Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 424: Huyền Thiên Lệnh Và Thu Phục Kim Hổ (3)



Nghĩ đến đây thì sự phẫn nộ trong lòng của Lăng Tiêu cũng giảm đi nhiều, vừa cười vừa nói:
- Thế nào? Cần phải đánh nhau nữa không?

Huyền Thiên âm trầm nhìn Lăng Tiêu, cổ lực lượng như ẩn như hiện, rồi lại nhìn thoáng qua Kim Hổ bên cạnh, với số năm tháng và Huyền Thiên đã trải qua, kinh nghiệm tích lũy không biết bao nhiêu, hiển nhiên là cũng biết tiểu tử ma tộc kia đang có ý định gì, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ, muốn xem náo nhiệt với lão tử sao, ngươi chưa đủ tư cách!"

Vì thế lạnh lùng nói:
- Thế thì, thôi bỏ đi, nếu ngươi giúp ta luyện hóa bảo vật, bổ sung năng lượng thì hiển nhiên ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết kẻ địch!

Nói thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Tên nhân loại đáng chết, dám bức bản tôn đến mức này, chờ đến khi ta khôi phục thực lực thì ngày đó chính là bắt đầu thời kỳ đen tối của ngươi!"

Lăng Tiêu gật đầu, sau đó nói:
- Như vậy là tốt nhất!

Trong lòng hắn cũng nghĩ: "Cứ kiêu ngạo đi, chờ sau khi thần thức của ta trong cơ thể ngươi ổn định và khi ta đủ khả năng thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"

Từ lúc chào đời đến nay, đây chính là món pháp bảo đầu tiên khiến hắn phải lao tâm.

Huyền Thiên trở vào trong giới chỉ của Lăng Tiêu, đột nhiên nhìn thấy yêu huyết hồng liên kiếm đang phát ra vầng sáng màu đỏ yếu ớt, lúc trước khi Huyền Thiên phát ra luồng năng lượng không lồ thì yêu huyết hồng liên kiếm đã bị tổn thương rất nặng, hiện giờ vẫn còn đang tịnh dưỡng.

Trên mặt Huyền Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn yêu huyết hồng liên kiếm:
- Tiểu tử kia, ngươi thật là có dúng khí, dám đối kháng với bổn tôn! Hay ngươi nghĩ là ngươi giống như bổn tôn, mà một linh thể cường đại?

Yêu huyết hồng liên phát ra khí thế bất khuất, đồng thời cũng có một thanh âm thanh thúy vang lên:
- Cút ngay!

Khóe miệng của Huyền Thiên nổi lên một nụ cười nhạt, không trả lời, nhưng trong lòng thì nghĩ:
- Không ngờ là một nữ kiếm linh, thú vị! Hừ, chờ sau khi bổn tôn khôi phục được một ít thực lực thì sẽ... Hắc hắc!

Nghĩ đến đó thì linh thể của Huyền Thiên cũng đã trở về giữa Huyền Thiên lệnh, bắt đầu hấp thu luồng năng lượng có được. Đồng thời nghĩ: "Mấy vạn năm chờ đợi, đến nay mới gặp được một tên nhân loại yếu đuối này, mặc dù bị hắn biết được mình đang suy yếu, nhưng hắn cũng không thể làm gì được. Đợi sau khi hắn tiến vào thánh vực, thì mình sẽ chính thức có cơ hội khôi phục trở lại, mà thực lực của mình thì chỉ có thể khôi phục được bên cạnh loại người tu luyện như hắn! Vì thế, hiện nay đành phải tạm thời ẩn nhẫn, khôi phục thực lực là quan trọng!"

Nhưng đây chính là bí mật lớn nhất của Huyền Thiên, chỉ có người tu luyện như Lăng Tiêu mới có được khí tức như thế, mới có thể giúp cho Huyền Thiên lệnh hoàn toàn khôi phục được những tổn hại!

Mà Lăng Tiêu thì cũng có quyết định của mình, muốn pháp bảo cao cấp này thì cần phải nhanh chóng tìm biện pháp tối ưu nhất, khi thu phục nó rồi thì sau này khi tiến vào thánh vực nó sẽ là trợ thủ đắc lực!

Đồng thời, nghĩ đến Kim Hổ đang ở yên bên trong thì trong đầu Lăng Tiêu chợt nảy ra một ý, sao không nhân cơ hội này mà thu phục hắn?

Hừ còn định mơ tưởng đến bảo vật của ta, thế thì hãy vĩnh viễn ở lại trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh của ta! Trước kia ta chưa thu phục ngươi vì không đủ thực lực, nhưng hiện nay thì đã đến thời cơ để làm việc đó rồi!

Nghĩ đến đó thì Lăng Tiêu lập tức lấy Hàm Hàn Bảo Đỉnh từ trong giới chỉ ra, đồng thời truyền tinh thần lực vào trong đỉnh, Hàm Hàn Bảo Đỉnh xoay quanh tạo thành một cơn lốc, trong giây lát đánh úp về phía Kim Hổ đang tu luyện!

Kim Hổ vừa mới tiến vào trong đỉnh để tu luyện, nhưng tinh thần vẫn không yên, bởi vì tham niệm của hắn đối với Hàm Hàn Bảo Đỉnh đã khiến Lăng Tiêu chú ý, đồng thời Kim Hổ cũng cảm giác được, tên nhân loại này còn mạnh hơn mình tưởng tượng nhiều!

Vì thế, mặc dù đang tu luyện nhưng không thể tập trung toàn bộ tinh thần được, khi trong đỉnh xuất hiện một cơn lốc từ tinh thần lực thì cả người của Kim Hổ bạo phát ra khí tức cường đại, trong nháy mắt phòng hộ toàn thân.

Có được huyết mạch hoàng giả của ma tộc, lại được ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh tu luyện mấy năm, thực lực của hắn đã sớm vượt qua kiếm thánh cấp hai của nhân loại rồi!

Thậm chí có thể là đã đạt đến mức cao nhất của kiếm thánh cấp hai rồi!

Nếu đối chiến trực diện với Lăng Tiêu thì cho dù Lăng Tiêu có tung ra hết pháp bảo thì e rằng cũng đủ gây thương tích thôi chứ không giết được hắn, thậm chí là lúc Kim Hổ bị trọng thương, Lăng Tiêu vốn có thể thừa dịp hắn đang suy yếu mà ra tay, nhưng lúc đó với thực lực lực của Lăng Tiêu, nếu mạnh mẽ phong ấn Kim Hổ, căn bản là không đạt được hiệu quả tốt nhất!

Mà bây giờ, Lăng Tiêu đã đến trung kỳ của xuất khiếu kỳ rồi, nói dễ nghe chút là đã có chút thành tựu, hơn nữa khi Kim Hổ ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhân lúc hắn không phòng bị, tấn công bất ngờ, thì xác xuất thành công trong việc chế trụ hắn toàn toàn là rất cao!

Kim Hổ kinh sợ bật nẩy người, hắn tuyệt đối không ngờ, vị chủ tử mà hắn luôn chiếm tiện nghi lại ra tay nhanh như thế, hắn chỉ vừa mới sinh tà niệm thôi là đã động thủ trước rồi!

Ngẫm lại, nếu là chính mình thì e rằng cũng sẽ lựa chọn thời khác này mà động thủ!

chợt Kim Hổ quát lớn, khiến cho Hàm Hàn Bảo Đỉnh chấn động, thanh âm vang vọng trong đỉnh, chỉ cần có thể rời khỏi bảo đỉnh này thì mình có cơ hội đào tẩu, mặc dù khí thế của thánh giai sẽ kinh động đến thánh vực nhưng thà rằng tiến vào thánh vực còn đỡ nguy hiểm ở bên cạnh kẻ này!

Nghĩ đến đây thì Kim Hổ lập tức dùng toàn lực đánh vào cửa đỉnh, Kim Hổ ở này tu luyện mấy năm, nên cũng hiểu đại khái Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trực tiếp đánh về nơi yếu nhất của bảo đỉnh.

"Ầm " " ầm " " ầm "

Hắn đánh liên tiếp ba đòn vào cửa đỉnh, nhưng chỉ có những tiếng oanh động vang dội khắp đỉnh mà thôi!

Điều khiến cho Kim Hổ không thể ngờ chính là vị trí yếu nhất của bảo đỉnh không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng kiên cố!

Kim Hổ đã từng suy nghĩ rất nhiều phương pháp phá vỡ bảo đỉnh để thoát ra ngoài trong thời gian tu luyện.

Cứ nghĩ rằng là đánh vào cửa đỉnh là nơi tốt nhất, nhưng không ngờ tên nhân loại đáng chết kia vẫn luôn đề phòng chính mình, mình đã bị hắn lừa nhiều năm rồi.

Nghĩ vậy Kim Hổ tức giận, khí thế dâng lên, phát ra tinh thần lực quyết ăn thua đủ với tinh thần lực của Lăng Tiêu, hét lớn:
- Lăng Tiêu! Thằng rùa đáng chết, ngươi dám lừa ta!

Lăng Tiêu lạnh lùng cười, từ giữa cơn lốc truyền ra thanh âm của hắn:
- Lừa? Nếu ngươi không có ý xấu, thì làm sao biết được là ta có ý định đối phó ngươi? Ngươi ở trong bảo vật của ta tu luyện mấy năm, thành tựu đạt được so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều, ngươi không biết cảm ân, mà còn định chiến cả bảo vật của ta, đúng là đáng chết! Nếu ta không có phản ứng thì chắc ngươi xem ta như là kẻ yếu nhược rồi!

Kim Hổ lạnh lùng cười:
- Ngươi không đối phó được Huyền Thiên thì muốn lấy ta trút giận sao? Buồn cười, năm xưa có nhiều cường giả ở thần chi cấm địa như thế mà cũng không thể giết được ta, hôm nay ngươi lại muốn thu phục ta!

Thanh hắc thương trong tay của Kim Hổ đột nhiên chớp lên, trải qua mấy năm tu luyện, thanh rường thương do Kim Hổ dùng đuôi biến thành đã có uy lực cường đại hơn xưa, mang theo lực lượng từ cơn phẫn nộ, trong nháy mắt Kim Hổ đâm ra hơn một vạn thương!

Tất cả các lần đều đâm vào cùng một chỗ trên bảo đỉnh!

Kim Hổ rống giận!

Đinh... Đinh đinh đinh...

Thanh âm vừa lớn vừa chói tai không ngừng vang lên bên trong đỉnh, thanh âm xuyên qua cả kết giới của Lăng Tiêu, vang vọng khắp đảo, lấy vị trí gian phòng của Lăng Tiêu làm trung tâm, một làn sóng âm thanh khuếch tán đi ra ngoài.

Vô số người ở trên Long Đảo đang nghỉ ngơi đều bừng tỉnh, hoảng sợ ra khỏi huyệt động của mình, sau đó nhìn về phía căn phòng cao lớn trên Long Đảo.

Chỉ khi đạt đến hóa hình kỳ và người trong hoàng tộc của Long tộc mới có thể đi vào, mà hôm nay là lần đầu tiên có một nhân loại tiến vào!

Tên nhân loại trẻ tuổi kia sau khi đến Long Đảo thì đầu tiên là giải quyết được một nan đề của Long tộc đã tồn tại một thời gian dài, có thể nói là có ân tái tạo với Long tộc. Sau đó còn thi triển thần uy, thu phục được bảo vật có linh tính quái dị trong cấm địa của Long Đảo.

Cường giả như thế đã sớm khiến cho Long tộc trên Long Đảo rất kính sợ, giờ họ đều nghĩ đến một điều, chẳng lẽ luồng năng lượng này có liên quan đến người kia?

Mà trực quan nhất chính là nơi ở của Long Hoàng và Long Đằng, nơi thượng tầng của Long tộc, từ khi luồng năng lượng kia bạo phát thì tất cả họ đều lập tức có phản ứng, sau đó ra khỏi cửa, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía gian phòng của Lăng Tiêu. Không ai biết bên trong có chuyện gì xảy ra.

Đồng thời cũng có nhiều Long tộc thực lực tương đối yếu, không chịu được khí thế cường đại như thế nên đã bị chấn bay đi, đến ngay cả Long Hoàng và Long Đằng cũng bị luồng năng lượng này chấn nhiếp, họ cảm nhận được đang có một trận chiến kịch liệt ở bên trong gian phòng kia, mà song phương đều có thực lực thánh giai, hiện nay Long tộc trên Long Đảo không có khả năng chống đỡ được thực lực này!

Tất cả đều bay đi về phía xa, trong nhất thời, khắp trời đều là long ảnh, mọi ánh mắt đều tập trung về phía trung tâm đảo!

Kim Hổ liên tục đâm trường thương vào một chỗ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, lực công phá kinh người khiến cho Lăng Tiêu cũng kinh hãi, đồng thời đem bảy loại tình cảm đưa vào trong cơn lốc tinh thần, hỉ, nộ, ưu, cụ, ái, tăng, dục (vui mừng, tức giận, lo âu, sợ hãi, yêu thích, căm ghét, ham muốn), bảy tâm tình này ẩn chứa vô thượng đạo pháp, nhìn như không có uy lực gì nhưng lại khiến cho sắc mặt của Kim Hổ đại biến!

Huyền Thiên ở bên trong giới chỉ của Lăng Tiêu cũng bị luồng năng lượng bên ngoài gây chú ý, mặc dù hắn không tận mắt thấy, nhưng cũng có thể biết đại khái, khi thấy Lăng Tiêu thi triển thất tình đạo pháp thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ tên nhân loại này lại sử dụng tâm tình của nhân loại để công kích đối phương!

Cho dù là vị chủ nhân năm đó của mình cũng không làm được việc này!

Nghĩ đến vị chủ nhân năm xưa của mình, lãnh khốc vô tình, thậm chí phải nói là không có chút tình cảm nào, mang theo mình tung hoành thiên địa. Loại thần uy, thực lực này từng khiến cho Huyền Thiên si mê vô cùng!

Là pháp bảo lợi hại nhất của chủ nhân, Huyền Thiên cũng từng bước bắt chước chủ nhân trở nên vô tình như thế, nhưng hắn vốn không phải là nhân loại, mà là do thiên địa linh khí biến thành, căn bản là không thể cảm thụ được tâm tình như thế của nhân loại, cũng là khi bị đả lạc phàm trần, ở lại nơi này mấy ngàn năm, mới dần dần có được tâm tình như thế.

Hiện nay, tên nhân loại yếu nhược này, tuy rằng có phương thức tu luyện hoàn toàn trái ngược với chủ nhân, nhưng ý cảnh thì lại giống nhau!

Vốn hắn tự tin có thể hoàn toàn thoát khỏi tay của người này, nhưng giờ hắn không nhịn được mà phải do dự! Đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một ý niệm hoang đường trong đầu, tên nhân loại yếu nhược này sẽ có tiền đồ vô lượng!

Bảy loại tâm tình này sau khi tiến vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì dần dần thay thế cho cơn lốc tinh thần, không ngừng đánh sâu vào trong tinh thần của Kim Hổ, nhưng chính điều này lại khiến cho Kim Hổ cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì tâm tình khác hẳn với tinh thần lực, nó không trực tiếp đối kháng với tinh thần mà âm thầm dung nhập vào trong tinh thần!

Đủ loại tâm tình không ngừng truyền vào trong đầu của Kim Hổ, trong đôi mắt của Kim Hổ phát ra vầng sáng màu xanh tối, sau đó đột nhiên trong mắt hắn phát ra quang mang mãnh liệt, hắn liều chết duy trì thanh tỉnh.

Kim Hổ không có được thực lực như Huyền Thiên, cho dù là ở trong giới chí của Lăng Tiêu cũng có thể cảm nhận được biến háo bên ngoài, lúc hắn ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh tu luyện thì không biết chuyện xảy ra bên ngoài, hơn nữa lúc Lăng Tiêu lĩnh ngộ thất tình thì hắn đang bị trọng thương, liên lạc với giới chỉ, bảo đỉnh toàn toàn bị cắt đứt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Dùng hữu tâm đấu vô tâm, Kim Hổ chung quy vẫn là con cờ trong tay của Lăng Tiêu.

Mặc dù tạm thời Kim Hổ dùng tinh thần lực cường đại để cách ly các tâm tình của lăng tiêu, nhưng Kim Hổ đang nôn nóng, tức giận nên không thể nào khiến cho các loại tinh thần kia cách ly mình triệt để được.

Càng lúc càng nóng nảy hơn!

Trong lòng hắn không ngừng nhớ đến những chuyện khiến hắn phải phẫn nộ, rống giận điên cuồng, đồng thời cũng liên tục tấn công vào Hàm Hàn Bảo Đỉnh, không có dấu hiệu suy giảm!

Kim Hổ điên cuồng gào thét, bởi vì hắn biết, nếu như mình thất thủ lần này thì xem như là chính thức bị tên nhân loại này khống chế, khi ở trong ma tộc hắn cũng biết được vài phương pháp đáng sợ khi kẻ mạnh dùng để khống chế kẻ yếu, nên hắn cũng biết được điểm đáng sợ của nó.

Kim Hổ gầm lên:
- Cho dù chết ta cũng không để ngươi thực hiện được ý đồ của mình!

Trong thất tình, tức giận, tâm tình này bắn vọt vào mi tâm của Kim Hổ ngay tức thì, tiến vào tinh thần hải của hắn!

Lão tử... sẽ... tự bạo!

Kim Hổ ở bên trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh hét lên điên cuồng:
- Thà chết cũng không làm sủng vật của ngươi!

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Ngu ngốc, chết cũng không dễ đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.