Trên thực tế, Kim Hổ hoàn toàn có thể đánh cuộc một phen, gần như nắm chắc chín mươi phần trăm, là Lăng Tiêu đang phô trương thanh thế! Nhưng khi đối mặt với gã nhân loại còn quỷ quái hơn mình thì Kim Hổ cũng không dám đánh cuộc với một phần trăm còn lại kia!
- Ta thua rồi.
Kim Hổ gục đầu xuống, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu với vẻ nóng bỏng:
- Ngươi có thể cho ta biết, làm sao ngươi có thể thi triển ra được một kiếm này?
Lăng Tiêu cười lắc lắc đầu.
Trên mặt Kim Hổ hiện lên vẻ tranh đấu một chút, sau đó dần dần trở lại vẻ bình thản, khom người quay về phía Lăng Tiêu, nói:
- Chủ nhân.
Lăng Tiêu nhìn Kim Hổ, sau đó nói:
- Ngươi ở trong này tu luyện đi!
- Hiện tại nếu như người khác phát hiện khí tức của ngươi thì ta cũng không có cách nào bảo hộ ngươi!
Trong lòng Kim Hổ rất muốn nói, nếu ngươi đồng ý thả ta ra thì không ai có thể ngăn ta lại!
Nhưng một kiếm thị uy vừa rồi của Lăng Tiêu, chung quy là đang dọa hắn. Hắn căn bản không dám chắc rằng, kiếm của Lăng Tiêu để trên cổ của mình, rốt cuộc là nỏ mạnh hết đà, hay là còn dư lực. Hắn thậm chí còn quên, vị trí nơi cổ của Ma tộc còn có kết giới phòng ngự rất mạnh!
Nhưng Kim Hổ đánh mất dũng khí của mình khi đánh cuộc chuyện làm người hầu, cho nên mặc dù trong lòng hắn có một vạn lý do không phục, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, không còn bày tỏ vẻ phản đối với Lăng Tiêu.
Chờ sau khi Lăng Tiêu biến khỏi không gian thần kỳ này, khóe miệng Kim Hổ nổi lên một chút cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ : Ta thực sự đã đáp ứng làm người hầu của ngươi, nhưng nếu ngươi chết thì không phải ta được tự do sao? Ma tộc ta thề không thể giết ngươi, nhưng người khác thì không thể sao?
... ....
Lăng Tiêu cố chống cự, biểu hiện vẻ cực kỳ trấn định ở trước mặt Kim Hổ, nhưng trên thực tế, hắn quả thật là nỏ mạnh hết đà. Chiêu
"Tịch Diệt" kia đích thật là phô trương thanh thế. Nếu Kim Hổ không dừng thanh trường thương màu đen trong tay kia thì trên cơ bản Lăng Tiêu vô lực phá chỗ phòng ngựa trên cổ Kim Hổ, mà trường thương của Kim Hổ nháy mắt lại có thể đâm thủng Lăng Tiêu!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao mình cũng xem như thu được lão hổ này. Về phần hắn có dị tâm hay không ... Điều đó căn bản là không trọng yếu! Nếu nói Kim Hổ không có một chút dị tâm thì đó mới gọi là bất thường chứ!
Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm trong lòng Kim Hổ nghĩ gì. Thực ra nếu Lăng Tiêu đồng ý thì hắn hoàn toàn có thể luyện chế Kim Hổ thành một con rối làm công cụ, chỉ biết công kích, mà còn có thể bảo trì tất cả thực lực, nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn làm vậy. Thứ nhất, Lăng Tiêu không cho rằng mình là người tốt, nhưng đồng dạng, hắn cũng không biết mình có phải là người xấu hay không? Mỗi tu luyện giả đều có nguyên tắc làm việc của mình.
Thứ hai, thân phận Kim Hổ rất đặc thù, rất có thể hắn có địa vị hết sức quan trọng ở trong Ma tộc! Nếu hắn chết ở trong tay mình, có khả năng mình thật sự sẽ bị Ma tộc điên cuồng đuổi giết!
Thực lực của Kim Hổ cũng đã hùng mạnh đến mức biến thái, hiện tại dưới trạng thái toàn thịnh cùng với pháp bảo của Lăng Tiêu thì cũng có thể giết nó, nhưng Lăng Tiêu có cảm giác, Kim Hổ cũng không phải nhân vật đứng đầu ở Ma tộc!
Một khi đã như vậy, hiển nhiên không bằng lưu lại hắn còn hơn rước một cừu gia, khi cần một thủ hạ thì Kim Hổ chính là người được chọn tuyệt hảo!
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở bên ngoài một thôn trang nhỏ. Bản thân hắn dựa vào ***** Hàn Bảo Đỉnh, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, liền thu hồi ***** Hàn Bảo Đỉnh vào trong nhẫn.
Tuy rằng lúc này thực lực của hắn chỉ còn không đến ba thành, nhưng muốn đối phó võ giả dưới Kiếm Tôn thì không có vấn đề gì. Chẳng qua là nếu hắn lại động võ thì chỉ sợ nó không còn là vấn đề tu dưỡng một năm rưỡi nữa rồi.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnCơ thể của Lăng Tiêu bị tổn thương quá lớn, quả thật cũng đã không chịu nổi dầy vò rồi.
Theo tiếng nói chuyện, phía trên con đường nhỏ ruột dê, có một trung niên nhân không đến bốn mươi tuổi và một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi đi tới đây. Hai người thoạt nhìn giống như phụ tử, khi nhìn rõ họ hẳn là rất bình thường. Cô bé thì có bộ dạng thanh tú, mặc dù quần áo trên người vá nhiều mảnh vụn nhưng lại sạch sẽ.
Hai người vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, cũng hoảng sợ. Bộ dáng hiện tại của Lăng Tiêu vô cùng chật vật với một thân quần áo rõ ràng rất đắt tiền, nhưng lại rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch, giống như đã trải qua một cơn bệnh nặng, trên quần áo của hắn còn dính lên vết máu rõ ràng.
Người trung niên nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng tránh ra rất xa, như tránh họa, đó là bản năng của người.
Tay của cô bé kia bị người trung niên kia kéo nhanh ra, đôi mắt to trong suốt nhìn Lăng Tiêu, dường như muốn nói cái gì với người trung niên kia, nhưng lại bị kéo nhanh ra, lúc cuối nàng còn quay đầu lại. Lăng Tiêu thấy rõ, trong đôi mắt của cô bé toát ra một chút lòng trắc ẩn.
- Ha ha, thật sự là một cô bé đơn thuần!
Lăng Tiêu cười nói một mình, sau đó thầm nghĩ: Chỉ sợ sau mười năm, khi cô bé trưởng thành, cũng sẽ giống với phụ thân!
Cô bé bị lôi ra quá xa, quay qua quay lại, sớm đã không còn thấy người thanh niên kỳ quái bị thương kia, mới dùng sức kéo bàn tay to dày tràn đầy vết chai của người trung niên.
Lấy tay ra dấu một phen, hoá ra nàng là một cô bé câm!
Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng mang theo vẻ khó hiểu và bất mãn tràn trề, khoa tay múa chân :
- Cậu, vì sao chúng ta không cứu người kia, thoạt nhìn người ấy rất đáng thương!
- Nha Nha, con còn khó giữ mình mà còn có lòng quản chuyện người khác sao?
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, trên mặt mang theo một ít vẻ bất đắc dĩ. Tỷ tỷ và tỷ phu qua đời rất sớm, lưu lại một đứa con gái, được ông thu giữ. Tính tình của cô bé thiện lương, dịu dàng nhu thuận, tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu được chuyện cần kiệm trong nhà. Nếu nàng không phải một cô bé trời sinh bị câm, chỉ sợ hiện tại mọi người đạp cửa để vào cầu hôn!
Ông rất thích đứa con của tỷ tỷ mình, nhưng mợ của cô bé lại không thích!
Bà cho rằng hơn một người thì thêm một phần gánh nặng, bà còn hy vọng sớm ngày đẩy nàng ra ngoài. Gần đây đúng lúc có một thân hào nông thôn, trong lúc vô tình nhìn thấy cô bé câm này thì hắn lập tức động lòng. Tuy rằng cô bé không nói nhưng với độ tuổi mười một mười hai thì xinh đẹp giống như hoa sen nổi trên mặt nước. Nếu nàng được trang điểm, lúc trưởng thành, nhất định nàng sẽ là một mỹ nhân quyến rũ!
Vì thế mới có người tới cửa cầu thân, mợ của cô bé chỉ mong sao cái đinh trong mắt nhanh chóng được rút ra, hơn nữa ở trong phạm vi trăm dặm thế lực của lão thân hào nông thôn khổng lồ, thậm chí trong nhà của hắn có hai gã Đại Kiếm Sư bảo vệ!
Trong mắt những thôn dân, đó quả thực là sự tồn tại khó lường, tuyệt đối không thể trêu chọc!
Vì thế thủ hạ và bà mối mang sính lễ đến. Sau khi cậu của Nha Nha trở về, biết được việc này, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng ông lại sớm giận đến tím mặt. Tỷ tỷ đã không còn, chỉ lưu lại đứa bé này mà mình cũng không thể bảo vệ tốt, tương lai còn có thể diện gì nữa để đối mặt với tỷ tỷ đã chết chứ?
Vì thế thừa dịp ban đêm, ngày đêm mang theo Nha Nha trốn thoát. Trong lòng ông, chỉ muốn đưa Nha Nha đi rất xa, rồi sau đó sẽ trả lại sính lễ, nói rằng cô bé câm đã chạy thoát, chắc chắn lão thân hào nông thôn có quyền thế, cũng sẽ không chắp nhặt với một cô bé nhỏ chứ? Tối đa cũng chỉ giận dữ một hồi rồi hết giận, rồi cũng bảo vệ Nha Nha.
Cho nên, người đàn ông trung niên chuẩn bị đưa Nha Nha về chỗ phụ thân của mình, cũng chính là ông ngoại của Nha Nha!
Ngôi nhà cũ đã nhiều năm không có người, tuy rằng nơi này cũng là sơn thôn, nhưng vô cùng hẻo lánh, trên cơ bản sẽ không có người lạ nào đến nơi này.
Ông kỳ vọng, sau khi tránh thoát tới đây, rồi sau đó mới nghĩ biện pháp, đưa Nha Nha tới thành phố lớn. Cho dù làm nha hoàn của quý tộc, cũng còn tốt hơn lãng phí cô bé ở chỗ lão thân hào nông thôn kia!
Cho nên, khi trông thấy người bị thương có lai lịch không rõ ràng như Lăng Tiêu, ông căn bản không muốn nhiều chuyện!
Nha Nha chỉ bị câm nhưng cũng không điếc, đương nhiên nghe được lời nói của cậu, trong đôi mắt của cô bé được phủ bởi một tầng ảm đạm, sau đó gục đầu xuống, không nói gì nữa, tùy ý cậu mình kéo, tiến vào trong thôn trang kia.
Chỗ sơn thôn này được các dãy núi bao quanh, thôn sơn tổng cộng có năm sáu mươi hộ dân, một cổng hàng rào gỗ rất cao vây quanh, dùng để phòng ngự có một số ma thú tiến công.
Ông ngoại của Nha Nha ngụ ở chỗ vào làng, một dãy có hai tầng nhà gỗ. Tuy rằng đã qua nhiều năm không ai ở đây, nhưng nó vô cùng chắc, quét dọn một chút, là có thể ở được!
Khi Nha Nha còn nhỏ cũng đã tới đây chơi đùa, cho nên người trong thôn này thấy nàng thì cũng không xa lạ. Người miền núi thì thuần phác nên sẽ kinh ngạc khi thấy cô bé nhỏ xinh đẹp, rồi sau đó lại thở dài: Một cô gái tốt như vậy thì làm sao là một người câm chứ?
Sau khi người đàn ông trung niên sắp xếp Nha Nha ổn thỏa, lại trịnh trọng cảnh cáo nàng một hồi, làm sao thì làm nhưng không được gây chuyện, nhất là người trẻ tuổi ở đầu thôn, nhất định không nên dính dáng vào, người kia khẳng định là người xấu!
Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên kia vội vã rời khỏi. Ông ra đi lúc nửa đêm, hôm nay đã một ngày, chỉ sợ người trong nhà đã lụctung lên, nên lúc mình trở về còn phải đối mặt với sự phẫn nộ của lão bà chứ!
Tuy nhiên, ông không sợ! Nam tử hán đại trượng phu, chịu đựng sự phẫn nộ của lão bà một chút thì không tính là gì! Đàn bà thì ít hiểu biết, chờ tương lai khi Nha Nha tiến vào đại quý tộc làm thị nữ thì bà ấy sẽ hiểu được cái khổ trong lòng ta! Ép Nha Nha làm thiếp cho thân hào nông thôn, chính là làm hỏng nàng!
Người đàn ông trung niên đi ngang qua chỗ vừa gặp Lăng Tiêu, còn đặc biệt nhìn lại, không biết người trẻ tuổi kia đã biến mất ở nơi nào, khiến ông không khỏi thở ra một hơi thật dài: May mắn, không gặp bất trắc!
Lúc này Lăng Tiêu đã ở trên núi, tìm được một chỗ rất nhiều loạn thạch, nơi đó có một cái sơn động, cực kỳ bí ẩn, trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút bất an. Tuy rằng đám người Âu Dương gia tộc trông có vẻ như rời đi nhưng bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin rằng mình đã chết!
Bởi vì cho dù hắn bị nổ thành mảnh vụn, dù sao cũng có một chút dấu vết chứ, nhưng mình rõ ràng không có lưu lại bất kì dấu vết gì, cho nên, mình nên cẩn thận một chút, tận lực cẩn thận thì tốt hơn.
Sơn động rất khô ráo, dường như dã thú đã từng ở qua trong đó, vẫn còn rải một tầng cỏ khô. Tuy nhiên rõ ràng chúng đã lâu rồi không trở về.
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xuông, ăn vào một viên Bồi Nguyên đan, bắt đầu điều dưỡng thân thể. Dược lực trong đan dược liền hòa tan vào trong miệng, giống như chảy lan ra kinh mạch toàn thân. Một ít tiên lực xuất hiện ở trong kinh mạch của Lăng Tiêu.
Một số lượng lớn chân nguyên trong cơ thể xuất hiện một chút dao động, giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, nổi lên từng đợt gợn sóng, gây ra phản ứng dây chuyền của chân nguyên khiến nó bắt đầu chậm rãi lưu động.
Thương thế của Lăng Tiêu đang chậm rãi khôi phục.
Không biết đã trải qua bao lâu, lỗ tai Lăng Tiêu bỗng nhiên thoáng động, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Âm thanh kia rõ ràng là của người chưa từng tu luyện qua vũ kỹ. Khi bóng dáng nhỏ xuất hiện ở cửa động thì đôi mắt Lăng Tiêu đột nhiên mở, bắn ra hai luồng tinh quang, bên trong hang động u tối dường như bừng lên hai luồng thiểm điện. Tuy nhiên nó lập tức biến mất bởi vì Lăng Tiêu thấy người tới, chính là cô bé hắn đã gặp qua!
Nha Nha chợt bị hoảng sợ, ca ca kia thật đáng sợ! Trong con mắt của huynh ấy không ngờ có thể phát ra ánh sáng!
Tuy nhiên nàng tin rằng vị ca ca này không phải người xấu, bởi vì ánh mắt của người đó cũng tinh thuần giống như Nha Nha!
Cho nên, trên mặt tiểu Nha Nha hiện lên vẻ hưng phấn rất rõ, sau đó nàng đi vào trong động, đối mặt Lăng Tiêu, ngoại trừ có một chút vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ nông thôn miền núi, nhưng lại không có một chút phòng bị nào!