Dưới bậc sáu mà gặp phải quá vật Ma tộc như vậy, gần như chỉ chạm vào là chết.

Dương Sâm hai mắt đỏ bừng, y không ngờ, chỉ hơn hai mươi Ma tộc nhân đã mang tới thương tổn lớn như vậy đối với bọn họ. Y không kìm nổi liên tục gầm lên, vận dụng toàn bộ thực lực. Lúc này, không ngờ Dương Sâm đã đạt tới thực lực Kiếm Thánh bậc một!

Thỉnh thoảng một kích ngẫu nhiên của y còn pha một tia kiếm ý!

Cho dù thanh niên Ma tộc có thực lực mạnh mẽ cũng không dám lơ là. Y múa trường thường kín như bưng, đồng thời thương khí (giống như kiếm khí ấy mà) đánh lên mặt đất hình thành vô số lỗ nhỏ.

Không cần kinh ngạc, nơi này là Cấm địa của Thần!

Nếu là ở bên ngoài, thương khí của chiêu thức hùng mạnh này của thanh niên Ma tộc chắc chắn sẽ gây ra những cái hố to sâu hơn mười thước.

Trái lại, kiếm khí của Dương Sâm cũng có thể tạo nên những hố nhỏ trên mặt đất. Y toàn dùng chiêu thức tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng. Từ cuộc chiến đấu của Dương Sâm có thể thấy, người này có thể được toàn bộ người thủ hộ và thế gia phương tây chấp nhận làm thủ lĩnh không phải chỉ dựa vào thế lực gia tộc.

Thân thể Lăng Tiêu gần như hòa nhập vào với ngọn núi. Cho dù có người đến gần cũng gần như không thể nhìn ra, ở đây không ngờ có một người sống đang ẩn nấp.

Hắn hưng phấn nhìn trận đại chiến cách mình không đến một dặm. Ngẫu nhiên có một, hai đạo kiếm khí bắn tới đây, khi tới trước người Lăng Tiêu đều biến mất vô thanh vô tức. Nếu toàn lực phòng ngự, kiếm khí dưới Kiếm Thánh đừng mơ tưởng phá vỡ được tầng phòng hộ của Lăng Tiêu.

Mà lúc này, đám cao thủ đông đại lục mới ra khỏi mê hồn trận, tới phía dưới ngọn núi lớn. Bọn họ ngẩng đầu lên, từ khoảng cách vạn thước cũng có thể nghe thấy không ngừng truyền tới những tiếng quát, tiếng thét…

Âu Dương Trường Không nheo mắt, hai mắt lóe lên, muốn nói gì đó rồi lại ngậm miệng lại.

Mà Tư Không Dương lại nói thẳng:
- Mọi người nghỉ ngơi một hồi, cứ để những người đó đánh đi! Nếu bọn họ có thể đánh bại đối thủ, vậy chúng ta đỡ mất sức, ngược lại, nếu đông người như vậy mà vẫn không phải đối thủ của Ma tộc, vậy chúng ta đi cũng chỉ là công toi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tư Không Liễu cười ha hả, vô cùng đồng ý lời nói của đại ca.

Âu Dương Trường Không cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, y chỉ sợ Tư Không Dương nảy sinh ý tưởng đại nghĩa. Trong mắt những người ở đây, lợi ích gia tộc mới là cao hơn hết thảy! Mà quan hệ giữa đông tây phương vốn lãnh đạm hoàn toàn là do thái độ khinh thường của những người luyện võ phương tây đã động chạm tới sự mẫn cảm trong nội tâm bọn họ mà thôi.

Ở một phía khác, Alice mang theo đám cao thủ Tinh linh tộc, cũng đứng ở dưới chân núi. Nhìn những tia chớp khủng bố kia, Alice thở phào một hơi, may mắn chính là, bọn họ đi tới tận đây nhưng không hề có ai tử vong.

Chỉ cần có thể lên được đỉnh núi, mang Thánh Bia đi, như vậy, thời đại huy hoàng của toàn bộ Tinh linh tộc sắp tới rồi.

Vì thế, Alice đã mang đến đây một chiếc nhẫn không gian lớn nhất của Tinh linh tộc. Nó có tên là Tự Nhiên Nhẫn, một trong bộ thần khí Tự Nhiên của Tinh linh tộc, có kích thước hơn một trăm mét khối. Nghe nói, nó là chiếc nhẫn trong một bộ thần khí mà Tinh linh Thần từng đeo, giống với Tự Nhiên Cung, Tự Nhiên Kiếm.

Cũng chỉ có cao thủ có tinh thần lực sâu không lường được như Alice mới có thể điều khiển được Tự Nhiên Nhẫn, tuy nhiên có thể thu được Thánh Bia hay không thì còn chưa biết được.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Tư Không Liễu ngồi dưới đất thở hổn hển, bỗng nhiên nói:
- Các ngươi nói đi, nếu Thánh Vực sớm biết Thánh Bia ở đây, sao giờ mới cho chúng ta biết? Thứ này trọng yếu như thế, vì sao không nói sớm?

Tư Không Dương ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, thản nhiên nói:
- Chỉ sợ lúc trước, những người đó ở bên trong Thánh Vực cũng không biết Thánh Bia ở đâu. Nhưng chính động tĩnh của Ma tộc đã kinh động Thánh Vực, bọn họ mới có thể đoán được điều này. Hơn nữa, cho dù chúng ta cướp được Thánh Bia thì dùng biện pháp gì để mang nó đi chứ? Ngươi có nhẫn không gian lớn hay là ta có? Ta nghĩ, cho dù là người thủ hộ phương Tây cũng không có.

- A… vậy làm sao bây giờ?

Tư Không Liễu cũng mới nghĩ đến vấn đề này, phát hiện ra rằng việc suy xét nguyên bảnvấn đề này dường như… không còn quan trọng nữa.

Đúng vậy, cho dù bọn họ cướp được, nhưng mang đi như thế nào?

Âu Dương Trường Không ở một bên nói:
- Nghe nói Thánh Bia cực kỳ thần kỳ, có thể biến thành to, cũng có thể biến thành nhỏ.

Tư Không Dương có chút không ngờ nhìn thoáng qua Âu Dương Trường Không, sau đó hỏi:
- Lời ấy thật sao?

Âu Dương Trường Không cau mày, gật gật đầu, sau đó nói:
- Không dối gạt các ngươi, ở Thánh Vực, gia tộc Âu Dương coi như có chút thực lực, nắm giữ tin tức nhiều hơn người bình thường một chút. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao chúng ta đều chưa bao giờ được thấy Thánh Bia có hình dạng thế nào!

Tư Không Dương than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Chúng ta nên đi lên rồi! Nếu không, có lẽ chậm mất!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Thực lực của thanh niên Ma tộc cao hơn Dương Sâm một ít, nhưng bên cạnh Dương Sâm có rất nhiều người hỗ trợ. Đến lúc này, làm gì có ai đơn đả độc đấu chứ? Nếu có thể giết chết thanh niên Ma tộc này, trên cơ bản Thánh Bia sẽ thuộc về người thủ hộ phương tây, tất cả mọi người đều sẽ thu được lợi ích.

Có thể chấm dứt chiến đấu trước khi đám người thủ hộ phương đông yếu ớt tới, chính là một việc rất tốt.

Thanh niên Ma tộc biết, y đã xem thường các cao thủ nhân loại. Không thể tưởng được ở thế giới nhân loại lại đông cao thủ hùng mạnh tới mức này.

Mẹ nó! Không phải nói nhân loại siêu việt thực lực Kiếm Tôn đều đã tiến vào Thánh Vực sao? Sao lại lắm kẻ siêu việt Kiếm Tôn bậc sáu đều tụ tập một chỗ thế này?

Thanh niên Ma tộc vừa chửi thầm trong lòng vừa nghênh địch. Y không cam lòng, vô số năm mới đổi được một cơ hội như vậy, đang thấy thành công ngay trước mắt lại bị kẻ khác tới phá hỏng.

Cho dù chỉ cần thời gian nửa giờ, y cũng có thể viết được tên của rất nhiều cao thủ chí tôn của Ma tộc lên trên Thánh Bia. Chỉ cần viết lên đó sẽ vĩnh viễn không biến mất. Thánh Bia ở ở nhân giới, những cao thủ chí tôn của Ma giới đó cũng sẽ xuất hiện ở nhân giới, Thánh Bia ở Thánh Vực, bọn họ cũng sẽ đi theo xuất hiện ở Thánh Vực!

Mặc kệ là ở nơi nào, đều không có ai dám khinh thị Ma tộc!

Hãy đợi đấy!

Thanh niên Ma tộc gầm lên phẫn nộ. Đột nhiên, toàn thân Dương Sâm bùng lên một khí thế kinh người, bảo kiếm trong tay không hề phát ra nửa điểm kiếm khí nhưng lại như có một luồng kiếm ý cực kỳ linh hoạt, sắc bén chặt chẽ tập trung khóa chặt thanh niên Ma tộc. Miệng Dương Sâm bỗng nhiên gầm lên giận dữ:

- Phá!

Một kiếm này như thể từ trên trời giáng xuống.

Một đạo kiếm khí đỏ lửa phát ra từ bảo kiếm trên tay Dương Sâm, lộ ra sát ý kinh người, chém về phía thanh niên Ma tộc!

Mà không ngờ thanh niên Ma tộc lại không thể tránh né nổi một kiếm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.