Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 438: ý



Ông chủ quán rượu dường như không phát hiện ra sự trào phúng của văn sĩ trung niên kia, lắc đầu nói:
- Ở đây bần cùng nghèo khổ, chẳng có mấy người ngoài tới cả.

Văn sĩ trung niên cười lạnh chỉ Kim Hổ nói:
- Hắn không phải người ngoài sao? Ngươi có biết hắn là ai không? Hừ!

Theo tiếng cười lạnh của văn sĩ trung niên, mười mấy người kia đều đứng lên, đi về phía Kim Hổ, trong mắt đều lộ hào quang hưng phấn. Truyện Sắc Hiệp

Hai mắt Kim Hổ hơi nheo lại rồi nhấp nháy sáng như sao. Y nhìn đám người đang vây quanh, thản nhiên nói:
- Các ngươi là ai? Ta không biết các ngươi, vây quanh ta làm cái gì?

- Ha ha, không biết chúng ta à? Không hề gì. Chúng ta biết ngươi là đủ rồi.

Một tráng hán toàn thân phát ra khí thế hùng mạnh, há miệng cười lớn đầy trào phúng, nói:
- Chẳng qua chỉ là một kẻ gà mờ mới phi thăng, quả thực chẳng có kiến thức gì cả. Tuy rằng ngươi không đáng giá như vậy nhưng người ta trực tiếp muốn mạng của ngươi với giá 1000 khối hạ phẩm tinh thạch. Tiểu tử, ngươi cũng coi như khá có giá đó. Nói đi, là ngươi tự sát hay muốn ông đây giúp ngươi một phen? Ngươi yên tâm, ông không có hứng thú ngược đãi, cam đoan chỉ một kiếm, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất. Ha ha….

Giọng người đàn ông vạm vỡ này như chuông đồng, tiểu nhị trẻ tuổi đang bưng rượu ra nghe vậy hơi nhíu mày. Tuy nhiên gã rõ ràng cảm giác được uy áp trên người đó, bởi vậy do dự không dám đi tới.

Kim Hổ vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên nói:
- Ta không rõ ngươi đang nói gì.

- Ngươi không cần hiểu! Ngươi chỉ cần hiểu rằng Âu Dương gia ra giá cao, muốn mạng ngươi là được.

Văn sĩ trung niên âm hiểm nhìn Kim Hổ, khẽ nhếch môi cười lạnh, sau đó quát:
- Giết hắn!!!

Ba gã người luyện võ thánh giai, trên người năng lượng dao động vô cùng mãnh liệt, gần như không có nửa điểm do dự, rút kiếm ra, bao vây kín tất cả đường lui của Kim Hổ, vung kiếm muốn chém đầu Kim Hổ.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, ông chủ tiệm rượu bỗng nhiên bùng lên khí thế hùng mạnh, không ngờ đè ép khí thế của toàn bộ mười mấy người xuống, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt văn sĩ trung niên nói:
- Nơi này trở thành địa bàn của Âu Dương gia từ khi nào thế? Hắc Lang bang cũng trở thành tay sai của Âu Dương gia từ khi nào vậy?

Văn sĩ trung niên không thể tưởng tượng nổi trong 1 tiểu trấn thế này lại có người có thể nhận ra được lai lịch của bản thân, đồng thời còn cảnh cáo mình. Quả thật, trong lòng y cũng hiểu, nơi này đã ra ngoài phạm vi thế lực của Âu Dương gia, người ta không nể mặt Âu Dương gia cũng là rất bình thường, bởi vì nơi này chính là địa bàn của đối thủ một mất một còn của Âu Dương gia, Thiên Sơn phái.

Thiên Sơn phái cũng có 1 mỏ quặng tinh thạch. Âu Dương gia thèm nhỏ dãi đã lâu tuy nhiên thực lực song phương không chênh lệch nhau mấy, không làm gì được đối phương, cho nên vẫn giữ yên ổn.

Văn sĩ trung niên nheo mắt, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó nói:
- Bằng hữu, không cần làm căng. Chuyện này không quan hệ tới Thiên Sơn phái. Nếu ngươi đã biết Hắc Lang bang, cũng có thể biết quy củ của chúng ta. Để chúng ta giết tiểu tử này, ngươi sẽ được chia 100 khối tinh thạch. Chúng ta cũng sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất trong quán này của ngươi.

Ông chủ quán rượu cười lạnh nhìn văn sĩ trung niên, nói:
- Nếu ta đoán không sai, các hạ chính là quân sư Độc Lang của Hắc Lang bang nhỉ? Nói thật cho ngươi biết, ở trong quán của ta, đừng có ai nghĩ tới việc vi phạm quy củ của ta! Nếu không, chính là.... Giết không tha!

Văn sĩ trung niên đánh giá ông chủ quán rượu, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi. Bản thân mình và bang phái bị người ta biết rõ từng chi tiết, vậy mà mình lại không hề biết lai lịch của đối phương. Điều này quả thực khiến y rất ức chế.

- Bằng hữu, một khi đã biết rõ chúng ta là Hắc Lang bang như vậy, không ngại báo danh ra chứ? Đừng để cho hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Không đâu. Ta chính là ông chủ ở đây. Quán này ta mở cũng đã hơn trăm năm, vẫn chưa từng có ai dám gây rối ở chỗ này của ta đâu. Ha ha, một trăm năm mươi năm trước, bang chủ Độc Lang bang các ngươi, Tiểu Tam Tử, ha ha, hiện tại kêu Tam gia? Chính là hắn, các ngươi trở về hỏi một chút, hắn biết ta là ai! Nếu hắn biết rằng hôm nay ngươi dám chạy tới uy hiếp ta, phỏng chừng sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi, để tránh việc người gây phiền toái cho hắn. Cho nên ngươi đi đi, ta cũng không làm khó xử ngươi. Hắc Lang bang các ngươi muốn phát tài hay không, ta mặc kệ. Phá hỏng quy củ của ta, tuyệt đối là không được!

Ông chủ quán rượu nói với vẻ mặt bình thản, như thể đang nói một chuyện gì đó rất bình thường.

Văn sĩ trung niên Độc Lang và tay chân đều thở phập phồng. Ở vùng này, tuy Hắc Lang bang không phải là bang hội gì hoành tráng nhưng thực lực cũng không thể khinh thường. Các thành viên trong bang đều có thực lực Thánh giai trở lên. Tiêu Tam của Hắc Lang bang đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu, cũng là một trong những cao thủ sinh trưởng trong Thánh Vực này. Năm nay y mới hơn 300 tuổi, có thể nói tiền đồ vô lượng, ngay cả nhiều người có thế lực lớn cũng không muốn trêu chọc vào Tiêu Tam này. Không ngờ ở một quán rượu quê vô danh này lại bị người làm nhục như vậy. Tuy nhiên nhìn bộ dáng của ông chủ, rõ ràng chẳng hề sợ danh tiếng của Tiêu Tam.

Văn sĩ trung niên khẽ cắn môi, nói:
- Năm trăm khối! Chỉ cần cho chúng ta giết người này, chúng ta sẽ chia cho ngươi một nửa! Như thế nào?
Hắn không tin, trên đời này cái gì cái gọi là chính nghĩa, chỉ cần đạt được ích lợi, sẽ không ai không động tâm!

Khuôn mặt thanh tú của tiểu nhị hơi run lên, rượu trong khay cũng hơi sóng ra một chút. Gã thầm nhủ: Trời ạ, năm trăm khối tinh thạch! Đó là số của cải nhiều tới mức nào chứ? Gã không kìm nổi liếc nhìn người trẻ tuổi áo đen ngồi kia, trong lòng thầm nghĩ: nếu sư phụ đáp ứng, như vậy là phát tài rồi. Nhiều cao thủ bao vây như vậy, hắn chỉ có một người, chắc chắn là trốn không thoát. Tuy nhiên gã lại nghĩ: Mình nghĩ vậy liệu có quá thiếu đạo đức hay không? Không! Bởi vì mình không biết hắn!

Ông chủ quán rượu cười ha hả, sau đó bỗng nhiên ra tay như điện, hung hăng nện một cái tát trên mặt văn sĩ trung niên.
Bốp!!

Một tiếng kêu thật vang. Tiểu nhị đang suy nghĩ miên man chợt run rẩy thân hình. Hiển nhiên cực kỳ quen thuộc với thanh âm này. Một cái tát đó giống như đánh thẳng vào lòng gã, khiến gã vô cùng hổ thẹn, tâm nói: nhiều năm như vậy sư phụ không phải vẫn luôn dạy bảo mình, thứ gì không phải của mình thì đừng có mơ mộng hão huyền… Tuy rằng cái tát này đánh lên mặt người khác nhưng tiểu nhị lại cảm giác mặt mình nóng như lửa. Đồng thời gã thấy, sư phụ dường như còn quét về phía mình một ánh mắt lạnh lẽo, như thể cảnh cáo điều gì.

Đồng thời, một cái tát này cũng giống như đánh vào trong lòng mọi người. văn sĩ trung niên thậm chí kinh ngạc, há hốc mồm nhìn ông chủ quán rượu, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Y đường đường là một cao thủ cảnh giới Kiếm Thần bậc hai, hơn 1500 năm trước phi thăng lên đây từ nhân giới, thực lực không ngừng tăng trưởng, thậm chí có hi vọng đột phá đến Kiếm Thần bậc ba trong vòng một trăm năm nữa. Năm xưa, y cũng là một nhân vật uy danh hiển hách ở phương Tây đại lục nhân giới, hôm nay không ngờ bị người ta đánh cho một cái tát như vậy.

Trên mặt đau đớn nhưng còn không bằng thương tổn trong lòng vì sự tôn nghiêm của bản thân bị đập nát, văn sĩ trung niên gầm lên giận dữ:
- Ngươi dám đánh ta?

- Cút!
Ông chủ quán rượu dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại bỏ thêm hai chữ:
- Rác rưởi!

- Ngươi ... Ngươi ngươi.... Ngươi mắng ta rác rưởi?

Văn sĩ trung niên giận dữ quá hóa cười, cũng không thèm để ý tới năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt, lạnh lùng nói:
- Độc Lang sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại!

Nói xong, y mang theo mọi người rời khỏi quán rượu kiêm nhà trọ này, khi ra cửa thì oán hận liếc mắt một cái, không dừng lại ở tiểu trấn này nữa mà bỏ đi thẳng.

Lúc này ông chủ quán rượu cười tủm tỉm ngồi xuống, sau đó nhìn Kim Hổ hỏi:
- Chủ nhân của ngươi có khỏe không?

Giờ thì Kim Hổ đã xác định đối phương có ý trợ giúp mình chắc chắn là có mục đích. Quả nhiên người đó biết mình và Lăng Tiêu. Hơn nữa, thực lực của ông chủ quán rượu này sâu không lường được, muốn giết chính mình dễ như trở bàn tay. Cho nên, Kim Hổ thành thành thật thật lắc đầu:
- Ta không biết hắn đang ở đâu. Cũng trong ngày chúng ta phi thăng, hai chúng ta đã tách nhau ra.

Ông chủ quán rượu không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên, gật gật đầu, than nhẹ một tiếng:
- Quả nhiên là như thế, làm ma sủng, chẳng lẽ tinh thần lực của ngươi cũng không liên hệ được với hắn sao?

Lúc này Kim Hổ bật ngẩng đầu lên, trong mắt ánh ra một tia cảnh giác, nhìn ông chủ quán rượu. Tuy rằng không ít người ở nhân giới biết rằng mình là người Ma tộc, nhưng biết mình đi lên đây theo Lăng Tiêu thì không có mấy người. Trên ngọn núi ngày hôm đó, chỉ có Âu Dương Trường Không của Âu Dương gia là biết mình, nhưng y đã bị Lăng Tiêu chém chết. Những người khác phi thăng từ Cấm địa của Thần thì Kim Hổ đều không thấy ai cả. Ông chủ quán rượu này làm sao lại biết mình chứ?

Ông chủ quán rượu chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi không cần sợ, trên người ngươi có khí tức của Ma tộc. Cũng không phải mọi nhân loại đều căm thù Ma tộc. Là người sinh ra trong Thánh Vực, ta càng không hề có địch ý gì với Ma tộc. Mấy trăm năm trước, ta thậm chí còn có một bằng hữu Ma tộc.

Tuy rằng Kim Hổ không quá tin tưởng lời giải thích của ông chủ quán rượu này, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ lắc đầu nói:
- Khả năng là khoảng cách quá xa, ta không liên hệ được.

Trên mặt ông chủ quán rượu lộ ra vẻ thất vọng, sau đó nói:
- Nếu như vậy, sau này mà ngươi gặp được chủ nhân thì nhờ ngươi nói với hắn một câu giúp ta, chương môn phái Thiên Sơn rất thưởng thức hắn, nếu muốn cộng đồng đối kháng Âu Dương gia, có thể lựa chọn hợp tác cùng Thiên Sơn phái ta!

Lúc này vẻ mặt Kim Hổ lộ vẻ thoải mái. Hóa ra ông chủ quán rượu trông rất bình thường này đúng là người của Thiên Sơn phái, thoạt nhìn còn có địa vị không thấp. Nghĩ vậy, y đáp ứng nói:
- Tốt, ta nhất định chuyển lời.

Ông chủ quán rượu lúc này nói:
- Thừa dịp những người đó rời khỏi, ngươi cũng đi nhanh đi, nhớ kỹ, nhất định phải giúp ta chuyển lời đó!

Kim Hổ lại gật đầu. Y biết, mình cũng không nên ở đây lâu, thậm chí còn không hỏi phương hướng hải ngoại, xoay người đi luôn. Đi được một lát, Kim Hổ nhảy lên cao hơn mười thước, biến mất giữa không trung nhanh như điện chớp.

Cho đến tận lúc này, tiểu nhị bộ dáng thanh tú kia mới tới trước mặt ông chủ quán rượu nhỏ giọng nói:
- Sư phụ... Chưởng môn thật sự muốn cùng Lăng Tiêu kia hợp tác sao?

Ông chủ quán rượu nhìn tiểu đồ đệ trẻ tuổi này, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Lăng Tiêu là một bảo bối. Ai có thể nắm được hắn trong tay sẽ chân chính phát đạt. Chưởng môn… có lẽ còn bức thiết muốn được gặp Lăng Tiêu hơn cả ta cơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.