Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 450: Thần mộ (P2)



Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu thức dậy sớm, vốn còn tưởng rằng phải phí một hồi dò hỏi mới có thể tìm được thần mộ, nhưng không ngờ từ cổ trấn có tới mấy trăm người cùng đi về một hướng. Lăng Tiêu không còn gì để nói, hóa ra chỉ có mình không biết gì cả!

Lăng Tiêu cũng chen lẫn vào trong đám người, đi tới một ngọn núi cách cổ trấn không xa. Ngọn núi này cũng không cao, nhưng linh khí thật dư thừa làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.

Hắn phóng mắt nhìn hai bên sườn núi, không ngờ còn có không ít lều trại, thì ra có người đã sớm tới nơi này rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Lăng Tiêu đi theo dòng người tiến lên phía trước, ở chỗ cao nhất trên triền núi, thấy một chỗ nổi gồ lên một mô đất, gần bên ẩn một hang động. Nếu không theo đám người, e rằng Lăng Tiêu cũng để vuột mất cơ hội rồi. Hắn không khỏi có chút bội phục người phát hiện nơi đây, quả nhiên rất không bình thường!

Tới chỗ phía trước dừng lại, sau đó nghe trong đám đông có người khoe khoang với người bên cạnh:
- Tại bên trong thần mộ kia, kẻ trộm mộ cuối cùng phát hiện có một người khoanh chân ngồi ở một tầng thấp nhất, lúc ấy hắn bị giật mình hoảng sợ đánh một kích vào người nọ, ngươi đoán xem thế nào?

Một người khác hỏi:
- Vậy còn không phải đánh cho vỡ tan nát rồi sao?

- Hừ! Nếu đánh tan nát, còn có thể là thân xác của thần à? Kẻ trộm mộ kia có thực lực Kiếm Thần bậc năm, không cần nói gì khác một kiếm san bằng đỉnh núi cũng không có vấn đề gì, nhưng sự thật là hắn không thể làm rơi cả một sợi tóc của thi thể đó! Má ơi! Ngươi nói có tà quái hay không?

- Có chuyện này à?

Xung quanh có mấy người không kìm nổi đều hít một hơi khí lạnh, sau đó nhìn người nói chuyện nọ, có một người hỏi:
- Huynh đệ! Ngươi là từ đâu nghe được? Không phải là đặt chuyện chứ?

- Đặt chuyện?

Người nọ không vui, thanh âm cũng đề cao vài phần:
- Đặt chuyện vậy các ngươi tới làm cái gì? Còn không phải đều là nghe nói xuất hiện thần mộ nơi này, muốn đến góp nhiệt náo, nghĩ không chừng có thể vớ được chút gì đó sao? Ý mọi người đều giống nhau! Về phần ta biết cái gì nói cái đó. Hừ! Kẻ trộm mộ kia một hơi kích hơn mười đạo kiếm khí vào cổ thi thể, không những xác chết đó không phản ứng, đến ngay cả mộ huyệt cũng không một chút ảnh hưởng! Tên xui xẻo kia chỉ đành rời đi mang theo một khối đá hắn nhặt được giống như lệnh bài gì đó, ngươi minh bạch chưa? Nói cách khác, từ bên trong thần mộ ngoài cái lệnh bài thần bí kia ra, hắn cũng khộng kiếm chác được gì!

Người nọ nói xong, nhìn mười mấy người xung quanh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, hắn đắc ý dương dương tự đắc cười nói:
- Ha ha! Sợ là trước khi đến đây các ngươi đều nghĩ đến bảo vật bên trong thần mộ kia đều bị lấy đi sạch rồi? Ta nói tin này coi như miễn phí cho các ngươi! Các ngươi ai có bản lĩnh thì cứ đi vào, nếu cảm thấy mình không đủ bản lĩnh, tốt hơn là xem náo nhiệt đi, nếu không...

- Nếu không như thế nào?
Trong đám người có người hỏi.

Trong mắt người kể chuyện bỗng nhiên dâng lên thần sắc ảm đạm, lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Nếu không thì xui xẻo giống như lão cha trộm mộ của ta, bị chết không minh bạch!
Tiếp theo hắn lại lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Nếu không ta như thế nào lại biết rõ ràng đến như vậy? Ta thật thà rằng giống như các ngươi không biết gì cả!

Phía trước phần mộ, còn có không ít người đang nóng lòng muốn thử, nghe người này nói xong, đều không khỏi sững sờ đứng lặng nơi đó.

Ngay sau đó, mấy trăm người tại đây không ngờ lại vì những lời này, chợt tĩnh lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe được!

Người này có lẽ không nghĩ tới, một câu nói của mình lại tạo thành hiệu quả như vậy, trên mặt hắn hiện ra vài phần lúng túng. Dù sao, trước mặt mọi người nói ra lão cha của hắn chính là kẻ trộm mộ phát hiện ngôi thần mộ này, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Tuy nhiên tính cách người này xem ra có vẻ nhiệt tình chân thực, dù sao cũng đã nói ra rồi, nên liền dứt khoát nhắc nhở mọi người tốt hơn là tỉnh ngộ.

- Các ngươi không nên coi thường nơi này, sợ là mấy ngày qua người đi vào đây nhiều vô số kể, ta phỏng chừng không có mấy người thực sự gặp qua thần thi! Càng đừng nói từ bên trong mang ra đồ vật này nọ. Hơn nữa, qua vài ngày nữa chỉ sợ cũng sẽ lại truyền ra có tin người thân bị chết.

Lúc này, bỗng vang lên một giọng nói đầy bi thương, còn có chút nghẹn ngào:
- Không cần qua vài ngày, đã có người chết rồi...

Tất cả mọi người đều hướng nhìn lên một lều trại trên triền núi bên trái, không ít người lộ ra ánh mắt ngạc nhiên kinh hãi. Trong đám người, thậm chí truyền đến một hồi tiếng rít lạnh, hoá ra người vừa lên tiếng nói, lại là một người khổng lồ dáng vóc cực kỳ cao lớn!

Hắn ngồi ở chỗ đó cũng cao hơn người bình thường đứng!

Hơn nữa bộ dạng người này cực kỳ xấu xí, vẻ mặt hung ác dữ tợn, mắt giống như chuông đồng, bắp thịt toàn thân nổi vồng dường như quần áo trên người sắp rách toạc ra. Tuy phần lớn đám người đều là cường giả thực lực không kém, nhưng thình lình nhìn thấy một người tướng mạo hung ác như thế, cũng đều có chút không quen.

Nhất là Nam Cung Vân cô gái yểu điệu như vậy, vừa mới trông thấy người này, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, may mà Mộ Dung Phong đứng một bên kịp bịt miệng của nàng, nếu không người này thật có thể vứt bỏ mặt mũi rồi.

Con người đều thích cái đẹp, nhưng nếu đường đường là Đại tiểu thư Nam Cung gia lại bị một hán tử xấu xí dọa cho hoảng sợ, tin tức như vậy truyền ra ngoài, không khỏi sẽ bị người nhạo báng. Hơn nữa còn có thể thêm mắm thêm muối.

Trên mặt đại hán xấu xí dáng người cao lớn vẫn còn mang theo vẻ bi thương, quay lại nhìn thoáng qua căn lều, nói:
- Đại ca ta đây sau khi đi vào, hôm qua ra tới, buổi sáng hôm nay liền chết đi! Hu hu! Sau này không ai chăm sóc ta nữa.

Mộ Dung Phong nhìn đại hán xấu xí như người khổng lồ này, thần sắc vừa động, vừa định nói chuyện, lại thấy người ngày hôm qua tranh phòng với bọn họ bỗng nhiên đi tới. Trên mặt Mộ Dung Phong lộ ra một chút tiếc nuối, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu, mơ hồ kèm theo một tia tán thưởng.

- Có thể để ta nhìn xem đại ca ngươi không?
Lăng Tiêu đi đến trước mặt đại hán xấu xí, ôn tồn nói.

Lúc này, không ít người xúm lại chung quanh. Bao gồm gã con của kẻ trộm mộ phát hiện thần mộ này cũng tiến lại gần, ai nấy đều muốn nhìn xem người trẻ tuổi nho nhã kia nếu dám đứng ra, có hay không từ người chết nắm chắc tìm được cách tiến vào mộ địa.

Đại hán xấu xí ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một cái, né thân mình như tháp sắt qua một bên, sau đó vừa khóc lớn vừa lên tiếng:
- Ngươi xem đại ca của ta cũng không thể sống nữa rồi, không ai chăm sóc ta! Hu hu...

- A!

Lăng Tiêu thấy đại hán xấu xí khóc lóc vô cùng thảm thiết này, cảm nhận được trên người hắn một cổ sức mạnh dồi dào, thầm nghĩ: "Mặc dù đại hán xấu xí nhưng thực lực mạnh mẽ, hiện tại mình là người đơn độc, tuy là đang trốn tránh đuổi giết, nhưng cũng không tính là chật vật, mang theo hắn cũng không có gì. Bên cạnh có một người đi theo cũng có thể đỡ cô quạnh phần nào."

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu ôn tồn nói:
- Không có việc gì! Về sau ngươi cứ đi theo ta đi, ta lo cho ngươi ăn mặc.

- Thật sao?

Đại hán xấu xí lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lăng Tiêu. Cộc lốc nói:
- Ngươi vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?

Mọi người đang vây quanh xem đều bật cười, đều hoài nghi trí thông minh của hắn có phải có vấn đề hay không, hai người kia cũng thật rất hứng thú. Tuy nhiên trong đó có một số người nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt hâm mộ, nguyên vốn bọn họ còn định sau khi chấm dứt chuyện nơi đây, mới lặng lẽ nhận lãnh dẫn đại hán xấu xí này đi.

Có một tay đấm cảnh giới Kiếm Thần theo bên mình, ai lại không muốn chứ?

Thật ra, vũ giả cảnh giới Kiếm Thần ở Thánh Vực cũng không hiếm, phía trên còn có vô số người hùng mạnh hơn, nhưng vấn đề là ở chỗ: cường giả cao hơn cảnh giới Kiếm Thần đâu có dễ dàng mời chào như vậy? Huống chi vũ giả một khi tiến vào cấp bậc Tiên Thiên, trên cơ bản đều dùng phần lớn thời gian vào việc tu luyện.

Mời chào nhân tài là để sử dụng chứ không phải để nuôi dưỡng. Cho nên, nếu tính trên phương diện thực dụng, vũ giả cảnh giới Kiếm Thần ở bên trong Thánh Vực vẫn rất được ưa chuộng.

Giống như thế lực Âu Dương gia đã đủ lớn, gia chủ Âu Dương Thiên Phong một người thuộc thế lực mạnh như vậy, mà đối với bốn gã Kiếm Thần bảo vệ quặng mỏ còn không nghĩ đến chuyện khiển trách nặng nề.

Không nghĩ tới người trẻ tuổi này không biết từ đâu xuất hiện lại gọn gàng dứt khoát, cung cấp ăn uống liền lừa một Kiếm Thần làm người tùy tùng. Khiến trong lòng những người cúng có ý đồ hối hận không thôi: sớm biết như thế ta... ta sớm một chút nói ra hẳn tốt hơn rồi!?

Ánh mắt Lăng Tiêu vô cùng chân thành nhìn đại hán xấu xí nói:
- Ngươi muốn đi theo ta thì đi, nếu không muốn ta cũng không bắt buộc, chỉ là nhìn thấy ngươi đáng thương mà thôi.

Nghe thấy Lăng Tiêu nói như vậy, những người vừa mới động tâm, thậm chí bao gồm Mộ Dung Phong, đều vẻ mặt chờ đợi nhìn đại hán xấu xí, hy vọng hắn có thể thẹn quá hóa giận sau đó cự tuyệt đi theo Lăng Tiêu, như vậy bọn họ có thể có cơ hội rồi.

Nhưng ngược lại Nam Cung Vân, ở một bên nhỏ giọng than thở:
- Không phải chỉ là một tên khổng lồ quái dị thôi sao, đâu có gì mà đều thèm muốn như vậy?
Miệng cô bé thốt ra lời khắc nghiệt, nhưng nhãn lực cũng không kém chút nào đã nhìn ra không ít người đều động lòng với đại hán xấu xí này.

Gã đại hán xấu xí chớp chớp ánh mắt, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói một câu khiến người ta không kìm nổi vừa buồn cười vừa giận:
- Đại ca lúc sắp chết nói rằng: kẻ một lòng lôi kéo ta, muốn cái gì cấp cái đó, nhất định là đang dối gạt ta, nếu không về sau cũng sẽ ức hiếp ta. Chỉ có người như ngươi thông cảm với Thiết Đản như vậy, mới là người tốt!

Mộ Dung Phong nghe xong cũng không kìm nổi hai mắt trợn ngược thầm nghĩ: "Đây là cái đạo lý gì thế? Còn có chuyện như vậy à! Thật đúng là... Con bà nó!"

Lăng Tiêu lúc này cũng buồn cười, thầm nghĩ: "Người kia thoạt nhìn hồ đồ ngốc nghếch, nhưng thật ra có chút khôn khéo." Vì thế nói:
- Thiết Đản đúng rồi! Ta trước nhìn xem đại ca ngươi đi.

- Ừ! Ta mang huynh ấy ra!

Thiết Đản nói xong, giơ tay lên từ trong lều lôi ra một chiếc chiếu phía trên dùng tấm thảm che một người, Thiết Đản nhìn thoáng qua, từng hạt nước mắt lớn lại không nhịn được rơi xuống. Mọi người thấy vậy cũng không kìm nổi trong lòng có phần xúc động. Tuy rằng chuyện sống chết là thường tình, nhưng cảnh tử biệt sinh ly này lại khiến người ta xót xa.

Lăng Tiêu giơ tay vỗ vỗ bả vai Thiết Đản, an ủi nói:
- Người chết không thể sống lại. Ta xem ra ca ca ngươi cũng không còn hy vọng nữa rồi! Thật khổ cho ngươi!

May mà Thiết Đản đang ngồi ở đó, nếu đứng lên, e là Lăng Tiêu chỉ có thể vỗ vỗ vào đùi của Thiết Đản, nếu không mọi người cũng không thể giật mình như vậy.

Thiết Đản gật gật đầu, ừ một tiếng.

Lăng Tiêu giơ tay cởi bỏ tấm thảm che phía trên, không sai, đại ca của Thiết Đản là một người bình thường, khuôn mặt thoạt nhìn bốn mươi tuổi, thần thái vô cùng an tường, trên nét mặt không có chút thống khổ nào, màu da trông cũng rất sống động, trông như là người đang ngủ đâu có giống người đã chết nửa ngày?

Nam Cung Vân theo phía sau Mộ Dung Phong ló đầu ra nhìn, vị Đại tiểu thư Nam Cung gia này tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, ngay cả con kiến cũng chưa từng giết qua, càng đừng nói giết người thấy máu. Cho nên lần này bởi vì có Mộ Dung Phong dẫn dắt, phụ thân của Nam Cung Vân cũng muốn cho nữ nhi ra ngoài lịch lãm rèn luyện một phen.

Dù sao cũng là con cháu của đại gia tộc, đến lúc nhìn thấy người chết sợ tới mức gào thét nhảy dựng lên, chẳng phải vô cùng mất mặt sao?

Thấy người nọ không khác gì người đang nằm ngủ, Nam Cung Vân nhỏ giọng thì thào nói với Mộ Dung Phong:
- Hoá ra người chết cũng không có gì đáng sợ nhỉ!

Mộ Dung Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, lúc này, cũng không thể giải thích cái gì cho vị Đại tiểu thư này.

Người con của kẻ trộm mộ lúc này tiến vào, nhìn ca ca của Thiết Đản kích động nói:
- Giống nhau! Giống y như đúc! Thời điểm phụ thân của ta chết, cũng y như hình dạng này! Lúc sắp chết còn nói: "Trên đời này chuyện hối hận cuối cùng, chính là đi đào phần mộ này để cuối cùng chôn vùi sinh mạng của mình!"

Thiết Đản nhìn thoáng qua người này, nói:
- Đại ca của ta cũng không phải nói như vậy, lúc sắp chết huynh ấy nói: "Không nên tò mò như vậy."

Lăng Tiêu vươn tay dặt lên mạch đại ca của Thiết Đản. Dùng tinh thần lực đã không cảm nhận được chút sức sống gì của người này, nhưng tình trạng kinh mạch của đại ca Thiết Đản, lại khiến Lăng Tiêu giật mình kinh hãi, không ngờ mạch máu của người này... vẫn còn đang lưu động!

Tuy rằng cực kỳ chậm, nhưng rõ ràng là đang lưu động!

Trên mặt Lăng Tiêu cũng không kìm nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, loại chuyện này đã vượt khỏi hiểu biết của Lăng Tiêu từ trước tới nay. Một người không có nửa điểm sức sống, không ngờ lại có phản ứng thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.