Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 406: Linh mạch



Trong đầu của Lăng Tiêu hiện tại đang tụ lại một vùng thần niệm lớn, bắt đầu đồng hoá thần niệm mà Lăng Tiêu quá khứ lưu lại. Ở nơi rất xa bên đường, hơn mười chiếc xe ngựa đang chạy đến, trong đó chở đầy hàng hoá với hơn năm mươi hộ vệ, đề phòng thật cẩn thận trên vùng núi hoang sơn này. Hơn nữa đám sơn tặc nổi tiếng kia khiến cho mọi người có một chút lo lắng đề phòng.

- Thủ lĩnh, dường như có một người nằm ở nơi đó?
- Hả? Trên người hắn còn có một chút vết máu, thoạt nhìn chắc là bị thương!
Một hộ vệ dò đường ở phía trước, lớn tiếng hô về phía sau. Đọc Truyện Online

Trong rừng cây, một đám sơn tặc sớm đã cho ngựa mang miếng sắt bao miệng, khiến cho chúng nó không phát ra tiếng hí gây kinh động đối phương. Một luồng hương vị khẩn trương trong không khí.

Người phụ trách áp giải một đống hàng hoá, là một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, vóc dáng không cao, nhưng lộ ra một luồng khí tức dũng mãnh.

Vừa nghe hộ vệ báo cáo xong, hắn nhướng mày, sau đó lạnh giọng nói:
- Tại sao nơi hoang sơn này lại xuất hiện tình huống như thế này chứ? Chuyện này có chút khác thường, đừng nên dừng … Áp sát nhau!

- Nhưng …

Lúc này gã hộ vệ kia đã đến gần Lăng Tiêu, trông thấy máu thịt lờ mờ trên người kia, thân thể cũng không nhúc nhích, không biết hắn sống hay chết. Lòng trắc ẩn của gã hộ vệ này thoáng động, thầm nói : Chung quy cùng là một sinh mạng. Nếu thủ lĩnh không cho đoàn xe ngừng lại, ta sẽ đưa hắn qua một bên chắc là được?

Vù!

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng xe gió thê lương!

Không nghĩ tới gã hộ vệ dò đường này vừa mới kéo thân thể Lăng Tiêu đến bên đường thì một mũi tên bén nhọn bắn vào trán gã hộ vệ này. Gã hộ vệ có lòng tốt này chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể chợt ngửa về phía sau, chết một cách oan uổng.

- Địch tập kích!

Thủ lĩnh đám hộ vệ quát lớn một tiếng, xa phu đánh xe lôi ra một tấm chắn từ phía sau, che ở trước người mình, sau đó liều mạng đập vào phần đuôi ngựa, khiến những con ngựa này không ngừng phát ra tiếng hí dài.

Tuy rằng địa thế này bằng phẳng nhưng cũng tràn đầy con dốc, đoàn xe tiến về phía sườn núi phía trước, hơn nữa hàng hoá nặng nề, như thế nào chạy lên chứ?

Vù vù vù!

Những mũi tên nhọn không ngừng phóng tới, bắn chết toàn bộ những người kéo xe ngựa, sau đó chợt nghe trong rừng truyền đến một hồi tiếng kêu gào hưng phấn, đám sơn tặc bắt đầu vung mã tấu tiến lên!

Hơn năm mươi hộ vệ đối mặt với hai ba mươi sơn tặc kỵ sĩ, gần như không có biểu hiện chống cự, mặc cho thủ lĩnh hộ vệ quát lên, cũng không thể làm chậm quá trình tan rã.

Đến cuối cùng, thủ lĩnh hộ vị bị một nhát đao chém rớt đầu. Những hộ vệ còn lại rơi rụng từng hàng, trong nháy mắt thương đội này đã bị một đám sơn tặc nuột gọn!

Lúc này, gã sơn tặc vốn được đóng giả người chết đi đến bên người Lăng Tiêu, lấy tay sờ một cái, bỗng nhiên hưng phấn kêu lên :
- Mẹ nó, người này không ngờ còn sống, lão tử muốn đưa hắn về! Lần sau mà còn đóng giả người chết thì vẫn dùng hắn được!
- Ha ha, cuối cùng sau này ta không còn đóng người chết nữa!

Đối với sự hưng phấn của của gã này, những gã sơn tặc khác không ai ngăn cản hắn mang cái gã nửa sống nửa chết về, chỉ là một con cừu non bình thường mà thôi, còn có thể biến thành mãnh thú hay sao?

Thu hoạch lớn lần này, khiến tâm tình bọn họ cũng rất sung sướng, thế cho nên bắt đi rất nhiều hộ vệ, mà đám sơn tặc cũng không có giết chết như dĩ vãng, mà đưa tất cả những ngươi đầu hàng, tính cả luôn Lăng Tiêu chỉ còn lại một hơi thở, ném vào bên trong phòng giam của sơn trại.

Ầm!

Đám người trong phòng giam vừa thấy một mảnh ánh sáng, sau đó một người bị ném xuống từ phía trên, ngay sau đó lại phát ra liên tiếp tiếng "bang" "bang" "bang", mười mấy người bị đẩy xuống dưới.

Ngay sau đó, một tiếng ầm, cánh cửa phía trên phòng giam được đóng lại, nơi này một lần nữa rơi vào trong bóng tối.

Một lúc sau Lăng Tiêu mới thích ứng được đủ loại ánh sáng, sau đó trông thấy ba bốn mươi người có ánh mắt ngây dại trong phòng giam. Thương thế trên người Lăng Tiêu nghiêm trọng, không còn bao nhiêu chỗ tốt trên người, thế cho nên những người trong thương đội bị bắt, nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt giống như nhìn quái vật.

Người đó làm sao có thể sống sót? Tính mệnh của hắn quá lớn hay sao?

Nếu như bọn họ biết được lúc nãy Lăng Tiêu bị thủ lĩnh sơn tặc dùng roi ngựa quấn lại, phóng ngựa như điên kéo hắn trên mặt đất với khoảng cách vài trăm thước, e rằng sẽ khiến bọn họ cả kinh trợn mắt há hốc miệng.

Một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tiến đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhẹ giọng hỏi :
- Ngươi còn sống sao?

Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi này, cũng có chút sửng sốt, khoé miệng hiện lên một chút cười khổ, gật gật đầu, không nói gì. Trong bóng đêm, người trẻ tuổi này cũng không để ý tới một ít quái dị trong mắt Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu không chết, lấy ra một lọ dược chữa thương từ trong ngực, cũng không nói gì, liền giúp Lăng Tiêu đổ thuốc vào vết thương. Chẳng qua có quá nhiều vết thương nên người trẻ tuổi này cũng chỉ có thể đặt vào nhưng chỗ quan trong hơn.

Vừa giúp đỡ Lăng Tiêu đổ thuốc, miệng lại không ngừng thở dài :
- Mạng ngươi cũng lớn thật, như vậy mà cũng có thể sống được … …

Lăng Tiêu cũng suy ngẫm trong lòng, không thể tưởng được mình không ngờ được hai phụ tử này, cứu thoát hai lần. Tuy rằng lần này không tính người trẻ tuổi này cứu mình, nhưng với hành động nhiệt tình này, thì cũng không khác người trung niên nhân hậu Lâm Hải kia. Hơn nữa, khuôn mặt hắn quá giống phụ thân nên Lăng Tiêu liếc mắt một cái liền nhận ra hắn thì cũng chẳng có gì lạ lắm.

Trong cuộc đời mình Lăng Tiêu không muốn nợ ân huệ của người ta, không ngờ nợ người ta liên tiếp hai nhân tình, trong lòng thầm nghĩ : Sauk hi mình khôi phục một chút thực lực thì nhất định phải nghĩ biện pháp báo đáp phụ tử Lâm gia một lần.

Bên trong phòng giam, lúc này truyền đến tiếng khóc thầm. Những người vừa bị ném vào lúc nãy, có chút ngát gan, đang khóc.

Tiếng khóc đại khái lây sang những người khác. Những người bị bắt vào cũng bắt đầu rơi lệ. Tuy rằng dũng khí vẫn luôn tồn tại trong tim nhân loại, nhưng sợ hãi cũng chưa bao giờ rời xa nhân loại!

Bọn họ bị đám sơn tặc không chuyện ác nào không làm bắt vào chỗ này, giam vào trong phòng giam không thấy mặt trời, còn có thể có cơ hội thấy ánh mặt trời sao? Hơn phân nửa những người này đều là trụ cột trong nhà. Bọn họ mà ngã xuống thì điều nàu cũng có nghĩ là phá nát một gia đình.

Tuy rằng Lăng Tiêu thấy Lâm Lỗi không rơi lệ nhưng cũng mạnh mẽ cắn môi, cũng không run tay nhưng khi đấp thuốc lên người mình đã bán đứng chuyện trong lòng hắn.

- Ngươi rất sợ sao?

Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi trong phòng giam. Bầu không khí sợ hãi nhàn nhạt lan tràn ra, Lăng Tiêu cảm giác được sự sợ hãi của người khác, trong lòng lại có chút hiểu ra!

- Đương nhiên là sợ!

Lâm Lỗi trái lại rất thành thật, nhỏ giọng nói :
- Không nói gạt ngươi, ta vừa mới tiến vào lão gia quý tộc làm hộ viện không đến nửa năm! Lần này được phái ra làm hộ vệ, vốn trong lòng rất cao hứng bởi vì có thể đi ngang qua nhà, nếu may mắn còn có thể gặp được cha mẹ, lưu lại cho họ hai tiền đồng, không nghĩ tới mình lại gặp chuyện này. Phụ mẫu có ân nuôi dưỡng ta, mà ngay cả báo đáp ta cũng không có, mà lại chết ở chỗ này, làm sao có thể không sợ chứ?

Lăng Tiêu gật gật đầu, thấp giọng nói :
- Không cần sợ, ngươi sẽ không chết đâu!

Lâm Lỗi cũng nhanh chóng gật gật đầu. tuy rằng hắn không biết mình có nên tin vào tên có thương thế nghiêm trọng và thê thảm như vậy không? Nhưng Lâm Lỗi vẫn hi vọng hắn nói là sự thật.

Lúc này, khắp ngõ ngách trong phòng giam được truyền đến một trận cười ha hả quái dị, ngay sau đó một giọng nói già nua truyền đến.

- Sẽ không chết sao? Nhóc con ngây thơ quả là đáng buồn cười! Các ngươi cho đám sơn tặc này là ai? Thân hào nông thôn thiện lương sao?
- Ha ha, không giết các ngươi, đó là vì chuyện buôn bán làm họ hài lòng! Ngươi chờ lần sau khi bọn họ đi ra ngoài cướp bóc, tất nhiên sẽ giết một trong các ngươi để tế cờ, nếu như thành công tốt đẹp. Còn nếu như thất bại, một lần sẽ giết vài người cũng khó nói được. Cho nên không nên mơ mộng, tất cả các ngươi đều phải chết.

Có người khi nghe lão già này nói xong, tiếng khóc lại lớn hơn nữa, lại có người khinh thường, hừ lạnh nói :
- Lão quỷ, ngươi đang doạ người, sao ngươi không chết đi chứ?

Lão già đó cười quái dị vài tiếng, sau đó nói :
- Bọn họ lưu lão quỷ ta là do ta có chỗ dùng đến, tự nhiên là không muốn giết ta.
- Ha ha, nói với các ngươi cũng vô ích!

Mọi người thấy lão già này điên điên khùng khùng, cũng không quan tâm tới lão nữa.

Lăng Tiêu dựa vào trên tường. Không khí trong phòng giam này ẩm ướt, tanh tưởi khiến cho người ta ngay cả thở cũng không muốn!

Lăng Tiêu lặng lẽ vận hành tâm pháp tu luyện với ý đồ khôi phục lại một ít linh lực. Phần lớn mọi người trong phòng giam đã ngủ, liên tục ngáy.

Đột nhiên, cảm giác có người đến bên thân thể mình. Lăng Tiêu từ từ mở to mắt, trong bóng đêm, một lão già tóc dài nhìn không ra mặt mũi, lộ ra đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Lăng Tiêu vẫn hoảng sợ, thấp giọng hỏi.

- Lão đang làm gì vậy?

Lão già đó bò lại đây, hoá ra chính là lão quỷ trong góc phòng.

- Ta có bí mật muốn nói với ngươi!

Lão quỷ làm ra vẻ thần bí, cười ha hả nói.

- Ta không có hứng thú.

Lăng Tiêu đảo cặp mắt tráng dã, thầm nói : Hoá ra là lão già điên, bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi, thần trí cũng không còn được tỉnh táo. Bởi vì khi hắn nghe lão già này nói tới hai chữ bí mật thì trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn!

Người bị nhốt ở trong phòng giam, mà còn có thể hưng phấn, thì há có thể là người thường sao?

- Không, tiểu tử kia, ngươi hãy nghe ta nói hết, bảo đảm là ngươi có chút hứng thú!
Trong giọng nói của lão quỷ mang theo một ít dụ hoặc.

Ở một bên nào đó truyền đến một giọng nói khinh thường :
- Lão già này, người nào mới tới ngươi cũng lừa gạt vậy sao?

- Hừ, lừa gạt cái đầu mẹ ngươi! Do các ngươi ngu chứ đâu có liên quan đến ta!
Lão quỷ hừ lạnh một tiếng, nói một cách vô cùng mạnh mẽ. Kỳ quái chính là, không có âm thanh phản bác, không ngờ được lão già này còn có vài phần lực uy hiếp trong phòng giam.

Vết thương trên người Lăng Tiêu đau đến không chịu được, chỗ được Lâm Lỗi đắp thuốc lại ngứa vô cùng, loại đau đớn này chỉ xuất hiện ở người thường. Lần này xem như Lăng Tiêu đã nếm thử.

Sau khi lão quỷ mắng người kia nói không ra lời, mới hài lòng quay đầu lại, sau đó nói :
- Ta không nói cho người bình thường đâu! Tiểu tử kia, sở dĩ ta nói cho ngươi, là phát hiện ngươi bị thương rất nặng, nhưng không chết! Nếu ngươi không có bảo vật hộ thân thì đều đó rất kỳ lạ! Theo tướng mạo của ngươi, ta cũng có thể nhìn ra được ngươi không phải người thường.

Lăng Tiên thấy lão già này nói với vẻ nghiêm túc, thật là có chút hương vị kì lạ, đồng thời trong lòng thoáng động, lão quỷ này không đơn giản! Ở chỗ vùng núi này, không ngờ có người có thể biết được bảo vật hộ thể, tin rằng cho dù là người của thế gia ẩn thế, cũng không biết sự tồn tại của vật này.

Lão quỷ trông thấy dáng vẻ của Lăng Tiêu, tiếp tục nói :
- Ta vốn là trại trủ của trại này, còn thủ lĩnh hiện tại là con nuôi của ta. Sơn trại này có một bí mật khổng lồ! Phía dưới sơn trại có dòng suối ngầm, uống vào một ngụm nước suối sẽ tránh được trăm bệnh. Nếu như có thể xuống đó ngâm một lần, thì thân thể sẽ cứng rắn!
- Nói vậy ngươi cũng thấy được, hôm nay khi đám súc sinh kia tập kích các ngươi, đao kiếm phản kích của các ngươi chém vào trên người bọn họ, có phản ứng gì không?

Kỳ thật lúc ấy Lăng Tiêu bị hôn mê nên cũng không thấy rõ được, nhưng Lâm Lỗi vẫn xem như đã ngủ bỗng nhiên lên tiếng :
- Đúng vậy, ta chém một kiếm lên người một gã thì kiếm bị gãy ra! Ta còn tưởng rằng, người đó mặc khôi giáp lợi hại nhưng không ngờ nó có thể cứng rắn như vậy chứ!

- Cứng rắn cái rắm!
Lão quỷ cười lạnh vài tiếng, sau đó nói :
- Ta biết các ngươi đều đang giương lỗ tai lên nghe, chỉ cần ai trong các ngươi có thể giúp ta giết sạch đám súc sinh trong sơn trại này, ta liền nói cho người đó biết nơi đó!

- Ngươi đang mơ mộng sao?
Người lúc nãy châm chọc lão quỷ lại chế giễu :
- Đầu tiên không biết có thể trốn thoát khỏi nơi này hay không? Mà cho dù có thể trốn thoát khỏi nơi này, và có thể giết những người đó, nhưng bản thân ta sẽ không tìm được dòng suối đó sao? Cần ngươi đưa đi hay sao?

Lão quỷ khinh thường cười lạnh một hồi :
- Thứ ngu ngốc như ngươi, nếu như là trước đây, với loại người như ngươi đã bị ta ném xuống khe núi rồi, biến thành thịt nát!
- Đồ ngu! Nếu như người khác có thể đi vào dòng suối thì lão tử đã sớm chết rồi! Còn có thể chờ cho tới bây giờ hay sao?

Lăng Tiêu bỗng nhiên lên tiếng hỏi :
- Dòng suối ở ngay tại chỗ này sao?

Lão quỷ cười ha hả nói :
- Đúng vậy, ở ngay phía dưới phòng giam! Tuy nhiên, nó sâu khoảng trăm thước, cho nên ngươi cũng đừng để ý đến! Ta thấy ngươi có thể chất đặc thù. Nếu ngươi có thể còn sống thì có lẽ đám súc sinh kia sẽ vẫy gọi ngươi. Ngươi giả bộ đầu nhập vào bọn họ, chờ lúc tìm được cơ hội liền ám sát bọn họ. À , mà hạ độc cũng được, độc chết toàn bộ!

Khi lão quỷ nói ra lời này, trong mắt ông hiện lên vẻ oán độc tràn ngập. Cơn hận ý kia gần như toát ra từ thân thể.

Lúc này Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa, liên tiếp ba ngày, ngoại trừ mỗi ngày có người ném một đống bánh mì gần như bị mốc, thì không có bất cứ kẻ nào tới thăm bọn họ.

Ngay từ đâu, đám người mới đến không hề thích những chiếc bánh mì mốc meo, mặc cho những người vẫn luôn bị nhốt ở nơi này tranh đoạt, kể cả lão quỷ, người cướp được nhiều nhất. Người bình thường thì không dám tranh đoạt với lão, đều nói lão già kia có khả năng nắm giữ một ít bí mật, nên vạn nhất lão nói ra bí mật để giết chết bọn họ, vậy thì bọn họ không phải thảm hơn sao?

Chết như vậy không bằng tiếp tục sống. Tuy rằng bị nhốt trong này nhưng ai biết được một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội thấy được ánh mặt trời đâu chứ! Cho nên không ai muốn trêu vào lão già này.

Lâm Lỗi là một trong những người mới tới, chỉ là người duy nhất đi tranh đoạt thức ăn. Những người kia cười nhạt, còn Lâm Lỗi nhìn họ với vẻ khinh thường, thầm nói : Trước đây ta cũng chưa từng nếm qua bánh mì, một chút bẩn thì làm sao chứ? Lột vỏ bên ngoài, còn bên trong thì không thể ăn sao?

Lâm Lỗi cướp được những bánh mì liền chia cho đồng bạn, căn bản cũng không có ai ăn, khi đưa cho Lăng Tiêu, cũng bị Lăng Tiêu từ chối, Lâm Lỗi bắt đầu bất mãn Lăng Tiêu. Vốn hắn tưởng rằng gã có mệnh lớn này sẽ rất đặc biệt nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng người đó cũng tầm thường như vậy. Ở trong này không có gì ăn thì có thể sống được bao lâu?

Sớm muộn gì cũng chết đói!

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lỗi cũng liền tránh xa Lăng Tiêu.

Trái lại Lăng Tiêu vui vẻ thanh tĩnh. Chân nguyên trong cơ thể không ngừng khôi phục, căn bản một chút linh khí trong phòng giam cũng không có, muốn khôi phục chân nguyên trong cơ thể thì quá mức khó khăn.

Bởi vì trước khi tiêu diệt ý niệm lưu lại của gã Lăng Tiêu trước đây, thần niệm của Lăng Tiêu cũng rất mỏi mệt. Cho nên liên tiếp ba ngày, chân nguyên trong cơ thể của Lăng Tiêu cũng tích tụ được một chút, còn tinh thần lục vẫn chưa khôi phục chút nào!

Mà cuộc sống trong phòng giam mấy ngày nay, cuối cùng cũng khiến Lăng Tiêu cảm ngộ được hoàn toàn "Sợ" trong thất tình.

Tuy rằng bên trong phòng giam không có người ác nhưng khí tức tử vong sợ hãi luôn treo ở trên đầu mỗi người. Khi mình không thể nắm giữ vận mệnh trong tay, thậm chí loại sợ hãi phát ra từ nội tâm có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác!

Do đó có thể hình thành một vùng khí! Nếu như người ngoài không biết, khi bước vào vùng khí này, nhất định không kìm lòng nổi mà có cảm giác rét run toàn thân, sau đó sợ hãi!

Đây là lực lượng của loại cảm xúc "Sợ".

Tối nay, bầu không khí càng thêm dày đặc. Bởi vì khi gã sơn tặc đưa thức ăn, ném bánh mì hư hỏng vào và hung tơn nói :
- Ngày mai Nam tước Tiếu Ân công lên núi, chọn một người trong các ngươi làm vật tế cờ!

Nam tước Tiếu Ân, là người bị đoạt số lượng lớn hàng hóa lần này, cũng là ông chủ của Lâm Lỗi, quý tộc lĩnh chủ đại nhân trong phạm vi trăm dặm.

Gần như theo bản năng mọi người nhìn về phía gã Lăng Tiêu bị trọng thương, bọn họ cũng yên tâm thoải mái suy nghĩ : Dù sao hắn cũng sắp chết rồi, chết sớm một chút, đối với hắn mà nói, cũng là một loại giải thoát chứ!

Trong lòng Lâm Lỗi có chút khó chịu, cũng không biết nên nói cái gì. Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, chung quy không thể nói : Ta sẽ thay hắn chịu chết… Con người đều ích kĩ, nhất là trong thời điểm sống còn. Mọi người vốn cũng không hiểu, chỉ có thể giao cho thiên mệnh thôi!

Chẳng qua sáng hôm sau, lúc nhắc tới người ở bên kia, người trong phòng giam mới phát hiện, gã đsang bị trọng thương ở góc phòng, không ngờ … Lại biết mất rồi!

Một gã không may bị lôi đi, lớn tiếng kêu gào :
- Thật không công bằng!

Có lẽ theo hắn nghĩ, cái gã trẻ tuổi trọng thương gần chết kia phải bị kéo ra ngoài chém, mới công bằng nhất chứ?

Trong lòng tất cả mọi người trong phòng giam ưu sầu hơn, nhưng trái lại lão quỷ kia thì lải nhải tới lui :
- Ta đã nói rồi, người trẻ tuổi kia không phải là người tầm thương!

Lăng Tiêu dùng một chút chân nguyên còn lại trong cơ thể, làm một cái pháp quyết độn thổ, trong lòng mong là lão quỷ kia không nói sai. Bởi vì chân nguyên trong cơ thể chỉ có thể làm cho hắn chui vào trong lòng đất trong phạm vi một cây số. Nếu như dưới đó không có dòng suối, đó mới thật sự là nguy hiểm!

Vết thương trên thân thể do đi lại trong lòng đất nên bị ép, loại cảm giác đau đớn đánh úp về phía Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cắn răng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu rên, cố gắng chui về chỗ ẩm ướt ở phía dưới!

Cuối cùng ý thức thả lỏng! Sau đó Lăng Tiêu mở mắt ra. Trong bóng đêm, Lăng Tiêu nghe được tiếng đá vụn rơi vào trong nước truyền tới, thậm chí khi Lăng Tiêu chui ra, một tiếng phù phù sau đó, rồi rơi vào trong nước.

Một luồng cảm giác lạnh giá chợt thấu vào xương tủy!

Thiếu chút nữa nó làm cho Lăng Tiêu biến thành khối băng! Lập tức Lăng Tiêu cảm giác được một trận khô nóng toàn thân! Một chút thương thế trên người cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người!

Đồng thời chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu cũng nhanh chóng tăng lên!

- Linh mạch!

Lăng Tiêu hoảng hốt trong lòng, chỉ có linh mạch mới có công hiệu như vậy. Chỉ có linh mạch mới có thể khiến mình khôi phục nhanh như vậy! Dòng suối chết tiệt này rõ ràng là một nguồn suối trên linh mạch.

Phía dưới mới thực sự là chỗ tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.