Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 447: Sát và đạo (P2)



Nói xong, có vài đạo kiếm khí tập trung vào mấy chỗ yếu hại của trên người Lăng Tiêu.

Đồng thời, kiếm trong tay Tôn quản lí nhanh chóng bắn ra hơn mười luồng hào quang, phóng tới những chỗ yếu hại của Lăng Tiêu!

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bỗng nhiên hóa thành một luồng hào quang, tự động bay múa trên không trung, nghênh đón kiếm khí hùng mạnh bắn ra từ phía Tôn quản lí, một kiếm chém không vỡ thì hai kiếm, hai kiếm không được thì ba kiếm!

Trong ánh mắt Tôn quản lí hiện lên vẻ không thể tin nổi. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm dùng một loại tần suất kinh người, chém toàn bộ hơn mười đạo kiếm khí mà hắn phát ra vỡ thành mảnh nhỏ. Từng kiếm khí cỡ móng tay rơi xuống mặt đất, gây ra từng tiếng nổ mạnh Ầm Ầm, phá thành một hố đất thật lớn!

Những đám người giám sát như Lỗ Văn nhìn thấy mà há hốc mồm, ánh mắt nhìn hai người trên không trung với vẻ tràn đầy kính sợ! Kiếm khí phát ra tạo thành hiệu quả như vậy, bọn họ cũng làm được nhưng nếu là từng kiếm khí cỡ móng tay có thể làm cho long trời lở đất, thì họ tuyệt đối không thể làm được!

Mà dưới tình huống như vậy, tiểu Hắc còn có thể chống được không bại, đánh nhau sôi nổi như vậy chẳng phải nói là cảnh giới của tiểu Hắc hơn xa bọn họ sao?

Tôn quản lí lại bộc phát ra khí thế, mà ngay cả một đám người ở phía dưới cũng cảm nhận được loại cảm giác hít thở không thông, nhưng đối với Lăng Tiêu thì lại không có một chút tác dụng nào!

Lăng Tiêu đã ăn rất nhiều cá bạc vẩy nhỏ nên được rất nhiều chỗ tốt, và cũng đã biểu hiện ra ở đây. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay không ngừng phát ra kiếm chiêu trong Tinh Thần Kiếm Quyết, làm cho Tôn quản lí liên tục lùi về phía sau. Mà lực lượng của Lăng Tiêu giống như vô cùng vô tận, mãi mãi không hết!

Sắc mặt Tôn quản lí dần dần trở nên có chút tái nhợt, bỗng nhiên hắn phát ra một tiếng thét dài, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vài luồng năng lượng dao động. Hóa ra, Tôn quản lí bị sự tấn công quá lâu cho nên luống cuống, không ngờ lại âm thầm triệu tập những người bảo vệ quặng mỏ đến, muốn cùng nhau đối kháng với Lăng Tiêu!

Những người bảo vệ quặng mỏ, không ai không có cảnh giới Kiếm Thần. Vốn bọn họ cũng có tâm tình âm thầm xem náo nhiệt, không nghĩ rằng xem ra Tôn quản lí có thể không phải đối thủ của Hắc tiểu tử, mà còn phát ra cầu viện từ phía bọn họ!

Nếu là người khác, bọn họ tự nhiên có thể không quan tâm nhưng Tôn quản lí này cũng thuộc về họ ngoại của Âu Dương gia. Tuy rằng địa vị của hắn không quá cao nhưng nếu như hắn chết ở đây, bọn họ thấy chết mà không cứu, thì cho dù gia chủ không nói gì nhưng trong lòng tất nhiện sẽ không vui.

Cho nên bốn gã Kiếm Thần bậc cao đều xông vể phía Lăng Tiêu.

Trong mắt Lăng Tiêu bỗng nhiên bắn ra một luồng hào quang quỷ dị, khoảng cách giữa hắn và Tôn quản lí chừng hơn nghìn dặm, nhưng Tôn quản lí vẫn thấy trong mắt Lăng Tiêu, hiện lên hào quang khiến cho trái tim mình đập nhanh.

Không tốt!

Tôn quản lí vừa cảm thấy có chỗ không tốt, liền cảm giác đau đớn mạnh mẽ ở giữa lưng mình, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bảo kiếm trong tay bùng lên năng lượng hùng mạnh, mạnh mẽ bổ về sau lưng mình, cũng bổ vào khoảng không, mà khi dùng sức quá độ, lại khiến miệng vết thương ở sau lưng hắn tràn ra máu tươi!

Làm sao có thể được chứ?

Tình cảnh này, chẳng những lực lượng nhánh chóng bị rút hết mà Tôn quản lí còn kinh hãi vô cùng. Ngay cả bốn cường giả có cảnh giới Kiếm Thần xông tới với tốc độ cao cũng trợn mắt há hộc mồm, trong mắt của những người giám sát có cảnh giới Kiếm Thánh đang vây xem đều bắn ra hào quang không thể tin nồi!

Vốn phía sau Tôn quản lí cũng không có gì nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn, giống như có một thanh bảo kiếm sắc bén đi vào giữa lưng của Tôn quản lí rồi lại rút ra!

Sau đó máu tươi lại bắn tung tóe ra!

Giữa ban ngày, ánh mặt trời cực nóng, trên mặt của mọi người có cảm giác bị nướng nóng bỏng. Nhưng những người này cũng không kìm nổi mà rùng mình một cái!

Người bên trong Thánh Vực không tôn trọng Thần, lại càng không quan tâm đến quỷ hồn!

Đối với những thứ thực sự tồn tại, bọn họ đương nhiên không muốn quan tâm! Một người sau khi chết thì linh hồn sẽ không có một chút lực lượng gì, cho dù linh hồn có oán niệm thật lớn, có thể ảnh hưởng tới tinh thần lực của người thường. Nhưng đối với những cường giả này mà nói, căn bản là một truyện cười!

Tinh thần lực của linh hồn có thể mạnh hơn Kiếm Thánh sao? Có thể mạnh hơn Kiếm Thần sao? Chỉ sợ còn chưa nhìn thấy thân thì hồn phi phách tán rồi!

Nhưng … Nhưng cảnh tượng trước mắt này thì phải giải thích như thế nào?

Thân hình Lăng Tiêu cũng không dừng lại, trên không trung bay vút tới bên người Tôn quản lí, lại một kiếm, chém đầu Tôn quản lí xuống, toàn bộ chuyện này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng. Cho dù những người đó muốn đến ngăn cản thì cũng không còn kịp rồi! Bảo kiếm trong tay Tôn quản lí có trình độ không thua kém Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, bị Lăng Tiêu thu hồi, đồng thời không chút do dự mà đánh về phía một gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần đang vây lại.

Tên Kiếm Thần kia đại khái là bị cái chết của Tôn quản lí mà kích động, vừa lên liền thi triển ra sát chiêu.

Trong thiên địa xuất hiện một luồng hào quang kéo dài màu trắng, giống như một luồng tia chớp cắt không gian, một trận dao động và vặn vẹo kịch liệt trong không khí. Đạo kiếm khí kia xuất hiện phả ra trước mặt Lăng Tiêu!

Thân hình Lăng Tiêu né tránh, đạo kiếm khí kia tập trung vào Lăng Tiêu, đuổi theo Lăng Tiêu không tha!

Vừa rồi thần hồn Lăng Tiêu xuất khiếu, tinh thần lực ngưng kết thành kiếm, không gì ngăn trở mà đâm thủng tầng phòng hộ không được bảo vệ của Tôn quản lí để giết hắn. Bốn gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần đã có phòng bị, nên dùng chiêu này không chắc có hiệu quả.

Trong quá trình thân hình Lăng Tiêu vội thối lui, trong đầu thì nhanh chóng vận chuyển, cho tới lúc này, hắn chỉ suy nghĩ vấn đề, là mình có nên bại lộ thân phận hay không?

Càng nghĩ, Lăng Tiêu càng quyết định : Tiều Hắc chính là Tiểu Hắc! Quyết không cho kẻ thù biết mình có được bản lĩnh dịch dung! Tương lai thì tính tương lai, ít nhất hiện tại thì không được!

Trong lòng thầm nghĩ, trên thân kiếm của Lăng Tiêu bỗng nhiên bùng lên một luồng hào quang kịch liệt màu lam. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chẳng những có thể thay đổi hình dáng, mà còn có thể dễ dàng thay đổi màu sắc kiếm khí!

Mà đạo kiếm khí màu lam này lại vô cùng nóng. Ngọn lửa màu lam là một loại lửa với nhiệt độ cực cao! Hỏa nguyên tố ở chung quanh hầu như đều bị đạo kiếm khí màu lam này hấp dẫn đến, theo đó kiếm khí chém ra, hào quang của ngọn lửa màu lam càng đậm!

Mà một kiếm này của Lăng Tiêu chém về phía cường giả có cảnh giới Kiếm Thần ở phía sau mình. Người đó sửng sốt, rồi cũng lập tức phát ra vài đạo kiếm khí để chống lại đạo kiếm khí màu lam của Lăng Tiêu.

Mà Lăng Tiêu lại thừa dịp thời điểm này, thân hình hóa thành một đạo giống như sao băng, bắn nhanh về phía quặng mỏ của Âu Dương gia!

Hành động này nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ai biết rõ Lăng Tiêu muốn làm gì.

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, dù sao cũng phải đi, dù sao "tiểu Hắc" cũng đắc tội với Âu Dương gia, không bằng bọn họ kiếm một mình hắn là đủ rồi!

Bốn gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần kia đều sửng sốt. Tuy nhiên ngay sau đó đều đuổi theo sau. Tốc độ phi hành cao nhất của của cảnh giới Kiếm Thần, tốc độ cực kì khủng bố. Thậm chí những người có cảnh giới Kiếm Thánh ở bên kia, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng tàn ảnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Liền mất đi bóng dáng của những người này!

Nháy mắt trong không trung trở nên yên tĩnh lại. Lúc này trên mặt đất truyền đến một tiếng vang " bịch", thân thể không đầu của Tôn quản lí vừa mới rơi xuống mặt đất thì bị vỡ ra như đống thịt nát!

Mà đầu của Tôn quản lí, lại khéo mà không thể khéo hơn, rơi xuống trước một phần của cô bé đưa cơm! Đôi mắt mở to trên cái đầu tai to mặt lớn. Ánh mắt vô thần giống như hối hận nhìn vào mộ phần của cô bé đưa cơm.

Lỗ Văn cùng với đám người giám sát có cảnh giới Kiếm Thánh, cũng mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất, có từng cảm xúc lờ mờ. Tất cả chuyện này điều diễn ra quá nhanh, rất đột ngột. Thế cho nên những người này thậm chí còn chưa phản ứng, chuyện xảy ra này cũng đã xong rồi!

Đối với bọn họ mà nói, chuyện hôm nay giống như mộng ảo, quá mức quỷ dị! Tuy nhiên cho dù cho bọn họ thời gian thì sợ rằng căn bản cũng không nghĩ ra. Đến tột cùng Lăng Tiêu làm sao có thể giết chết Tôn quản lí.

Hay là nói, vì sao Tôn quản lí bị chết?

Thân hình Lăng Tiêu trên không trung bay thẳng vào trong quặng mỏ, giống như một bóng tàn ảnh, biến mất ở cuối đường quặng mỏ, đi vào chỗ cuối vách đá. Trong tay Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện viên tị Thổ Thâm Hải Độc Long Nhãn! Thân hình hắn biến mất cực kì quỷ dị ở nơi đó.

Bốn gã Kiếm Thần đuổi tới từ phía sau, nhìn tất cả mọi thứ mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó không hẹn mà tới tinh thần lực của bọn họ bùng lên, đang trải ra tìm tòi khắp nơi trong hang động một lần, vẻ mặt mệt mỏi cũng thay đổi, nhưng lại không thể tìm được bất kì dấu vết gì để lại!

Bốn người nhìn lẫn nhau, cũng thấy trong mắt đối phương lộ ra biểu tình kinh hãi, một người trong đó nói :
- Lưu lại hai người bảo vệ nơi này, hai người kia báo cáo cho gia tộc!

Thân thể Lăng Tiêu trốn vào trong vách đá này, bắt pháp quyết độn thổ, cầm tị thổ trên tay, tinh thần lực tràn ra, đặc biệt tìm kiếm tinh thạch có năng lượng dao động hùng mạnh rồi thu vào trong chiếc nhẫn.

Lúc nãy trong quá trình chém giết Tôn quản lí, Lăng Tiêu lấy được chiếc nhẫn từ trên người hắn, dùng tinh thần lực bức vỡ tầng bảo vệ, lại thấy khoảng chừng hơn một trăm hình lập phương trong chiếc nhẫn, hàng đống lớn tinh thạch, trừ những thứ đó, còn có một số vũ khí, thư tịch cùng những đồ dùng hằng ngày.

Lăng Tiêu ném đi toàn bộ những đồ dùng hằng ngày, sau đó một đường đi qua mạch khoáng tinh thạch ở bên dưới. Cũng không biết trải qua bao lâu, cũng chiếm được đầy ấp trong chiếc nhẫn! Mà không gian trong nhẫn trữ vật của chính Lăng Tiêu rất lớn, cũng chỉ xếp vào hơn phân nửa! Trong đó tuyệt đại đa số là tinh thạch trung phẩm trở lên, còn có rất nhiều thượng phẩm, thậm chí là tinh thạch cực phẩm!

Có thể nói, một hồi càn quét của Lăng Tiêu, thiếu chút nữa lấy hết mọi thứ trong mạch khoáng tinh thạch ở dưới thung lũng! Ít nhất là không còn thứ tốt rồi!

Mà hắn không biết là, chỗ mạch khoáng thung lũng này, chiếm một phần ba toàn bộ mạch khoáng tinh thạch của Âu Dương gia!

Hành động lần này của Lăng Tiêu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì xem ra không có gì, nhưng về lâu dài, trên căn bản hành động này của hắn làm lung lay căn cơ của Âu Dương gia!

Khiến cho nguyên khí Âu Dương gia đại thương!

Theo loại càng quét này, tinh thần Lăng Tiêu cũng trở nên mỏi mệt. Chuyện này tuyệt đối là dịp may không thể cầu được, tin rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài, bất cứ quặng mỏ tinh thạch của một thế lực nào, cũng phải cảnh giới vô cùng nghiêm ngặc!

Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác một nỗi rung động trong lòng. Một luồng tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh mà lạnh lung quét về phía hắn, tâm thần Lăng Tiêu chợt thu lại, đứng ở phía dưới không nhúc nhích, giống như một tảng đá!

Luồng tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh quét qua trên người hắn, sau một lát, lại quét trở lại, cứ như thế lập đi lập lại ba bốn lần mới biến mất không thấy!

Lăng Tiêu cũng không biết rốt cuộc đối phương có phát hiện mình hay không? Mặc dù hắn ngụy trang rất giỏi nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu được, ở Tu Chân giới, nếu cảnh giới hơn kém nhau nhiều thì cách làm ẩn tàng là chuyện đáng cười!

Chuyện này giống như một đám con nít đang trốn, có lẽ cũng có thể giấu được nhau, nhưng nếu trong đám con nít này có một người lớn thì muốn trốn tránh để không tìm được, thì chuyện đó rất khó! Gần như là chuyện không có khả năng để hoàn thành!

Tinh thần của bản thân Lăng Tiêu cũng có chút mỏi mệt, hơn nữa bên ngoài còn có gã cường giả vô danh , Lăng Tiêu quyết định rời khỏi nơi này, trong lòng dâng lên một ý niệm trong đầu: Âu Dương gia, hẹn ngày gặp lại, nhưng cũng không có chuyện sống chung với nhau đâu!

Bốp nát một quả phù chút độn thổ, nháy mắt thân thể Lăng Tiêu biến mất tại chỗ.

… ….

Trên bầu trời bên ngoài doanh địa, vẻ mặt của gia chủ Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia trầm như nước, bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng không dám thở ra một hơi to, cúi đầu đứng đó.

Âu Dương Thiên liên tiếp dùng tinh thần lực để tìm vài lần, nhưng cũng không thể phát hiện một chút tung tích của tiểu Hắc. Dựa theo sự miêu tả của bốn người này về tình huống tiểu Hắc, có lẽ hắn là một gã cường giả nhưng tuyệt đối không phải là một cao thủ vượt qua cảnh giới Kiếm Thần!

Nếu không bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng liền bị đối phương thuận tay giết chết. Tuy nhiên cũng không loại trừ một khả năng chính là, đối phương không muốn có quá nhiều đắc tội với Âu Dương gia!

Âu Dương Thiên Phong cảm giác mơ hồ có vài chỗ không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng, lại có người nào có thể thần kỳ trốn vào mặt đất, còn có ý muốn cướp lấy hơn phân nửa tinh thạch khoáng sản ở dưới đó.

Nếu hắn có thể nghĩ tới điểm này thì sẽ không lộ ra bộ dáng như vậy rồi!

Có người trong bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần nghĩ đến, tiều tử kia chọn biến mất trong quặng mỏ, mà không phải một chỗ nào đó ở bên ngoài, có thể nào hắn có chủ ý với tinh thạch hay không?

Tuy nhiên, nếu gia chủ không tìm ra điều này, người nào mà đi nhắc nhở lão, thì đầu óc người đó có vấn đề! Bởi vì trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ quặng mỏ. Hiện tại trong quặng mỏ chỉ có án mạng thôi, nếu như lão phát hiện tinh thạch quặng mỏ của mình có vấn đề gì thì trách nhiệm của bọn họ sẽ lớn lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.